Thịnh Yến

Chương 36: Chương 36




Anh có cảm giác quan hệ giửa mình và Dung Trí Hằng không được tốt lắm, nhưng dám khẳng định có quan hệ tốt với Dung Trí Hằng e là chẳng được mấy người. Thương nhân làm gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, cũng sợ nhất là bị người hợp tác của mình âm thầm đùa cợt tới chết chỉ vì thứ lợi ích không nhìn thấy kia. Dung Trí Hằng là người thông minh, ngay từ khi bắt đầu đã thẳng thắn cho anh biết lí do tham dự vào việc này. Thực ra anh cũng rất hiểu Dung Trí Hằng, là chủ nhân tương lai của một đại gia tộc, có quá nhiều người và việc cần anh ta chăm lo quan tâm. Không ngờ Dung Trí Hằng lại tốt với Dung Trí Dật như vậy, và cũng thật không ngờ Dung Trí Hằng còn quan tâm tới cảm nhận của Hạng Mĩ Cảnh, hai điều bất ngờ ấy, khiến anh đồng ý phối hợp diễn xuất với anh ta.

Trên thực tế, cho dù Dung Trí Hằng không yêu cầu anh làm như vậy, anh cũng sẽ không cho Hạng Mĩ Cảnh biết tất cả những gì mà anh tìm hiểu được.

Anh vẫn luôn tôn trọng quyền được biết mọi việc của người khác, nhưng lần này là ngoại lệ.

Dung Trí Hằng ngồi trên sofa lật báo xem, tờ *Tài chính* viết rất kĩ về tập đoàn Trung Lợi thu mua mười một nhà máy dệt lớn của Giang Chiết. Trong lúc đọc báo anh cũng liếc thấy Lâm Khải Sương đang đứng trước cửa sổ kính. Trong lòng anh có rất nhiều cân nhắc, sau khi suy nghĩ, anh giơ tay cầm ly trà uống một hớp trà nhân sâm, vừa hờ hững lật báo vừa làm như vô tình hỏi: "Cô ấy có kể mình đã hỏi những gì khi ở Ngô gia không?".

Trương Chấn Hà có việc ra ngoài, trong căn phòng đặt riêng ngoài hai nhân viên phụ vụ ra, chỉ còn Dung Trí Hằng và Lâm Khải Sương.

Lâm Khải Sương quay người lại, đáp: "Dù hỏi gì thì cũng đều là những chuyện liên quan tới dì Tần mà thôi".

Dung Trí Hằng đặt tờ báo trong tay xuống, ngước mắt nhìn Lâm Khải Sương, thoáng ngập ngừng, rồi hỏi: "Anh cảm thấy tình cảm của mẹ con họ có thể như lúc đầu được không?".

Lâm Khải Sương cười bất lực, cất bước đi tới sofa mà Dung Trí Hằng đang ngồi, vừa ngồi xuống vừa nói: "Đã là mẹ con, một được như lúc đầu không khó. Huống hồ, Hạng Mĩ Cảnh ngoài mặt thì kiên cường, nhưng lại là người yếu đuối, khóc lóc một trận đã đời, có lẽ chỉ vì muốn nhắc nhở mình lại sắp có mẹ mà thôi".

Dung Trí Hằng gật đầu.

Lâm Khải Sương thấy Dung Trí Hằng quan tâm như thế, xác định mình và anh ta là đồng mưu trong vụ này, nên bạo dạn bày tỏ: "Thực ra hôm nay anh có thể không cần tới. Cô ấy bắt đầu nghi ngờ rồi".

Dung Trí Hằng khẽ chau mày, giọng như nhướng cao: "Tại sao?".

Lâm Khải Sương đáp: "Bất kể là ai gặp một ông chủ quan tâm tới cuộc sống riêng của mình như thế, nảy sinh nghi ngờ là chuyện bình thường".

"Nghi ngờ chuyện gì?" Khoé miệng Dung Trí Hằng chầm chậm nhướng lên. Anh không thường mỉm cười trước mặt người khác, có lẽ vì thân phận và thanh thế gia đình, cho dù chỉ là những biểu hiện hết sức bình thường cũng dễ khiến người ta cho rằng anh đang rất nghiêm túc. Hiện tại trâm trạng anh khá thoải mái, thậm chí còn có cảm giác vui vui.

Lâm Khải Sương nhìn thấy cảnh ấy, lòng rối bời phức tạp. Anh tự nhận mặc dù mình không phải người chuyện gì cũng đã trải sự đời, nhưng đối với tình yêu giữa nam và nữ, thậm chí giữa đàn ông với đàn ông anh đã có sự trải nghiệm sâu sắc. Anh không biết chắc chắn đáp án vì sao Dung Trí Hằng lại quan tâm tới Hạng Mĩ Cảnh như thế, nhưng một người đàn ông, đặc biệt một người đàn ông như Dung trí Hằng, lại nói ra mong muốn một người phụ nữ sẽ ở lại Thượng Hải, đằng sau mong muốn ấy là gì, không cần phải đoán định thăm dò nữa. Chỉ là anh không hiểu Dung Trí Hằng sẽ giữ được hứng thú của mình trong bao lâu, mà quan hệ nội bộ trong những đại gia tộc vô cùng phức tạp chồng chéo, có lẽ không sự mới mẻ nào hấp dẫn hơn mùi vị chí mạng của đồng tiền. Anh không muốn đẩy Hạng Mĩ Cảnh về một tương lai không chắc chắn nhanh như thế, nên đành nói: "Nghi ngờ có phải anh muốn lấy lòng Trương tổng không".

Dung Trí Hằng không tin, hỏi lại: "Cô ấy nghi ngờ thế ư?".

Lâm Khải Sương nhận ra câu trả lời của mình không có độ tin cậy cao. tập đoàn Hoa Hạ trong làm ăn kinh doanh căn bản không cần phải lấy lòng bợ đỡ ai, nhưng anh không nghĩ ra cách trả lời nào khác, đành mặt dày nói tiếp: "Cô ấy chỉ mãi nghĩ đến mẹ, cho nên có nói năng lộn xộn cũng là điều dễ hiểu".

Dung Trí Hằng rõ ràng vẫn không tin, nhưng thấy Lâm Khải Sương kiên quyết, anh cũng chẳng tiếp tục truy hỏi.

Cuộc nói chuyện giữa mẹ và con gái sau mười mấy năm không gặp lại không lâu như Lâm Khải Sương nghĩ, nhưng lại ôn hoà và nhẹ nhàng đúng như dự đoán của anh.

Rõ ràng Hạng Mĩ Cảnh đã khóc, mắt cô đỏ mọng, má vẫn còn vệt nước mắt, nhưng nếu so sánh, thì cảm xúc của Tần Tâm Nghiên có lẽ còn mạnh mẽ hơn, phấn trang điểm trên mặt trôi hết, mặc dù đã vào dặm lại phấn, nhưng một người phụ nữ có tuổi, một khi mất đi lớp phấn son che phủ, khuôn mặt nhìn trông già hơn rất nhiều.

Lâm Khải Sương biết lúc này mình không nên nghĩ ngợi lung tung, nhưng vẫn không thể ngừng cảm thán Tần Tâm nghiên là một người phụ nữ lợi hại, không biết bà làm cách nào vỗ về được Hạng Mĩ Cảnh? Lí do giải thích quá hoàn hảo? Hay vì những lợi ích mà Dung Trí Hằng hứa sẽ dành cho Trương Chấn Hà, chỉ cần nghĩ đến những lợi ích mình sẽ có được, thì có lẽ khóc cả một chậu nước mắt cũng đơn giản.

Anh thấy hổ thẹn trong lòng, vì vậy mặc dù không khí bữa tối rất vui vẻ và ấm áp anh vẫn không ngon miệng. Anh cũng chắc chắn Dung Trí Hằng sẽ không chính thức tuyên bố bước chân vào cuộc sống vốn đang rất rối ren của Hạng Mĩ Cảnh vào lúc này, nên khi vở kịch trùng phùng hạ màn, anh bèn chủ động nói sẽ tiễn cô về khách sạn.

Hạng Mĩ Cảnh vừa hay cũng muốn có thời gian trò chuyện cùng Lâm Khải Sương, hai người phối hợp khá ăn ý, gạt được Dung Trí Hằng sang một bên.

Ban ngày sương mù dày đặc đến tối đã hoàn toàn không còn tung tích, thay vào đó là đủ mọi ánh đèn màu sắc rực rỡ, giống như muốn soi sáng màn đêm nặng trình trịch thành ban ngày.

Lâm Khải Sương không muốn không khí giữa hai người quá gò bó, nên cười bảo: "Anh còn tưởng ít nhất em cũng phải giận hờn một lúc, không ngờ em lại nhanh chóng lao vào vòng tay mẹ như thế, quả thật là trên đời này chỉ có mẹ tốt nhất đúng không?".

Hạng Mĩ Cảnh bật cười thành tiếng. Tiếng cười nghe chẳng mấy vui vẻ, nhưng cũng không buồn khổ, vì không biết phải trả lời anh như thế nào nên cô đành cười trừ vậy thôi.

Anh còn tưởng cô không muốn nói nhiều tới chuyện đó, nhưng trên thực tế, lí do Tần Tâm Nghiên đưa ra, anh không muốn biết lắm, dù sao cũng đã đạt được kết quả mà anh kì vọng rồi. Thế là hỏi cô: "Không hận dì ư?".

Cô nhìn anh một cái, cuối cùng điềm đạm đáp: "Nếu em nói em hận, anh có cho rằng em là người rất xấu không?".

Anh cũng nhìn lại cô, nở nụ cười chân thành rồi đáp: "Nếu em nói em không hận, anh mới thấy lạ".

Cô mím môi: "Mẹ đưa ra rất ít nhiều lí do bào chữa cho việc vứt bỏ em hồi đó, sợ em thì đi theo bà sẽ chật vật, sợ nhìn thấy em bà sẽ nhớ tới cha em, sợ không chịu nổi áp lực mà ôm em nhảy xuống biển tự tử. Lí do nào cũng có. Em thấy mẹ cuống quýt, sợ em cho rằng bà cố ý vứt bỏ em như vậy, đột nhiên em cảm thấy, thực ra em sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra vào năm đó. Nhưng nói thật, cho dù em biết nguyên nhân thật sự, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì? Lẽ nào có thể ngăn cản bà vứt bỏ em? Bây giờ bà đối với em như thế, em thấy thoả mãn rồi. Dù gì em cũng là đứa con gái bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, phải đưa ra một quyết định như thế chắc bà cũng rất đau lòng".

Anh nói lên cảm tưởng trong lòng mình: "Nghe có vẻ như, tìm được mẹ em cũng chẳng thấy vui".

Cô không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Những người cứ cố chấp tìm hiểu gốc rễ vấn đề trên thế giới này thường không bao giờ nhận được kết quả khiến người đó thấy vui. Nếu không tại sao lại có câu nói nan đắc hồ đồ(1)?".

(1) Khó khăn phải biết hồ đồ. Câu này ý khuyên người ta tại thời điểm khó khăn nên biết giả bộ hồ đồ.

Anh nhún vai tỏ ý hiểu.

Cô hỏi anh: "Có phải em bình tĩnh quá không?". Sau đó lại nói tiếp: "Nhưng thực sự em không kích động nổi, nhìn thấy mẹ, em lại chẳng có cảm giác kích động. Mẹ khóc quá dữ dội như thế, em lại thấy bối rối. Suýt nữa còn định hỏi nếu bà vẫn yêu em như vậy, tại sao mười mấy năm nay không hề có ý định về thăm em. nhưng rồi thấy hỏi củng vô ích, lại mất công mẹ phải đưa ra đủ mọi lí do để lấp liếm biện bạch".

Anh hỏi: "Bao nhiêu năm đã qua rồi, mọi người đều thay đổi. Giờ em không phải là một cô bé mười tuổi nữa, cách nghĩ và tầm nhìn của em sẽ không giống với dì. hai người cần phải có thời gian thích ứng, dần dần sẽ ổn thôi".

Cô tán thành, rồi nói: "Chuyện này mẹ và em đều không muốn cho người khác biết".

Anh còn mong như thế hơn cô, rất nhanh hứa: "Em yên tâm, anh tuyệt đối không để lộ cho người khác biết đâu", rồi bổ sung: "Dung Trí Hằng chắc chắn cũng sẽ không nói".

Giờ cô chẳng còn tâm trạng để săm soi bất kì vấn đề nào liên quan tới Dung Trí hằng nữa, sau khi gật đầu chỉ nói: "Mấy hôm nay thật vất vả cho anh quá".

Anh lắc đầu, cười đáp: "Đừng khách sáo với anh như thế, cảm thấy rất kì quặc", sau đó chủ động hỏi: "Có cần anh giúp em tìm một công ty vệ sinh đến dọn dẹp căn hộ không?".

Cô từ chối như một phản xạ có điều kiện: "Không cần".

Khi Dung Trí Dật gọi điện đến, Hạng Mĩ Cảnh đang rút rèm cửa đã khô từ trên dây phơi xuống để lắp lên cửa sổ.

Cô về căn hộ từ sáng sớm để làm vệ sinh, vốn đã chuẩn bị tâm lí sẽ thay rèm cửa sổ, dù sao cũng đi một thời gian dài như thế, dù cửa sổ đóng chặt, nhưng bụi trong không khí cũng sẽ nhuộm đen tấm rèm hoa của cô mất. Cô không nỡ vứt, ném vào máy giặc quay hai lần, chất lượng vải tốt, nên không bị hỏng, treo lên vẫn như mới.

Cô rất thích thú, ngay cả tâm trạng cùng giọng nói khi nghe điện cũng vì thế mà vui vẻ hơn nhiều, vừa bắt máy đã hỏi Dung Trí Dật có chỉ thị gì.

Dung Trí Dật rất không hài lòng, cao giọng hỏi cô: "Bánh của tôi đâu?".

Cô hít một hơi thật sâu, rồi thừa nhận: "Tôi quên rồi".

Anh ta không chịu, bắt đầu làm nũng giống như trẻ con: "Lập tức quay lại đó mua về cho tôi".

Cô bận từ tám giờ sáng đến bốn giờ rưỡi chiều, căn hộ đã được quét dọn sắp xếp khá gọn gàng sạch sẽ, bản thân cô cũng mệt tới đứt cả hơi, mặc dù biết anh ta chỉ nói vậy để trêu mình, nhưng vẫn thấy bực tức, lười biếng ngồi xuống sofa đáp: "thế thì chi bằng anh giết luôn tôi đi cho xong".

Dung Trí Dật ngẩn ra không biết gì.

Nhớ lại lúc ở Hồng Kông Dung Trí Dật đã rất nhiệt tình với mình, vậy là cô đành đổi giọng: "Thôi được thôi được, tôi làm ăn sơ suất, mời anh ăn tối coi như đền bù là được chứ gì".

Anh ta vờ tỏ ra cao thượng đại lượng không so đo với cô, nhận lời: "Đến Nhật Trân".

Cô thấy buốt ruột, lập tức phản đối: "Tôi giờ còn chưa chính thức đi làm, đừng chém tôi thế có được không?".

Anh ta không đồng ý, nói: "Mỗi sự kiện cô được hưởng phần trăm cao như vậy, tạm ứng ra ăn đồ Nhật trước có là gì".

Cô cũng chẳng tranh cãi với anh ta nữa: "Vậy anh qua đó trước, đến muộn sợ không có chổ lại phải đợi".

Dung Trí Dật hùng dũng: "Tôi tới đón cô".

"Không cần". Cô từ chối. "Chổ tôi tắc đường lắm, anh đến lại mất thời gian, tôi ngồi tàu điện ngầm đến được rồi".

Kết quả, vào giờ này người đi tàu điện ngầm cũng rất đông.

Đã rất lâu rồi Hạng Mĩ Cảnh không đích thân trải nghiệm cảm giác chen chúc chật chội như thế này, cảm thấy trong không gian chật hẹp ngột ngạt lại di chuyển với vận tốc cao, chỉ thoáng lơ đễnh không để ý sẽ ngạt thở ngay lập tức.

Có lẽ do đại não thiếu khí, cô không ngừng nghĩ đến ưu nhược điểm của việc quyết định ở lại, hoặc có lẽ không thể dùng hai từ ưu nhược đơn thuần để đoán định. Lí do cô thuyết phục mình ở lại là vì đi tìm Tần Tâm Nghiên, giờ đã tìm thấy, nhưng không thể không thừa nhận, thực ra những ngày sống ở bên ngoài dù tuỳ tiện thoải mái nhưng lại giống như cánh bèo trôi dạt, không biết ngày mai mình sẽ trôi về phía nào, cũng không biết đâu mới là điểm kết thúc.

Quả nhiên Dung Trí Dật đến khá sớm, gọi một đĩa đồ khai vị lớn ngồi xếp bằng trước quầy đồ ăn mở, vừa ăn vừa trò chuyện với đầu bếp người Nhật.

Hạng Mĩ Cảnh đi vào nhìn thấy, phát hiện ra tiếng Nhật của Dung Trí Dật rất tốt, thế là cười cười vỗ vai anh ta, rồi đi vòng qua phía sau, vừa ngồi xuống vừa nói: "Xem ra thời gian vừa rồi anh rất chịu khó giao lưu tìm hiểu các cô gái Nhật nhỉ".

Hạng Mĩ Cảnh nghe không hiểu, đợi anh ta kết thúc cuộc trò chuyện với đầu bếp Nhật, lập tức hỏi: "Chí cha chí chách nói gì thế?".

Dung Trí Dật thoải mái cho cô biết: "Tôi nói tối nay cô mời, nên nhờ ông ta mang ra những món đắt nhất".

Cô có cảm giác anh ta không nói thật, nhưng cũng không có ý định truy hỏi, mà yêu cầu: "Ăn đồ của tôi, thì phải quan tâm tới tôi hơn ở công ty đấy".

Dung Trí Dật cười đáp: "Cô là tâm phúc của Orchid. người còn chưa về, văn phòng đã dọn dẹp sạch sẽ từ lâu. Nghe nói bàn ghế đều thay mới hết, thảm là loại sản xuất từ Ấn Độ, đến tranh treo tường cũng là hoạ sĩ vẽ ở văn phòng Orchid".

Cô thấy anh ta nói có phần hơi khoa trương, lắc đầu nói: "Không thể nào".

Dung Trí Dật nói: "Đây là sự thật mà chỉ cần quay về công ty là cô sẽ thấy ngay, tôi có cần phải lừa cô không?".

Cô chau mày: "Tôi thực sự không đưa ra yêu cầu như thế", rồi buồn bã nói tiếp: "Orchid gióng trống mở cờ như vậy, tôi đi làm, không khéo còn chưa kịp bước ra từ thang máy đã bị ngàn vạn mũi tên xuyên tim rồi".

Dung Trí Dật phân tích: "Orchid không phải người làm việc không có chừng mực, tốt với cô một cách đặc biệt như thế, chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt", sau đó chầm chậm quay nhìn cô chăm chăm, hỏi: "Cô cho là vì nguyên nhân gì?".

ánh mắt anh ta để lộ vẻ hết sức nghiêm túc, cô thấy ám chỉ trong lời nói của Dung Trí Dật vô cùng rõ ràng, nên cũng không có ý định vòng vo né tránh, ngập ngừng một lát, bèn nói thẳng: "Tôi đảm bảo với anh tôi không hề có bất kì ý định nào với đại Dung tiên sinh".

Vẻ mặt cô thành khẩn, Dung Trí Dật có thể nhận ra sự chân thành trong lời cô nói.

Dung Trí Dật thấy nhẹ lòng, hỏi cô: "Tại sao lại không có bất kì ý định nào? Victor gần như hội tụ đủ mọi điều kiện tốt nhất mà phụ nữ muốn. Tài sản nhiều không đếm hết, địa vị cao vút tầng mây, khiến thức uyên thâm, xử lí công việc thấu đáo giỏi giang, ngoại hình cũng không có gì phải chê, kín đáo trong đời sống riêng, giờ ngay Yan cũng mất rồi, cô không cảm thấy anh ấy rất hoàn hảo sao?".

Cô hỏi ngược lại: "Nếu không phải người tôi yêu, thì anh ta có hoàn hảo tới mấy cũng đâu liên quan gì tới tôi".

Dung Trí Dật chớp lấy cơ hội: "Vậy cô yêu ai?".

Cô thoáng cụp mắt, đáp: "Giờ tôi không còn muốn yêu ai".

Ánh sáng màu vàng từ những bóng đèn trong nhà hàng hắt lên làn mi đang cụp xuống của cô, anh ta ngồi gần cô như vậy, có thể nhìn rất rõ đường cong từ trên mũi xuống. Trước kia cô để tóc dài uốn xoăn, giờ đổi thành tóc thẳng nhuộm đen, nhìn trẻ trung, tràn đầy sức sống hơn, nhưng lúc này quanh người cô được bao phủ bởi một lớp sương mù rất khó xâm nhập.

Tròng mắt anh đột nhiên ướt nhoè, vội quay đầu đi, cầm đũa gắp một miếng ốc chấm thật nhiều mù tạt rồi bỏ vào miệng. Vị mù tạt xộc thẳng lên mũi, anh không kìm được mà hà hơi liên tục, nước mắt có cớ để rơi xuống một cách quang minh chính đại.

Cô nghe thấy tiếng xuýt xoa của Dung Trí Dật, ngẩng đầu lên, thấy hai hàng nước mắt chảy trên mặt anh ta. Cô tưởng anh ta bị sặc mù tạt, bèn vừa rút khăn giấy vừa bảo: "Mù tạt nhà hàng này rất cay, anh ăn ít thôi".

Dung Trí Dật đón lấy tờ giấy lau nước mắt, cười hứa: "Đợi tới ngày nào đó cô yêu, tôi sẽ làm hậu thuẫn vững vàng nhất cho cô, dù anh ta là ai, dù có khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô tới cùng".

Cô không biết trong lời nói đó có bao nhiêu phần là đùa, chỉ bảo: "Tôi chỉ muốn yêu một người bình thường, hi vọng không cần phải trải qua năm cửa chém sáu tướng mới được ở bên nhau. Vì vậy sự giúp đỡ của anh, mong là sẽ không có cơ hội để thực hiện".

Anh ta bật cười, im lặng một lúc, rồi thành khẩn bảo: "Tôi không biết có nên nhồi nhét tư tưởng này vào đầu cô không, nhưng tôi cho rằng từ xưa tới nay cô luôn sống rất tự do, cho dù phải nhẹ nhàng kìm nén phục vụ người khác, thì đấy là do tính chất công việc, không liên quan tới bản thân cô. Trong mắt tôi, cô xứng đáng với bất kì người đàn ông hoàn mĩ nào, có điều, một khi đã bước chân vào nơi nhà cao vườn rộng, muốn sống an lành tự tại thì không thể chỉ dựa vào khả năng của riêng bản thân mình".

Cô hiểu ý của Dung Trí Dật, bày tỏ: "Anh ngàn vạn lần đừng đánh giá quá cao sức hấp dẫn của tôi, cũng ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp con mắt nhìn người của đại Dung tiên sinh".

Anh ta nhún vai: "Mong là thế".

Cô bị sự lo lắng kì lạ của anh ta làm cho bối rối, lại không muốn suy nghĩ mãi về chuyện đó, thế là cười tự trào, nói: "Sự suy đoán vô trách nhiệm của anh sẽ khiến chỉ số hư vinh của tôi tăng cao đột biến, dẫn tới hiện tượng từ nay về sau bất luận là tôi gặp đại Dung tiên sinh hay vô tình nghe thấy những tin tức liên quan tới anh ấy cũng sẽ suy nghĩ lung tung, rõ ràng ảnh hưởng nghiem trọng tới cuộc sống đang yên ổn của tôi".

Anh ta lập tức đề nghị: "Chi bằng điều cô về Hồng Kông, thế nào? Mẹ tôi có thể giúp cô hoà nhập với xã hội Hồng Kông nhanh chóng, tuyệt đối chẳng kém so với Thượng Hải".

Cô vừa mới nhận lại mẹ, mặc dù Tần Tâm nghiên cũng phải chạy qua chạy lại giữa Đài Bắc và Thượng Hải, nhưng lúc này cô không thể về Hồng Kông. Không thể nói cho Dung Trí Dật biết nguyên nhân thật sự, cô đành gạt đi: "Tôi thấy ở đây rất tốt".

Anh ta không thể miễng cưỡng cô, nếu cứ tiếp tục kiên trì sẽ khiến cô cảm thấy lạ. Đúng lúc đó nhân viên phục vụ dẫn một tốp khách mới vào, là năm sáu cô gái xinh đẹp thướt tha, trang phục lộng lẫy. Anh ta nhận ra một trong số họ, bèn vỗ vai Hạng Mĩ Cảnh ra hiệu cho cô quay đầu nhìn.

Hạng Mĩ Cảnh quay lại, đầu tiên là nhìn thấy Bội Bội mặc một chiếc áo chấm bi to màu cam, sau đó mới phát hiện ra người dẫn đầu mặc bộ váy màu tím hồng chính là Chương Du.

Cô lập tức dừng mọi động tác, nhanh chóng đứng dậy.

Chương Du cũng không do dự, mỉm cười đi về phía Hạng Mĩ Cảnh và Dung Trí Dật.

Dung Trí Dật vốn không muốn nhúc nhích, nhưng thấy Chương Du cùng các mĩ nữ đi theo cùng đến, vậy là nhanh nhẹn đứng lên, tươi cười: "Mĩ nhân xuất quân, quả nhiên khiến người ta được mãn nhãn".

Chương Du cười nhìn Dung Trí Dật: "Mĩ nhân thật sự", nói xong đảo mắt về phía Hạng Mĩ Cảnh: "Đang ở chổ Dung tiên sinh đây".

Dung Trí Dật vốn khá thân thiện, danh hiệu ham chơi của anh ta truyền đi khắp nơi, ngay cả những nhân viên PR của tập đoàn Hải Thành cũng đều quen anh ta. Chương Du chụp cho Hạng Mĩ Cảnh một cái mũ cao như vậy, đương nhiên khiến cô thu hút ánh nhìn của những cô gái còn lại.

Trong nhóm cùng đi với Chương Du có hai gương mặt cũ, trong số những gương mặt mới, không tính Diêu Bội Bội, hai người còn lại Hạng Mĩ Cảnh không quen, cô cố tình phớt lờ Bội Bội, chỉ nhìn chăm chăm vào Chương Du, một thời gian dài không gặp, cô rất nể mặt Chương Du, trước mặt mọi người, cô cung kính gọi: "Sư phụ".

Hạng Mĩ Cảnh không nhận ra rốt cuộc là Chương Du vui thật hay chỉ vờ cười. Lăn lộn trong thành phố phù du này bao nhiêu năm nay, có lẽ ngay cả chính bản thân mình cũng rất khó nhận biết rốt cuộc đâu là giả đâu là thật, mà có thể dù thật hay giả cũng đã không cần phải phân biệt rõ ràng như thế nữa rồi.

Dung Trí Dật thích cảm giác được mĩ nhân vây quanh, cô lập tức bỏ trống chổ ngồi bên phải Dung Trí Dật, chủ động ngồi gần Chương Du sau đó dùng mắt ra hiệu cho Diêu Bội Bội ngồi xa mình một chút, tránh để người tinh mắt như Chương Du phát hiện. Cô biết rất rõ việc mình quay về Thượng Hải không nhận được sự chào đón thật lòng của Chương Du, cô cũng không biết thời gian này quan hệ giữa Phương Tuân Kiệm và tâm phúc do Bạch Tiên Niệm phái tới thế nào, vì vậy ngay từ đầu cô đã nói thẳng: "Nếu không phải đã rỗng túi, thì thật còn chưa muốn quay về nhanh như thế".

Chương Du đương nhiên hiểu ý cô, cười đáp: "Đi chơi một thời gian dài như thế, cũng tới lúc nên quay về rồi". Sau đó chỉ vào mấy người mới, nói: "Họ còn đang chờ được em chỉ bảo đấy".

Hạng Mĩ Cảnh không dám thò tay sang tận tập đoàn Hải Thành, khiêm tốn: "Kiến thức của em đã sớm rơi vãi nhiều rồi, không chừng tay chân còn không được nhanh nhẹn bằng mấy cô bé này ấy chứ".

Chương Du cười, nói với Hạng Mĩ Cảnh bằng những lời đầy hàm ý: "Giờ mấy cô bé này đúng là rất khá, lớp sóng đầu như chị cũng đang có nguy cơ bị ép chết trên bờ cát rồi".

Hạng Mĩ Cảnh vô thức liếc mắt về phía Diêu Bội Bội đang tìm cách bắt chuyện với Dung Trí Dật, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về, nói với Chương Du: "Không có chị, bọn họ làm sao làm được gì? Có điều những cô gái trẻ trung xinh đạp lại thích thể hiện, chị không cần phải so đo với họ".

Chương Du sớm đã thể hiện thân phận thật của mình với Hạng Mĩ Cảnh, lại thấy mấy cô gái đều vây quanh Dung Trí Dật không để ý tới họ, vậy là không giấu Hạng Mĩ Cảnh, nói: "Chị đâu rảnh để mà so đo chuyện đó. Ai cũng chỉ có một thời, làm trong ngành của chúng ta, càng trèo cao càng ngã đau".

Những lời này một lần nữa nhắc nhở Hạng Mĩ Cảnh, bất luận là Phương Tử Bác có đá Bội Bội để đi tìm niềm vui mới hay không, chỉ riêng việc anh ta bị Phương Tuân Kiệm liệt vào danh sách những đối tượng cần phải loại bỏ, cuộc sống nhàn hạ xa hoa của Bội Bội cũng không có khả năng kéo dài. Bội Bội luôn miệng nói không dành tình cảm thật cho Phương Tử Bác, nhưng chuyện tới mức này, cô lại thật sự hi vọng Bội Bội sẽ có được sự bù đắp xứng đáng về mặt vật chất.

Bội Bội chắc chắn không biết cấp trên trực tiếp của mình thực ra là người của Phương Tuân Kiệm, cô cùng lắm cũng chỉ coi Chương Du là một trinh nữ già, thiếu sự quan tâm chăm sóc của đàn ông, vì vậy luôn mặt nhăn mày nhó với những cô gái đang hừng hực sức sống như cô. Bữa tối kết thúc, trên đường về nhà Bội Bội gọi điện nói với Hạng Mĩ Cảnh suy nghĩ đó của mình.

Hạng Mĩ Cảnh mở cửa căn hộ vừa đang thay dép lê. Cũng may cô có thói quen mua gì cũng thừa một phần, nên khăn mặt và dép lê đều có thể dùng những thứ còn từ ngày trước, không đến nỗi vừa chuyển từ khách sạn về đã phải chạy ra siêu thị càn quét.

Cô nghe Bội Bội chê bài phê bình Chương Du như thế, bèn nghiêm túc đính chính lại suy nghĩ ấu trĩ của em gái: "Em vào nghề mới được bao lâu? Em cho rằng làm PR là đi ăn cơm uống rượu cùng sếp chắc? Những dự án lớn em làm được mấy cái? Có dự án nào do một mình em hoàn thành không? Chương Du là người được tập đoàn Hải Thành nẫng của Bảo Nhã, Hải Thành mời chị ta về đó làm cán bộ quản lí có nghĩa là chị ta được đánh giá cao trong nghề này. Chị ta không muốn so đo với em, em tưởng chị ta sợ em thật chắc? Nếu chị ta thật sự muốn giở trò, thì cho dù em có chổ dựa là Phương Tử Bác cũng không thể tiếp tục làm trong nghề này được nữa. Hơn nữa bây giờ ở Hải Thành đâu phải chỉ do một mình Phương Tử Bác quyết định, dù em có ngày về nhà họ làm phu nhân, thì tốt nhất em cũng đừng nên đắc tội với Chương Du".

Mỗi lần tranh cãi Diêu Bội Bội luôn cứng họng với Hạng Mĩ Cảnh, lại thêm câu nào Hạng Mĩ Cảnh nói đều rất chính xác, có không muốn nhận sai cũng khó.

Hạng Mĩ Cảnh không thể cho Bội Bội biết sự thật, nên trong lòng có chút hổ thẹn, nghe Bội Bội yếu ớt nhận sai, cũng không muốn thuyết giáo thêm nữa, cuối cùng chỉ nhắc nhở em: "Chị là do Chương Du đào tạo mà nên, nên chị hiểu rõ tính khí chị ta. Chỉ cần em đừng dùng mấy thủ đoạn vặt với chị ta, chị ta sẽ không làm khó em".

Bội Bội vâng dạ liên tục, rồi hỏi Hạng Mĩ Cảnh: "Bao giờ chị chính thức đi làm? Em mời chị ăn cơm".

Thực ra ngày nào phải quay về Bảo Nhã, Dung Ngọc Lan không nói rõ với Hạng Mĩ Cảnh, tình hình giống như Dung Ngọc Lan muốn cô quay lại, nhưng lại không yêu cầu cô phải nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Không phải cô không nghĩ đền những lời Dung Trí Dật nói, nhưng cô không đoán ra cách nghĩ của Dung Trí Dật, và cũng không muốn đoán.

Cô tự nhận mình không có nhan sắc khiến người, thần hay quỷ phải thất điên bát đảo, cũng không có gia thế tuyệt đỉnh, cô không hề có ý định lao đầu vào cái vòng luẩn quẩn đó, nếu có thể lựa chọn, cô muốn mình được trở thành cô gái nhỏ kiếm ít tiền thôi, biết nũng nịu, thỉnh thoảng chớp chớp mắt là bị người ta phát hiện ra mình đang nói dối, sau đó há miệng đợi chồng nuôi. Chỉ thế thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.