Tang Chỉ quả thật đã từng xem qua thối Phượng Hoàng Tuấn Thúc tắm rửa,
nhưng đối với hai chữ “rình coi” thì cũng cảm thấy có ý phản đối kín
đáo.
Hết thảy mấy chuyện này, cũng phải nói đến mấy tháng trước bắt nguồn từ bạo lực gia đình mà ra.
Nói thật ra, Tang Chỉ vốn là hồ ly chín đuôi tu luyện năm trăm năm, hội tụ
ánh sáng mặt trời ở chi cốc phía bắc – chính là nữ nhi độc nhất của
Thiên Hồ Đế Quân – Tang Dục ở Thanh Khâu quốc. Bởi vì khi tiểu hồ ly
Tang Chỉ sinh ra, cả thân thể đều phát ra kim quang, chiếu rọi toàn bộ
phòng sinh khiến cho mọi người không mở mắt ra được, hào quang vạn
trượng này lại vờn quanh Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm không biến mất,
Tang Chỉ này vừa mới sinh ra đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Chậc chậc, lão cha là hồ ly chín đuôi linh lực mạnh nhất Thiên hồ, nữ nhi
duy nhất ra đời, chuyện thừa kế linh lực cường đại của cha mẹ cũng không nói, nhưng lại có một thân thể khiến cho chúng tiên chưa từng thấy qua, da lông màu vàng chưa từng thấy, có thể nhìn thấy tiểu công chúa của
Thanh Khâu quốc tương lai không thể coi thường a!
Ô hô ai tai,
chúng tiên quả thật đoán không sai, công chúa Tang Chỉ xác thực không
giống người bình thường, không thể coi thường.
Sau khi sinh ra
được hai trăm năm, vương của Thanh Khâu quốc cùng công chúa Họa Thường
tận tình khuyên bảo dạy dỗ nữ nhi bảo bối: “Chỉ nhi ngoan, đến đây,
giống như mẫu hậu dạy ngươi vậy, biến thân cho nhóm bá bá mỗ mỗ xem đi.”
Tiểu hồ ly màu vàng đoan trang ngồi dưới đất nghe vậy liền nhún nhún lỗ tai, con ngươi đen sáng trong suốt xem xem xét xét chân gà trên tay mẫu
thân, “Ngao ~” thấp giọng kêu một tiếng, đánh một cái cỗn trên mặt đất.
Linh lực siêu cường bắt đầu phát ra, tiểu công chúa Tang Chỉ thông minh lanh lợi hoa lệ biến thân khiến cho các vị trưởng lão tộc hồ ly phải trừng
to mắt, chỉ nhìn thấy tiểu công chúa lăn một vòng một vòng lại một vòng
trên mặt đất cho đến khi chúng hồ ly phải hoa mắt, tiểu Tang Chỉ mới vây quanh lại chỗ cái bàn, cọ cọ váy áo mẫu thân, thanh âm “Ngao” lấy lòng
xung quanh.
Các vị trưởng lão tộc hồ ly: -_-|||
Thì ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa rồi lăn lăn lộn lộn không phải để biến thân, bất quá chính là… làm nũng với mẫu thân.
Sau khi sinh ra được ba trăm năm, công chúa Tang Chỉ rốt cục cũng học được
cách biến thân, lung linh xinh đẹp, môi hồng răng trắng, trên đầu hai
cái búi tóc đáng yêu giống như lỗ tai hồ ly, bên hông có một chuỗi ngọc
lung linh rung động quả thật rất đáng yêu. Đừng nhìn công chúa mới mấy
tuổi nhỏ, linh lực lại cao cường nhưng cũng rất là khiêm tốn, mặc kệ các tiểu yêu tiểu tiên đến khiêu chiến như thế nào, giai nhân cười không
nói, tuyệt không ra chiêu.
Lúc đó, truyền thuyết về công chúa
Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa phụ thân Thiên Hồ Đế Quân làm đại tướng phong phạm được lưu truyền ra tam giới, rốt cục tin này
ngày nào đó lại rơi vào lỗ tai của Ngọc Đế. Bề ngoài Ngọc Đế Cao Lương
bình tĩnh nhưng nội tâm lại cuồng nhiệt, kỳ lạ là chịu nhịn đè nén loại
tình cảm lửa thiêu lửa đốt này có hơn nửa năm, cuối cùng một ngày không
nhịn được bèn lén đi thăm vị tiểu công chúa được lưu truyền là vô cùng
kỳ diệu này xem như thế nào. Nhưng Ngọc Đế lại e sợ rằng người khác biết được mình chính là bát quái Mộc Cao Lương (cây bo bo) dị dạng, liền sử
dụng phép thật hóa thành bộ dáng tiểu tiên đồng đến lãnh giáo, quả nhiên bị ngăn lại ngay ngoài cửa.
Nhưng Ngọc Đế là ai a, đương nhiên
không khinh địch mà buông tha dễ dàng như vậy, sau khi bị cự tuyệt rõ
ràng liền đánh lén, kết quả là…
Hắn ẩn được vào trong phòng tiểu công chúa, tiểu công chúa Tang Chỉ đang vù vù ngủ say ——
Chính mình cố ý hiện ra nguyên hình, tiến đến bên giường tiểu công chúa, tiểu công chúa lắc lắc cái thân nghiêng sang một bên, tiếp tục vù vù ngủ say ——
Chính mình phóng ra vài cái pháp thuật nhẹ nhẹ không đến nơi đến chốn, đánh chết mấy con gián rình coi trong phòng, tiểu công chúa
lại chảy nước miếng, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp ——
Ngọc đế Mộc Cao Lương: -_-|||
Trong lòng Ngọc Đế cảm thấy Tang Chỉ không phải là người có pháp lực cao
cường, sợ làm bị thương người vô tội nên hắn không muốn cùng người khác
khoa tay múa chân. Mà sao chính nàng không hề có một chút nhận thức nào
hết vậy, tại sao chính hắn đường đường rõ ràng xâm nhập khuê phòng của
nàng, nàng lại không một chút phát hiện, nếu thực sự có kẻ thù tiến đến
chỉ sợ nàng đã sớm chết ngàn vạn lần. Đúng lúc đó, Ngọc đế Mộc Cao Lương nhờ ánh trăng lại phát hiện hình người của tiểu công chúa Tang Chỉ,
đỉnh đầu cư nhiên xuất hiện hai lỗ tai lông xù hồ ly.
“Công chúa Tang Chỉ vĩnh viễn chỉ có hai cái búi tóc đáng yêu giống như lỗ tai hồ
ly vừa bình dị lại gần gũi mà thôi.” Đêm đó, thấy được chân tướng trước
mặt, Ngọc đế Mộc Cao Lương thương tiếc trở về cung điện tận trên trời
của mình.
Sau khi sinh ra được bốn trăm năm, công chúa Tang Chỉ
bị phụ vương mẫu hậu cho đến đảo Tiên Linh cầu sư, bắt đầu nhận học
chương trình huấn luyện chính thức tu luyện.
Tiên lLinh Thanh
Quân là một trong những thần tiên có vẻ tự mãn, đối với việc thu nhận đồ đệ rất cẩn thận mà chi li, nhưng khi vừa nghe nói là tiểu công chúa
Tang Chỉ, thi viết phỏng vấn cùng với bao thư hồng đều hết thảy bỏ qua,
liền vui tươi hớn hở đáp ứng nhận đệ tử. Thế là hắn tự nhận lấy chính
cái tai nạn cả đời của lão nhân gia hắn.
Tiên Linh Thanh Quân:
“Đồ nhi, vi sư hôm nay dạy ngươi thuật sửa dở thành hay, một ít vật lấy
cảm giác tâm linh, tùy theo ý thích mà suy nghĩ.”
Tang Chỉ vỗ tay, “Cái này ta làm được, ta làm được.”
“Vậy sao?” Tiên Linh Thanh Quân vuốt vuốt chòm râu bạc dài, trừng to mắt ——
cực kỳ tốt quá, công chúa Thanh Khâu quốc sinh ra liền có pháp lực cao
cường, pháp thuật nhỏ như vậy rõ là quá mức đơn giản đi? Suy đi nghĩ
lại, Tiên Linh Thanh Quân chỉa chỉa vào tảng đá bên cạnh ý bảo: “Bây giờ sử dụng bí quyết kia làm cho vi sư nhìn xem.”
Tang Chỉ cười duyên hắc hắc hai tiếng, lộ ra răng hồ ly nhỏ liền chỉ vào tảng đá hô to: “Biến!”
Oành.
Tảng đá quả thực biến thành cục vàng. Khụ khụ, nhưng mà cục vàng này nhưng không phải cục vàng.
Tiên Linh Thanh Quân: -_-|||
Tiểu công chúa Tang Chỉ thấy thế liền khó thở, “Không đúng phải không, bản công chúa liền biến lại.”
“Biến!” Hi hi, lại hiện ra “cục vàng” suy dinh dưỡng.
“Biến!” Hắc hắc, lại hiện ra “cục vàng” chảy máu.
“Biến…biến…biến…biến!” Thoáng chốc, vừa rồi bầu trời mây xanh xinh đẹp, đường mòn trên núi chứa rất nhiều nhiều “cục vàng”.
Tiên Linh Thanh Quân rơi lệ đầy mặt : đây là đồ đệ thần mã a a a! (thần ngựa, ý chỉ “ngu lâu khó đào tạo”)
Sau khi sinh ra được năm trăm năm, công chúa Tang Chỉ chuyên làm hại bốn
phương tám hướng rốt cục cũng nghênh đón kiếp số của nàng.
Nguyên do là Tang Chỉ tuy có cha mẹ thần tiên làm chỗ dựa, nhưng không có
nghĩa là sinh ra thì liền làm thượng tiên (tiên “cấp cao”, khác với
“tiểu tiên” – tiên cấp thấp), mà phải giống như bao người khác cần phải
chịu quy chế của thiên đình: mỗi năm trăm năm đều phải chịu lôi kiếp
(sét đánh) một lần, sau ba ngàn năm mới có thể được tính thành một tiểu
tiên (tiên nhỏ). Mà lôi kiếp cũng sẽ theo số tuổi nặng lên thêm, lực
đánh càng ngày càng lớn, bị thương cũng càng ngày càng nặng.
Tiểu hồ ly không hề biết nguy hiểm trong đó mà chỉ nghĩ chắc cũng giống như
trước mọi chuyện đều bình thường —— có phụ hoàng cùng mẫu hậu giúp đỡ
bao che, mình chỉ cần dùng danh hiệu “Tiểu công chúa Tang Chỉ pháp lực
cao cường” là tốt rồi. Thế là, sét của Thiên Lôi đánh xuống một cái,
Tang Chỉ vẫn như trước ngốc nghếch hề hề, không né cũng không tránh,
liền vừa vặn hứng đủ, hồ ly xinh đẹp giấu đầu lòi đuôi bị đánh đến
thương tích đầy mình, từ đó trở thành cái đuôi hồ ly tinh bị các tộc
nhân cười nhạo. (chắc từ đây mà có câu “giấu đầu lòi đuôi”)
Trong cái rủi cũng có cái may, vì đây là lôi kiếp lần đầu tiên, Thiên Lôi lại nể giao tình nhiều năm với công chúa Họa Thường, chỉ đánh vào cái đuôi
của Tang Chỉ, lại có ý tứ phóng vài cái tiếng sấm xung quanh lừa mắt
thiên hạ, rồi thu lôi công đi về nhà.
Nhưng kể từ đó, lời nói
dối Tang Chỉ có pháp lực cao cường rốt cuộc không giấu giếm nổi nữa. Tam giới mặc dù sợ tính tình tàn bạo của Thiên Hồ Đế Quân, không ai dám tới cửa nhạo báng nữ nhi này là đồ ngu ngốc, nhưng Tang Dục vẫn không thể
kiềm chế mà nổi giận.
Mắng Tang Chỉ chỉ lo ham vui hưởng lạc,
không học vấn không nghề nghiệp, rồi mắng luôn lão bà sủng nịnh quá mức… Thiên Hồ Đế Quân phát tiết tính tình giận dữ suốt nửa tháng, rốt cục
cũng quyết tâm đem nữ nhi đưa vào động Minh U.
Động Minh U này, nói là động thật ra không bằng nói là nơi tịnh tâm.
Đây là từ tâm tư làm cha làm mẹ đáng thương nhất thiên hạ của Tang Dục mà
tạo riêng ra cho nữ nhi. Đáy giếng nhìn qua không thiếu một thứ gì,
Thiên Hồ Đế Quân dùng thuật bố trí mê cảnh —— có núi, có thác nước, dưới thác nước mấy hòn đá chồng chất lên như núi, tất cả đều là vì để cho nữ nhi học pháp thuật.
Tang Dục tự mình mang theo nữ nhi xuống
động, khuyên nàng ở trong động tu luyện cho tốt, “Khi nào chính con có
thể đằng vân (cưỡi mây) bay lên tới miệng động, khi đó thì con lấy lại
được tự do”. Tang Chỉ ngẩng đầu nhìn xem nhưng hoàn toàn không thấy được miệng động, má ơi, cái này không cao cả cây số thì cũng cao bảy trăm
mét chứ ít gì? Xem lại thành tích đằng vân giá vũ (cưỡi mưa đè mây = đi
mây về gió) cao nhất của nàng cũng chỉ đạt mười tám thước, rốt cuộc nàng cần phải tu luyện đến khi nào mới có thể đi ra ngoài?
Tang Chỉ
kinh hãi, ôm lấy chân lão cha nước mắt nước mũi rơi ròng ròng, nói gì
cũng không chịu buông tay, ai ngờ cầu xin nửa ngày cũng chỉ đổi lấy một
câu lãnh khốc: “Con kiêu căng lại thô lỗ như thế, giai nhân tạp niệm (ý
nghĩ vẩn vơ lộn xộn của người tự phụ) chưa thanh chỉnh, bắt đầu từ hôm
nay, chỉ cần ở trong động Minh U uống nước ăn tiếng suối mà sống đi!”
Dứt lời, Thiên Hồ lão cha liền phất tay áo một cái, đạp lên áng mây nhỏ đi
ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tang Chỉ ở dưới đáy động há hốc mồm.
Tiểu công chúa Tang Chỉ bối rối một trận, sau đó lại ổn định tay chân.
Không hề gì, không hề gì, cha không vì mình, mình còn có mẫu hậu yêu dấu mà,
mẫu hậu của nàng ôn nhu nũng nịu, lẽ nào mẹ lại thấy mình gặp rủi ro bị
lão cha trừng phạt mà sau đó lại không cứu mình sao? Suy nghĩ xong, tiểu hồ ly rốt cục yên lòng, buồn ngủ nửa ngày ở động Minh U, chơi đùa trong nước nửa ngày, xé trang sách gấp thành con bướm giấy chơi đùa nửa ngày, rốt cục… cũng thấy có điểm nhàm chán.
Sao Mẫu hậu lại chậm như
vậy a? Bình thường nhiều nhất là một ngày đã thu phục được lão cha, tại
sao lần này tới giờ còn không thấy động tĩnh gì? Đang khi còn do dự,
Tang Chỉ liền chợt nghe thấy tiếng kêu khóc của công chúa Họa Thường từ
bên ngoài động truyền đến: “Chỉ nhi a, mẫu hậu xin lỗi con, mẫu hậu
khuyên không được lão hồ ly trời đánh kia, mẫu hậu giờ liền đi tìm tỷ
phu là Ngọc Đế để phân xử cho con, mẫu hậu muốn hưu phu! Ta muốn hưu
phu!” (ly dị chồng)
Tang Chỉ vừa nghe vậy, mừng rỡ đến nỗi lỗ tai hồ ly hiện ra nguyên hình, vẫy vẫy cái đuôi ở sau người.
Hay lắm hay lắm! Mẫu hậu rốt cục ra đòn sát thủ.
Nói thật ra công chúa Họa Thường không phải là tiên nhân bình thường mà nhà mẹ đẻ của bà là ở thiên cung, Tang Chỉ quả thật kêu Vương Mẫu nương
nương một tiếng “Dì”. Chữ “dì” này cũng không phải quang minh gì, công
chúa Họa Thường gả cho Thiên Hồ Đế Quân, vợ chồng hai người ân ái đến
cực điểm, chỉ là khi rảnh rỗi thì có đánh cùng nháo xíu xiu. Mỗi lúc như vậy, công chúa Họa Thường liền đi tìm tỷ tỷ khóc kể, riết rồi sau đó
chỉ cần chúng tiên gặp công chúa Họa Thường lên thiên đình, đều liền
biết là Thiên Hồ Đế Quân lại chọc cho phu nhân mất hứng, công chúa Họa
Thường muốn hưu phu!
Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, hơn nữa Thiên Hồ Đế Quân ở tam giới lại có tiếng quản thê tử nghiêm khắc, cửu nhi cửu chi, “Tìm tỷ phu phân xử hưu phu” là kỹ xảo để uy hiếp Thiên Hồ Đế Quân, công chúa Họa Thường dùng nó lần nào
cũng hiệu quả, chỉ cần mở miệng dọa một câu “về nhà mẹ đẻ”, phu quân tất nhiên sẽ hữu cầu tất ứng (hễ yêu cầu là đáp ứng ngay).
Tang Chỉ đây vừa nghe mẫu thân kêu khóc như vậy, chỉ biết ngày lành của mình sắp đến, ngoan ngoãn chạy nhanh tới ngồi dưới miệng giếng xem diễn. Nhưng
sau khi đợi thật lâu, cũng không nghe động tĩnh gì ở trên đó. Tiểu hồ ly rốt cục có chút không chịu nổi, ngửa đầu kêu gọi: “Mẫu hậu? Mẫu hậu còn ở đó sao?”
Sau vài phút, ở trên đó mới truyền đến thanh âm nức
nở, đúng là của người hầu Quyên Nhi ngày xưa bên người Tang Chỉ: “Công
chúa, vương hậu đã cưỡi phượng hoàng chạy như bay lên thiên đình rồi.”
Tang Chỉ hoảng hốt, trừng mắt to giơ chân: “Sao mẫu hậu lại thật sự đi tìm
dì? Vậy ta ở đây làm sao bây giờ? Ngươi nhanh đi tìm vài thị vệ pháp
thuật cao cường xuống mang bản công chúa đằng vân đi lên đi!”
“Công chúa, đế quân trông coi thật sự rất gắt, ta có thể cùng ngài đối thoại như vậy đã là việc rất khó a.”
Lần này, Tang Chỉ thật sự không hiểu. Chẳng lẽ mẫu hậu rời nhà trốn đi, phụ thân cư nhiên lại không đuổi theo? “Này, rốt cuộc sao lại thế này?”
Quyên nhi nghe xong lời này, càng khóc nức nở: “Công chúa, đế quân lần này
quyết tâm làm đó. Vương hậu khổ cực khuyên hai ngày cũng không thấy hiệu quả, định tự mình xuống dưới mang ngài xuất động, ai ngờ bị đế quân
phát hiện, trực tiếp sử dụng bí quyết, phong ấn ở phía trước động. Linh
lực của đế quân ngài cũng biết rồi, hiện tại đừng nói là thị vệ trong
tộc, ngay cả các trưởng lão đến đây cũng khó phá phong ấn này mang ngươi xuất động a.”
“Ô ô, công chúa ngài liền… ngoan ngoãn ở đáy động tu luyện đi.”
Nói xong, rất lâu sau đó từ miệng động không truyền lại thêm tiếng vang gì. Tang Chỉ trong lòng giật thót, ngơ ngác nhìn sang các bộ sách chồng
chất như núi ở phía sau, nháy mắt tuyệt vọng nghĩ tới một cái từ ngữ của thế gian:
Vạn vật hưu hĩ. (mọi việc đã được an bài rồi, cố gắng thay đổi cũng không được, hoặc “xôi hỏng bỏng không)