Khi Tang Chỉ cùng Khế Nhạc, Mệnh Cách Tinh Quân đuổi theo Phượng hoàng
tới Thanh Ngô cư thì thấy Tuấn Thúc đã thay quần áo sạch sẽ, nhắm mắt
lại để mặc Thất Thủy giúp mình băng bó vết thương trên tay. Tiểu hồ ly
bĩu môi, phượng hoàng xấu xa chính là phượng hoàng xấu xa, tuy rằng vừa
rồi chỉ thoáng nhìn qua Tuấn Thúc, tuy không thấy rõ ràng nhưng nàng
cũng biết miệng vết thương trên cánh tay Tuấn Thúc không có gì đáng
ngại, nếu là cha hoặc là hồ ly bá bá khác thì khẳng định chả thèm để ý
tới một vết thương nhỏ như vậy. Vậy mà Tuấn Thúc lại vội vội vã vã trở
về để băng bó, hừ, giống như là đàn bà vậy.
Thấy mọi người đuổi tới,
Tuấn Thúc giả bộ làm như không thấy, mắt nhắm lại không nói gì, Thất
Thủy đang nghiêm túc băng bó cũng không nói lời nào. Nhưng Bích Nữ vốn
rất ít khi lộ diện trước mặt nhiều người, bây giờ lại hưng phấn đảo từ
đầu bức tường này xoẹt sang đầu bức tường kia, còn khoa trương hơn nữa
là quần áo trên người cũng biến hóa đủ mọi màu sắc hồng hồng tía tía góp vui.
Tiểu hồ ly 囧, “Ta thiếu chút nữa bị Phán Quan Chấp Bút bọn họ đánh hồi nguyên hình, bộ ngươi vui lắm sao?”
Trước giờ Bích Nữ vốn là người ăn nói lạnh nhạt thế mà giờ thì cười khanh
khách: “Tự nhiên cao hứng. Rốt cuộc sau nhiều năm như vậy mới có người
thứ hai nguyện ý cùng tiểu phượng hoàng ký hạ khế huyết, ta có bạn nhỏ a —— “
Tang Chỉ càng nghe càng hồ đồ lấy tay ôm đầu nói: “Cái gì khế
huyết, cái gì là máu phượng hoàng, các ngươi nói thật cho ta biết đi a a a.”
Mệnh Cách Tinh Quân liếc mắt nhìn Tuấn Thúc một cái, thấy đối
phương cũng không có ý phản đối mới lựa lời nói: “Người ta đồn rằng,
Phượng tộc ở thời khắc nguy cơ thì từ trong hố lửa niết bàn có thể tái
sinh. Mà nếu phượng hoàng rơi lệ, mà lệ cũng là máu theo như trong nhân
gian, cũng có ý nghĩa mất đi cơ hội tái sinh, đương nhiên sẽ phải chịu
sáu chu kỳ luân hồi của thế gian. Mỗi đứa con của Phượng thần đều dùng
phương thức khế huyết để bảo vệ huyết mạch Phượng tộc, nếu như thực sự
có một ngày nào đó phượng hoàng đổ máu lại không có cơ hội tái sinh,
người ký khế ước liền cùng với huyết khí phượng hoàng tìm hồn phách của
chủ nhân về khiến cho người sống lại.”
Nghe lời giải thích này, tiểu
hồ ly che miệng thiếu chút nữa thét ra tiếng, “Ngươi, ý ngươi là… ta vừa rồi cùng phượng… phượng hoàng xấu xa kia ký khế ước?”
Tang Chỉ cũng
không xa lạ gì từ “khế ước”. Mỗi khi rảnh rỗi, ở Thanh Khâu Quốc cũng có loại hồ ly cùng người phàm ký khế ước giả, mà cái gọi là khế ước chính
là hai bên thông qua một tín vật trao đổi nào đó để ràng buộc nguyện ước minh chứng của hai bên. Nhưng cái gọi là “ràng buộc lẫn nhau” thường
thường đều là một bên được lợi còn bên kia bị lợi dụng.
Như vậy vừa rồi ——
Nhìn nhìn kim chuông đã nhiễm máu phượng hoàng thành một màu đỏ tươi, Tang
Chỉ lắc đầu tự huyễn hoặc trấn an mình, khoa chân múa tay: “Các ngươi
nói bậy! Nói bậy. Ta đâu có cùng thối phượng hoàng ký nguyện ước minh
chứng gì. Khế huyết … khế huyết thì nhất định phải có máu của hắn mới
được coi là minh chứng khế ước, ta chưa từng uống qua máu Tuấn Thúc, hắn không thể cứ thế cho ta một cái huyết chuông thì ta liền trở thành hồ
ly nhà hắn đi!”
Bích Nữ vươn dài cánh tay ngọc ra huých chạm vào vật
phẩm chuông trang sức trên đầu Tang Chỉ, cười sẵng giọng: “Tiểu hồ ly
ngươi nói đúng, khế huyết Phượng tộc là muốn ngươi trước đó phải uống
máu của phượng hoàng, rồi đem một vật phẩm trang sức thân thiết của
ngươi đưa cho hắn, sau đó hắn cho máu mình nhiễm vào, đưa cho ngươi tự
tay đeo, lúc đó mới tính là khế ước có hiệu lực. Ai ~ tỷ tỷ ta năm xưa
cũng do đầu óc hồ đồ mà bị lão cha của hắn lừa đến để bảo vệ tiểu phượng hoàng.”
Khế Nhạc ở bên nghe được nhưng đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, gãi
đầu nói: “Nhưng tiểu yêu nhớ rõ hình như công chúa Tang Chỉ chưa từng
uống qua Phượng Quân đại nhân …” Cây đào tinh nói chưa xong nhưng trong
đầu liền tự động hiện ra cảnh tượng quỷ dị lúc trước, Tuấn Thúc vạt áo
lộ nửa ngực, ôm Tang Chỉ trong lòng, mà răng của tiểu hồ ly lại đang ái
muội dán tại trên cổ Tuấn Thúc.
Khế Nhạc xì xà xì xào, ngó qua Tuấn
Thúc đã thấy đôi mắt hắn sáng quắc, sắc bén nhìn chằm chằm Tang Chỉ.
Phất tay áo lên, Tuấn Thúc trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng, “Ta mệt
mỏi rồi, các ngươi về hết đi.”
Mệnh Cách Tinh Quân ho khan, biết Tuấn Thúc nhất định là đang nhớ lại chuyện không vui bốn trăm năm trước,
thức thời nhanh chóng lui ra ngoài cửa, nhưng lại bị tiểu hồ ly giữ rịt
lấy kéo trở lại trước mặt Tuấn Thúc.
“Mệnh Cách Tinh Quân, ngươi
không thể đi, hôm nay ngay tại nơi này ngươi làm nhân chứng, ta… ta cùng thối phượng hoàng không có liên quan gì với nhau, ta không muốn làm chủ nhân hồn phách gì của hắn, bản công chúa ngay lập tức cởi bỏ huyết
chuông này, cùng hắn không có liên quan!”
Dứt lời, Tang Chỉ quả thực
đưa móng vuốt lên để cởi bỏ chuông ở bên hông, ai ngờ lại càng cởi càng
chặt, càng giải càng mở không ra. Thất Thủy nãy giờ vẫn trầm mặc, giờ
nhướng cổ lên nhìn, le lưỡi nói: “Không cởi được? Không cởi được nghĩa
là khế ước đã có hiệu lực. Cũng tốt hơn so với Bích Nữ tỷ tỷ rồi, nàng
ấy cũng phải chờ khế ước mất đi hiệu lực mới có thể rời khỏi nơi ở của
Phượng Quân đại nhân.”
Bích Nữ thở dài một tiếng đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Ai, ta già rồi, ngốc nghếch sống qua ngày tại đây tự do hay không tự do cũng không sao cả, nhưng thật ra tiểu hồ ly hình như
không cam nguyện làm nô lệ cho người nào đó đâu!”
Vừa dứt lời, quả
nhiên không sai liền có một đoàn xích hỏa chính xác phóng tới, Bích Nữ
cười khanh khách chạy trốn đến một gian khác, bên này Tang Chỉ đã gấp
đến độ trán đổ mồ hôi.
“Ô ô, không thể nào, không thể nào! Vì sao lại không cởi được? Ta rõ ràng không có uống qua máu của thối phượng hoàng. Hắn tự phụ như vậy, ai uống máu của hắn, ai thèm uống!” Tang Chỉ vừa
lẩm bẩm vừa cởi chuông trên đầu. Mệnh Cách Tinh Quân thấy thế bèn giương mắt nói:
“Công chúa Tang Chỉ, ngươi quả thật đã từng uống máu của Phượng Quân đại nhân, ngay tại… hội bàn đào bốn trăm năm trước.”
… …
Nghe rõ tiếng gió.
Mệnh Cách Tinh Quân vừa dứt lời thì Thanh Ngô cư vừa rồi còn phi thường náo
nhiệt bỗng im lặng như tờ. Tuấn Thúc khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ,
đôi mắt rõ ràng đầy sát khí cùng thâm thúy khó đoán, không biết rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì. Tang Chỉ trong nháy mắt nhìn huyết chuông
trên người rồi lại xem xét bóng dáng ngông nghênh trước gió của Tuấn
Thúc, trước mắt như chợt lóe lên một đoạn kí ức ngắn ngủi gợi nhớ.
Trang sức rực rỡ, khói bay vù vù.
Tiểu hồ ly lông vàng khom người tiếng lên, săn được một con chim to xinh đẹp khí phách hiên ngang.
“Mẫu hậu, Chỉ nhi bắt được một con gà thật lớn thật lớn đó.”
“Ừm ~ còn còn đánh dấu trên người nó nữa nha ~ con cố ý cắn trên cổ nó một cái dấu răng hồ ly, hắc hắc hắc.”
… ……
Tang Chỉ ngã ngồi thành một đống, rốt cục nàng hiểu được cái gì gọi là tự làm tự chịu.
—————————————— ta là đường phân tuyến lên thuyền giặc ———————————
Vài ngày sau, gió êm sóng lặng. Mệnh Cách Tinh Quân đáp ứng, hứa hẹn giải
quyết trong vòng mười ngày vẫn còn hữu hiệu. Trước tiên hắn trở về Thiên cung rồi tùy cơ ứng biến, nhưng nếu đến hạn mười ngày sau mà Tang Chỉ
cùng Tuấn Thúc vẫn không nghĩ được biện pháp giải quyết nào thì hắn cũng đành phải trình báo Vương mẫu.
Mà bên này, Tuấn Thúc lại không một
chút sợ hãi. Khế Nhạc mỗi ngày báo lại: Thanh Ngô cư hôm nay mở một sân
sau; Thanh Ngô cư hôm nay trồng nhiều loại hoa, Thanh Ngô cư hôm nay …
Phượng hoàng xấu xa thật trăm kỳ ngàn lạ, lúc thì trồng hoa lúc thì sửa
hàng rào, lại cố tình ngoảnh mặt làm ngơ với nàng. Mà chính vì bị ngoảnh mặt làm ngơ như vậy làm cho tâm can Tang Chỉ như cào như xé.
Thối
phượng hoàng cố ý bày bẫy rập hại nàng ký hạ huyết khế chẳng phải là
muốn chỉnh nàng sao? Chẳng phải hắn muốn nàng làm nữ giúp việc cho hắn
nên chỉnh nàng thê thảm sao? Giờ sao trái lại lại án binh bất động như
vậy? Cuối cùng, tiểu hồ ly vốn trước giờ vẫn đầu bảng về nóng tính nên
nhẫn nhịn không được, chạy xộc tới Thanh Ngô cư, nhưng khéo làm sao là
Tuấn Thúc không có ở nhà.
Một mình Tang Chỉ trong phòng quay tới quay lui nhưng ngay cả một bóng ma cũng không tìm được, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe phía sau truyền đến thanh âm của Bích Nữ: “Tiểu hồ ly, tại sao đã đến đây lại muốn đi?”
Tang Chỉ quay đầu, chỉ thấy Bích Nữ từ
trong tường hiện ra, miệng cười trong suốt chăm chú nhìn mình: “Tìm Tuấn Thúc à? Hắn đi ra ngoài rồi.”
Tang Chỉ bĩu môi, cứ nghĩ đến phượng
hoàng xấu xa thì cả người trở nên không được tự nhiên, buông thanh âm
buồn bã hờn dỗi cong móng vuốt nói: “Ta đây sao lại đến tìm hắn chứ.”
Dứt lời, tiểu hồ ly liền bước chân đi ra ngoài, lại bị Bích Nữ đưa cánh
tay một phen giữ lại, cười khanh khách nói: “Gấp cái gì? Đến đây ngồi
trong chốc lát đã, không bao lâu tiểu phượng hoàng sẽ trở lại thôi.”
Bích Nữ miệng vừa nói, tay vừa thuận thế kéo Tang Chỉ lại ấn ngồi lên ghế,
rồi duỗi thân vươn tay lấy trà Bích Loa Xuân tốt nhất, đốt lửa nấu nước
sôi đưa cho tiểu hồ ly ngâm trà. Tang Chỉ từng nghe Thất Thủy với Khế
Nhạc nhiều chuyện, nói rằng tính tình Bích Nữ vốn bất thường, nếu tâm
tình không vui, đích thân chủ nhân như Tuấn Thúc có gọi nàng cũng chưa
chắc gì đi ra, bình thường bộ dáng lạnh như băng, miệng lưỡi độc địa.
Nhưng hiện tại thấy Bích Nữ cho mình mặt mũi như thế, khuôn mặt vừa tươi cười đón khách, vừa bưng trà đưa nước, Tang Chỉ cũng thật sự là ngượng
ngùng. Uống ngụm trà, tiểu hồ ly nhàn nhã nói việc nhà: “Bích Nữ tỷ tỷ,
ngươi bị buộc trong phòng này suốt, có phải rất buồn hay không?”
Bích Nữ nghe vậy chống má, đôi mắt lưu chuyển, “Thời gian dài quá nên cũng
không để tâm lắm, huống chi hiện tại chẳng phải còn có ngươi cùng Thất
Thủy cùng ở đây với ta sao?”
Tang Chỉ chắc lưỡi, đương nhiên hiểu
được Bích Nữ ám chỉ điều gì, nói đi nói lại chẳng qua là nhắc rằng mình
với nàng giờ cùng chung cảnh ngộ, đều là nô lệ của thối phượng hoàng.
Nghĩ đến Tuấn Thúc, giăng bẫy ở Bình Nhạc trấn, kim chuông biến thành
huyết chuông… Cơn tức của Tang Chỉ liền xông thẳng lên đầu.
“Chẳng lẽ chỉ vì vậy liền thật sự muốn làm nô lệ cho thối phượng hoàng cả đời sao?!”
Nghe xong lời này, Bích Nữ che miệng cười khanh khách ra tiếng, “Đó cũng
không phải, kỳ thật cũng có biện pháp không cần làm nô lệ cho hắn.”
Tang Chỉ nghe vậy đôi mắt lóe sáng, “Thật ư?”
Bích Nữ đưa môi lại gần lỗ tai Tang Chỉ nói: “Không làm chủ tớ có thể làm vợ chồng nha ~ “
Tang Chỉ: -_-|||
Biết Bích Nữ trêu đùa mình, Tang Chỉ kỳm lòng không được thở dài một tiếng,
đảo con ngươi rồi bỗng nghĩ đến cái gì bèn nhìn bốn phía chung quanh,
sau khi xác định không có người mới lặng lẽ hỏi: “Bích Nữ tỷ tỷ, vậy rốt cuộc có biện pháp nào khả thi để giải trừ khế ước không?”
“Có, đương nhiên có!” Tang Chỉ vừa dứt lời, chợt nghe tiếng cười giả tạo đầy âm
dương quái khí truyền từ bên ngoài vào. Tang Chỉ lưng cứng ngắc, cảm
thấy như có mũi nhọn đang đâm trên lưng, không cần quay đầu cũng biết
người nào đó đang lấy ánh mắt hận thù đâm chém mình trăm lần ngàn lần.
Tuấn Thúc hừ lạnh đi vào nhà, âm trầm lạnh lùng lại nói: “Muốn giải trừ khế
ước, biện pháp chính là…” Tuấn Thúc cố ý dừng một chút rồi nghiến răng
nghiến lợi nói: “Ta —— chết ——” Tuấn Thúc cố ý nhấn mạnh từ “Chết”, lại
đường hoàng sừng sững đứng bất động trước mặt tiểu hồ ly, vẻ mặt xấu xa
như muốn nói “Có bản lĩnh thì tới giết ta đi” làm Tang Chỉ hận đến
nghiến răng nghiến lợi.
“Vốn dĩ ngươi với ta là kiểu ngươi không tình ta không nguyện, ta muốn giải trừ khế ước thì có cái gì sai đâu? Ta
chưa từng thấy nam nhân nào nhỏ mọn như ngươi, chuyện cũng đã bốn trăm
năm về trước, ta đã sớm quên không còn một mảnh mà ngươi lại giăng bẫy
để hãm hại ta. Năm đó ta còn là tiểu hài tử, ngay cả tiểu hài tử mà
ngươi cũng đem lòng thù hận rồi còn nhớ dai như vậy, đúng là đồ thối
phượng hoàng, phượng hoàng chết tiệt!”
Tuấn Thúc tựa như không để lời nói của Tang Chỉ vào tai, vòng qua tiểu hồ ly nói với Bích Nữ: “Ngâm trà vào nước cho ta.”
Tang Chỉ tức giận cực điểm, chỉ vào Bích Nữ nói to: “Căn bản ngươi là kẻ tàn nhẫn âm hiểm, bởi vì nàng ký hạ khế huyết với ngươi nên ngươi đem Bích
Nữ tỷ tỷ nhốt tại trong phòng quỷ này, ngàn năm vạn năm cũng không ra
được. Cho dù ngươi đã chết, nàng đạt được tự do, nhưng ngươi còn muốn
dựa vào máu, khí của ngươi hạ trên người nàng để giúp ngươi sống lại.
Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì phải để mặc cho ngươi bày bố?”
Cắn
môi dưới, Tang Chỉ thấy sắc mặt Tuấn Thúc dần dần đen lại, túm Bích Nữ
nói: “Bích Nữ tỷ tỷ không phải sợ, ngươi có thể đem suy nghĩ trong lòng
nói ra cho tên phượng hoàng xấu xa này nghe đi! Chúng ta muốn giải trừ
khế ước không có gì sai cả!”
Nói xong, mặt Bích Nữ mang vẻ xa vắng,
nhìn trời ngó đất rồi lạnh lùng phán: “Ai da~~~~ Vợ chồng son các ngươi
liếc mắt đưa tình sao lại kéo ta vào?”
“……” Tang Chỉ ngây ngốc, đang
muốn mở miệng để lấy lại một chút mặt mũi, tay của Bích Nữ đã nhanh
chóng đưa lên gõ gõ vào đầu nàng, cười tươi như hoa: “Còn nữa, tiểu hồ
ly, không được nói như vậy với Tuấn Thúc nha. Thật ra là ta tự nguyện ký hạ khế huyết, làm Bích Nữ ở trong phòng không đi lại được cũng là ta tự nguyện. Theo trình tự nào đó mà nói, mạng của ta cũng là do Phượng thần cho, cho nên chỉ có thể báo ơn con của hắn.”
Bích Nữ nói chuyện rõ
ràng, đại khái kể lại chuyện cũ, ngữ điệu bình thản nhưng lộ ra một chút thản nhiên cô đơn, nói xong còn lười biếng vươn thắt lưng kêu mệt rồi
lùi ngay vào trong tường không còn bóng dáng. Tiểu hồ ly 囧, không khí
trong phòng càng thêm quỷ dị.
Thật lâu sau, Tuấn Thúc rốt cục cũng
ngạo nghễ liếc mắt một cái, hừ cười: “Người tàn nhẫn nhất là ta sao? Ta
thấy hình như công chúa Tang Chỉ ngươi, êm đẹp không muốn, tội gì phải
đụng chạm vào vết sẹo của người khác chứ?”
Thực ra, nếu được lựa chọn thì Bích Nữ đâu có cam nguyện bị giam cầm trong phòng, nhất định có…
Không phải là vì nguyên nhân chua xót nào chứ? Tang Chỉ cắn ngón tay,
trong lòng ảo não vì vừa rồi đắc tội với Bích Nữ, nhưng sau đó lại nghĩ
tới mục đích đến Thanh Ngô cư của mình.
Mệnh Cách Tinh Quân trước khi đi có dặn dò tới lui hoài với tiểu hồ ly rằng việc nàng sửa đổi mệnh số của Cảnh Nhạc vẫn chưa xong, nên lấy đại cục làm trọng, trước tiên nên
nói lời xin lỗi với phượng hoàng xấu xa, sau mới nhờ vả hắn giúp nàng
tìm ra biện pháp giải quyết. Nhớ lại lời dặn này, Tang Chỉ cắn chặt răng do dự, không biết nên ăn nói khép nép bồi tội như thế nào mới khiến vị
Phượng Quân đại nhân trước mặt này nguôi giận, chợt nghe bên ngoài
truyền đến một tiếng cười như chuông bạc theo gió đi vào trong nhà.
“A ~ Ta cứ ngỡ là ai xa lạ, từ xa đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào, đúng là công chúa Tang Chỉ.”
Trâm như ý cài trên đầu, áo gấm trăm hương trên người, giày hồng cánh sen,
thắt lưng tương tư, quạt Đan Phượng như mây, tác giả thứ trang phục
nhiều màu nhiều sắc như vậy e trên thiên cung chỉ có một người —— Ánh
mắt Tang Chỉ sáng quắc, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp
động lòng người kia, không khỏi tốn hơi thừa lời thốt lên:
“Chuỗi Ngọc!”
(Thực sự tên này theo Hán Việt là Anh Lạc, nhưng Quảng Hằng thích từ Chuỗi Ngọc nên để thế.)