Chương 35: Cậu rốt cuộc cũng đá trai được một lần
Trên đời có một thứ gọi là duyên phận, một số người càng không muốn gặp gỡ thì lại càng dễ dàng gặp được.
Giả dụ như con người đã bị Châu Lộ Lộ lãng quên, Thẩm Tư Hiên.
Ngày thứ ba cô theo chân nữ vương đến công ty đại diện của cô nàng đã gặp ngay phải anh ở thang máy.
Phải công nhận cô có duyên với mấy vụ gặp gỡ bất ngờ ở thang máy ghê gớm. Lần thứ trước là Đường Vũ, lần này là Thẩm Tư Hiên.
Thẩm Tư Hiên nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”
“Cô ấy bây giờ là trợ lý của tôi, anh Thẩm có hứng thú sao?” Trương Ngọc Lai khoác tay lên vai Châu Lộ Lộ, trả lời.
Thẩm Tư Hiên cười nhẹ: “Thì ra là vậy, nói là hứng thú thì không đúng lắm, tôi là bị cô ấy cự tuyệt.”
Trương Ngọc Lai lại được một phen ngạc nhiên.
“Lúc nào đó chúng ta nói chuyện một chút được chứ, điện thoại của em có phải bị hư không mà anh vẫn không gọi được.”
Châu Lộ Lộ ngượng ngùng: “Điện thoại của em hết pin.”
Đây quả thực là một lời nói dối nhiều sơ hở, hết pin mà có thể hết tận hai tuần sao, dù vậy, Thẩm Tư Hiên cũng không vạch trần chỉ nói: “Buổi trưa anh tìm em.”
Đợi Thẩm Tư Hiên đi xa rồi, Trương Ngọc Lai mới vỗ vai Châu Lộ Lộ khen ngợi.
“Cậu giỏi lắm, cuộc đời này của cậu rốt cuộc cũng đá trai được một lần. Rất có dũng khí.”
Châu Lộ Lộ: “…”
Có những chuyện không thể cứ trốn tránh mãi được, cho nên khi Thẩm Tư Hiên tìm đến, Châu Lộ Lộ ngoan ngoãn đi theo.
“Có thể cho anh biết lý do em cự tuyệt anh không? Tại vì anh chưa đủ tốt sao?”
“Không phải đâu.” Châu Lộ Lộ vội vàng lắc đầu, “Là do em có người trong lòng rồi. Thật sự xin lỗi anh.”
“Thì ra là vậy, anh đã nghĩ nhất định phải gặp em sớm hơn những người khác, cuối cùng vẫn là chậm một bước.”
Châu Lộ Lộ không biết nói gì hơn, ngoài ba từ thực xin lỗi.
“Em không cần cảm thấy áy náy, tình cảm con người đâu phải là thứ có thể điều khiển được. Anh chỉ cần em vui vẻ thôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ.”
“Tất nhiên là được.”
Bữa cơm thật ăn cũng thật không dễ dàng, tuy rằng Thẩm Tư Hiên từ đầu đến cuối vẫn luôn tươi cười nhưng mà cô luôn có cảm giác rằng anh đang rất bi thương, có cảm giác như một đóa hoa xinh đẹp bị cô vùi dập một cách tàn nhẫn.
Hơn nữa người đó còn là anh hàng xóm thuở nhỏ của cô, thật sự là quá… ba chấm.
Nhưng lời của Thẩm Tư Hiên cũng không sai, nếu có thể điều khiển tỉnh cảm của mình thì đã chẳng thể gọi là yêu nữa rồi.
Giống như việc chẳng ai nghĩ cô sẽ có ngày yêu thương Đường Vũ vậy.
Nói đến thì hình như đã rất lâu rồi cô không gặp anh, không biết anh có tìm cô hay không?
Đã lâu vậy rồi, chắc là không đâu nhỉ?
Lại nói trước lúc tách ra, Thẩm Tư Hiên cố tình đưa cho cô hai cục pin dự phòng loại lớn, dặn cô sau này không được để ‘hết pin’.
Cho nên cô có thể làm gì khác ngoài bật máy đâu.
Không bật thì không sao, vừa bật thì điện thoại lập tức đổ chuông.
Châu Lộ Lộ giống như bị mẫn cảm với tiếng chuông, thiếu chút nữa thì quăng luôn cả cái điện thoại.
Vừa kết nối, cái giọng nói không lẫn đi đâu được của em trai cô Châu Mạnh Trường vang lên như súng liên thanh.
“Chị, đố chị biết mấy ngày trước em gặp ai đó.”
“Em gặp ai làm sao chị biết được.”
“Chị còn nhớ anh hàng xóm lúc trước ở bên cạnh nhà mình chứ. Ba ngày trước anh ấy đến nhà mình chơi, đúng cái hôm mà chị đi đấy, tiếc ghê chưa. Chị mà gặp thế nào chẳng mê ngay ấy, bây giờ người ta vừa giàu có vừa đẹp trai lái con xe thể thao limit gì đó dừng trước cửa nhà mình. Oách không chịu được, mấy cô hàng xóm cứ trước cửa nhà mình mãi. Còn tưởng là chị lấy được ông chồng giàu có đấy.”
Châu Lộ Lộ cảm thấy kì quái, khoa trương như vậy có phần không giống phong cách của Thẩm Tư Hiên?
Cũng không thấy anh ấy nhắc gì với cô.
Nhưng nếu là anh hàng xóm thì đúng là anh ấy rồi.
“Anh ấy có hỏi gì chị không?”
“Có, anh ấy hỏi chị đâu, ba mẹ nói chị đang ở thành phố A thì anh ấy không nói gì nữa. Phải rồi, anh ấy còn mua cho em rất nhiều đồ nhé, chị không có phần đâu, không cho phép tranh giành với em.”
Xì! Cô mới thèm đấy.
Anh mua nhiều đồ cho ba mẹ và em trai cô như vậy, đáng lý ra nên cảm ơn anh mới phải, chỉ là cách đâu không lâu còn cự tuyệt người ta tự nhiên có chút ngượng ngùng.