“Tức chết ta, tức chết ta ~~~~” Ở trên núi Thúy Bình, Tang Chỉ vừa gào
khóc vừa cầm nhánh cây đâm đông rồi chọc tây. Hồi tối hôm qua, vì muốn
vạch trần chân tướng giả bệnh của phượng hoàng xấu xa nên tiểu hồ ly
quyết lấy thân thử nguy hiểm, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ, kết quả… Ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo.
Tang Chỉ mặt mày tái nhợt nghĩ lại
bộ dạng thẳng thắn thành khẩn của Tuấn Thúc tối hôm qua liền mặt đỏ tim
đập, sáng nay dù nói cái gì cũng không chịu đi làm nữ giúp việc hồ ly
tiếp tục, vì vậy mới cùng Thất Thủy đổi ca thành Thất Thủy chăm sóc
phượng hoàng xấu xa còn mình đi lên núi hái thuốc.
Nhưng Tang Chỉ
vòng vo trong núi cũng cả canh giờ mà vẫn là không tìm được loại dược
liệu mà Thất Thủy nói, vừa khát lại vừa mệt nên đâm ra căm giận khi nghĩ đến hết thảy những chuyện này đều là do người nào đó giở trò quỷ mà
không khỏi cắn răng nghiến lợi. Tiểu hồ ly lầm bầm lầu bầu nói với cây
cối: “Thối phượng hoàng, phượng hoàng chết tiệt có gì đặc biệt hơn người chứ, có bản lĩnh thì bây giờ ngươi hiện ra cắn ta a! !”
Vừa dứt lời, tiểu hồ ly còn chưa kịp nghe thấy âm thanh trả lời nào lại chợt nghe
phía sau nổ oành một tiếng, tựa hồ… có cái gì rơi xuống. Tang Chỉ lòng
tràn đầy sợ hãi nhưng quay đầu lại nhìn thì không thấy cái gì hết. Đang
cảm thấy hơi kỳ quái thì chợt nghe ở trong đám cây cối có tiếng loẹt
xoẹt loạt xoạt giống như có cái gì đó quấy phá.
Tang Chỉ nghiêng đầu, chẳng lẽ là rắn? Thất Thủy từng nói qua hình như núi Thúy Bình có rắn
độc, Tang Chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, chống nạnh vuốt cằm, “Nếu có rắn
thì rất tốt! Vừa vặn để cho bản công chúa phát tiết.”
Nghĩ xong, tiểu hồ ly liền cất bước đi qua vừa cầm nhánh cây chọc chọc vài lần nhưng
vẫn không thấy có gì như trước. Đang chống má suy nghĩ thì Tang Chỉ liền cảm giác trên đỉnh đầu có một cỗ nhiệt khí phun xuống, theo bản năng
ngẩng đầu lên liền thấy kim quang lóe sáng chói lòa khiến cho người ta
không mở mắt ra được, ngu dốt như Tang Chỉ thì đến lúc này mới cảm nhận
được một cỗ tiên khí sáng rực.
Dụi dụi mắt, Tang Chỉ quay đầu cuối
cùng cũng thấy rõ được cảnh tượng trước mắt —— Một Kim long cực lớn đang đong đưa vờn mây giữa không trung chỉ cách mình chưa tới ba thước. Con
rồng này có cái thân cực dài có thể che được mặt trời, cả người Tang Chỉ đều bị bóng thân rồng này che phủ. Mà ngay tại thời điểm này lỗ mũi Kim long phun phì phì luồng khí nóng, nghiến răng nghiến lợi đang chăm chú
nhìn nàng bằng một đôi long nhãn trừng trừng, giống như… hắn đang rất
khó chịu.
Tiểu hồ ly nuốt nuốt nước miếng, kỳm lòng không được lui
vài bước về sau, “Rồng? Làm sao có thể có rồng?” Hơn nữa quanh cơ thể
còn có khí tiên, nói như vậy là long thần? Tang Chỉ ngây ra như phỗng
đứng yên tại chỗ còn cằm như sắp rớt xuống, làm sao có thể?
Núi Thúy
Bình nằm ở trong khu vực quản lý của Bình Nhạc trấn, nếu ở đây thực sự
có long thần, làm Thổ thần như mình không có khả năng không biết nha? Vì sao Khế Nhạc chưa từng nói qua? Phượng hoàng xấu xa cũng chưa từng nói
qua?
Tang Chỉ chống thân cây chắt lưỡi, giờ nó đang ở trạng thái như
vậy có phải… do mất hứng khi bị mình quấy rầy lúc nó đang ngủ hay không? “Không có khả năng, không có khả năng”. Tiểu hồ ly tự huyễn hoặc mình
lắc đầu, lại nở nụ cười đối với con Kim long đang ở tư thế như hổ rình
mồi trước mặt: “Nhất định là ta bị thối phượng hoàng chọc cho tức giận
đến hồ đồ, đúng rồi! Giận đến hồ đồ sau khi mở mắt ra nó liền biến mất.”
Nói xong, tiểu hồ ly ngây ngốc ngơ ngác quả nhiên nhắm mắt, ngoan ngoãn lấy tay đếm: “Một, hai, ba…” Tang Chỉ lòng tràn đầy chờ mong lại mở mắt ra
vẫn thấy Kim long quả thực không hề phun khí mà là há mồm kêu to:
“Ngao ngao ngao ngao ——” Âm thanh đinh tai nhức óc, cả tòa núi Thúy Bình vì
tiếng kêu điếc tai này mà bắt đầu hơi hơi chấn động rùng rùng, tiểu hồ
ly hoảng hốt đến không biết chạy đi đâu, ôm đầu rơi lệ: “Mẫu hậu, cứu ta ~~~” Nói chưa xong mà chân đã trợt ngã hướng về phía vách núi đen…
Cùng lúc đó, tại Thanh Ngô cư, Tuấn Thúc đang ngưng thần đọc sách bất chợt
nhíu mày lại, mắt phượng mang tia tà khí nhưng lại có phần thản nhiên
quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Thất Thủy đứng một bên vừa châm trà vừa nói:
“Phượng Quân có chuyện gì sao?”
Dứt lời, Tuấn Thúc còn chưa kịp mở
miệng thì Bích Nữ đã phất tay áo cười nói: “Có thể là do hôm nay tiểu hồ ly không đến, người nào đó sợ là đang nhớ nhung đó nha, cái loại cảm
giác mà cảm được nhưng không nói được ấy.”
Tuấn Thúc hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt trên mặt lại không có nửa điểm tức giận, “Vừa rồi… Không có việc gì.”
Thất Thủy im lặng vò đầu tỏ vẻ khó hiểu, bên này Bích Nữ giật mình lại nói:
“Chẳng lẽ ngươi cảm ứng được tiểu hồ ly đã xảy ra chuyện?” Khế huyết này có một điều kỳ diệu, ưu việt chính là ở chỗ chủ tớ hai người đồng tâm,
nếu một trong hai người gặp nạn, người còn lại sẽ cùng cảm thấy tim đập
nhanh chóng và hơn nữa còn có khả năng dùng huyết đồ trận dịch chuyển
đến bên cạnh người kia.
Tuấn Thúc vuốt cằm, “Vốn vừa nãy ta cảm ứng
được tiểu hồ ly thực sợ hãi nhưng trong nháy mắt giống như bị kết giới
bảo hộ nào đó.”
“Kết giới?” Bích Nữ nghĩ đến lúc trước từng nhìn thấy một tầng sương màu xanh trên người tiểu hồ ly, do dự có phải có cái gì
đang âm thầm bảo hộ Tang Chỉ hay không. Bên này Thất Thủy cấp bách nói:
“Chẳng lẽ Tang Chỉ tỷ tỷ có chuyện gì sao? Phượng Quân, chúng ta có nên
đi cứu nàng hay không?”
Bích Nữ đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thất
Thủy: “Không có việc gì đâu, nếu thực sự có việc gì thì Phượng Quân nhà
ngươi đã sớm chạy đi cứu cần gì chờ ngươi với ta nhắc nhở?”
Tuấn Thúc nghe Bích Nữ nhạo báng, âm thanh không được tự nhiên ho khan nói: “Thất Thủy, kêu Khế Nhạc đem tới văn bộ vài ngày trước đó, ta muốn phê
duyệt.”
Thất Thủy đáp ứng, đi ra cửa lại chạy trở về, do dự: “Ách ~
Phượng Quân, ngài vừa mới khỏe lại có phải nên nghỉ ngơi một chút hay
không? Phí công như vậy…”
Nói chưa xong ngữ khí của Tuấn Thúc cũng lạnh lùng rin rít qua kẽ răng: “Ta phí công như vậy là do ai hại?”
Nghe vậy, lưng Thất Thủy cứng ngắc, chân giống như đeo đá dính chặt vào mặt
đất tại chỗ không động đậy, bên này Bích Nữ lại xem như không có việc gì cười khúc khích: “Đừng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu chúng ta, cũng
không biết là ai nhàm chán như vậy a, đùa tiểu hồ ly đến nghiện, ước
chừng giả bệnh sắp chết hơn nửa tháng! Ngươi nói đó là ai? Thất Thủy?”
Trong lúc nhất thời, Thất Thủy trả lời cũng dở mà không trả lời cũng dở. Tình thế đang hết sức khó xử, nàng lặng lẽ liếc mắt sang nhìn Tuấn Thúc một
cái lại phát hiện người nào đó ánh mắt lại đã muốn bay tới ngoài cửa sổ, rõ ràng nôn nóng, tựa như … đang đợi người. Thất Thủy cùng Bích Nữ liếc nhau, nói nhỏ:
“Bích Nữ tỷ tỷ, Phượng Quân đây là đang đợi Tang Chỉ tỷ tỷ đến hả?” Nếu cứ như vậy sao không tự mình đi tìm?
Bích Nữ nghe vậy cũng vui cười nhẹ giọng: “Tiểu hài tử biết cái gì, cái này
gọi là thú vị của ái tình ~” Dừng một chút, chống cằm bổ sung: “Một
người không muốn tiếp đón, một người không muốn đến, không biết ai chịu
xuống nước trước đây.”
Tuấn Thúc mặc dù tâm tư phù du cách xa ngàn
dặm nhưng một bên tai vẫn lắng nghe động tĩnh bên này, bản thân không
muốn quan tâm hai người, ai ngờ Bích Nữ cùng Thất Thủy kẻ xướng người
hoạ khiến cho đầu Tuấn Thúc đâm phiền, các ngón tay đang muốn vỗ bàn nổi nóng thì lại nghe ngoài cửa truyền đến trước là một tiếng nổ rồi tiếp
ngay sau đó là âm thanh la hét ầm ĩ của tiểu hồ ly Tang Chỉ:
“Phượng hoàng xấu xa mau ra đây cứu mạng! !”
Tuấn Thúc mí mắt giật giật, khóe miệng đã hơi hơi nhếch lên, chầm chậm thong thả đi ra ngoài cửa nói: “Công chúa Tang Chỉ, cửa nhà ta không phải
dùng để cho ngươi đá.”
Tang Chỉ gấp đến độ quay mòng mòng nhưng khi
nhìn thấy phượng hoàng xấu xa vẫn là nhịn không được giật mình, chống
nạnh tức giận nói: “Tốt nhỉ! Ngươi quả nhiên tốt lắm, còn giả bệnh muốn
ta hầu hạ ngươi, ngươi này ——” Tang Chỉ ngón tay chỉ vào chóp mũi Tuấn
Thúc sau đó chợt nhớ lại vì sao mình tới đây, vỗ vỗ đầu nói:
“Quên đi, bản công chúa sẽ tính sổ với ngươi sau, đi, giờ phải đến miếu thổ địa ngay.”
Bích Nữ vòng vài vòng trên tường, “Đến miếu thổ địa làm chi? Nói cái gì mà ta với Thất Thủy nghe không hiểu vậy?”
Tang Chỉ lắc đầu, trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ được, dậm
chân nói: “Không phải! Ta vừa rồi gặp một con rồng, nó thiếu chút nữa ăn ta, sau đó… Ai! Dù sao ngươi đi sẽ biết!” Dứt lời, tiểu hồ ly liền lôi
kéo Tuấn Thúc đi ra ngoài, một màn vừa rồi vẫn còn lặp đi lặp lại ở
trong đầu.
Lại nói tiếp, Tang Chỉ chưa bao giờ gặp qua con rồng… một con rồng ngu ngốc như vậy.
Lúc đó, Kim long tức giận kêu lên chấn động trời đất, Tang Chỉ trợt chân vô ý té ngã xuống vách núi đen. Ngay tại lúc tiểu hồ ly khẩn trương rối
rắm đến nỗi không nhớ thần chú cưỡi mây niệm như thế nào thì lại bị một
vòng ánh sáng màu xanh ấm áp vây trụ bao quanh, Tang Chỉ còn chưa có
phản ứng đã bị một chùm tia sáng mang về vách đá. Ngó lại thì vừa thấy,
Kim long lay nhẹ móng vuốt cúi đầu xem xét mình, có vẻ như là… rất lo
lắng sợ nàng ngã chết?
Thấy thế, Tang Chỉ bỗng nhiên nhớ tới khi bị
Phán Quan Chấp Bút cùng Mệnh Bộ Thượng Quân đuổi giết, mình cũng được
một tầng ánh sáng màu xanh này cứu, chẳng lẽ… là do Kim Long này giúp
đỡ? Nghĩ như vậy, tiểu hồ ly theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy kim long
đưa móng vuốt nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu tiểu hồ ly. Do thân thể chênh
lệch thật lớn nên “nhẹ nhàng vuốt ve” như vậy vẫn gần như là đem tiểu hồ ly ném xuống đất, tiểu hồ ly há hốc mồm còn chưa kịp có phản ứng thì
kim long lại lôi phắt nàng lên như cục bông.
Lúc này, Tang Chỉ mới
hoàn toàn bừng tỉnh, theo bản năng động tác thứ nhất chính là: Chạy!
Nhưng tiểu hồ ly vốn không phải là đối thủ của kim long che lấp mặt trời này, sau khi di chuyển một vòng ở trên núi tiểu hồ ly mệt đến thở hồng
hộc, quay đầu lại vẫn thấy kim long khoanh hai tay vào nhau bộ dạng
giống như cục cưng ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Tang Chỉ hít sâu một hơi, lòng tự trọng rốt cuộc bị làm nhục hết đường chống đỡ. Con bà hắn
chứ, mình thì đang cố gắng lẩn trốn muốn chết, hóa ra lại làm cho tên
kim long này nghĩ là đang… chơi trò chơi? Tiểu hồ ly sờ sờ cái mũi, chậm rãi di chuyển từng bước về phía trái một cách thăm dò, Kim long chớp
chớp con ngươi trong suốt cũng chậm rãi di chuyển về phía trái.
“Không phải chứ?” Tang Chỉ kêu lên sợ hãi rồi lại thật cẩn thận chuyển hướng
đi về bên phải, vì thế… Kim long ngốc nghếch ngơ ngác cũng bán tín bán
nghi suy nghĩ cả nửa tiếng đồng hồ rồi lại bắt đầu đi về bên phải. Tang
Chỉ thở ra, dần dần yên lòng. Điều tốt chính là hình như con rồng này
không có lực sát thương gì; nhưng nguy hiểm lại là hiện tại con rồng
ngốc này cứ nhắm mắt theo đuôi, nàng phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ
thật lâu sau, Tang Chỉ rốt cục nói: “Ách ~~ nè, ta gọi là Tang Chỉ, là
hồ ly chín đuôi ở Thanh Khâu quốc. Ngươi… Tên gọi là gì?”
“……” Nói
xong, kim long không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tang Chỉ như trước, giống như đang suy tư mà cũng giống như… đơn giản là ngẩn người ra
>O
Một hồ ly một rồng đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng biết
tại sao kim long lại đột nhiên kêu lên rồi phóng lên trời, lăn lộn thống khổ ở trong mây rồi cuối cùng kiệt sức lại ngã rơi xuống. Tang Chỉ nhìn sát lại thì thấy kim long đã thu nhỏ lại thành một con rắn nhỏ, thân
thể cuộn lại giống như bị thương. Tiểu hồ ly thấy việc nghĩa không thể
không làm đành đem con rắn nhỏ mang vể miếu thổ địa, tự nhủ rằng giờ
mang nó về xem thương thế thế nào trước đã, ai ngờ vừa đến trong phòng,
kim quang lóe ra toàn thân kim long, Tang Chỉ cùng Khế Nhạc không thể
tiếp cận được, cùng đường đành phải tìm phượng hoàng xấu xa cầu cứu.
Phượng hoàng xấu xa bị Tang Chỉ lôi kéo một mạch đến miếu thổ thần, vừa đi vừa nghe nàng kể hết chân tướng sự việc, cuối cùng hắn mơ ước nói: “Nhưng
thật ra ngươi cũng thật hảo tâm sẵn sàng mang hắn cứu về đây.” Một câu,
bình thường nghe thì giống như mười phần tôn kính, người nghe chắc cũng
sẽ sốt ruột dùm cho tiểu kim long ở trong phòng, vậy mà trái lại làm cho Thất Thủy ở bên cạnh nghe được từng đợt dấm chua đến da gà đều nổi chi
chít, nhanh chóng đưa gương ra nhiều chuyện với Bích Nữ:
“Bích Nữ tỷ tỷ, ngươi có nghe thấy không? Phượng Quân hắn ăn dấm chua nói dấm chua, thực ghê gớm nha!”
Bích Nữ bên này nhìn gương vừa vui lại vừa buồn, chỉ hận mình không thể tận
mắt nhìn thấy bộ dạng rối loạn kia của tiểu phượng hoàng, bèn nói: “Thất Thủy đừng có che gương, thật lâu rồi tỷ tỷ không được cao hứng như
vậy!”
“Vào đi!” Bên này đôi mắt Tang Chỉ sáng ngời, nhìn miếu thổ địa trước mắt mở miệng cười, rồi cũng không kêu Khế Nhạc mở cửa mà lại là
đá một cước cho cửa tự động mở ra.
“Phượng hoàng xấu xa ngươi mau vào nhìn xem tiểu long rốt cuộc bị làm sao ——” Tiểu hồ ly vừa kéo Tuấn Thúc vừa tiến vào bên trong, nhưng mới nói được một nửa câu, vừa quay đầu
lại thì thấy cảnh tượng trong phòng bèn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, lời
chưa kịp nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng cũng không ra tới miệng.
Bên này, Tuấn Thúc thấy tình cảnh thế này cũng sắc mặt xanh mét, phất tay
áo muốn đi. Thất Thủy thấy vậy thì vô cùng tò mò muốn đi vào bên trong
xem chợt nghe Bích Nữ reo lên:
“Thất Thủy, mau đưa gương lên cao một chút cho tỷ tỷ nhìn xem bên trong làm sao vậy!”
Thất Thủy ngoan ngoãn vuốt cằm, cũng không cố gắng nhìn trước xem cái gì
liền đưa gương lên cao một chút, bản thân muốn hỏi Bích Nữ trong phòng
có cái gì mà làm cho Tang Chỉ cùng Phượng Quân xấu hổ như vậy, lại nghe
rắc một tiếng, gương bị vỡ ra.
Thất Thủy: -_-||| tỷ tỷ, ngươi không cần hưng phấn đến vậy chứ?