(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 37
Đau quá!
Nhan Thứ ngồi trong bụi cây ở ngự hoa viên xoa nắn đôi chân mình. Thực là tệ. Bởi vì hôm nay trăng tròn nên y quyết định tìm chỗ trốn một ngày. Nào ngờ mới biến về nguyên hình, đi chưa được mấy bước đã bị một tên thị vệ đi ngang qua giẫm chân lên, thiếu chút nữa đem y cắt thành hai đoạn. Cũng may y vẫn còn tỉnh táo cho nên chỉ bị giẫm vào chân, bằng không nhất định sẽ bị giẫm thẳng vào bụng. Đến lúc đó không muốn biến thành hai đoạn cũng không được.
Đau muốn chết luôn, y vội vàng biến trở về hình người. Nếu không y mà bị giẫm một phát nữa thì xong đời.
Vén ống quần lên nhìn qua hai chân mình, hai chân nhỏ trắng nõn đều đã sưng đỏ, nước mắt liền trào ra. Đau thì đã đành rồi, nhưng tội nghiệp đôi chân hoàn mĩ của y. Kể từ khi tu luyện thành người cho đến nay, khắp toàn thân, trừ gương mặt ra, y yêu nhất là đôi chân này, hoàn mỹ không tì vết, tinh tế thon dài, không có một chút sẹo lồi. Cảm kích vì được ban cho đôi chân này, y đến đi cũng nhẹ nhàng phiêu dật. Hiện tại sưng đến như vậy, chẳng đẹp chút nào. Y đau đớn đến mức nói không nên lời, ngồi tại chỗ, nước mắt giàn giụa.
…
“Vương thượng, đừng giận nữa. Đây là món sở trường của Đào Cơ, thiếp vì ngài mà đích thân làm, ngài nếm thử một chút đi.”
Cách tảng đá lớn ở bụi hoa dạ oanh bên kia truyền đến thanh âm mềm mại đáng yêu của nữ nhân.
Ơ…
Nhan Thứ kinh ngạc đẩy bụi hoa ra, rình coi thử.
Đình lý phía bên kia bụi hoa, Tu Trạch vẻ mặt bất mãn, ngồi đó uống rượu giải sầu. Bên cạnh còn có một nữ nhân nhìn không rõ khuôn mặt đang không ngừng nói chuyện, muốn làm cho hắn chú ý.
Thị lực Nhan Thứ vốn không phải tốt lắm, nhưng may mắn là Tu Trạch cách đó không xa, đủ làm y thấy rõ ràng.
“Vương thượng, ngài có chuyện gì vậy? Gần đây vẫn sủng hạnh Thu Nhan Thứ kia, đã lâu không tìm Đào Cơ rồi.” – Nữ nhân xoay người, lấy khăn lụa cầm tay giả vờ lau lệ. – “Đào Cơ cũng không dám giận dỗi, chỉ là hôm nay Vương thượng triệu Đào Cơ đến đây, lại chỉ lo uống rượu, không thèm để ý tới Đào Cơ.
Nhan Thứ mở to hai mắt nhìn. Kia mới là nữ nhân chân chính. Y xúc động nhìn động tác uyển chuyển đáng yêu của nữ nhân, tưởng tượng cảm giác thân thể mềm mại của nữ nhân nhẹ nhàng tựa trong ngực. Y lớn đến thế này mới chỉ thấy các đại thẩm hoặc tiểu cô nương bán đồ ăn chứ chưa từng thấy qua thiên kim tiểu thư lớn lên trong khuê phòng. (E/N: người ta lớn lên trong khuê phòng, anh thấy được mới lạ) Nữ nhân yểu điệu thế này chắc chắn là tiểu thư nhà giàu.
“Không được nhắc tên hắn.” – Tu Trạch gầm lên.
Một tiếng hét lớn đó làm Nhan Thứ giật nảy, người run bắn, làm cho bụi hoa cũng rung theo. Tu Trạch mẫn tiệp bỗng chuyển tầm mắt, y vội vàng núp sau bụi hoa, không dám nhìn.
Tu Trạch không phát hiện gì, liền quay đầu đi, không nhìn về phía ấy nữa.
Nhan Thứ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, cũng may chưa bị phát hiện.
Đào Cơ nhìn như muốn khóc. – “Vương thượng, ngài chưa từng đối xử hung dữ như vậy với Đào Cơ…”
“Thực xin lỗi, bổn vương tâm tình không tốt, không phải cố ý giận chó đánh mèo, nhằm vào ái phi đâu.” – Âm thanh trầm thấp của Tu Trạch truyền đến.
Vốn dĩ nữ nhân kia là phi tử của Tu Trạch, nhất định là con gái của quý tộc Ma giới.
Nhan Thứ hé mắt nhìn lén về phía đó, thấy nữ nhân kia yểu điệu ngã vào lòng Tu Trạch.
Oaaa….
Nữ nhân xoay mặt lại, Nhan Thứ nhìn rõ khuôn mặt của nàng không khỏi giật mình. Tu Trạch không ngờ lại thích một nữ nhân xấu đến vậy?!!
Tu Trạch ôm thắt lưng của nữ nhân, nàng ngâm khẽ một tiếng: “Vương thượng…”
Nhan Thứ bất mãn nhìn về phía Tu Trạch, Tu Trạch thích nữ nhân nào cũng được, y không có ý kiến, thậm chí thích ở cùng ai y cũng không để ý. Nhưng nữ nhân xấu như vậy, Tu Trạch lại ở cùng nàng, thật như đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Ái phi…”
Tu Trạch trên mặt tràn đầy nhu tình, chuyển động cánh tay, đẩy nữ nhân nằm ngửa trên bàn đá, nghiêng người hôn lên cổ nữ nhân. Nữ nhân lập tức động tình, chủ động ôm cổ Tu Trạch, vặn vẹo thân thể hấp dẫn.
Nhan Thứ chưa từng thấy qua loại tình huống này, cố gắng vươn cổ, muốn nhìn rõ hơn một chút, động tác mạnh nên cả người như muốn ra khỏi bụi hoa. Chỉ là Tu Trạch cùng nữ nhân đều quá nhập tình, không hề chú ý tới.
Thật khó coi! Nhan Thứ rủa thầm. Tu Trạch cũng thật không biết xấu hổ. Nữ nhân xấu như thế mà hắn cũng có thể hôn say mê. Đương nhiên y không có gì bất mãn, chỉ là Tu Trạch muốn tìm cũng phải tìm người đẹp một chút. Tuấn nam mỹ nữ ở cùng nhau mới là cảnh đẹp ý vui cho người ta thấy. A, hại y nhìn lén mà nhìn không nổi! Kia là loại tổ hợp gì? Thật vô cùng thê thảm!
Kì thật không phải người kia xấu, chính Nhan Thứ cũng không thể hiểu nổi cái suy nghĩ kỳ quái của y.
Tu Trạch kéo vạt áo của nữ nhân ra, tơ lụa sang quý rơi ra, lộ ra nội y hồng nhạt.
Nữ nhân hô hấp dồn dập, hiển nhiên là thập phần động tình, bộ ngực cao cũng nhấp nhô như muốn bức rách cả quần áo.
“Cảm giác thế nào?” – Tu Trạch đưa tay vuốt ve ngực nữ nhân qua làn áo mỏng, mờ ám hỏi.
“Vương thượng…”
Nữ nhân áp lại gần Tu Trạch, dạn dĩ vuốt ve ngực hắn, vội vàng cởi quần áo của hắn.
Thật không biết xấu hổ! Sao có thể như vậy chứ? Nhan Thứ thấy ảo tưởng trong lòng tan biến. Tiểu thư khuê các, thiên kim quý tộc lại có bộ dáng vội vàng cùng nam nhân tằng tịu. Ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ngay nơi bàn đá trong ngự hoa viên lúc nào cũng có thể có người đi qua mà phóng đãng vặn vẹo thân thể. Quả thật là mất mặt nữ nhân! Nàng tám trăm năm chưa từng thấy qua nam nhân sao! Người xấu như vậy chưa tính, lại còn toàn làm mấy động tác khó coi.
Giận nhất chính là Tu Trạch! Còn nói cái gì mà chuyên sủng một mình y, kết quả lại cùng nữ nhân xấu xí này *** điên cuồng, sờ trên sờ dưới. Đương nhiên hắn muốn sờ ai mình một chút cũng không thèm tức giận. Nhưng cũng nên lựa chọn một chút chứ. Chẳng lẽ chỉ cần là nữ nhân liền động dục, thật quá tùy tiện đi!!
Nhan Thứ ảo não một hồi, lại ngẩng đầu lên nhìn, sững sờ mở to hai mắt. Y nhìn thấy nữ nhân kia, không biết từ lúc nào đã chuyển tới trước mặt Tu Trạch, mạnh dạn cởi bỏ hạ y của hắn, quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai chân Tu Trạch.
Bọn họ đang làm cái gì vậy ta???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});