“Chị, hay là em không đi nữa...” Dung Khê nhìn người chị của mình, ngón tay cứ không yên mà xoắn xuýt lại với nhau, chỉ mong là Dung Thấm có thể buông tha cho mình.
Dung Khê vừa đăng ký nhập học cho tân sinh viên xong, Dung Thấm liền kéo cậu đến cửa Câu lạc bộ Tranh luận, bảo cậu vào đăng ký. Nhưng nhìn thế nào, Dung Thấm cũng thấy là cậu không bằng lòng. Ngay từ đầu, Dung Thấm còn nửa dỗ dành cậu đi vào, không ngờ rằng đến phút cuối tới tận cửa rồi mà tính tình đứa trẻ này lại bướng như vậy. Vốn dĩ Dung Thấm chỉ giả bộ không vui thôi, nhưng bây giờ đã thật sự tức giận rồi.
Thấy Dung Khê không tình nguyện như vậy, trong lòng Dung Thấm liền hoảng lên. Đứa em trai này cái gì cũng tốt, nghe lời, hiểu chuyện,... chỉ có một tật xấu là khi nói chuyện mà hồi hộp thì sẽ cà lăm. Dung Thấm cũng không phải lôi cậu đến Câu lạc bộ Tranh luận đăng ký, mà là muốn cho cậu được rèn luyện. Nhưng lại không ngờ rằng dỗ ngọt cậu hơn nửa ngày đều là phí lời rồi.
Dung Thấm đem khí thế chị cả ra chất vấn: “Chị kêu em đi lừa đảo, hãm hại người à? Hay là giết người phóng hỏa sao? Không phải chỉ là chuyện đi vào trong ký một cái tên thôi à? Cần không tình nguyện vậy không?
Thấy Dung Thấm có chút không vui, Dung Khê còn muốn thử đấu tranh thêm lần cuối cùng nữa. Cậu không muốn rèn luyện, chỉ muốn yên tâm đi học thôi, “Chị, chị biết mà, một khi em căng thẳng thì liền nói cà lăm, chị kêu em vào đó không phải là làm chị mất mặt sao?
“Nên mới phải luyện tập đó, nghe lời chị sẽ không sai đâu. Cái thói xấu này của em nếu không tốt lên thì sau này làm sao tìm được việc làm? Làm sao tán mấy em gái? Lẽ nào còn để người ta chiều theo em sao?”
Dung Thấm vì muốn Dung Khê đồng ý mà vừa đấm vừa xoa, phân tích lợi hại, “Chị nói cho em biết, nếu ngay cả chút khó khăn này mà em đã sợ thì sau này gặp được người em thích, hồi hộp đến nỗi không nói ra lời thì phải làm sao? Chẳng lẽ trong đại học em cũng không yêu đương à?
“Em mới không thèm yêu.” Dung Khê nói lí nhí.
Cậu có người để thích rồi, chỉ có điều đó là con trai. Dung Khê giấu giếm Dung Thấm và người nhà thời gian dài rồi, cũng chưa từng nói với người nhà. Bây giờ Dung Thấm ám chỉ để cậu nhân lúc học đại học tìm bạn gái là chuyện không thể nào, cậu thà rằng đi trộm bình ắc quy xe điện cũng không tìm bạn gái đâu.
“Đừng nói lời kiêu như thế, lẽ nào sau này em thích một cô gái rồi, em hi vọng mình ở trước mặt cô ấy nói chuyện lắp ba lắp bắp như vậy sao? Lỡ như vì vậy mà người ta ghét em, không muốn cùng em ở bên nhau nữa thì phải làm sao?”
Dung Khê ngẩn ra, đúng là cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này, nếu vì vậy mà Văn Hành không thích mình, vậy cậu...
Nhìn thấy Dung Khê bắt đầu do dự, Dung Thấm biết có hi vọng rồi, lại tiếp tục kiên nhẫn, “Em đi thử xem, chỉ một tháng thôi, nếu như một tháng sau em không muốn ở lại thì chị cũng không ép em nữa, thế nào?”
Dung Thấm làm ra vẻ nhượng bộ, Dung Khê cũng không thể từ chối nữa, cuối cùng gật đầu.
Thấy Dung Khê cuối cùng cũng đồng ý, lúc này Dung Thấm mới cảm thấy mình không uổng phí nước miếng, cười lên một cái, “Vậy tốt, em vào trong phỏng vấn đi, chị ở bên ngoài đợi em.”
Dung Khê nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của chị gái thì có chút ngượng ngùng, ngộ nhỡ lát nữa vào phỏng vấn căng thẳng quá nói không ra lời, có lẽ rất nhanh liền bị người ta đá văng ra ngoài. Bỏ đi bỏ đi, cho Dung Thấm mong đợi chút cũng tốt, nói không chừng Câu lạc bộ Tranh luận nổi lên lòng từ bi giữ cậu lại thì sao?
“Vậy em đi đây.”
“Cố lên!” Dung Thấm vô cùng vui vẻ mà cổ vũ cho Dung Khê thêm lần nữa, nhướng mày một cái, “Dung Khê nhà ta xuất sắc như vậy, bọn họ nhất định sẽ van xin em ở lại thôi!”
“....” Haha, chị ơi, chị lạc quan quá.
Dung Khê đi đến nơi đăng ký tên của Câu lạc bộ Tranh luận, phát hiện chỉ lác đác người đến đăng ký, cũng không nhiều. Nơi đăng ký có một chỗ để ký tên, Dung Khê đi qua tới đối diện đàn chị khóa trên, cậu rất lịch sự mà hỏi một câu: “Xin chào chị, em đến đăng ký Câu lạc bộ Tranh luận ạ.”
“À, em ký tên ở chỗ này là được rồi.” Đàn chị ỉu xìu mở sổ đăng ký ra cho Dung Khê ký tên, xem có vẻ như cô đã ở cái chỗ đăng ký này quá lâu rồi, người cũng đã có chút mệt mỏi.
Dung Khê nhìn thoáng qua sổ ký tên đã viết đầy một quyển, trong lòng Dung Khê hốt hoảng, lo lắng hỏi: “Xin hỏi, những chỗ này đều là những người đã đăng ký phải không ạ?”
“Đúng vậy, Câu lạc bộ Tranh luận của chúng ta có rất nhiều thành viên. Chúng ta còn là câu lạc bộ hấp dẫn nhất trường đó. Em thật có mắt nhìn nha.” Trên mặt đàn chị nở nụ cười nhưng trong lòng đã thầm mắng bọn khốn trêu hoa ghẹo nguyệt hàng trăm lần rồi.
Trong danh sách đăng ký này có một nửa là nhắm đến Trưởng câu lạc bộ của bọn họ. Cho dù phí đăng ký Câu lạc bộ Tranh luận cao hơn câu lạc bộ khác gấp ba lần cũng có rất đông chị em đến đăng ký. Mỗi lần khai giảng đều khiến cho cô bận tối mắt tối mũi. Nhưng để cuộc tuyển chọn có được chất lượng thì phải chịu khổ, nên đến cuối cùng không còn lại bao nhiêu người có thể một mình phụ trách một mảng nữa.
Đàn chị vì ghi hận Trưởng câu lạc bộ nên lúc đầu không chú ý nhiều đến người mới tới đăng ký. Đến khi Dung Khê nắn nót cẩn thận viết xong tên mình liền nói với cô “Em viết xong rồi”, lúc này cô mới ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Dung Khê một cái. Sau đó, trong lòng như có cả ngàn con ngựa đang điên cuồng lao tới: Thôi xong! Câu lạc bộ Tranh luận lại phải có thêm nhiều kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt rồi! Lượng công việc sau này của bà đây sẽ còn nhiều hơn hiện tại N lần!!!
Dung Khê thấy nửa buổi rồi mà đàn chị chưa lên tiếng nên hỏi thử: “Chị ơi? Chị?”
“À... không có gì, chị vừa nghĩ đến vài việc thôi. Em đi sang giảng đường số 666 bên cạnh để phỏng vấn là được rồi. Họ đều ở bên đó cả, bây giờ không có người, em tranh thủ đi đi.”
Dung Khê rất lễ phép mà cúi chào một cái, “Cảm ơn chị.”
Vì thế ở giây tiếp theo, tâm tình của đàn chị đều thay đổi rồi. Vãi! Hiểu chuyện như vậy sao? Dễ thương như vậy sao?
Dung Khê đâu biết rằng mình đã bị bọn trụ cột của Câu lạc bộ Tranh luận thầm cười nhạo mấy lần rồi, cậu dè dặt hướng tới giảng đường 666 ở bên kia.
Nhìn từ ngoài vào trong, một dãy ghế ban giám khảo đã có ba người ngồi vào, ở khoảng giữa có một vị trí trống.
Mặc dù vị trí ở giữa trống thật nhưng Dung Khê vẫn thấy rõ cái tên được viết trên đó. Vô cùng đơn giản! Cậu đã viết vô số lần, trong lòng cũng đã nhung nhớ vô số lần hai chữ - Văn Hành.
Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi Dung Khê!
Trên thế giới này người trùng họ trùng tên rất nhiều mà, hắn không nhất định chính là người đó, đúng vậy, không phải đâu. Tuy là trong đầu gào thét như vậy nhưng Dung Khê vẫn khó tránh khỏi việc bắt đầu căng thẳng.
Dù tiếng lòng đã mạnh mẽ ra lệnh mình không được đi qua xem hai chữ kia ở trên bàn, không được suy đoán rằng người đó có phải hắn hay không. Nhưng trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng, nếu người đó chính là Văn Hành thì phải làm sao? Còn nếu không phải Văn Hành thì sao? Chẳng phải là uổng công vui mừng một chập rồi?
Mà nếu là Văn Hành thì cậu phải làm thế nào đây? Bây giờ hồi hộp như vậy, cậu còn có thể nói chuyện trôi chảy được không? Sẽ không lắp ba lắp bắp chứ? Dung Khê lo lắng mình thể hiện không tốt, xuýt nữa đã muốn hoảng loạn bỏ chạy trước khi Văn Hành đến đây.
Thế nhưng Dung Khê lại luyến tiếc, luyến tiếc cơ hội gặp mặt với Văn Hành.
Muốn gặp lại sợ gặp, có lẽ chính là loại tình trạng này. Không ngờ rằng báo ứng đến nhanh như vậy, Dung Thấm vừa mới đặt tình huống giả thuyết thôi mà bây giờ đã được đối mặt ngay rồi.
“Xin chờ một lát, Trưởng câu lạc bộ chúng ta mới ra ngoài có chút việc, anh ấy sẽ quay lại ngay thôi.”
“Không sao.” Dung Khê cố gắng hết sức mới giữ được nụ cười trên môi.
Dung Khê vừa dứt lời thì từ bên ngoài có một người chầm chậm đi vào đây.
Văn Hành...
Quả nhiên là hắn, Dung Khê chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, tưởng chừng không thể hít thở được nữa. Người thầm mến mấy năm cứ như vậy mà bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dung Khê. Dung Khê đã tưởng tượng biết bao lần cảnh gặp nhau, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là cảnh tượng như thế này.
Có lẽ ở bên ngoài trời quá nóng nên lúc Văn Hành vào đây thì phần trên áo sơ mi đã mở ra hai nút. Sơ mi trắng dán sát lên chiếc cổ lấm tấm mồ hôi, yết hầu như vô ý chuyển động, tất cả đều đang thách thức thần kinh của Dung Khê.
Trong nháy mắt, Dung Khê nhũng cả chân.
Thế này còn phỏng vấn cái quái gì nữa chứ, cậu đoán là sẽ không nói lắp đâu mà có thể là trực tiếp nói không nên lời luôn.
Còn Văn Hành vừa bước vào thấy mọi người đã có mặt cùng Dung Khê đang đợi nên áy náy nói: “Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, giờ chúng ta bắt đầu thôi.”
Văn Hành nói bắt đầu thôi?
Bây giờ dù có “cắn phải vỏ dừa” thì cũng phải làm cho bằng được, nhất định không được ở trước mặt Văn Hành biểu hiện quá nát được. Cậu trăm cay ngàn đắng mới thi đậu vào đại học E, cần phải để lại ấn tượng tốt cho Văn Hành chứ.
Dung Khê không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, muốn liếc mắt nhìn Văn Hành nhiều hơn nhưng lại lo tâm tình mình dao động sẽ bị nhìn thấu. Muốn phóng tầm mắt nhìn đi nơi khác lại cảm thấy khó khăn lắm mới gặp được nam thần, nếu không nhìn thêm hai cái thì thật quá thiệt thòi rồi.
Cuối cùng Dung Khê lựa chọn nhìn một cái cho đủ luôn, đây là lần đầu tiên cậu có thể lộ liễu mở to mắt mà ngắm nhìn người mình thích lâu như vậy đó!
Vấn đề là trong đó có một người quản lý, hắn ta cũng bình tĩnh nhìn chằm chằm Dung Khê, “Xin mời tự giới thiệu đơn giản về mình.”
“Em tên là Dung Khê, năm nay 18 tuổi, là sinh viên năm nhất khoa Mỹ thuật. Hôm nay vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Nghe thấy cách nói của Dung Khê, Văn Hành không thể không nhìn cậu một cái, rồi lộ ra vẻ trầm ngâm phảng phất ý cười.
Lúc Văn Hành ở bên ngoài đã không cẩn thận mà nghe thấy cuộc nói chuyện của Dung Khê và chị của cậu, đối với Dung Khê “ngưỡng mộ danh tiếng mà đến” này có bao nhiêu thành ý, Văn Hành đương nhiên hiểu rõ.
Có điều, Văn Hành chỉ nghe được một nửa đoạn đầu tiên nên cho rằng Dung Khê cực kỳ không muốn tham gia Câu lạc bộ Tranh luận, liền cố ý giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.
Vì vậy sau khi nghe xong, Văn Hành không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp nói: “Vô cùng cảm ơn em đã sẵn lòng ủng hộ Câu lạc bộ Tranh luận của chúng tôi, nhưng chúng tôi đã tuyển đủ người rồi.”
Văn Hành vừa ra lệnh đuổi khách, trong chốc lát Dung Khê liền hết sức khó chịu.
Khi nãy còn kêu mình tự giới thiệu, giờ lại lập tức nói tuyển đủ người rồi, lý do điển hình quá đó! Nếu đã tuyển đủ thì vừa nãy sao đàn chị còn để cậu đăng ký chứ? Rõ ràng... mình thế này là bị từ chối rồi...
Hơn nữa là chính miệng nam thần từ chối...
Rốt cuộc cậu đã làm sai gì chứ....
Không có gì có thể khiến Dung Khê tuyệt vọng hơn chuyện này cả, sự tự tin vừa nãy đã bị lời từ chối của Văn Hành bẻ gãy cả rồi, một chút cũng không còn nữa. Bàn tay nhỏ bé nắm lại thành đấm, muốn nói rồi lại thôi. Cậu cũng không trốn tránh ánh mắt của Văn Hành nữa, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn hỏi một câu vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Phản ứng của Dung Khê đều ở trong tầm mắt của Văn Hành, lúc nãy cậu nói chuyện với chị, hắn nghe thấy không sai mà, nhưng bây giờ dáng vẻ đáng thương như bị bỏ rơi của Dung Khê cũng không phải giả vờ. Văn Hành hiếm khi bị nhìn bằng ánh mắt như vậy nên trong lòng sinh ra một tia áy náy.
Chẳng lẽ trong đó.... có chuyện gì chưa sáng tỏ sao?
Văn Hành nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Dung Khê nên đoán rằng có lẽ mình đã hiểu lầm gì đó rồi?
Nếu Dung Khê bằng lòng thì hắn cũng không thể tùy tiện gạt bỏ người ta được, bèn uyển chuyển nói: “Thật có lỗi quá, vừa rồi chỉ là một phần của bài kiểm tra, muốn xem xem năng lực phản ứng của em thôi. Bây giờ thấy rồi... cũng không tệ lắm.”
Cái, cái gì?
Chỉ là kiểm tra phản ứng của mình thôi sao? Cũng không tệ lắm? Nam thần nói cậu cũng không tệ lắm?
Ahuhu~
Dung Khê được nam thần khen ngợi, trong lòng cậu vốn đang mây mù giăng kín thoáng một cái đã trong xanh trở lại, bay lên tận chín tầng mây rồi, gương mặt cũng chứa đầy nét cười.
Văn Hành thấy vẻ mặt hào hứng của Dung Khê, trái tim run lên nhè nhẹ, sự áy náy mới giảm đi một chút.
Điều làm hắn tò mò là chỉ một phút trước còn sống chết không chịu vào Câu lạc bộ Tranh luận của hắn, đến cùng là tại sao lại thay đổi ý định trong nháy mắt?
Mà những người quản lý khác đã ở bên cạnh sững sờ từ bao giờ rồi, hôm nay Trưởng câu lạc bộ phát điên gì thế? Trước là đuổi người đi không thèm giải thích, bây giờ lại tự mình hòa giải, có phải nhìn thấy người mới tới đẹp trai, sợ cướp đi vận đào hoa của hắn nên mới cố ý làm khó người ta không?
Nhưng gần kề với sự uy nghiêm của Trưởng câu lạc bộ, các quản lý chỉ đành phải cúi đầu, miệt mài làm việc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Văn Hành: “Cảm ơn em ủng hộ Câu lạc bộ Tranh luận của chúng tôi, nhưng chúng tôi đã tuyển đủ người rồi.”
Dung Khê: Hứ, tại sao đối xử với em như vậy?!
Văn Hành: Sao thấy có vẻ ủy khuất như vậy? Mình làm sai gì rồi sao? Được rồi, nói lại lần nữa: “Vừa nãy chỉ là kiểm tra thử xem năng lực phản ứng của em thôi, cũng không tệ lắm.”
Dung Khê: Được nam thần khen rồi, vui vui vẻ vẻ.
Văn Hành: Đúng là một tiểu yêu tinh bám người mà~
Editor: Lục lạp