Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 61: Chương 61: Hồn Trận




Từ cây cầu này, đi qua thủy đình chỉ chừng hơn trăm thước, nhưng khi Trần Vũ bước ra một bước kia, hắn liền cảm giác như mình đang rơi vào một vùng không gian rộng lớn, không thể nào nhìn thấy điểm cuối!

“Bíp! Bíp! Hệ thống thông báo! Chủ nhân được đưa đến một mảnh không gian không xác định!”

Thanh âm của hệ thống vừa vang lên, cái đầu nhỏ của Tiểu Nguyệt cũng ló ra ngoài. Trần Vũ vừa nhìn thấy nàng, liền hô lên: “Tiểu Nguyệt, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Nguyệt có chút bối rối, cười xấu hổ nói: “Tiểu Nguyệt thành thật xin lỗi chủ nhân! Hiện tại chủ nhân đã bị đưa đến một vùng không gian khác, Tiểu Nguyệt cũng không thể xác định được đây là nơi nào! Nhưng theo suy đoán của Tiểu Nguyệt, nơi này rất có thể là một lĩnh vực của cường giả Thánh Cấp, hoặc là một vùng không gian pháp bảo nào đó!”

Nghe được lời nói của Tiểu Nguyệt, Trần Vũ liền cảm thấy đau đầu, cái hệ thống này dường như không bao giờ giúp được gì cho hắn vào những lúc như vậy a?

“Được rồi, ngươi nói xem, ta có thể nào thoát ra khỏi đây được hay không?” Trần Vũ cũng biết cái hệ thống này tuy không đáng tin cậy, nhưng dù sao thì nó cũng không bao giờ hại chết mình.

“Cách thì không phải là không có, nhưng chủ nhân nhất định phải trả một cái giá nhất định, thì hệ thống mới có thể trợ giúp được?” Tiểu Nguyệt hơi áp úng nói.

“Ý ngươi là?” Trần Vũ nhìn nàng.

“Thật ra thì cái vùng không gian này rất đặc thù, cần phải đổi một số vật phẩm ở trong thương thành thì mới có thể mở ra được! Nếu không thì, chủ nhân nhất định sẽ bị nhốt ở đây, vĩnh viễn không thể ra ngoài được nữa!” Tiểu Nguyệt hồi đáp.

“Lời ngươi nói là thật?” Trần Vũ không khỏi giật mình hô lên.

“Đương nhiên! Nguyệt nhi không bao giờ lừa gạt chủ nhân nha!” Tiểu Nguyệt chu cái miệng nhỏ ra, gật đầu nói.

“Có ngu mới tin ngươi!” Trần Vũ âm thầm mắng nàng một câu, nhưng ngoài mặt lại làm ra do dự, nói: “Vậy, ta phải làm như thế nào bây giờ? Trên người ta không có đồ gì đáng giá a?”

“Xin chủ nhân cứ yên tâm! Tiểu Nguyệt đã thay chủ nhân tính toán rồi! Chỉ cần chủ nhân đem toàn bộ số thú hạch lần trước lấy được, đổi thành điểm thương thành, thì chủ nhân sẽ có đủ vật phẩm để mở ra vùng không gian này!” Tiểu Nguyệt nhanh nhảu đáp.

“Cái gì? Ngươi… thì ra ngươi đang dòm ngó vào số tinh thạch ở trên người của ta?” Trần Vũ hét to lên, sau đó liền cương quyết, nói: “Không bán, ta thà chết cũng không bán!”

“Nhưng mà chủ nhân không bán, thì chủ nhân sẽ bị nhốt ở trong này! Chủ nhân sẽ không thể nào trở về nhà được nữa! Đến lúc đó, ai sẽ lo lắng cho cha mẹ của chủ nhân! Chủ nhân đừng cố chấp nữa, dù sao cũng chỉ là vài viên thú hạch mà thôi!” Tiểu Nguyệt vẫn không chịu bỏ cuộc, lên tiếng nói.

“Không bán! Ta không tin là ta không thể dùng cách khác để ra khỏi đây!” Trần Vũ cũng một mực giữ lấy ý kiến của mình, sau đó hắn đảo mắt ra nhìn xung quanh.

Lúc này, ở xung quanh Trần Vũ là một vùng đồi núi trống trải, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có thể nhìn được bao quát toàn bộ xung quanh. Chỉ có điều, vùng không gian này dường như rất rộng lớn, Trần Vũ nhìn mãi mà vẫn không thấy được điểm cuối cùng của nó.

Trần Vũ hơi ngước đầu lên cao, hít vào một hơi thật sâu, rồi nhìn Tiểu Nguyệt nói: “Ta hỏi lại lần cuối, ngươi có thể giúp ta ra khỏi đây được hay không?”

“Không được!” Tiểu Nguyệt hơi bĩu môi, lắc lắc đầu.

“Tốt, vậy thì ta sẽ tự tìm đường ra! Hừ, ta không tin là không có ngươi thì ta không thể làm được chuyện gì!” Trần Vũ hung hăng trừng mắt lên nhìn nàng, sau đó liền hướng một chỗ để đi về phía trước.

Trần Vũ cũng không biết, lúc này đang có hai ánh mắt nhìn chăm chú về phía hắn. Một người chính là Mạc Ly, còn người còn lại là cô gái đang ngồi đối diện với Mạc Ly, trưởng nữ Mạc Hiên.

“Cha, người này đang làm gì vậy? Tại sao hắn lại cứ lẩm bẩm trong miệng một mình như vậy? Hắn không phải là có vấn đề gì đó chứ?” Mạc Hiên nhìn nhìn Trần Vũ đang đứng loay hoay trên cầu, mày ngài không khỏi nhíu lại.

Nghe nàng hỏi, Mạc Ly cũng chỉ vuốt râu, cười cười, không nói thêm lời nào. Thật sự mà nói, trên cây cầu này vốn dĩ đã được các đời thành chủ trước bố trí xuống một cái hồn trận. Bên trong hồn trận, cho dù là xảy ra chuyện gì, những người bên ngoài cũng không thể hay biết được. Chỉ có thể nhìn theo biểu hiện của người ở trên cầu mà suy đoán ra.

Đương nhiên, cái hồn trận này không phải tùy tiện khi nào muốn mở thì mở, mà phải do một người có thực lực Thánh Cấp trở lên, đồng thời, còn cần đến một vài thủ đoạn đặc thù mới sử dụng được. Cái này vừa là khảo nghiệm, còn là một hồi cơ duyên rất lớn. Không phải mấy ngày trước, Mạc Ly nhận được một bức thư của người bạn cũ gửi đến, muốn nhờ Mạc Ly âm thầm bảo hộ cho Trần Vũ, Mạc Ly cũng sẽ không hiếu kỳ đem Trần Vũ ra khảo nghiệm một phen. Nhưng nhìn vào biểu hiện của Trần Vũ hiện tại, dường như tên tiểu tử này cũng không tệ lắm. Nếu là người bình thường, gặp phải tình huống như thế này đã sớm loạn từ lâu rồi, chứ không có bình tĩnh được như là Trần Vũ vậy.

“Ồ, hắn đã tiến lên được phía trước mấy bước rồi!” Lúc này, Mạc Hiên đột nhiên kinh ngạc hô lên.

Cái hồn trận này, Mạc Hiên cũng từng bị khảo nghiệm một lần rồi, lần đó, nàng phải loay hoay hết một ngày một đêm, mới vượt qua được hồn trận này. Mà lúc đó, thực lực của nàng cũng mạnh hơn Trần Vũ rất nhiều, nàng khi đó đã là Trung Cấp tầng sáu rồi. Huống hồ, bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu, Trần Vũ còn lại bước lên mấy bước, như thế không phải nói rằng Trần Vũ rất có thể phá vỡ được kỷ lục của nàng rồi hay sao?

“Không tệ lắm!” Lần đầu tiên Mạc Ly lên tiếng.

Mà lời này, lọt vào trong tai của Mạc Hiên, lại làm nàng có cảm giác rất là ghen tị. Vì đây là lời khen tặng của cha nàng dành cho người thanh niên trước mặt.

“Thật ra mấy bước đầu này cũng không khó!” Mạc Hiên cố lấy lại điềm tĩnh, cầm chén trà trên tay, nói.

Mạc Ly không khỏi nhìn đứa con gái của mình một chút, rồi chỉ mỉm cười, mà không nói thêm gì nữa.

Mà lúc này, người đang ở trong Hồn Trận, là Trần Vũ, thì có khổ mà không thể nào nói ra thành lời. Hắn vừa rồi, chỉ vừa bước lên phía trước được vài bước, liền thấy xung quanh hiện ra một đám Dã Lang cực kỳ dữ tợn. Vừa mới nhìn thấy hắn, chúng liền liều mạng xông vào tấn công, không cho hắn có kịp thời gian chuẩn bị một chút nào. Cũng may, thực lực của hắn so với lúc trước đã tiến bộ hơn rất nhiều, cho nên đối phó với đám Dã Lang này không đến nỗi quá khó khăn.

Chỉ thấy, trên tay Trần Vũ lúc này xuất hiện lấy Bạch Ngân Cung, trực tiếp bẵn ra một tiễn về phía một con Dã Lang ở gần nhất. Chỉ có điều, một tiếng này bắn ra, lại không hề gây một chút thương tổn nào cho con Dã Lang này, mà còn trưc tiếp xuyên thẳng qua thân thể của nó.

“Ồ, là hồn thú sao?” Trần Vũ có chút kinh ngạc hô lên.

Nhưng Tiểu Nguyệt liền lắc đầu, nói: “Đây không phải là hồn thú! Bọn chúng là yêu thú do tinh thần lực tạo thành! Chủ nhân, ngươi mau dùng Phá Hồn Tiễn để tiêu diệt bọn chúng đi! Đối với đám sinh vật này, thì chỉ có Phá Hồn Tiễn mới có thể đối phó được!”

Cũng không đợi cho Tiểu Nguyệt nhắc nhở, mũi tên trên dây cung của Trần Vũ đã bắn ra một lần nữa. Lần này, hắn trực tiếp dùng đến Phá Hồn Tiễn, cho nên con Dã Lang trước mặt hoàn toàn không có một chút sức kháng cự nào, trực tiếp bị bắn chết, liền như một làn khói tan biến mất.

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được mười điểm kinh nghiệm, và một điểm tinh thần lực!”

Trần Vũ nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống thì có chút kinh ngạc, hắn vốn dĩ còn đang muốn phàn nàn làm sao hệ thống lại keo kiệt, chỉ cho hắn ít điểm kinh nghiệm như vậy, nhưng khi để ý đến phần tặng thêm một điểm tinh thần lực, hắn có chút dại ra.

“Tiểu Nguyệt, tinh thần lực là cái gì?” Trần Vũ vừa đối phó với Dã Lang ở chung quanh, vừa quay sang hỏi Tiểu Nguyệt.

“Thưa chủ nhân, tinh thần lực là một loại năng lực đặc thù của võ giả từ Thiên Giai trở lên mới có thể tu luyện được. Nhưng vì đây là vùng không gian đặc biệt, do tinh thần lực tạo nên, vì vậy, hệ thống căn cứ vào đó mà tặng thêm cho chủ nhân thuộc tính tinh thần!” Tiểu Nguyệt giải đáp.

“Thiên Giai sao? Vậy bây giờ nó có ít lợi gì không?” Trần Vũ liền hỏi.

“Hiện tại thì chưa, nhưng tương lai thì nhất định sẽ có!” Tiểu Nguyệt đáp.

“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Trần Vũ hơi nghi ngờ, hỏi lại.

“Thưa chủ nhân, bởi vì thực lực hiện tại của chủ nhân còn quá yếu, không thể học thêm kỹ năng tinh thần nữa, cho nên số điểm tinh thần lực này chỉ có thể tích lũy để dành mà thôi!” Tiểu Nguyệt liền giải thích.

“Nhưng chẳng phải ta cũng có được kỹ năng Phá Hồn Tiễn, cũng là một kỹ năng tinh thần rồi sao?” Trần Vũ hơi nhíu mày, hỏi.

“Cái này không giống! Đây là kỹ năng do hệ thống ban tặng, cho nên không thể giống với kỹ năng bình thường được. Với lại, hiện tại số điểm tinh thần lực của chủ nhân chỉ vừa mới tích lũy mà thôi, còn lâu mới đạt được yêu cầu học tập kỹ năng mới!” Tiểu Nguyệt lại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.