Nhìn đồng hồ, đã 8h tối, trong phòng khách cả hai vừa xem ti vi vừa trò
chuyện, chủ đề cũng xoay quanh một số chuyện linh tinh, giống như để vết thương trên tay cô lành hẳn anh sẽ cùng cô ra ngoài mua quần áo, còn
mua một số nhu yếu phẩm, thuận tiện qua chợ mua một số thức ăn, mặc dù
trong chung cư luân phiên có dịch vụ cung cấp thực phẩm đến từng căn hộ
trong khu, nhưng không thể tươi mới hơn trong siêu thị, với lại ở trong
nhà mãi cũng tù túng, nên ra ngoài giải khuây mới tốt.
Ngồi xem
ti vi cùng anh một chốc, cô nhớ lại, ban nãy người phụ nữ kia nói cái gì cần phải có phụ nữ hỗ trợ, H văn? Mặc dù không hiểu H văn là gì, nhưng
chắc chắc là có liên quan đến tiểu thuyết rồi. Lấy thái độ đó, hình như
anh rất cần sự trợ giúp của cô ta vậy. Nếu cần người giúp thì còn có cô
nữa mà, ài, có thể giúp anh được không? Cô kéo kéo ống tay áo, tròn xoe
mắt nhìn anh, mấp máy môi. “ A Lăng...” Dẩu miệng, muốn giúp anh á.
“ Hửm???” Vừa đáp lại, anh vừa vươn tay lấy một lon Coca.
Mấy ngày qua, dưới sự chăm sóc và thích nghi với hoàn cảnh, mà ở đây chính
là việc tồn tại thêm một người đàn ông trong cuộc sống của mình, làm cô
thấy mối quan hệ của họ đã đến mức thân thiết có thừa. Cô nhích mông lại gần anh, tóm lấy tay anh ôm vào ngực, đôi con ngươi ngây ngô nhìn thẳng vào mắt anh, mi mắt run run, thái độ nghiêm túc nói.
“ Chị đó
đó... làm gì giúp anh vậy? Nếu chị đó không muốn giúp, vậy em giúp được
không?” Phồng má, ánh mắt tràn đầy tinh thần tự nguyện, có thể chuyện
người phụ nữ đó làm hiện tại cô không biết làm, nhưng cô có thể học a.
Mặc dù bản thân hơi ngốc một chút, nhưng cô cũng muốn giúp anh giải tỏa
phiền muộn mà, anh đã giúp cô nhiều việc như vậy, nếu không đem lại lợi
ích gì cho anh, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy đó.
Nhìn cánh tay
mình bị giam cầm trong ngực cô, đây là lần thứ hai anh gián tiếp chạm
đến nơi mềm mại trước ngực cô, vì sợ cô sẽ đề phòng nên mấy ngày qua anh vẫn chưa dám làm ra hành động gì quá lỗ mãng, nhưng càng lúc càng khiến anh thấy bản thân mình đã lo lắng thái quá. Trên cơ bản, sự đơn thuần
của cô chính là một loại dung túng, cũng là một loại tin tưởng, hiện tại là cô đang tin tưởng anh, cho nên không hề phòng bị anh.
Giống
như lúc này, cô không hề phát hiện nơi bàn tay anh đang đang đặt chính
là bên ngoài lớp vải che chắn vị trí yếu mật của cô. Anh hoàn toàn tin
tưởng nếu muốn cô, giống như muốn bao nhiêu người phụ nữ khác, cô sẽ
hoàn toàn không có chút khả năng chống cự, nhưng cái anh cần là tự
nguyện.
Nhướng mày, anh cười nhạt, đem lon Coca áp lên má cô,
cất giọng trách nhưng lại có vài phần cưng chiều. “ Đồ ngốc, không phải
cái gì em cũng làm được đâu.”
Thỏ ngốc bướng bỉnh. “ Em sẽ cố
mà.” Mắt cô lưng tròng, ần ật nước, môi xìu xuống, mái đầu cũng dần dần
cúi, ngón tay xoắn xoắn, mặt mày bí xị như muốn khóc tới nơi, không khí
xung quanh cũng theo đó trở nên u buồn, đáng thương đến mức ai nhìn thấy cũng muốn mềm lòng theo. Cô thở dài, Tiểu Nhạc luôn nói, cô rất ngốc
mà, tại sao sinh ra cô lại ngốc như vậy, chắc chắn là do vậy nên anh mới không đồng ý hi vọng của cô. ~(;;_;;)~
Thấy cô có vẻ buồn bã,
anh liền nhíu mày, bàn tay đặt bên má cô, nâng gương mặt cô lên, cẩn
thận lau vài giọt nước mắt dính trên khóe mi cô còn chưa kịp rơi xuống. “ Đừng khóc.” Thấy cô hít hít mũi, ngoan ngoãn không khóc, anh mới thở ra một hơi, mới hỏi. “ Em biết tiểu thuyết H văn là gì không?”
“ ...” Cô lắc đầu.
Đây là phương diện mà không thể nói bằng vài lời là dễ dàng hiểu rõ được
được, anh suy nghĩ một chút rồi lựa chọn từ ngữ nói với cô. “ Là quan hệ nam nữ, giống như hôn nhau, ôm hay là động chạm da thịt, hoặc là làm
một số chuyện sau đó nữa. Vì để cho lời văn sinh động hơn, nên anh thuê
cô gái kia làm phụ tá, nhưng giờ cô ấy nghĩ việc rồi.” Giống như nhớ tới chuyện không vui khi nãy, anh liền có biểu tình phiền lòng.
Vừa
nghe anh nói, cô vừa nhẩm nhẩm những việc mình cần làm để giúp anh, thì
loại bỏ những gì anh nói mà cô không hiểu ra, cô cũng có thể làm được
mấy việc còn lại mà. “ Em làm được.” Cô nghiêm túc nói, rất có tinh thần tự giác tự nguyện.
Đột nhiên cô bị anh đẩy ngã nằm xuống ghế
salong, cẩn thận không làm động đến vết thương trên tay cô, bóng dáng
cao lớn bất thình lình áp lên người cô, hai bàn tay to thô ráp của anh
chế trụ hai cánh tay muốn hoạt động của cô, gương mặt anh tuấn từ từ hạ
thấp, hơi thở nóng hầm hập phả lên gương mặt xinh đẹp, còn mái đầu của
anh lại dần dần dời xuống, lướt qua cằm, qua xương quai xanh, chần chờ
ngay trên nhũ hoa đang giương cao, nhấp nhô theo từng nhịp thở, cách lớp vải áo sơ mi khiêu khích, ngạo nghễ nhìn anh.
Trước ánh mắt
ngốc nghếch pha chút sợ hãi của cô, anh nở nụ cười, một nụ cười quen
thuộc đối với tất cả phụ nữ anh từng nếm qua, mang hơi thở bá đạo và xâm lược, rồi thản nhiên cuối người ngoạn lấy nhũ hoa tươi đẹp, nháy mắt
đó, toàn thân cô tê rần, một luồng nhiệt lưu chạy từ nơi nhạy cảm hồng
nộn liền dồn đến nơi sâu thẩm nhất của cô, cảm giác xa lạ ập đến khiến
cô bật ra tiếng rên rỉ. “ Ưm...” trái tim trong lồng ngực bang bang đập
dữ dội. Cô cảm thấy có cái gì đó bức bối, có cái gì đó mê man, có cái gì đó kích thích, ánh mắt trở nên ngập nước, có chút đáng thương, có chút
đơn thuần, dụ dỗ ham muốn phạm tội.
Ngay lúc này khi cô hãy còn
đang bàng hoàng, anh lại buông tha cho cô, vừa kéo cô ngồi dậy, vừa
chỉnh chu lại quần áo xộc xệch cho cô. Ngọn lửa vô hình trong con ngươi
anh mà cô vừa nhìn thấy dường như không tồn tại, anh khó khăn mở miệng,
lời nói ra lại chính là. “ Xin lỗi, anh làm em sợ rồi.” thấy cô bị dọa
ngốc, anh liền thuận tiện rót cho cô một cốc nước, rồi vuốt ve sau lưng
giúp cô nhuận khí.
Không hề có cảm giác bản thân vừa bị ăn đậu
hủ một cách trắng trợn, suy nghĩ của cô lúc này chỉ vây quanh cảm giác
xa lạ vừa mới xuất hiện kia thôi, nóng bỏng, bức rức, lạ lẫm, kích
thích, kì quái... thật. Cách lớp vải, cô chạm lên nhũ hoa vừa bị anh
cắn, trên đó còn lưu lại cảm giác nong nóng, ẩm ướt của anh, cảm thụ sự
ấm nóng bên trong khoang miệng đó thực sự khiến cô bị dao động, trái tim trong lồng ngực đập một cách không có quy luật, cô ngẩn mặt ngốc nghếch nhìn anh, thấy anh có vẻ bối rối vì việc làm cho cô kinh ngạc như vậy,
lại tự nghĩ, không hiểu sao cô không có chút cảm giác... chán ghét nào
hết.
Trong lòng có một giọng nói đang thúc dục sự can đảm của
cô, mặc kệ sự xâm chiếm xa lạ, mặc kệ luồng cảm xúc khó nói, mặc kệ cảm
giác bức bối, cô vẫn muốn làm phụ tá của anh, bây giờ không chỉ là muốn
báo đáp anh, mà cô còn muốn thấu hiểu cảm xúc xa lạ kia. Do vậy cô vẫn
kiên trì. “ Em giúp anh. Được không?” Vẫn ngây ngốc muốn giúp anh, đơn
thuần và sạch sẽ đến vậy, là tin tưởng, cũng là trông cậy, rằng anh sẽ
không tổn thương cô, sẽ không làm hại cô, sẽ không làm chuyện có lỗi với cô, một loại tin tưởng không có nguyên nhân, nhưng lại tồn tại trong
lòng cô.
Vào thời điểm ấy, ánh mắt trong suốt không có lấy một
tia tạp chất, không có một chút phòng hờ và hoàn toàn ỷ lại đó của cô
khiến cho chính bản thân, con người thật của Mộ Lăng, cảm thấy bối rối
thật, không phải là vì muốn lường gạt cô mà biểu hiện ra, mà thực sự anh cảm thấy bản thân đã làm một chuyện gì đó rất rất xấu xa, thấy có chút
hối hận bởi vì lương tâm anh đang lên án hành động xấu đó. Trong âm
thầm, từ một ngóc ngách nào đó trong lòng anh, có một thứ cảm xúc xa lạ
đang dần dần gặm nhấm trái tim anh, chậm chạp và im ắng đến mức anh
không nhận ra.
Nhưng anh nào đâu để ý chút cảm xúc nhỏ nhoi đó, gạt vài dòng suy nghĩ khác thường của bản thân đi, anh nhìn thái độ
nghiêm túc của cô, vẫn là bị bộ dáng vừa ngốc mà còn tỏ ra ngoan cường
của cô chọc chọc. “ Đồ ngốc, khó chịu thì đừng cố!” Anh xoa đầu cô,
giống như cưng chiều cũng như đang khuyên lơn cô, hoặc là nói với cô
'mặc dù anh cần sự giúp đỡ của cô, nhưng nếu cô không vui thì đừng ép
bản thân làm điều đó'.
Kéo kéo tay anh, cô tự tin là bản thân có thể. “ Em làm được mà. Cứ để em!” vừa tin tưởng bản thân, cô vừa nở nụ
cười lấy lòng, chỉ thiếu vỗ ngực cam đoan nữa thôi.
“ Được rồi,
chịu không được thì nói với anh.” Bởi vì những gì diễn ra kế tiếp không
phải chỉ ăn một chút đậu hủ, ăn một chút ngon ngọt như vậy đâu.
Cô cười hì hì, gật đầu đồng ý.
Nhìn đồng hồ, hiện giờ cũng là gần 10h, thời hạn cuối mà anh gửi bản thảo mà anh nói là vào ngày mai, vậy là còn một ngày, đến tối muộn rồi gửi cũng không sao, cho nên hai người đều đồng ý mai sẽ bắt đầu vào công việc.
Thỏ ngốc đã vào động sắc lang, nay còn bị móng vuốt sắc lang tóm lấy... thiệt là bi đát.