Sau khi Ánh Tuyết bỏ đi, nhóm bạn
của Nhã Quyên cũng rời đi hẳn duy chỉ có Nhã Quyên ở đó. 1 mình rồi lại 1 mình,
đôi mắt long lanh tuyệt đẹp giờ tràn ngập nước mắt, trong lòng rối như tơ vò. Bất
ngờ, cô đứng dậy, tiến đến vòng rìa sân thượng chuẩn bị nhảy xuống thì 1 giọng
nói lạnh lùng nhưng xa lạ vang lên:
“ Cô muốn làm gì nữa?”
Nhã Quyên theo bản năng quay người
ra sau xác định nơi phát ra âm thanh đó, ở 1 góc tối có 2 người con trai đang
tiến lại gần. Ở 2 người toát lên vẻ đẹp tương phản lẫn nhau nhưng bổ sung cho
nhau làm người ta không thể nào rời mắt, người bên trái với chiếc áo sơ mi màu
đen, bộ vét ngoài màu trắng, người bên phải thì ngược lại. 1 trắng 1 đen, nhưng
ở người khoác lên màu trắng lại có một nét lạnh lùng khó tả, làm người ta lắng
đọng còn người còn lại lại mang nét ấm áp, hòa đồng xoa dịu lòng người. Nếu nói
màu trắng là tượng trưng cho sự băng giá của tuyết thì màu đen kia không phải
làm ô uế màu trắng thuần khiết kia mà nó cứ như hòa quyện vào nhau tạo nên 1 bức
tranh hoàn mỹ . Vì quá bất ngờ nên Nhã Quyên chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã tiến
đến gần kéo cô ta vào nơi an toàn nhưng bị mất đà… khi kịp định hình lại thì
Nhã Quyên đã nằm gọn trong vòng tay của Gia Minh rồi. ( Từ đây mình sẽ gọi tên
của mọi người luôn nha khỏi tên đệm nghe mệt óc quá ak! Hihi) Minh vội đứng dậy
cách xa Quyên vài bước rồi cất tiếng hỏi:
“ Này cô.. cô có sao không?”
Quyên vẫn còn trong trạng thái
ngây người nên vô thanh vô thức trả lời:
-“ À, À… tôi.. tôi không sao. Cám ơn anh.”
“ Uk không sao thì tốt, đừng có mà tự tử ở đây. Trường này tôi xây đấy
cô nương ạ!”
-“ À, xin lỗi. Cám ơn anh.”
“ Tôi không cần lời xin lỗi hay cám ơn của cô đâu, chỉ cần cô suy nghĩ
chính chắn hơn là được.”
“ Tôi cái gì mà tôi. Tôi nói cô, nếu cô yêu người ta cô phải biết yêu
thế nào cho đúng cách, đã yêu là không có bất kì thủ đọan gì ở đây, yêu là cho
đi chứ không hề đòi đáp trả, phải biết hy sinh vì người mình yêu như vậy mới gọi
là yêu. Cô hiểu chứ?”
-“ Tôi..”
Gia Huy từ phía sau lên tiếng: “ Xong chuyện rồi, đi thôi!”
Minh nói vọng theo sau: “ Chờ tớ với không được sao, cô hãy suy nghĩ lại
về tình cảm của mình nhé!”
Nói rồi Minh nháy mắt với Quyên
và cất bước đi bỏ lại Quyên 1 mình với những suy nghĩ. Quyên cảm thấy lạ từ bao
giờ mình lại đuối lý với người khác như vậy. Cậu con trai đó thật lạ nhưng thật
đáng yêu, còn người kia, người gì mà kiệm lời thật. Sau 1 hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng cô ấy cũng
đưa ra 1 quyết định. (Quyết định đó là
gì? Mời các bạn theo dõi tiếp nhé)
Sáng hôm sau tại trường Đại Học
Hoa Tranh, Quyên đã đứng ở cửa lớp đợi nó. Nó và Tâm từ ngoài cổng hiên ngang
đi vào nhìn qua Quyên khẽ gật đầu rồi tiến về chỗ ngồi làm như chuyện hôm qua
không liên quan gì với nó vậy. Tâm cảm thấy lạ tại sao hôm nay nó lại quen với
người lạ thế này, nhưng nhìn kĩ hình như là đàn chị của tụi nó. Vốn tính tò mò,
Tâm kéo áo nó:
-“ Này cậu quen với chị đó à?”
“ À, cậu nói chị Quyên đó hả? “
-“ Chị đó là gì với cậu?”
Nó thoáng buồn nhưng nụ cười vẫn
nở trên môi: “ Là bạn gái cũ của anh Huy.”
-“ OH, Hả? Cái gì? Bạn gái cũ? Cậu tỉnh quá hén Kim Anh?”
“ Chứ cậu muốn tớ làm sao đây?”
-“ Hình như chị ấy tìm cậu kìa, ra gặp người ta đi chứ.” Tâm kéo nó
ra trước cửa rồi nháy mắt với nó 1 cái y như ra hiệu “ Giải quyết lẹ về kẻ tớ
nghe đó!” Nó vừa cười vừa lắc đầu với con bạn của nó tiến lại gần Quyên nó hỏi:
“ Chị, chị tìm em?”
-“ Um, tôi.. tôi muốn trả lại điện thoại..”
Nó cầm lấy điện thoại: “ Em cám ơn!” Nó định xoay người vào lớp
thì Quyên nói theo:
-“ Xin lỗi..”
“ Chị không có lỗi với em đâu, em quên rồi. Hì hì”
-“ Thật ra tôi có chuyện muốn nói. Từ trước đến nay anh Huy chưa từng
yêu tôi, anh chỉ xem tôi như 1 người bạn không hơn không kém. Anh chịu chấp nhận
xem tôi là bạn gái vì nghĩ đã làm chuyện có lỗi phải chịu trách nhiệm với tôi
nhưng thật ra đó chỉ là màn kịch do tôi tạo ra.”
“ Em biết.”
-“ Vậy tại sao cô không tha lỗi cho anh ấy?”
“ Anh có lỗi đâu mà tha? Em chỉ đang suy nghĩ lại mình thôi.”
-“ Chị, chị xin lỗi nhưng thật ra chị không yêu anh Huy, chỉ là thích cảm
giác giành khi không có được. Đó là cái tính hiếu thắng của chị, và kể từ bây
giờ chị quyết định buông tay.”
“ Chị à! Chị phải sống tốt vì bản thân mình nha, đừng tự hành hạ mình.
Dù chị quyết định thế nào, em vẫn tôn trọng. Chị và em từ nay xem như không có
hiểu lầm ân oán gì, quên hết đi bắt đầu lại cuộc sống mới. Chị làm được không?”
-“ Chị cám ơn em. Chị xin lỗi vì trước đã xúc phạm đến người đó và em.”
“ Hì không có gì đâu ạ! Em quên rồi nha! Hihi”
-“ uk, em vào lớp đi kẻo trễ.”
“ Hì hì bibi chị nha! Lần sau em
dẫn chị ăn kem.” Nó cười thật tươi với Quyên rồi bước vào lớp. Quyên đứng đó
nhìn nó hồi lâu chợt tự mĩm cười với chính mình. Đã bao lâu rồi cô không được
cười như thế này, suốt ngày cứ vùi mình vào những toan tính làm cô mệt mỏi. Những
tưởng khi buông tay anh cô sẽ buồn lắm nhưng có lẽ cô sai rồi, sai ngay từ phút
bắt đầu. Cô đã làm sai rất nhiều nhưng đây là quyết định đúng đắng nhất mà cô
đã làm. Quyết định này kết thúc 1 sai lầm đồng thời cũng đưa cô đến 1 tương lai
tốt đẹp hơn, nơi đó có người sẵn sàng dang rộng vòng tay chờ đón cô nhưng đó là
chuyện sau này.
Hạnh phúc đôi khi được định nghĩa
khá đơn giản: chỉ là 1 cái nắm tay dìu nhau trên phố đông nhộn nhịp, hay chỉ là
1 bờ vai vững chải để tựa vào những lúc mệt mỏi,.. nhưng ở đây hạnh phúc là khi
buông trãi lòng mình ra đón nhận những cái mới, mà người ta vẫn thường hay nhắc
đến thứ hạnh phúc gọi là buông tay đó. Vâng có lẽ vậy, mỗi người chúng ta hãy tập
cho mình cách cầm lên được đặt xuống được đừng cứ cố hoài 1 khái niệm triền miên
không dứt. Bởi lẽ “sống là cho đâu chỉ
nhận riêng mình.”