Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan

Chương 3: Chương 3: Tư Việt




Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan

Trans: Ying Ying



Chương 03: Tư Việt

Dừng lại ở cửa, cậu nhìn thấy nam nhân đã giúp đỡ mình đang trực tiếp dùng dấu vân tay mở khóa cửa kính, chàng trai tóc quăn nghe điện thoại khi nãy cũng nghiêng người vượt qua cậu đi vào theo, khoảng cách khá xa, cậu mới phát hiện ra nam nhân kia thật sự rất cao, dáng người thật đẹp, vừa vặn với từng đường may âu phục, vai rộng, thắt lưng thon gọn cùng đôi chân dài miên man tỏa sáng tựa như một thiên thần.

A, hôm nay sao lại cứ ngẩn người thế nhỉ?

Hở? Chàng trai tóc quăn kia rõ ràng không có ấn tầng 11, sao lại đi theo.....

Y Bạch một bên suy nghĩ bị chết máy, một bên lấy điện thoại gọi cho Trương tỷ.

“Trương tỷ sao? Chào chị. Vâng, là em, em đến giao hàng, đã đến trước cửa công ty.... Được được, không vội, vâng, gặp sau.”

Chỉ chốc lát, sau cửa kính đã xuất hiện một người phụ nữ đoan chính, người phụ nữ ấy nhanh tay ấn mở cửa kính, vẻ mặt cao hứng bắt chuyện với Y Bạch.

“Không ngờ là em tự mình đưa đến, mau vào! Nặng lắm không, đến đến, đi bên này, vào đây uống nước nghỉ ngơi một chút.”

“Không sao không sao, không cần phiền toái như vậy, đơn hàng của Trương tỷ đương nhiên là em phải tự đưa đến rồi!” Y Bạch khi nói chuyện lộ ra hàm răng trắng xinh xinh, cậu nâng túi đồ lớn chậm rãi đi theo sau Trương tỷ.

Nhìn thấy Y Bạch cười ngu ngơ, Trương tỷ “xì xì” nở nụ cười, đứa bé Y Bạch này tuy rằng nhiều lúc cho người khác một loại cảm giác yên tĩnh đến hờ hững, tựa như một bức tranh sơn màu trầm tĩnh theo năm tháng, thế nhưng quen biết lâu sẽ phát hiện cậu không hề bình thản như vẻ ngoài của mình, bên trong đứa bé này đôi khi rất ngớ ngẩn, luôn chìm đắm vào thế giới riêng mà chính chủ nhân vẫn luôn không biết. Vậy nên đây chính là phản manh [*] trong truyền thuyết.

[*] manh: là dễ thương, mình nghĩ phản manh chắc là bề ngoài tương phản với tâm hồn manh manh cute của Y Bạch.

“Để xuống đây.” Trương tỷ dẫn Y Bạch vào phòng uống nước, đồng thời giúp cậu đặt túi đồ lớn lên giữa bàn, lưu loát mở dây kéo, lấy từng hộp bánh ngọt dọn đều lên bàn.

“Tay nghề tiến bộ hơn rồi, cái này làm quá đẹp, không chừng lát nữa bọn họ nhìn thấy sẽ không nỡ ăn!” Trương tỷ nhìn một hàng bánh cupcake đáng yêu nhịn không được than thở một tiếng.

“Còn phải cảm ơn Trương tỷ đã luôn chiếu cố em, bánh ngọt này đặt để ăn mừng ạ? Có chuyện tốt sao?”

“Là thế này, hôm nay công ty có tiệc ăn mừng đại công thần trở về! Em giúp chị đi phát mấy phần bánh này đi!” Đối với người quen, đàn chị Trương tỷ cũng không cần khách khí.

Y Bạch vội vã bưng hai hộp bánh theo sau Trương tỷ đến khu làm việc.

Khu làm việc rất rộng, từng khu được ngăn cách bởi những bức tượng điêu khắc cầu kỳ, trong mỗi khu còn có một cái bàn lớn không rõ hình dạng, nhân viên xung quanh đang tập trung thảo luận bản vẽ nào đó, có vài người vẫn ngồi làm việc tại bàn riêng của mình, ai cũng rất bận rộn. Toàn bộ khu làm việc phi thường sạch sẽ, bên ngoài là một bức tường pha lê trong suốt, hình như cuối khu còn có vài phòng làm việc riêng, đảo mắt nhìn một vòng, Y Bạch len lén đánh giá lại nhịn không được cảm thán một phen, đây chính là nơi làm việc của các nhà thiết kế a!

“Mọi người mau tới nhận bánh ngọt! Hôm nay đích thân ông chủ kiêm thợ làm bánh đưa hàng tới nhé, Cindy mau đi gọi giám đốc Tư đến!”

“Được rồi!” Một cô gái đeo mắt kính trả lời, nhanh chóng đứng lên “lộc cộc” bước về phía phòng làm việc riêng.

Vì lời giới thiệu của Trương tỷ mà trong nháy mắt đã có một đám người cả nam lẫn nữ vây quanh Y Bạch, mọi người hiếu kỳ ló đầu quan sát cậu, miệng không ngừng khen ngợi bánh ngọt trên tay.

“Trương tỷ, đây chính là ông chủ nhỏ của tiệm bánh ngọt kia sao?”

“Oa! Thật dễ thương, cậu trước tiên đừng cử động, tôi muốn chụp ảnh!!”

“Chụp nhanh chụp nhanh!! Vậy anh chàng đẹp trai này là thợ làm bánh ngọt sao?

“Ha ha! Tôi cũng muốn hỏi, những cái cupcake này là do cậu làm thật sao? Còn trẻ như vậy, vẫn còn đang đi học chứ nhỉ!”

Y Bạch cảm thấy mình bị tấn công a, rõ ràng vừa nãy khi nhìn lén, ánh mắt mọi người đều rất nghiêm túc làm việc nha, tại sao lúc này cậu lại có cảm giác bọn họ từ sớm đã muốn nhào tới cậu =_=

“Sao lại náo nhiệt vậy” Một giọng nói quen tai vang lên.

Một giây sau, đám đông vây quanh cậu tách ra hai bên giống như nhường đường cho chủ nhân giọng nói kia, cách đó không xa chính là nam nhân đã giúp đỡ Y Bạch trong thang máy, người kia đứng thẳng, một tay hờ hững bỏ vào túi quần tây, áo vest đã cởi ra nhưng trên người vẫn một thân sơ mi chỉnh tề. Kế bên người đó là chàng trai tóc quăn, dáng đứng rất tùy ý, cười híp mắt mở miệng: “Ai da Trương tỷ, tại sao tên Tư Việt này vừa về là đã được ăn ngon, rõ ràng đối xử quá khác biệt nha!”

“Ha ha, dấm chua này giám đốc Thiệu cũng ăn sao! Giám đốc Tư mau lại đây, đại công thần của chúng ta có quyền được chọn cái bánh đầu tiên!” Dường như Trương tỷ không thèm quan tâm tới sự oán giận của chàng trai tóc quăn kia, vẫn vui vẻ bắt chuyện với Tư Việt, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Y Bạch, ra hiệu cho cậu đem hộp bánh ngọt lên để giám đốc lựa chọn.

Ồ, thì ra anh ta gọi là Tư Việt, không biết là “Việt” trong nghĩa nào nhỉ.

Y Bạch bước lên một bước hai tay đưa hộp bánh ngọt ra, cúi đầu nhỏ giọng giới thiệu: “Bên trái là cupcake ngôi sao, bên phải là cupcake hoa.”

Hai ngón tay thon dài sạch sẽ tiến vào tầm mắt cậu, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cầm lấy một cái cupcake ngôi sao.

Tư Việt cầm cái bánh nhỏ giơ lên chăm chú quan sát, hơi nghiêng đầu nhíu mày, giống như vật cầm trong tay không phải là bánh ngọt mà là một tác phẩm nghệ thuật.

“Thật tinh xảo.” Vẫn là giọng nói trầm thấp êm tai.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công đã xuất hiện a (~ o ~)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.