Xưa nay cô luôn
cho rằng Dung Trí Hằng trên trời dưới đất không việc gì là không thể,
nhưng vị trí anh đang đứng hiện giờ không phải là nơi mà xe taxi có thể
vào được, rõ ràng là anh đang làm một việc vô ích.
Anh thấy cô không có phản ứng gì, liền hỏi: "Không muốn?".
Cô sao dám không muốn? Cô chỉ lo anh ngồi quen chiếc xe tiền tỉ của mình
rồi sẽ cảm thấy con CC của cô quá nhỏ quá ngột ngạt. Đương nhiên, cô
và anh đã gặp nhau vài lần, hiểu cách anh đối xử với người khác, sẽ
không khiến cô khó xử.
Cô chỉ là tài xế, ngồi ở ghế trước lấy hết can đảm cho xe chạy, còn anh là đại boss, ngồi ở ghế sau dưỡng thần.
Lái xe đương nhiên không thể chủ động bắt chuyện với sếp, vì vậy cô im
lặng.
Được khoảng mười phút, anh nhớ ra hỏi cô: "Hai chai rượu đó mùi vị thế nào?".
Cô không có ý định nói dối, đầu tiên là khách sáo cảm ơn, sau đó nói thật: "Gửi ở hầm rượu rồi, còn chưa có thời gian uống".
Anh hình như "ừ" khẽ một tiếng, một lát sau lại nói: "Khối lượng công việc của các cô hơi nhiều".
Cô muốn đáp là đúng, nhưng bất lực ở chỗ họ không quá thân thiết, đột
nhiên lại dám nói với sếp là mình làm việc vất vả, đấy không phải việc
một nhân viên thông minh nên làm, vì vậy cô giữ im lặng.
Di động
của Dung Trí Hằng đổ chuông. Anh lấy từ túi quần ra nghe, vài ba câu,
cô biết người ở hội quán đang hỏi anh đi đến đâu rồi.
Cô nhân cơ
hội liếc anh một cái qua gương chiếu hậu, cảm thấy chắc anh sắp giục
mình lái nhanh hơn, thế là chủ động nói: "Giờ này rất tắc đường".
Không ngờ anh ta lại nói: "Không vội. Vốn hẹn tám rưỡi".
Cô cho rằng khả năng tính toán của anh rất khá, người ta hẹn anh ăn cơm vào tám rưỡi, thì tám giờ hai lăm có mặt.
Đến hội quán, có giám đốc tiếp đón ra mở cửa xe, Hạng Mĩ Cảnh vô cùng cảm
ơn vị giám đốc này, nhờ có ông ta mà cô không tới nỗi biến thành tài xế
thật sự.
Dung Trí Hằng xuống xe nhưng lại đứng đó không đi, đợi
hai giây không thấy Hạng Mĩ Cảnh xuống xe, cuối cùng không nhẫn nhịn
được nữa gõ gõ vào cửa kính, bảo cô: "Cùng vào ăn cơm".
Anh không thêm từ "nhé" vào sau câu ", vì vậy câu này không phải là câu trưng cầu ý kiến của cô.
Cô đành nhanh chóng xuống xe, đi theo anh, vị giám đốc kia dẫn hai người vào phòng riêng đã được đặt trước.
Cô là nhân viên PR, mặc dù việc ăn cơm uống rượu cùng khách ít phải làm,
nhưng dù sao cũng đã từng làm, vì vậy những gì xảy ra tiếp theo cô cho
rằng minh sẽ ứng phó tương đối ổn.
Nhưng thực tế là, sau khi bước vào phòng cô mới phát hiện có bốn người đang ngồi trên sofa nói chuyện, không có một người phụ nữ nào. Cô đứng chếch phía sau Dung Trí Hằng,
không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng cô nghĩ, phản ứng của anh cũng đại khái giống cô. Mấy vị đại gia này đổi sang ăn chay từ bao giờ không biết?
Khi cô đang chôn chân tại chỗ, tiến hay lùi đều khó, Dung Trí Hằng đã bước
lên phía trước chào hỏi mọi người. Trong bốn người đó thì có ba người
cô quen: Diệp Chí Khiêm, Nhậm Dực, Thiệu Giang Đào, người còn lại là Lục Bá Hữu cô có gặp hai lần nhưng chưa nói chuyện lần nào.
Chủ bữa
cơm tối nay có lẽ là Thiệu Giang Đào, đợi bọn họ chào hỏi nhau xong,
Thiệu Giang Đào không quên còn có Hạng Mĩ Cảnh, vừa khẽ vẫy tay với cô
vừa cười rất thân thiết: "Theresa, vừa rồi vị giám đốc nhà hàng kia cứ
một mực tiến cử món bạch quả, rau cải xào bong bóng cá với tôi. Tôi
nói chúng tôi toàn đàn ông ăn gì ruột cá. Thì ra vì cô sẽ tới".
Mấy đôi mắt đều nhìn về phía cô, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy mình đang rơi vào
tình huống hết sức bối rối. Nếu giải thích lí do vì sao mình xuất hiện ở đây thì chẳng khác nào "càng vẽ càng đen", nên cô cười thoải mái đáp: "Hôm nay tôi đúng là may mắn, lại có thể cùng ngồi ăn cơm với nhiều
nhân kiệt thế này".
Không khí gượng gạo coi như cũng qua. Hạng
Mĩ Cảnh biết họ đều là người tế nhị, dù trong lòng đang tò mò muốn chết
về quan hệ giữa cô và Dung Trí Hằng, nhưng ngoài miệng sẽ quyết không
nhắc tới.
Lúc ngồi, cô đương nhiên được sắp xếp ngồi cạnh Dung
Trí Hằng. Thiệu Giang Đào hỏi cô uống vang trắng hay vang đỏ, Dung Trí Hằng đáp: "Cô ấy lái xe".
Lí do vốn quang minh chính đại, nhưng lại khiến những người có mặt nảy sinh nghi hoặc.
Nhưng Hạng Mĩ Cảnh vẫn cảm thấy bữa cơm này thật chẳng dễ chịu chút nào, nội
dung cuộc nói chuyện của họ đều là về thị trường cổ phiếu, cô nghe tai
trái lại ra tai phải, chỉ mong bữa ăn mau kết thúc.
Gần mười giờ, cuối cùng cũng ăn xong.
Để chứng minh mình đúng là đang đóng vai tài xế, Hạng Mĩ Cảnh nhanh chóng
lái chiếc CC ra, nhưng trên thực tế, khi mấy người Thiệu Giang Đào đều
đứng dựa bên chiếc xe đắt tiền của mình, nhìn Dung Trí Hằng lên chiếc xe CC, thì phản ứng đầu tiên là ngẩn ra.
Dung Trí Hằng uống chút rượu nên hoàn toàn chẳng hay biết gì, lên xe nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Về sơn trang".
Cô không ngờ anh lại ngồi ở ghế phụ, nhưng anh đã dựa vào thành ghế bất
động, cô đành phải nhắc: "Dung tiên sinh, anh chưa thắt dây an toàn".
Anh ta "hử" một tiếng, sau đó giơ tay lên kéo dây an toàn, khoá xong, nheo mắt hỏi cô: "Cô ăn chưa no?".
Cô vừa khởi động xe vừa đáp: "Ăn no rồi ăn no rồi. Món thịt kho tàu của họ là dùng thịt lợn đầu đen, đặc biệt ngon".
Không biết có phải do uống say không, mà nghe cô trả lời xong, Dung Trí Hằng
im lặng rất lâu. Cô tưởng anh ngủ, ngủ cũng tốt, nếu không từ đây về
Dung Liên sơn trang hơn nữa tiếng đồng hồ, cô biết tìm đề tài gì để nói
chuyện cho không khí bớt căng thẳng?
Đáng tiếc Dung Trí Hằng
không ngủ, đột nhiên anh nói: "Vừa rồi tôi quên mất, chỉ một mình Thiệu
Giang Đào là không giống với bọn họ, xưa nay chưa bao giờ đưa phụ nữ đi
cùng. Trước kia tôi luôn đi một mình, đến rồi chẳng ra sao, lần này
đem theo người vẫn chẳng ra sao", rồi lại hỏi cô: "Có phải cô thấy rất
khó xử".
Anh hỏi quá thẳng, cô không biết nên trả lời thế nào, đúng lúc này dạ dày cuộn lên, cô ợ hơi một cái.
Anh khẽ cười hai tiếng, nói: "Quả nhiên cô ăn no rồi".
Lần này thì cô khó xử thật. Cũng may anh không mở mắt, vẫn dựa vào ghế
nhắm mắt dưỡng thần. Cô thật sự không có tự tin để chủ động trò chuyện với anh, anh hình như khá mệt mỏi, nên không nói gì.
Đến Dung
Liên sơn trang, xe của Hạng Mĩ Cảnh bị chặn ở ngoài, cô đành vẫy vẫy bảo vệ chỉ về phía Dung Trí Hằng đang ngủ ở ghế phụ.
Bào vệ nhanh chóng cho cô vào, đồng thời còn thông báo cho quản gia. Xe tới trước cửa nhà, quản gia đã đứng đôi ngoài cửa.
Cô gọi hai tiếng: "Dung tiên sinh", Dung Trí Hằng mới mơ màng tỉnh lại,
thấy đã đến sơn trang, giơ tay lên dụi mắt, nói: "Nhanh vậy à".
Quản gia nhanh nhẹn mở cửa xe, Dung Trí Hằng vừa xuống xe thì cô cũng xuống từ phía bên kia.
Dung Ngọc Lan từ trong nhà chạy ra, thấy Hạng Mĩ Cảnh đưa Dung Trí Hằng về, không tránh khỏi ngạc nhiên.
Dung Trí Hằng bước lên hai bậc thềm, đứng song song với Dung Ngọc Lan, anh
quay người lại nhìn Hạng Mĩ Cảnh đang đứng hết sức cung kính cạnh chiếc
xe, cảm thấy hơi buồn cười, thế là anh cười thật, bảo Dung Ngọc Lan:
"Ngày mai cho cô ấy nghỉ bù".
Dung Ngọc Lan thấy Dung Trí Hằng
uống chút rượu, ra hiệu cho quản gia đỡ anh vào trong, sau đó đi xuống
trước mặt Hạng Mĩ cảnh, nói: "Muộn thế này rồi, có cần ngủ lại sơn trang không?".
Cô nhân cơ hội giải thích: "Xe của Dung tiên sinh bị hỏng, đúng lúc gặp em, thế là đưa anh ấy đi ăn bữa cơm, sau đó lại đưa về".
Dung Ngọc Lan nhắc lại lời vừa rôi: "Giờ sắp mười một giờ rồi, phụ nữ lái xe một mình không an toàn, ở lại đi".
Cô vội lắc đầu, nói không cần, sau đó mở cửa vào xe.
Dung Ngọc Lan không ép.
Cô giống như kẻ trộm vừa làm chuyện khuất tất, lái chiếc CC nhanh chóng ra khỏi Dung Liên sơn trang.
Hạng Mĩ Cảnh thật sự muốn tìm cơ hội giải thích với Dung Ngọc Lan rằng quan
hệ giữa cô và Dung Trí Hằng thật sự rất trong sáng, nhưng bất lực cái là Dung Ngọc Lan không hề có ý định nhắc tới việc đó, nếu cô cứ quyết nói, sẽ khiến chị ta nghĩ cô đang lo lắng. Còn cô lại tình nguyện không
ngừng tìm phiền não vì chuyện nhỏ nhoi này, vì ít nhất khi cô tập trung
tinh thần để suy nghĩ, cô có thể tạm thời không nhớ tới Phương Tuân
Kiệm.
Sau đó, Hạng Mĩ Cảnh quên bén sinh nhật mình.
Buổi
sáng vợ chồng Diêu Lập Trung gọi điện cô mới nhớ. Tiếp đó là điện
thoại của Diêu Bội Bội. Hạng Mĩ Cảnh nghe thấy liền biết cô bé đang
nằm trên giường ngủ nướng, chắc cô bé bị Diêu Lập Trung giục nên mới gọi điện thoại cho cô vào giờ này. Hạng Mĩ Cảnh mời Diêu Bội Bội tham gia bữa tiệc sinh nhật tối nay, tinh thần cô bé lập tức phấn chấn hẳn lên.
Đồng nghiệp trong công ty đều nhận được thiệp mời của Lâm Khải Sương, nên
biết tối nay là sinh nhật cô, vì vậy vừa vào công ty, cô đã bị họ bắn
pháo kim tuyến đầy người.
Thái độ của Tiền Mẫn đối với Lâm Khải
Sương rõ ràng thay đổi một trăm tám mươi độ, cứ bám lấy cô nói: "Có một
người bạn trai cũ tình nguyện tổ chức party sinh nhật cho mình trên du
thuyền, thật đúng là may mắn mà".
Cô nhìn Tiền Mẫn cười, đáp: "Tôi nhận sự ghen tuông đố kị của cô".
Dung Trí Dật ở tít nước Mĩ xa xôi cũng gọi điện chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cô tò mò sao anh ta biết sinh nhật mình.
Anh ta cười ha ha vô cùng huênh hoang: "Tôi cái gì mà không biết", sau đó
hứa với cô: "Đợi tôi về nhất định sẽ bù cho cô một món quà vừa quý vừa
nặng".
Cô cười đáp: "Quý là được rồi còn nặng thì thôi".
Hôm nay trôi qua rất nhanh, chưa đến bốn giờ, Dung Ngọc Lan đã giục mọi người chuẩn bị cho party buổi tối.
Hạng Mĩ Cảnh chưa bao giờ có một sinh nhật vui vẻ náo nhiệt thế này, không
chỉ mời Diêu Bội Bội và đồng nghiệp trong công ty, những người bình
thường có quan hệ khá tốt với cô cũng được Lâm Khải Sương mời tới. Một đám người điên rồ từ năm giờ tới mười hai giờ, hát hát nhảy nhảy, ăn ăn uống uống, cuối cùng là thổi nến và ước.
Cô rõ ràng không tin vào điều ước ngày sinh nhật, nhưng lúc này vẫn nhắm mắt thầm cuầ nguyện trong lòng.
Chu Lệ Lệ truy hỏi cô đã ước điều gì Âu Na mượn men rượu đẩy Chu Lệ Lệ về chổ, nói: "Nói ra không linh nữa".
Party tới một giờ vẫn chưa tan, Hạng Mĩ Cảnh uống nhiều, Lâm Khải Sương còn
uống nhiều hơn cô, anh bảo tài xế đưa cô về, rồi lại tìm người thu dọn
quà tặng của cô đặt vào xe. Tiền Mẫn thấy cô hơi say, nói sẽ tiễn cô,
nhưng theo thói quen cô từ chối vì không muốn cho người của công ty biết mình đang ở đâu.
Mấy túi quà cũng không cần làm phiền tái xế của Lâm Khải Sương giúp, cô tự mình mang lên.
Cô biết bị rơi mấy túi ở hành lang và trong thang máy, nhưng cô thực sự
không còn sức mà quay lại nhặt nữa, móc chìa khoá phòng từ túi ra, đá
đống quà dưới đất vào phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đèn trong
phòng vẫn sáng, mặc dù cô đã uống say, nhưng vẫn nhớ buổi sáng khi đi
làm đã tắt đèn. Cô giật mình, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại. Cô biết không nên chờ đợi hi vọng, nhưng vẫn không kìm được mà bật gọi:
"Phương Tuân Kiệm".
Không ai trả lời, chỉ có ba từ cô vừa thốt ra vang vọng trong căn phòng trống.
Cô đi vào thêm mấy bước, thấy có một chiếc va li an toàn màu trắng đặt
trên bậc tam cấp giữa phòng ngủ và phòng khách. Cô chầm chậm đi về
phía đó, ngồi xổm xuống. Va li không khoá, cô nhẹ nhàng bấm nút mở ra, bên trong có một lớp vải nhung màu đen, bên trên là rất nhiều đôi
khuyên tau đủ mọi hình dạng, to nhỏ khác nhau bằng kim cương xếp thành
câu: "Sinh nhật vui vẻ".
Cô cúi đầu bịt miệng, sợ tiếng khóc bật ra, truyền vào tai mình.
Trên đảo hôm đó, cô muốn nói anh đưa tiền cho mình. Thực ra là cô muốn để
anh biết, cô chẳng khác gì những người phụ nữ khác, đều cần tiền cả.
Cô cố gắng tự nói với mình rằng, quan hệ giữa anh và cô, có thể dùng
tiền để mua đứt. Nhưng anh tặng khuyên tai kim cương cho cô, giống như trước kia anh vẫn tặng, trước kia cô đều rất vui, nhưng lần này cô
chẳng vui nổi.
Tối nay cô uống say như thế, chính là vì không
muốn nhớ tới bốn sinh nhật của bốn năm qua, cô đều có anh bên cạnh. Họ không thể rời khỏi căn hộ này, nhưng bắt đầu từ khi đó, căn hộ này đã
đựng đầy niềm vui của cô.
Cô loạng choạng đứng dậy, tìm di động trong túi.
Cô muốn nghe tiếng Phương Tuân Kiệm, muốn gặp anh, muốn tới phát điên.
Giờ cô muốn gọi điện cho anh, nói với anh rằng cô yêu anh, không muốn
phải rời xa anh chút nào cả.
Nhưng khi tìm được di động rồi, bấm dãy số trên màn hình xong, cô lại hối hận.
Rốt cuộc cô đang làm gì? Muốn huỷ hoại anh sao? Nếu gọi cuộc điện thoại
này, thì bao nỗi buồn trước đó cô phải chịu đựng sẽ trở thành công cốc
ư? Sao cô có thể ích kỉ như thế?
Cô nghiến răng, giơ tay ném di
động vào bếp, khuỵu người ngồi bệt dưới đất, nhìn bốn chữ lấp lánh tới
nhứt mắt trong chiếc va li. Nước mắt chảy giàn giụa đầy mặt, nhưng từ
đầu tới cuối cô không khóc thành tiếng.
Sau cuộc họp buổi sáng, Hạng Mĩ Cảnh đưa đơn xin nghỉ việc cho Dung Ngọc Lan.
Tối qua cô ngồi gõ đơn xin nghỉ việc, buổi sáng đến công ty sớm để in ra,
gấp lại gọn gàng cho vào phong bì, đi theo Dung Ngọc Lan vào văn phòng
rồi mới lấy ra.
Dung Ngọc Lan còn tưởng là thư bình thường, cười
cười nhận lấy, rồi tuỳ tiện liếc mắt nhìn ba chữ trên phong bì, sắc mặt
lập tức trầm hẳn xuống, ngước mắt nhìn Hạng Mĩ Cảnh: "Thế này là thế
nào?".
Hạng Mĩ Cảnh kéo ghế ngồi xuống, cười giải thích: "Một là
sau khi tốt nghiệp em đã đi làm luôn, cũng chẳng có thời gian học thêm
gì, nhìn đồng nghiệp lần lượt ra nước ngoài học thêm, em rất ngưỡng
mộ. Hai là gần đây tâm trạng em không tốt lắm, sợ căng thẳng quá dễ
suy sụp, ngộ nhỡ làm hỏng việc rất bất lợi cho em cũng như công ty. Vì vậy muốn xin nghỉ phép dài kì, ra ngoài nạp thêm năng lượng".
Dung Ngọc Lan nghe xong lời giải thích của cô, ngập ngừng hồi lâu, sau đó
lấy lại lá thư xin nghỉ việc tới trước mặt cô, nói bằng giọng thấu hiểu: "Thế thì cũng không cần nghỉ việc, nghỉ không lương là được rồi".
Hạng Mĩ Cảnh không nhận lá đơn, mà cười cười nhấn mạnh với Dung Ngọc lan:
"Em không có kế hoạch cụ thể là sẽ đi đâu, cũng không biết đi bao lâu. Không chừng ra nước ngoài gặp người thích hợp em sẽ không về nữa".
Dung Ngọc Lan mỉm cười liếc cô: "Không phải em vẫn luôn lấy lí do không thích người nước ngoài để từ chối Bill sao?".
Hạng Mĩ Cảnh vốn định nói ở nước ngoài có rất nhiều Hoa kiều, nhưng cô nhận
ra trọng điểm của vấn đề không phải ở đấy, vì vậy đổi cách khác: "Em đi
rất lâu, cứ chiếm mãi vị trí của công ty không hay lắm".
Dung
Ngọc Lan cười đáp: "Vậy để Âu Na tiếp quản vị trí của em trước, cô ấy
làm rất khá, chị cũng đang có ý thăng chức cho Âu Na". Sau đó bày tỏ:
"Nhân lực của công ty xưa nay luôn khan hiếm, chị còn định tuyển thêm
người, đợi em du học quay về, sẽ là quản lí cao cấp".
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ Dung Ngọc Lan lại níu giữ mình như thế, nhất thời cô thấy bối rối khó xử.
Dung Ngọc Lan thấy cô dao động, nói tiếp: "Ban đầu Chương Du tuyển em vào,
chị còn thấy em quá ngây thơ thật thà, đoán chắc em không qua nổi ba
tháng thử việc. Nhưng em đã làm rất tốt, gần như không sai sót gì.
Giờ ngành này không còn giống trước kia động chút là lôi mấy người nổi
tiếng ra, nhưng Theresa của Bảo Nhã tiếng tăm không nhỏ. Công ty bồi
dưỡng em, em giúp công ty có thể diện, cá nhân chị cũng rất quý và trân
trọng tài năng của em. Em cảm thấy áp lực, muốn ra ngoài cho thoải mái cũng tốt, nhưng thực sự không cần phải nghỉ việc".
Những lời này Dung Ngọc Lan nói rất ôn hoà, còn vừa nói vừa quan sát sắc nặt Hạng Mĩ
Cảnh, nói rất trình tự: "Hơn nữa em phải thực tế một chút, đãi ngộ của
công ty cũng xếp hạng nhất nhì so với các công ty khác trong ngành, lại
chẳng có những chuyện tạp nham linh tinh. Em ra ngoài nghỉ ngơi chán
rồi quay về thì vẫn phải đi tìm việc, hà tất lại bắt đầu từ đầu như
thế? Giờ chị giữ em, một lòng là thật lòng nghĩ cho em, hai là cũng
không muốn em bị công ty khác đón mất. Con người chị không chịu nổi
cảnh chia tay, giờ em đang làm ở đây bỗng nhiên chạy sang chổ người khác làm, lòng chị rất buồn".
Hạng Mĩ Cảnh thấy Dung Ngọc Lan nói rất chân thành, đặc biệt là hai câu cuối cùng, vô cùng thân thiết. Ai
muốn nhìn thấy người do chính mình bồi dưỡng cao chạy xa bay sang làm
cho công ty người khác chứ? Cô không thể phớt lờ sự nhiệt tình níu kéo
của Dung Ngọc Lan, đành nhượng bộ nói: "Nhưng em thật sự không biết khi
nào mới quay về".
Dung Ngọc Lan biết mình đã thành công, vừa thở
phào nhẹ nhõm vừa cố ý chau mày cười nói: "Không phải đợi tới khi chị về New York dưỡng già em mới định quay về đấy chứ?". Sau đó đưa lại đơn
nghỉ việc cho cô, hỏi: "Bao giờ đi?".
Hạng Mĩ Cảnh nhận lại, đáp: "Đợi xong hôn lễ của Tưởng tiên sinh và Hứa tiểu thư".
Dung Ngọc Lan hỏi: "Em định đi đâu đầu tiên?".
Hạng Mĩ Cảnh thực sự còn chưa biết đi đâu, trả lời bừa: "Có thể sẽ tới Ấn Độ, em có bạn đại học ở đó".
Dung Ngọc Lan gật đầu, rồi nói tiếp: "Trước khi đi cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm nhé".
Hạng Mĩ Cảnh không muốn làm to chuyện, lắc đầu cười: "Nếu làm thế, không khí li biệt quá nặng nề, em sẽ buồn".
Dung Ngọc Lan cũng cho là vậy, bèn bảo: "Vậy chỉ tụ tập trong phạm vi nhỏ thôi".
Đơn nghỉ việc của Hạng Mĩ Cảnh không được phê chuẩn, nhưng dù thế nào thì
mục đích của cô cũng đã đạt được. Ngược lại Dung Ngọc Lan không hạn
chế thời gian cô quay về, một tháng, một năm, mười năm, hoặc cả đời cô
không quay về, cũng không ai nói được gì.
Không biêt tại sao Dung Trí Dật lại biết chuyện.
Dung Trí Dật giữ lời hứa mang về một món quà quý giá về bù cho sinh nhật của Hạng Mĩ Cảnh, vừa tặng quà xong, anh ta đã hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn đi du học?".
Hạng Mĩ Cảnh phớt lờ câu hỏi của anh ta, vờ tập
trung toàn bộ tâm tư vào bộ vòng ngọc mà anh ta tặng, lúc thì xuýt xoa
khen đẹp, lúc lại cầm lên đeo thử, phải một lúc lâu sau mới vui vẻ hỏi:
"Cái này mà mang đi bán thì cũng đủ để tôi ăn chơi một thời gian dài ở
nước ngoài đấy nhỉ?".
Dung Trí Dật giơ ta ra vờ như định lấy lại
quà: "Nếu cô định đối xử với tấm lòng của tôi như thế, thì tôi xin thu
lại tấm lòng mình".
Hạng Mĩ Cảnh vội nhét hộp quà vào túi, cười hi hi nói: "Sao người có tiền như anh lại đòi quà đã tặng được? Thật quá mất giá".
Dung Trí Dật tiếp tục đề tài vừa rồi: "Cô đột nhiên đưa đơn nghỉ việc là vì sao?".
Lúc này Hạng Mĩ Cảnh mới nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh ta: "Vì muốn thực hiện giấc mơ đi du lịch vòng quanh thế giới".
Dung Trí Dật rõ ràng không tin, do dự hỏi: "Lâm Khải Sương chịu về nước rồi, còn trở thành người đứng đầu Lâm thị, không phải cô định tránh mặt anh
ta đấy chứ? Anh ta muốn theo đuổi cô lại à? Còn tổ chức party sinh
nhật cho cô nữa là sao?". Nói rồi, chau mày nhìn, vẻ mặt rất khó
coi. "Thế không được. Những người đàn ông đồng tính không mấy ai
quay lại được con đường chính đạo. Tôi thấy hay là thôi đi. Cô coi
anh ta như chị em gái của mình là được".
Hạng Mĩ Cảnh vốn không
muốn giải thích nhiều, bèn cố ý làm bộ làm tịch: "Cũng không phải chỉ
riêng chuyện này, dù sao tôi làm việc đã lâu rồi, muốn tự thưởng cho
mình một kì nghỉ dài ra ngoài ngắm nhìn thế giới. không được à?".
Dung Trí Dật ngưỡng mộ cô, nói với giọng rất công tử: "Nhớ lại năm xưa tôi cũng là một mĩ thiếu niên nói đi là đi".
Hạng Mĩ Cảnh liếc xéo anh ta cười: "Giờ nếu anh muốn đi thật, cũng chẳng ai trói anh lại đâu".
Anh ta lắc đầu, chỉ chỉ vào vị trí trái tim mình, nghiêm túc nói: "Có một
trái tim bị thủng trăm nghìn lỗ, cảnh đẹo tới đâu trong mắt tôi cũng chỉ biến thành hai màu đen trắng mà thôi".
Cô cười: "Đừng có văn vẻ như thế, không giống với phong cách của anh".
Anh ta nhún vai, dường như biết cô sẽ nói vậy, ngập ngừng một lát, nhớ ra
hỏi cô: "Cô ước gì vào ngày sinh nhật? Nói ra tôi sẽ giúp cô thực
hiện".
Cô sẽ không nói cho anh ta biết điều ước sinh nhật của
mình, thế là cố ý trêu: "Đối với tôi tốt vậy sao? Không yêu tôi đấy
chứ?".
Anh ta lắc đầu mặt không biến sắc: "Phụ nữ trên thế gian này nhiều như vậy, người duy nhất tôi không thể yêu chính là cô".
Cô làm bộ như bị tổn thương nhìn anh ta: "Thủ đoạn đả kích người khác của
anh cao thật đấy, tôi xin hai bát yến để bồi bổ thân thể". Cô dựa
người vào sofa, đúng lúc đó nhìn thấy có mấy người đang lục đục đi về
phía phòng riêng được đặt trước. Phương Tuân Kiệm là một người trong
số đó, cô chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của anh, rất nhanh. Cô sợ mình
nhìn về phía đó lâu quá Dung Trí Dật sẽ nhận ra bất thường, lập tức thu
ánh mắt nhìn lên bàn, thực tế đoàn của Phương Tuân Kiệm đi rất nhanh, cô có muốn nhìn thêm cũng khó.
Dung Trí Dật thấy cô giở menu, bèn giới thiệu: "Chỗ họ có món cơm bào ngư ngon lắm".
Ánh mắt cô thoáng sáng lên, rồi mới chậm rãi gật đầu nói được.
Món cơm bào ngư của nhà hàng đúng là không tệ.
Hạng Mĩ Cảnh lo ăn xong sẽ chạm mặt Phương Tuân Kiệm, muốn kết thúc nhanh
bữa cơm này, nên cô ăn với bộ dạng ngấu nghiến, nhồm nhoàm.
Dung
Trí Dật đi ăn ở những nhà hàng cao cấp thường thích bộ dạng lịch sự nho
nhã, thấy hình tượng Hạng Mĩ Cảnh không đẹp mắt lắm, có ý nhắc nhở cô:
"Chậm thôi, có ai giành của cô đâu".
Hạng Mĩ Cảnh mặc kệ, ăn
quáng quàng xong bữa cơm mà Dung Trí Dật bù cho sinh nhật mình xong,
giải thích với Dung Trí Dật là mình về vì còn có việc.
Dung Trí Dật vốn còn định mời cô đi uống, nhưng giờ đành tiễn cô về.
Cô không muốn người khác biết chỗ ở của mình, nên khéo léo từ chối rồi chặn một chiếc taxi đi về luôn.
Về tới nhà, giống như vừa từ một nhà tù lớn chuyển sang một nhà tù nhỏ.
Hạng Mĩ Cảnh mở ti vi, chuyển tới tiết mục ca hát tổng hợp vui vẻ, vặn âm lượng thật lớn, sau đó tìm bộ đồ ngủ đi tắm.
Trong tủ quần áo trước kia vẫn để một ít đồ của Phương Tuân Kiệm, giờ đã bị
cô thu lại cho vào hộp, không gian nhỏ chưa được lấp đầy đó nhìn rất
trống trải. Cô ngẩn người, sau khi bừng tỉnh lại lấy thêm một ít đồ
của mình để vào đó, sảm thấy sắp xếp ổn thoả rồi mới đi tắm.
Trời lạnh, cảm giác được ngâm mình trong nước nóng vô cùng dễ chịu. Cô
đứng dưới vòi nước nóng rất lâu, da đỏ ửng lên, ánh đèn trước gương hắt
lên nhìn lại càng đẹp. Cô luôn muốn mình trông sạch sẽ, thơm tho,
nhưng giờ dù sạch sẽ thơm tho tới đâu cũng bằng thừa.
Bôi một lớp kem mỏng lên mặt, Hạng Mĩ Cảnh bước ra phòng khách mở máy tính lên mạng.
Cô nói với người ta muốn ra nước ngoài du học, nhưng giờ còn chưa có kế
hoạch cụ thể rõ ràng, cho dù chỉ là nói dối thì cũng nên có chuẩn bị,
huống hồ cô thật sự muốn đi. Thời gian không phải vấn đề, mục đích
cũng không cần quá rõ ràng, nhưng đại khái vẫn nên có kế hoạch.
Ngồi trước máy vi tính mấy tiếng liền, cuối cùng Hạng Mĩ Cảnh cũng thấy đau
bụng. Đi ra đi vào nhà vệ sinh mấy lần, uống hai cốc nước ấm, nhưng
vẫn không đỡ, thậm chí còn bắt đầu nôn oẹ.
Cơ thể cô rất ít khi
mệt mỏi, gặp phải tình huống thế này, vốn định lên giường nằm nghỉ,
nhưng đúng lúc Lâm Khải Sương gọi điện hỏi cô có muốn suy nghĩ về nước
Đức trong lộ trình du học của mình không, sau đó cô bị Lâm Khải Sương
lôi tới bệnh viện.
Cô vẫn luôn cố gắng để mình trông không tới
mức nhếch nhác, nhưng trên đường tới bệnh viện Lâm Khải Sương liên tục
bảo bộ dạng cô trông thật đáng thương. Cô suýt nữa thì rơi nước mắt vì lời bình phẩm của anh, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn được.
Tới
bệnh viện vào phòng cấp cứu. Cô chạy vào phòng vệ sinh thêm mấy lần,
rồi lại nôn hai lần, sắc mặt tái nhợt, bác sĩ hỏi gì cô cũng chẳng có
sức và tâm trạng mà trả lời. Dù sao cô cũng bị chuẩn đoán là bị ngộ
độc thức ăn, bác sĩ truyền cho cô hai chai nước.
Trời vào thu,
người bị cảm sốt phải truyền nước rất nhiều, nhưng lúc này, về cơ bản
đều đã kết thúc thời gian truyền chuẩn bị về nhà.
Lâm Khải Sương tìm một vị trí để Hạng Mĩ Cảnh ngồi, sau đó mời y tá tới truyền.
Hạng Mĩ Cảnh mặc đồ ngủ, nhưng khoác một chiếc áo khoác dài màu kem bên
ngoài, dưới chân là đôi dép bông màu đỏ sẫm, đầu tóc rối loạn búi bừa
đằng sau, uể oải ngồi dựa vào thành ghế. Cô cảm thấy bụng vẫn còn đau, khi y tá đến truyền, cô chẳng còn sức mà ngước mắt lên nhìn.
Cô không muốn mở miệng nói, dựa đầu vào vai anh, rồi nhắm mắt lại, giông như đang dưỡng thần.
Trước kia, khi anh còn làm bạn trai cô, anh chưa bao giờ làm tròn trách
nhiệm, giờ ngược lại còn giống hơn, anh ngồi im, để mặc cho cô dựa, một
lúc sau mới cười nói: "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở
bệnh viện không?".