Hắc Ngạo Thiên đã đi được một lúc,cô liền quay sang hỏi ông bà Hàn.
“ Ba mẹ,hai người có thể nói cho con biết…anh ta có phải là Hắc Ngạo Thiên,tổng tài của Hắc thị? Và sao anh ta lại đến nhà mình và nói nhà mình nợ anh ta?” Lời nói của cô nhẹ,nhưng đối với ông bà Hàn thì nó như một con dao cứa vào tim của hai người. Ông Hàn biết chẳng còn giấu được bao lâu nữa,thôi thì nói luôn cho xong.
“Tiểu Nhi,con vào đây ngồi xuống đi,ba sẽ nói cho con nghe,con…” Đang lúc ông Hàn muốn nói thì bà Hàn cắt lời. “Ông à,cứ để tôi nói với con bé.” Ông Hàn gật đầu.
“Tiểu Nhi,con còn nhớ ngày 23-5 bảy năm trước…ba và mẹ đã đưa con đi đâu không? Và con còn nhớ mẹ đã nói những gì với con không?” Cô gật đầu rồi nói. “Con vẫn nhớ! Ngày đó ba và mẹ đã đưa con đến nhà cô. Mẹ nói với con là bố mẹ có việc bận,không thể thu xếp được. Nên chỉ có thể đưa con đến nhà cô ở vài bữa. Con còn nhớ mẹ đã nói “Tiểu Nhi con đã lớn rồi,con nhớ phải tự lo cho mình đó.” Con nói có đúng không mẹ?” Nói xong cô lén nhìn qua mẹ mình,dường như hốc mắt của mẹ mình đang đỏ ửng! Chẳng lẽ là lúc đó? “Mẹ…chẳng lẽ lúc đó mẹ và ba không đi công đi tác,mà là…” “Con nói đúng,lúc đó là mẹ đi chữa bệnh,mẹ đã lo là không thể tiếp tục chăm sóc con được nữa. nhưng cũng thật may. Tiểu Nhi,con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?” Lúc này thì ông bà Hàn đã không còn gì để che giấu, chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu. Cô cầm tay mẹ lên và nói. “Sao con có thể giận mẹ được chứ? Nhưng mẹ, chúng ta chỉ nợ hắn 100 vạn thôi đúng không mẹ?” Cô hỏi mẹ mình một cách chắc chắn. “Đúng,nhưng sao thê ả con?” “Mẹ,mẹ đừng lo,chỉ có 100 vạn thì con có thể lo được mà!” Cô trả lời bà một cách chắc chắn. “Nhi Nhi à,con đang tính làm gì vậy? con đừng làm mẹ lo nữa!” Hàn Phong nãy giờ đứng im lặng ,cuối cùng cũng lên tiếng. anh đi đén ôm lấy vai cô rồi tự tin nhìn mẹ mà nói. “Mẹ,xin mẹ hãy yên tâm,con tin Tâm Nhi sẽ làm được. Vả lại con cũng sẽ giúp con bé nên mẹ đừng lo.” Bà Hàn kinh ngạc nhìn Hàn Hàn Phong và Tâm Nhi, bà thực sự không biết hai đứa con của bà hôm nay bị gì nữa. nhịn không nổi bà quát. “Hai đứa con hôm nay bị sao vậy? Hàn Phong,con nghĩ sao mà lại nói như thế?” “Mẹ,xin mẹ bình tĩnh. Con nói như vậy là có lý do. Con cùng Tâm Nhi lớn lên cùng nhau,nên con rất hiểu con bé. Mẹ,mẹ thử một lần xem Tâm Nhi như người lớn đi,mẹ đừng lúc nào cũng xem con bé như con nít nữa!” Nghe được những lời của Hàn Phong,lửa giận trong lòng bà cũng dần vơi xuống,bà khẽ gật đầu.
Tối hôm sau:
“Hàn,em xin lỗi vì đã gọi cho anh trễ như thế này! Nhưng em có việc gấp muốn nhờ anh!” Giọng nói của cô rất gấp nhưng vẫn giữ được vẻ ưu nhã hằng ngày. Đầu giây bên kia trả lời. “Tâm Nhi,không sao cả,bên anh hiện giờ là sáng. Mà em gọi anh có gì không? Nếu không có gì thì anh cúp máy đây!” Cố Trạc Hàn không nói gì cả,trực tiếp vào vấn đề chính. “Hàn,anh có thể cho em…mượn 100 vạn được chứ?” Cô lấy hết bản lĩnh để nói. Cố Trạc Hàn nghe xong tim muốn nhảy vọt ra ngoài. Trời ạ!!! 100 vạn. Ngay cả cô còn không có thì làm sao mà anh có! “Tâm Nhi,anh làm gì có số tiền lớn như thế! Thôi, anh không có đâu. Tạm biệt em!” Nói xong hắn vội cúp máy. “Alo… Alo.Hàn,anh nghe em nói đã. Hàn…” Bây giờ thì cô chỉ có thể gọi hắn trong tuyệt vọng. Khi nghe anh nói những lời này, tim của cô đã tan nát. Vậy là hết hy vọng! Nhưng tuyệt đối cô sẽ không làm người của Hắc Ngạo Thiên.
Sáng hôm năm ngày sau:
“Chào cả nhà con đi học đây!” Sau năm ngày,tâm trạng của cô đã bớt hơn! “Tâm Nhi,con chưa ăn sáng này!” “Dạ không cần đâu mẹ. con sẽ đến trường ăn với Tiểu Nhu. À phải rồi…mẹ nhớ nói anh đi đường cẩn thận nha! Tạm biệt!” Nói xong cô chạy nhanh đến trường. “Tiểu Nhi, cậu đã đỡ hơn chưa? Sao tớ nhìn cậu xanh xao thế?” Đó là Tiểu Nhu,là người bạn tốt của Tâm Nhi. Lúc chuyển đến đây,Tâm Nhi rất cô đơn. Chỉ có Tiểu Nhu là đối xử tốt với cô. Tuy cha là chủ tịch của tập đoàn thiết kế thời trang “JS” nhưng cô vẫn luôn tỏ ra hòa nhã với mọi người. không hề kiêu căng như Lâm Nhã. Gia đình của Lâm Nhã chỉ thuộc loại khá giả,nhưng cô ta lại luôn bắt nạt người khác. “Phải rồi,Tiểu Nhu. Tớ từng nghe cậu nói cô của cậu là chủ của một hộp đêm nổi tiếng. Vậy cậu có thể…” Lời còn chưa noi hết, cô thấy gương mặt xinh đẹp của Tiểu Nhu xanh met không còn một giọt máu. “Tâm Nhi,cậu nghĩ sao mà lại làm vậy? Cậu không biết nó nghiêm trọng như thế nào đâu!” “Tiểu Nhu,đương nhiên tớ biết chứ… nhưng tớ không còn cách nào khác cả. Tiểu Nhu,nếu câu là bạn tốt,thì tớ xin cậu hãy giúp tớ! Lúc này mắt của Tâm Nhi đã ngấn lệ! Tiểu Nhu cũng không đành lòng,nhưng nhìn Tâm Nhi đau khổ như thế thì cũng chẳng đành lòng. Chỉ có thể thỏa hiệp nói. “Được,tớ sẽ giúp cậu.” “Tiểu Nhu,cảm ơn cậu nhiều lắm!!!” Lúc này trong lòng cô rất vui vì ắp có được 100 vạn rồi!!!