Hạng Mĩ Cảnh cúi đầu lật xem menu né tránh ánh mắt của Dung Trí Dật, cố tình điềm đàm cười hỏi anh ta: "Xem mặt thế nào?".
Anh ta thu ánh mắt lại, cũng tiện tay lật menu, thản nhiên nói: "Victor không kể cho cô nghe a?".
Cô cười, thẳng thắn đáp: "Anh ấy gần như không nhắc đến anh".
Dung Trí Dật phớt lờ ý của cô, mà nghiêm túc nói: "Anh ấy có nói chuyện với
tôi hai lần, rất dài, suýt nữa đã tảy não tôi rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ
lại, tôi thấy anh ấy là người có quá nhiều người và chuyện phải cân nhắc đắn đo, cũng không thể chọc giận anh ấy được,không thể để chạm tới giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh ấy. Một khi anh ấy đã hạ quyết tâm
trả thù, thì ra tay chỉ có: nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, gần như không cho
đối phương có cơ hội sống. Cô ở bên anh ấy, quá khổ rồi".
Cô
nghe Dung Trí Dật nói vậy, lòng có chút bất an, song vẫn thả lỏng tâm
trạng, cười: "Sống ngày nào biết ngày ấy, không chừng ngày mai anh ấy đá phắt tôi cũng nên, hà tất nghĩ xa thế làm gì?".
"Bị đá như thế, cô không thấy bị tổn thương à?".
Cô cũng gật gù: "Nếu bị đá, chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi, nghĩ cũng thấy tổn thương thật".
Anh ta nhướng mày nhìn cô: "Nghe như cô chẳng yêu gì anh ấy vậy?".
Cô trêu: "Yêu người khác mệt lắm, tôi đứng nguyên tại chỗ để người khác yêu không tốt hơn sao?".
Anh ta nhắc nhở cô: "Dung Trí Hằng tuyệt đối không phải người có quan điểm: Yêu nhưng không cần báo đáp đâu".
Cô không lật menu nữa, mà nghiêm túc nhìn Dung Trí Dật: "Tôi đang nỗ lực
đi về phía trước, về việc anh ấy có thể đợi tôi đi tới điểm mà anh ấy
yêu cầu hay không, thì phải chờ xem tính nhẫn nại của anh ấy".
Đầu tiên, Dung Trí Dật yên lặng nhìn cô, sau đó cười rất thoải mái: "Thì ra cô lại là cao thủ trong thế giới tình yêu, cũng biết cách giữ chặt trái tim người khác nhỉ".
Cô thừa nhận ngay: "Vì vậy anh có vấn đề gì trong tình cảm thì có thể tâm sự với tôi, tôi biết nhất định sẽ nói, mà đã nói là nói rất thẳng".
Dung Trí Dật thấy thú vị, chau mày
đáp: "Thật không hiểu khi hai người ở bên nhau thì thế nào. Anh ấy
nhất định sẽ giống như quốc vương ở tít trên cao, động tí là lại ra chỉ
thị cho cô, cũng chẳng bao giờ hỏi ý kiến cô mà tự động quyết định mọi
việc, có lẽ chưa từng cầm tay cô đâu nhỉ? Trước kia tôi chẳng thấy anh
ấy cầm tay Yan bao giờ, cùng lắm là chỉ đỡ chị ta thôi. Hai người đã
đi dạo bao giờ chưa? Anh ấy có phải có thói quen đi trước cô một vài
bước không?".
Đa phần những suy đoán của Dung Trí Dật đều sai
bét, nhưng cô không tiện đính chính, đành kháng nghị: "Ở công ty ngày
nào tôi cũng bị người ta truy hỏi mấy chuyện này, anh thôi đi, đừng giày vò lỗ tai tôi nữa".
Anh ta rất thích bộ dáng bất lực không lo không nghĩ đó của cô, vui vẻ gật đầu.
Vậy là cô lại chuyển đề tài về câu hỏi đầu tiên của mình, tiếp tục truy
vấn: "Rốt cuộc lần xem mặt của anh có thành công hay không?".
Anh ta quả quyết phủ nhận: "Đương nhiên không".
Dung Trí Dật nói mình xem mặt không thành công nhưng buổi tối khi nói chuyện với Dung Trí Hằng, anh lại đưa ra một đáp án hoàn toàn ngược lại.
"Chính chú ấy cũng nói chỉ tới để điểm danh, kết quả không cẩn thận thế nào mà khiến cô con gái nhỏ của Nguyễn gia mê như điếu đổ, người nhà khuyên
thế nào cũng không được, nhất định đòi chú ấy cho bằng được. Anh nghe
nói chú ấy đột nhiên quay về Thượng Hải là trốn Nguyễn Vịnh Nhi".
Cô nhớ ra vài chuyện, nhân cơ hội này hỏi anh: "Trước kia chẳng phải anh
ấy đi đua xe sao, đua xe cũng có rất nhiều tiền thưởng, tại sao giờ
không đua nữa? Vì gia đình phản đối à?"
Dung Trí Hằng trầm mặc hồi lâu, sau đó đáp: "Đua xe quá nguy hiểm".
Dung Trí Hằng trả lời câu hỏi của cô đơn giản như vậy đó, cô thấy mình không cần thiết phải truy hỏi ngọn ngành nữa.
Hôm đó họ nói chuyện có đề cập tới Nguyễn Vịnh Nhi, cô không ngờ ngay ngày
hôm sau lại gặp người thật ở công ty. Vì vậy khi Dung Ngọc Lan dẫn một cô bé mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, thân hình bốc lửa tới gặp cô, cô
còn tưởng đấy là một vị khách hàng không biết điều mà Dung Ngọc Lan muốn cô tiếp quản.
Có điều giọng nói của cô bé này rất kiên quyết,
mức độ sôi nổi hiếu động thì chẳng thua Dung Trí Dật là mấy. Sau khi
Dung Ngọc Lan giới thiệu đơn giản về cô bé cho Hạng Mĩ Cảnh xong, cô bé
lập tức toét miệng cười để lộ hàm rằng trắng tinh, nói bằng giọng Đài
Loan đặc sệt: "Hi, Theresa, em biết quan hệ giữa chị và Joe khá tốt, vì
vậy chị nhất định phải giúp em theo đuổi được anh ấy".
Hạng Mĩ
Cảnh cảm thấy Nguyễn Vịnh Nhi rất có nghị lực, từ khi Dung Ngọc Lan giao cô bé cho cô, cô gần như không được rảnh một chút nào, nếu không phải
là đang hỏi cô chuyện gì đó thì cũng là đang nghĩ ra điều cần hỏi, còn
có vấn đề mà vô bé hỏi thì có ngắn có dài, thô có tinh tế có , không có
quy luật nhất định và lặp lại rất nhiều lần.
Hạng Mĩ Cảnh đem tất cả những gì mình biết, mình nghe, mình đoán được về Dung Trí Dật, tóm
lại tất cả những chuyện liên quan tới Dung Trí Dật còn trong đầu đều
mang ra kể hết cho Nguyễn Vịnh Nhi biết. Cô có cảm giác nếu cứ tiếp
tục thế này, Nguyễn Vịnh Nhi chưa tán đổ được Dung Trí Dật thì cô đã tử
vì nghĩa do phải chịu đựng quá trình thẩm vấn khắc nghiệt. Cuối cùng
cô không chịu được nữa gọi điện cho Dung Trí Dật, cầu xin anh ta rủ lòng từ bi đón Nguyễn Vịnh Nhi từ tầng mười chín về văn phòng mình, cứu cô
thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Dung Trí Dật rất vụng về
khi giả vờ tín hiệu di động không tốt: "Hả? Cô nói gì? Ái chà, tôi
đang ở ngoài công trường, không nghe rõ. A lô? Hello? Tín hiệu kém
quá". Sau đó tắt luôn máy.
Hạng Mĩ Cảnh nghe từ "tít" một
tiếng, rồi gọi lại thì thấy đã tắt máy. Không nhờ vả gì được Dung Trí
Dật, cô đành bắt đầu quay sang gợi ý cho Nguyễn Vịnh Nhi, cười hi hi
hỏi: "Cô không đi tìm Joe à?".
Nguyễn Vịnh Nhi rất thật thà lắc
đầu, sau đó lại thật thà nói: "Anh hai của em nói phải cho đàn ông một
không gian tự do, giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là tìm hiểu về anh ấy một
cách toàn diện và đầy đủ".
Hạng Mĩ Cảnh tiếp tục khuyên: "Cả ngày không gặp anh ta, cô không nhớ à? Không muốn tới bên anh ta sao?".
Nguyễn Vịnh Nhi ngẩng đầu lên ngập ngừng, rồi đáp: "Buổi tối em ngủ ở phòng
bên cạnh, nếu muốn ở bên anh ấy, trèo ban công sang là ok mà". Nói
xong lại thở dài. "Nếu không phải anh hai em nói trèo tường trộm hương
không phải việc một cô bé nên làm, thì có lẽ em đã có anh ấy từ lâu
rồi".
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ cô bé lại có tư tưởng cởi mở như
thế, tốt bụng nhắc nhở: "Chắc cô cũng biết số bạn gái cũ của anh ta phải hơn hai tá chứ?".
Nguyễn Vịnh Nhi chẳng bận tâm, gật đầu: "Anh
hai em nói rồi, mỗi kẻ phong lưu trong tình trường đều có một trái tim
thuần khiết chờ được giải cứu".
Hạng Mĩ Cảnh đoán: "Anh hai cô có lẽ là người duy nhất trong gia đình ủng hộ cô theo đuổi kẻ phong lưu
tình trường Dung Trí Dật nhỉ?".
Nguyễn Vịnh Nhi vừa kinh ngạc vừa gật đầu, hỏi: "Sao chị biết?".
Hạng Mĩ Cảnh không trả lời mà bảo: "Buổi tối tôi hẹn bạn ăn cơm, Orchid
không có đây, tôi nhờ người đón cô về sơn trang nhé? Hay cô có kế hoạch khác?".
Nguyễn Vịnh Nhi không khách khí ôm cánh tay Hạng Mĩ Cảnh, cười hi hi: "Kế hoạch của em là đi theo chị".
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy bộ dạng này thật giống một con mèo nhỏ đáng yêu, đành
cười chau mày đáp: "Nhưng đưa cô đi cùng không tiện lắm"
Nguyễn Vịnh Nhi mở to mắt nhìn cô: "Chị có hẹn với bạn trai à?".
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu, nói thật: "Em họ tôi".
Nguyễn Vịnh Nhi bật cười, nói: "Thế thì cùng đi đi, tôi bảo đảm sẽ không khiến hai người chán ghét".
Hạng Mĩ Cảnh suy nghĩ, đáp: "Vậy để tôi hỏi qua nó đã".
Diêu Bội Bội xưa nay không ngại trong việc kết giao bạn bè, huống hồ người
trong giới anh cũng biết quan hệ giữa cô và Dung Trí Hằng, đối với Diêu
Bội Bội mà nói, để người khác biết chuyện họ là chị em họ còn rất có lợi cho công việc của mình.
Họ tới Thế Kỉ 100 ăn befflet.
Hạng Mĩ Cảnh không lái xa, cùng Nguyễn Vịnh Nhi đi bộ tới đại lộ Thế Kỉ.
Vào khách sạn Bách Duyệt, đi thang máy lên tầng chín mươi mốt, vẫn còn sớm, khách không đông, hô chọn vị trí ngồi gần cửa sổ. Đường Lục Gia Chuỷ
dưới chân nhìn nhỏ như kiến, còn khung cảnh trước mặt lại vô cùng thoáng đạt.
Chuyện Nguyễn Vịnh Nhi ở tại Dung Liên sơn trang lại kinh
động đến Dung Trí Hằng, anh nghe Dung Ngọc Lan nói Nguyễn Vịnh Nhi đi
cùng Hạng Mĩ Cảnh thì gọi điện cho cô để tìm hiểu tình hình.
Hạng Mĩ Cảnh mượn cớ đi lấy đồ uống đứng dậy, đợi đi xa chổ Nguyễn Vịnh Nhi
ngồi, cô mới nói với Dung Trí Hằng: "Em không chê trách Nguyễn tiểu thư
điều gì, thậm chí cô ấy rất hoạt bát và thoải mái, trông lại xinh xắn
đáng yêu, thân hình đúng kiểu Joe thích. Vấn đề là cô ấy cứ bám chặt
em, hôm nay em chẳng làm được việc gì, hỏi em hết chuyện này tới chuyện
khác, sắp hỏi đến anh rồi đấy. Em gọi điện cho Joe thò anh ta giả vờ
là tín hiệu di động không tốt, mà cô bé lại không chịu đi theo Orchid,
em sợ ngày mai cô ấy lại tới tìm em thì phiền. Lát nữa anh nói với Joe đi, bảo anh ta hãy nói chuyện với cô bé một lần, nể mặt con gái nhà
người ta đã chủ động tới mức này rồi, thử qua lại một thời gian xem
sao".
Dung Trí Hằng cười hỏi cô: "Anh còn tưởng em chỉ cần hai ngón tay là đã xử lí xong cô bé chứ".
Cô nhân cơ hội oán thán: "Sự kiện lớn không được giao, toàn làm những
chuyện lặt vặt, khả năng của em ngày một thụt lùi, cứ tiếp tục thế này,
những người trong tổ em sẽ bóng gió chỉ trích em thôi".
Anh hoàn toàn không bận tâm tới lời oán thán đó của cô, cũng không chịu thoả hiệp, mà hỏi: "Tối nay ăn ở đâu?".
Mặc dù cô vẫn biết mình có ai oán nữa cũng bằng không, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thất vọng, ngước mắt lên thấy Diêu Bội Bội đang từ
ngoài cửa đi vào. Cô ra hiệu cho Diêu Bội Bội về bàn ngồi, còn mình
thì suy nghĩ một lát, sau đó nói với anh: "Ở Thế Kỉ 100, cùng em họ".
Cô còn tưởng anh nghe thấy hai từ "em họ" sẽ có động thái, bởi cô chưa
từng nhắc tới em họ trước mặt anh, kết quả anh không bất ngờ, mà chỉ
cười: "Sắp ngồi trên mây mà ăn cơm rồi, em không sợ độ cao à?".
Cô vô thức nghĩ chắc anh không nghe rõ người mà cô vừa nhắc đến, không
biết lấy đâu ra dũng khí, cô lại nói: "Em hẹn em họ cùng đi ăn cơm, con
bé làm ở bộ phận PR của tập đoàn Hải Thành, tên là Diêu Bội Bội".
Cuối cùng anh cũng có phản ứng bình thường nhất, ngập ngừng, rồi lại ngập
ngừng. Anh đang suy nghĩ xem trả lời cô thế nào cho hợp, hai năm trước vì Dung Trí Dật mà anh đã cho người điều tra về cô, khi đó anh đã biết
cô còn một cô em họ đang đi học. Về sau chắc chắn cô không hề có ý
định gì và cũng không có ý định gây tổn thương cho Dung Trí Dật, anh
không còn quan tâm tới những người bên cạnh cô nữa. Cho tới khi Tần
Tâm Nghiên xuất hiện, anh mới tìm hiểu và biết được Diêu Bội Bội đã tốt
nghiệp đại học, hơn nữa cũng chọn nghề PR, chỉ có điều Diêu Bội Bội có
dã tâm lớn hơn chị.
Anh không muốn để cô biết anh từng điều tra
cô, mà gần như cô cũng không chủ động nhắc đến những chuyện ấy, vì vậy
những chuyện liên quan đến Diêu Bội Bội cùng mọi ảnh hưởng do cá nhân
Diêu Bội Bội gây ra, anh luôn không bận tâm. Anh có rất nhiều cách để
xử lí, nhưng trước khi làm thế, anh muốn cô phải thẳng thắn với mình
trước. Có điều cô đột nhiên thẳng thắn vào lúc này, anh lại im lặng
một lúc lâu, cuối cùng hỏi: "Cô ấy nổi tiếng lắm à? Anh có biết cô ấy
không?".
Cô ngẩn ra, sau đó lại nghĩ, quan hệ giữa Dung Trí Hằng
và Phương Tử Bác không mặn chẳng nhạt, anh không rảnh và cũng không có
thói quen tò mò về cuộc sống riêng của người khác. Vì vậy việc anh
không biết Diêu Bội Bội cũng là hợp tình hợp lí. Vì là cô đành bật
cười giải thích: "Em còn tưởng trước đó anh đã từng tham dự vài sự kiện
do tập đoàn Hải Thành tổ chức, sẽ dễ nhớ những cô gái xinh đẹp trẻ trung của bên họ chứ".
Anh cũng bật cười theo: "Anh không có thói quen đi đâu cũng ngắm các cô gái trẻ".
Cô nói: "Cũng phải, trong phạm vi tầm nhìn của anh nếu không phải là đàn
ông thì đều là những nữ cường nhân có sự nghiệp thành công, không có chỗ cho các cô gái trẻ. Mỗi lần lãnh đạo cao cấp như bọn anh họp, nội
dung chắc chắn rất nhạt nhẽo đơn điệu, hơn nữa còn đông người như thế,
liệu anh có mắc chứng không thể nhớ được khuôn mặt của bất kì ai
không?".
Anh nói thẳng: "Lần sau họp để em làm thư kí đón khách cho anh, em sẽ được miễn phí quan sát toàn cảnh".
Cô biết anh đang đùa, nên cũng đùa theo: "Nghe nói khi anh họp rất nghiêm
khắc, phê bình từ người ngồi đầu tiên bên tay trái tới người ngồi cuối
cùng bên tay phải".
Anh khóc không được cười chẳng xong, hỏi cô: "Ai đặt điều vậy?".
Cô biết Trình Học Chính đang đi công tác cùng anh, vì vậy hoàn toàn không
do dự cung khai luôn: "Là Trình tiên sinh đấy, anh ấy nói cuộc họp cuối
năm ngoái, anh đặc biệt tức giận, họp xong hôm sau càng giận, cả người
như vừa ăn thuốc nổ vậy, suýt nữa thì anh ta không chống đỡ nỗi".
Anh ngẫm nghĩ lại lời cô nói rất nghiêm túc, rồi như nhớ ra nguyên nhân
khiến mình đặc biệt không vui đó, ngập ngừng, thẳng thắn: "Đó là vì
người phụ nữ không biết trời cao đất dày nào đó khiến anh bực tức".
Cô "hả" một tiếng, còn định hỏi người phụ nữ ấy là ai, nhưng nhanh chóng
nghĩ ra đó chính là mình. Không biết tại sao, rõ ràng không ở trước
mặt anh, vậy mà cô vẫn thấy ngại, lắp bắp: "Em gái em đến rồi, không nói chuyện với anh nữa".
Anh nhanh chóng nói: "Về thì gọi điện cho anh".
Cô vâng dạ, sau đó quay về bàn ngồi.
Diêu Bội bội và Nguyễn Vịnh Nhi thuộc kiểu người khá thoải mái nên đã tự làm quen với nhau, tuổi cũng tương đương, căn bản không cần Hạng Mĩ Cảnh
giới thiệu, đã trò chuyện rất vui vẻ.
Hạng Mĩ Cảnh cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mặc cho hai cô gái nói đông nói tây, còn mình thì thảnh thơi ngồi ăn.
Nhưng khi Nguyễn Vịnh Nhi vừa đứng dậy đi lấy đồ ăn, Diêu Bội Bội cũng thở
phào nhẹ nhõm, vô cùng không cam tâm nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Đều do cha
mẹ sinh ra, vậy mà từ nhỏ cô ấy đã được sống trong nhà cao cửa rộng,
ngồi xe đẹp, tuỳ ý đi khắp nơi trên thế giới, đồ trang sức cũng có thể
tuỳ tiện mua, còn em muốn được nằm trên một chiếc giường vừa to vừa dễ
chịu thì còn phải phục vụ đủ mọi ông to bà lớn, ông trời thật bất công".
Hạng Mĩ Cảnh giơ tay lên vuốt mái tóc mai rủ xuống má Bội Bội: "Em muốn ngủ giường thế nào, chị mua cho em là được chứ gì".
Diêu Bội Bội cười hi hi: "Em cũng muốn ngủ một chiếc giường to như ở Dung gia".
Sắc mặt Hạng Mĩ Cảnh lập tức biến đổi, nhìn Bội Bội vô cùng nghiêm túc.
Diêu Bội Bội biết mình lỡ lời, vội vàng mềm mỏng đưa cốc nước ép thạch lựu
tới trước mặt Hạng Mĩ Cảnh, nghiêm mặt nói: "Chị , em sai rồi, em không
nên có ý đồ với người của Dung gia, càng không nên thèm muốn Dung Trí
Hằng".
Hạng Mĩ Cảnh trầm giọng, không đón cốc thạch lựu, mà nói:
"Mặc dù chúng ta không phải là chị em ruột, nhưng lớn lên cùng nhau từ
nhỏ, em nghĩ gì, chị không thể biết một trăm phần trăm, nhưng chị có thể đoán được một phần. Chị và Dung tiên sinh có quan hệ gì, bắt đầu thế
nào, sau này sẽ thế nào, em đừng nghe người bên ngoài đồn đoán linh
tinh".
Diêu Bội Bội làm bộ nghiêm túc gật đầu, tự trào nói: "Em
biết, chị không thèm muốn nhiều thứ như em, nên sẽ không vì vật chất mà
tuỳ tiện ở bên ai đó".
Hạng Mĩ Cảnh cụp mắt, đón cốc nước, ngẩng đầu uống một nửa, không trả lời Diêu Bội Bội.
Diêu Bội Bội tưởng cô vẫn không vui, bèn nói: "Có lẽ em sẽ không thể ở bên Phương Tử Bác lâu nữa".
Hạng Mĩ Cảnh ngẩng đầu lên.
Diêu Bội Bội tiếp: "Em phát hiện hình như anh ta có người tình lâu năm,
không thể chấm dứt được. Đương nhiên, em không yêu anh ta, vì vậy kết
thúc như thế cũng tốt".
Hạng Mĩ Cảnh hỏi: "Muốn rời khỏi Hải Thành không?".
Diêu Bội Bội không quan tâm, lắc đầu: "Cắt đứt quan hệ tiền bạc, nhưng công
việc thì phải làm tiếp chứ", còn nhấn mạnh: "Ngàn vạn lần chị đừng
khuyên em đổi công việc, cho dù có đổi em cũng để em tự làm, không cần
chị lo".
Hạng Mĩ Cảnh vẫn không nỡ: "Chị...".
Diêu Bội Bội vội ngăn cô lại: "Được rồi, không cần chị lo. Hằng ngày chị phải lo bao nhiêu việc như thế không mệt à?".
Hạng Mĩ Cảnh cười, kéo tay Bội Bội, nói: "Thỉnh thoàng rất mệt, vì vậy em
hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, để chị không cần phải lo lắng cho em".
Diêu Bội Bội gật đầu. Định đứng dậy ra lấy đồ ăn, thì di động đổ chuông,
nhìn người gọi đến rồi nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Chắc em phải đi trước".
Diêu Bội Bội đi thêm vài bước mới nghe điện thoại, lúc quay lại nói với Hạng Mĩ Cảnh phải đi trước thật. Bên kia giục gấp quá, cô không đợi Nguyễn Vịnh Nhi quay lại, mà nhờ Hạng Mĩ Cảnh tạm biệt giúp mình. Diêu Bội
Bội đi một lúc lâu, Nguyễn Vịnh Nhi mới mang tôm vừa nướng quay về.
Nguyễn Vịnh Nhi thấy Diêu Bội Bội đã đi, vậy là hỏi Hạng Mĩ Cảnh: "Sao cô ấy lại đi?".
Hạng Mĩ Cảnh đáp: "Công ty có việc đột xuất phải xử lí, cô ấy nói nếu có cơ hội sẽ mời cô đi ăn cơm".
Nguyễn Vịnh Nhi thở dài: "Đến ăn cơm cũng không được ăn cho tử tế, công ty thật bóc lột sức lao động của người khác".
Hạng Mĩ Cảnh mím môi, cảm thán: "Những kẻ ra đời bằng bàn tay trắng đều không dễ dàng như thế".
Ăn từ sáu giờ đến tám giờ, Hạng Mĩ Cảnh thấy bụng mình đã tròng căng.
Cô định gọi cho Dung Ngọc Lan, để xe của sơn trang tới đón Nguyễn Vịnh Nhi về, nhưng Nguyễn Vịnh Nhi không đồng ý, nói: "Tôi đã nhắn tin cho Dung
Trí Dật, nói là tôi đợi anh ấy ở đây".
Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc: "Anh ta nhận lời tới đón cô sao?".
Nguyễn Vịnh Nhi nhún vai: "Còn chưa trả lời tin nhắn".
Hạng Mĩ Cảnh khuyên: "Anh ta lại giả vờ chưa đọc tin nhắn đó rồi, cô khó mà
đợi được anh ta, để tôi gọi Dung Ngọc Lan cho xe tới đón cô về".
Nguyễn Vịnh Nhi lắc đầu: "Tôi đã nói là sẽ đợi rồi, nếu anh ấy đến mà không thấy tôi, chắc chắn sẽ cho rằng tôi gạt anh ấy".
Hạng Mĩ Cảnh bất lực: "Anh ta không tốt như cô nghĩ đâu".
Nguyễn Vịnh Nhi nói: "Thế cũng không sao, nếu quá mười giờ mà anh ấy không đến tôi sẽ tự xuống khách sạn tầng dưới thuê phòng".
Hạng Mĩ Cảnh đáp: "vậy tôi ở đây đợi cùng cô".
Nguyễn Vịnh Nhi lắc đầu: "Không được, không được. Nhỡ anh ấy đến, kết quả
thấy chị cũng ở đây, sẽ khiến anh ấy không tập trung vào một mình tôi. Ai da, chị về đi, tôi không đi lạc được đâu".
Hai người kéo kéo
đẩy đẩy, cuối cùng mỗi người nhường một tí. Hạng Mĩ Cảnh đồng ý để
Nguyễn Vịnh Nhi đợi Dung Trí Dật ở đây, nhưng phải lập tức thuê phòng
trong khách sạn ngồi đợi, nếu Dung Trí Dật không đến thật, Nguyễn Vịnh
Nhi có thể ngủ luôn ở đó.
Cô cảm thấy Nguyễn Vịnh Nhi theo đuổi
Dung Trí Dật chẳng dễ dàng gì, lúc bước từ phòng Nguyễn Vịnh Nhi ra,
đứng trên hành lang gửi tin nhắn cho Dung Trí Dật, bảo anh ta nhất định
phải đến đón Nguyễn Vịnh Nhi về sơn trang.
Dung Trí Dật nhanh chóng trả lời: "Mặc kệ cô", cô phì cười, rồi nhét di động lại vào túi, đi ra đợi thang máy.
Khách sạn bài trí rất yên tĩnh và cổ điển, cô còn tưởng thang máy từ tầng
trên đi xuống chắc bên trong sẽ không có người, vậy mà khi cửa thang máy vừa mở ra, lại thấy Phương Tuân Kiệm đang đứng một mình trong đó.
Cô theo bản năng còn tưởng mình hoa mắt, nhắm mắt lại, lúc mở ra, thấy vẫn là Phương Tuân Kiệm.
Phương Tuân Kiệm nhìn rất mệt mỏi, nhưng lúc này tinh thần có vẻ khá hơn,
nhanh chóng giơ tay ấn nút giữ cửa. Anh hỏi cô: "Không vào sao?".
Lúc cô mới bước vào bên trong, rồi quay người lại đứng ngang hàng với anh.
Hơn một tháng đã trôi qua từ khi cô gặp anh ở nhà của Mông Giang Vũ. Cuối năm, cô gửi toàn bộ quần áo đồ dùng về biệt thự mới của anh, cô muốn
bắt đầu cuộc sống mới, nghĩ anh chắc cũng đang sải bước tiến về phía
trước trong ánh mặt trời rực rỡ.
Thang máy đi xuống, không hề có ai làm phiền họ.
Văn phòng của tập đoàn Trung Lợi châu Á Thái Bình Dương được đặt ở tầng sáu mươi bảy và sáu mươi tám của toà nhà này, Phương Tuân Kiệm xuất hiện
trong khách sạn Bách Duyệt có thể do rất nhiều nguyên nhân, và amj cũng
lên tiếng nói với cô trước: "Cậu hai mợ hai của anh từ San Francisco tới ở đây".
Cô bèn đáp: "Em cũng vừa đưa bạn đến".
Mỗi người một câu, tổng cộng được hai câu, sau đó lại im lặng.
Thang máy xuống đến tầng hai mươi, anh bảo: "Bưu kiện anh nhận được rồi, từ hôm đó bận suốt, nên quên không nhắn lại cho em".
Cô "ừm" một tiếng, thăm dò hỏi: "Sau khi gửi đi em mới thấy mình thật bất cẩn, không biết có gây rắc rối gì cho anh không?".
Anh lắc đầu: "Biệt thự không có người khác".
Anh và Mông Giang Vũ ở trong một toà nhà có hai căn hộ và hai cầu thang
riêng. Căn hộ của Mông Giang Vũ khoảng năm trăm mét vuông, vì vậy có
mấy người giúp việc, nên không thấy trống trải, anh một mình ở căn nhà
lớn như thế, cho dù mờ hết điều hoà nóng lên, vẫn thấy không ấm chút
nào.
Thang máy xuống tới tầng một, "ting" một tiếng cửa mở, cô
giât mình bừng tỉnh, ảo não phát hiện ra mình đang nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.
Có lẽ vì trước kia hai người có quan hệ với nhau, nên
rõ ràng là đứng cùng với Phương Tuân Kiệm trong một tình huống hết sức
bình thường, cô cũng sợ bị người khác nhìn thấy rồi suy đoán, nhưng bây
giờ có Dung Trí Hằng làm lá chắn, cô và Phương Tuân Kiệm cùng nhau đi ra cửa trong cảm giác khá thoải mái.
Anh đi một mình, cô cũng một mình, anh thấy cô không lái xe, bèn nói tiện đường đưa cô về.
Cô thấy trên sắc mặt trong ánh mắt anh không chút buồn bã, dường như làm
vậy chỉ vì lịch sự. Cô vẫn luôn mong mình có thể làm được như anh lúc
này, ít nhất trong tình huống này, cô muốn anh biết cô đã là người phụ
nữ của Dung Trí Hằng, giữa hộ không còn quan hệ gì nữa.
Cô thoải mái nhận lời, sau đó cảm ơn anh trước.
An vẫn lái chiếc Volvo, không khoe khoang như những người khác trong
giới. Cô biết rõ anh không cố tình khiêm tốn, mà theo điều tra khả
năng tuần hoàn không khí của chiếc xe này khá tốt, phù hợp với sở thích
sạch sẽ của anh. Trên xe không treo bất cứ thứ gì rườm rà, cũng không
có nước hoa, sạch sẽ ngăn nắp, nhìn như xe mới.
Cô muốn tìm một đề tài để nói chuyện cùng anh, tránh cho hai người rơi vào trạng thái bối rối, nhưng không biết nói thế nào.
kết quả vẫn là anh lên tiếng trước, hỏi cô: "Chuẩn bị đi đâu nghỉ Tết?".
Cô bảo: "Về Tam Á".
Anh hơi tò mò: "Không sang với mẹ sao?".
Cô nói một tràng: "Giờ mẹ đã có gia đình riêng, em đột nhiên chen vào rất
kì quặc, hơn nữa em ăn Tết một mình quen rồi. Đã hai năm rồi em không
về Tam Á ăn Tết, nên quay về để hưởng chút ấm áp của gió biển cũng
tốt". Sau đó hỏi anh: "Còn anh? Về Los Angeles? Hay là New York?".
"Còn chưa quyết định". Sau đó khẽ cười một tiếng, anh nói: "Cũng có thể không đi đâu, ở lại công ty tăng ca".
Cô nghe anh nói mà đau lòng, nhưng vẫn cười nói: "Làm nhân viên của anh thật xui xẻo".
Anh bật cười: "Có mấy người đòi nhảy việc đấy".
Cô rất nghiêm túc khuyên anh: "Con người không phải máy móc, cần được nghỉ ngơi định kì".
Anh gật đầu: "Anh biết". Lại hỏi cô: "Còn em? Gần đây có bận không?".
Cô nhún vai: "Rất rảnh".
Anh nói: "vậy ngày nào em cũng ngủ được no mắt rồi còn gì".
Cô cảm khái: "Trước kia không có thời gian để ngủ thì thấy được ngủ đẫy
mắt là một việc vô cùng sung sướng, giờ ngày nào cũng được ngủ, lại cảm
thấy bận rộn một chút thì tốt hơn".
"Trước kia em bận quá, làm nghề này khổ hơn anh nghĩ".
Cô không muốn anh tự trách mình vì ngày trước chính anh đã nhờ Chương Du
đưa cô vào nghề, cười bảo: "Thực ra cũng chẳng vất vả khổ sở gì, hơn nữa còn rất nhiều cơ hội rèn luyện".
Cuối cùng anh cũng nghiêng đầu
nhìn cô, sau đó nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước. Anh ngập ngừng
rất lâu, vì công việc bận rộn triền miên nên đầu óc vô cùng hỗn loạn,
bỗng dưng gặp được cô, khiến trái tim anh nổi sóng. Nhưng anh hiểu rất rõ cô đang nghĩ gì, vì sự quyết liệt bất đắc dĩ của cô, anh không muốn
gây thêm phiền phức cho cô nữa. Anh không biết chắc chắn Dung Trí Hằng có phải Mr Right của cô không, nhưng anh khẳng định anh không phải.
Phải một lúc thật lâu sau anh mới lại mở lời. Đều là những chuyện không
quan trọng, nhưng mỗi câu cô nói, anh đều cố gắng ghi nhớ. Anh chưa
bao giờ nghĩ mình lại tham lam sự tồn tại của cô tới vậy, anh cũng chỉ
còn lại chút ít này mà thôi.
Về tới căn hộ của cô đã mười giờ.
Hạng Mĩ Cảnh xuống xe rồi cảm ơn Phương Tuân Kiệm lần nữa.
Anh nói không cần khách sáo. Sau đó lái xe rời đi trước anh mắt chăm chú của cô.
Cô cảm thấy kết thúc này thật viên mãn, nhưng lú quay người lên nhà, cô
lại loạng choạng không thể đứng vững, vậy là cầm di động ra gọi cho Dung Trí Hằng.
Giọng Dung Trí Hằng rất nhiệt tình, hỏi cô: "Sao về muộn thế?".
Cô đáp: "Gặp một người bạn cũ, đi đường vòng, còn đường tắc nhất, nói chuyện một lúc".
Anh dành cho cô chút không gian riêng tư, không hỏi người đó là ai, mà chỉ hỏi vu vơ: "Nói những gì thế?".
Cô ngẫm nghĩ rồi đáp: "Hoài niệm quá khứ và nỗ lực vì tương lai tốt đẹp của cả hai".