Thổ Long Truyền Thuyết

Chương 4: Chương 4




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 4

“Đẹp không?”

Nhan Thứ hớn hở soi gương, gương mặt phản chiếu trong gương so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần làm cho hắn thập phần hài lòng, đồ đẹp luôn làm cho hắn đặc biệt vui vẻ, tuy rằng hắn vẫn cho rằng khuôn mặt kia của hắn mới là xuất sắc nhất, nhưng sư phụ không cho hắn lộ ra diện mạo thực, hắn đành phải dịch dung thành một mĩ thiếu niên.

Lại nói tiếp, hắn cũng đã vài trăm tuổi, nhưng khi biến thành người thì thời gian liền chậm lại, chiếu theo cách tính của nhân loại thì hắn bất quá chỉ mới mười sáu, bảy tuổi, coi như không hơn tuổi trưởng thành.

“Đẹp, đẹp cực kỳ!”

Ông chủ tiệm phục sức vội vàng gật đầu, bất quá trên mặt hắn lại hiện ra vẻ chần chờ, do dự nói: “Khách quan, ngươi tính cứ như vậy đi trên đường sao?”

“Đương nhiên.”  Nhan Thứ kỳ quái nhìn hắn một cái, khuôn mặt này chính là sau khi hắn học được thuật dịch dung mà ra, đương nhiên phải trông đẹp nhất.

“Đúng rồi, vừa rồi ta khi ta đến đây, nhìn đến trên đường nam nữ mỗi người đều mặc thứ y phục cũ kỹ, mặt đen như than, chẵng lẽ Ma giới ngay cả một chút gì đó làm cho người ta cảm thấy đẹp đẽ cũng không có sao không?”  Hắn đè thấp giọng nói : “chẳng lẽ tên ma quân tàn bạo của các ngươi áp bức các ngươi gay gắt lắm sao ? Cuộc sống của các ngươi nhất định là rất khốn khổ phải không?”

“Tàn bạo? Khốn khổ?”

Ông chủ tiệm phục sức vẻ mặt khó hiểu, người nọ là người bên ngoài sao? Tại sao lời hắn nói mình không thể nào lý giải nổi , mắt thấy vị mĩ thiếu niên này muốn rời khỏi, hắn vội vàng nói: “ngàn vạn lần  không được đi ra ngoài, Ma mẫu của chúng ta đang vì Ma quân tuyển phi a……”

(Ma mẫu : mẹ của tên ma vương ấy đấy, để vậy nghe nó êm tai hơn _ __)

“Ma giới căn bản là nhìn không thấy mỹ nữ, Ma quân các ngươi chỉ sợ bộ dáng cũng thật khó coi, có lẽ là cái miệng nhem nhuốc máu rộng như cái bồn, mắt như đồng linh, là con quái vật thân cao mấy trượng…… nhất định là vừa hung ác, vừa đáng sợ như ma quỷ……”

“Không phải, vẫn là đổi trang phục khác đi, Ma mẫu lần này vì Ma quân tuyển phi nhất định sẽ không từ thủ đoạn……”  Ông chủ tiệm phục sức tận tình khuyên bảo.

“Ma quân các ngươi tuyển phi đối với ta cũng chẳng có quan hệ gì.” Nhan Thứ vừa nói vừa bước ra đại môn của tiệm phục sức: “ Bất quá, aizz, Ma giới cũng thật tìm không ra mấy mỹ nữ, khó trách được xưng là ma, quả nhiên xấu xí vô cùng.”

Hắn sải bước trên đường lớn. trên đường yên tĩnh chỉ có một vài người, ngay cả ngã tư đướng đáng lẽ ồn ào náo nhiệt mà phần đông cửa hàng cũng là đóng cửa kín bưng.

Tuy rằng đây là một cái trấn nhỏ ở vùng biên thùy của Ma giới, nhưng thật sự là quá mức tiêu điều.

Hắn lâng lâng đi trên đường cái, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng bất cứ ai nhìn thấy hắn sắc mặt cũng đại biến rồi bỏ chạy mất tăm.

Từ khi nào hắn lại làm cho người ta chán ghét như thế, hoặc là thẩm mỹ của Ma giới thực sự không giống người thường, người càng đẹp trong mắt bọn học lại càng xấu, người càng xấu trong mắt bọn họ lại càng xinh đẹp lung linh?

Hắn tưởng tượng chính mình biến thành một bộ dáng xấu xí vô cùng, lại được người Ma giới xem là đệ nhất mỹ nhân thì cả người toàn thân nổi đầy da gà, hắn không thể nào chịu đựng nổi bộ dáng vô cùng kỳ quặc ấy đâu!

Đột nhiên một đám binh lính Ma tộc từ một cái ngõ nhỏ chen chúc ùa ra, trong nháy mắt đã bao vậy xung quanh hắn.

Nhan Thứ nhìn bộ dạng quái đản của đám binh lính Ma tộc trước mặt, kinh ngạc vạn phần.

Trông bộ dáng mình giống hệt một phạm nhân nào đó bị Ma giới truy nã , hay ngoại hình xinh đẹp ở Ma giới lại là tội phạm?

Tên đầu lĩnh cao thấp đánh giá Nhan Thứ một phen, vừa lòng nói: “Này thật sự không tồi, người này trước mắt là tốt nhất, nhất định có thể làm Ma mẫu vừa lòng.”

Nhan Thứ nghe nhưng không hiểu, đang muốn mở miệng hỏi cho tường tận thì tên đội trưởng kia đã lớn giọng hạ lệnh: “ Mang về.”

Bọn lính ào lại, bắt lấy hắn rồi lập tức trói lại thật chặt.

“Cái gì? Các ngươi làm gì thế?” Nhan Thứ kêu to, hết thảy đều làm cho hắn mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả/ ù ù cạc cạc).

Bất quá không ai để ý đến hắn, nhóm người này tựa như giữa cái gì đó mà khen hắn, hưng phấn mà nâng hắn lên, tiến vào một cái hẻm nhỏ.

Không phải mình bị một nhóm nhìn như binh lính bắt đi mà kì thực là bọn cường đạo bắt cóc?

Tuy rằng nếu lấy pháp lực của hắn để thoát ly khỏi đám binh lính Ma giới tầm thường này đối với hắn đương nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng gặp được như vậy chuyện, hắn không hiểu được mọi chuyện là tại sao, tự nhiên là không cam lòng.

******************

Ngày hôm sau, hắn bị trói gô tiến lên một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, trong xe còn có mấy người mỹ nam tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm, nhưng bọn họ mỗi người đều có sắc mặt như thổ, thần thái uể oải.

(thổ : đất, có lẽ ý bảo mặt họ đơ ra như đất không chừng! =_=)

Sau khi Nhan Thứ năm lần bảy lượt truy hỏi đến cùng, mới biết được trên mả xa này tất cả đều là mỹ nam tử của bản trấn, tất cả đều bị bắt để tham dự đại hội tuyển phi của Ma quân.

“Không được, chúng ta đều là nam a!” Nhan Thứ kinh ngạc kêu to.

Một vị lam sam thiếu niên ai oán nói: “Các triều đại Ma quân trong hậu cung đều có nam phi.”

“Biến thái!” Nhan Thứ kêu to : “Sao lại có chuyện như vậy chứ, loại chuyện biến thái thế này còn muốn cho thiên hạ đều biết, bọn Ma giới các ngươi đúng là có bệnh a!”

“Nói như thế dường như ngươi không phải người Ma giới.” Một vị thiếu niên bạch y khác nhìn hắn một cái, thở dài: “Có thể được Ma quân sủng ái cố nhiên sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, chính là tất cả mọi người biết, Ma quân Tu Trạch căn bản không hảo nam sắc a!” Nói xong bày ra một bộ dáng hận không thể khóc lớn.

“Thật tốt quá, vậy không cần lo lắng.” Nhan Thứ nghĩ thầm, rằng có thể nhân cơ hội tiến vào nhìn một cái, lại không cần lo lắng bị tên Ma quân xấu xí xâm phạm.

“Tốt  cái gì?” Lam sam thiếu niên giận dữ nói: “Ma quân không hảo nam sắc, nếu là chúng ta bị tuyển làm nam phi, cả đời liền xem như kết thúc, cho dù không được, vận khí tốt còn có thể được ra khỏi cung, vận khí không tốt, sẽ trở thành nội thị quan, nếu không có Ma quân đặc xá, thị quan hạn định cả đời, mãi mãi phải ở lại trong cung, có cái gì tốt.”

“Ách, nếu Ma quân không hảo nam sắc, còn muốn nam phi làm cái gì?”

“Đây là truyền thống của Ma giới. Các Ma quân khi kế vị, tổng hội tuyển phi, Ma hậu đương nhiên phải là nữ để vì Ma quân sinh hạ người nối dõi, còn tuyển phi thì không giới hạn nam nữ, lấy Ma giới đối với luân lý thế gian đúng là đáng phỉ nhổ. Bất quá từ xưa tới nay, nam phi chẳng qua chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, căn bản không được Ma quân để mắt đến, rất nhiều người đều chịu không nổi sự tịch mịch chốn thâm cung, nếu không phải vụng trộm bỏ trốn khỏi cung thì chính là cùng nội thành thị nữ hoặc thị vệ thông đồng, bằng không chính là chịu được mấy trăm năm cô độc, rồi mới chịu không nổi mà tự sát, tóm lại, không ai có một có kết cục nào tốt, phản bội Ma quân hậu quả vô cùng đáng sợ.”

“Đáng sợ quá……”

“Tại sao cũng đồng dạng là tuyển phi, chúng ta lại bị trói lên xe, mà các thiếu nữ kia lại được cung kính thỉnh lên một chiếc xe khác chứ!”

“Nếu không phải ta không cẩn thận đắc tội ma sử trấn trên, hắn cũng sẽ không quan báo tư thù mà bắt ta đến đây.” Bạch y thiếu niên oán hận nói: “Người ta có tiền đương nhiên có thể dùng tiền mua chuộc, không phải tham tuyển nam phi, cha ta dùng tiền đưa đến, tên ma sử đáng chết kia chính là không đồng ý.”

“Nhà của ta căn bản là không có tiền để chuộc ta.” Lam y thiếu niên suy sụp nói, bộ dáng cam chịu.

“Ta nếu được tuyển, nhất định lập tức tự sát.” Bạch y thiếu niên nói : “Cho dù bây giờ sống khá giả sau này cũng sẽ biến thành kẻ điên.”

Nhan thứ nổi giận trong lòng, vị này Ma quân này thật đúng là một tên bạo quân bạo quân, ngay cả chuyện làm trái luân thường đạo lý như thế mà cũng làm cho được.

Nam phi? Nghĩ đến là có thể điên cuồng mà ngất đến ba trăm lần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.