Nghe xong lời này, Tang Chỉ không còn giật mình nữa mà chỉ cứng ngắc bất động tại chỗ. Cắn cắn môi dưới, trong lòng Tang Chỉ hỗn loạn rối ren:
phượng hoàng xấu xa nói lời này là có ý gì chứ? Cái gì thật hay giả? Có
thể là do… mình nghe lầm, hoặc là… hiểu sai ý hay không.
Tang Chỉ nhất thời không biết phải làm sao, các đầu ngón tay nắm chặt thật lâu sau đó mới dám hỏi: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Phượng hoàng xấu xa ho khan một tiếng, mặt quay sang chỗ khác nói: “Không có gì.”
Nghe vậy, bỗng nhiên đáy lòng tiểu hổ ly trở nên trống rỗng mất phương
hướng, Tang Chỉ buồn bã cúi đầu xuống, trong lòng vẫn không cam tâm ——
làm sao có thể nói là không có gì, vừa rồi rõ ràng đã nghe được phượng
hoàng xấu xa nói, hắn… làm sao có thể xem như chưa có cái gì xảy ra
được!!
“Không được!” Kêu lên một tiếng, Tang Chỉ cấp bách nhảy
đến trước mặt Tuấn Thúc, thở phì phì dậm chân lắc đầu: “Vừa rồi, ngươi
rõ ràng nói mà ta cũng nghe được rành mạch mà, ngươi nói ‘đó không phải
nói đùa, mà là sự thật’. Có phải hay không…” Tang Chỉ đôi mắt sáng ngời
chăm chú nhìn Tuấn Thúc có một chút vẻ thất thần, miệng vẫn thì thào như trước: “Có phải hay không…”
Câu “Có phải thật sự thích ta hay không” còn chưa nói trọn, phượng hoàng xấu xa đã cắn răng trầm giọng nói: “Đúng!”
Tựa hồ như được những lời nói của Tang Chỉ cổ vũ, hai tay Tuấn Thúc dùng
sức nắm lấy bả vai tiểu hồ ly nói rõ: “Tại ta ngu ngốc, tự làm tự chịu!
Rõ ràng ban đầu là muốn lừa ngươi tới Bình Nhạc trấn, muốn tra tấn bắt
nạt ngươi để trả thù, nhưng ngươi lại ngu ngốc như vậy, luôn gặp hết rắc rối này lại chọc phải phiền toái nọ, đã vậy ta lại còn ngu ngốc hơn
ngươi, cứ năm lần bảy lượt cứu ngươi giúp ngươi, bởi vậy cuối cùng dần
dần phát triển thành… Ta thích ngươi.”
Ba chữ “Ta thích ngươi”
nói ra rất nhẹ rất nhanh nhưng như thế này cũng đủ làm cho Tang Chỉ hai
mắt mở to, mồm há rộng không biết làm sao. Trước đó một khắc nàng còn
muốn xác định câu nói kia của phượng hoàng xấu xa là thật hay giả, nhưng đến khi người kia thật sự thổ lộ tâm ý thì lúc này ngược lại nàng lại
không biết nên cư xử như thế nào. Nuốt nuốt nước miếng, Tang Chỉ chân
tay luống cuống nhìn lên Tuấn Thúc, mặt hắn gần trong gang tấc, tay hắn
còn đặt trên vai mình, dùng sức như vậy nhưng lại đem đến một cảm giác
an tâm.
Trong những thời điểm kiểu này, rốt cuộc nên phản ứng
như thế nào đây, nên nói cái gì làm cái gì mới là tốt nhất? Thích hợp
nhất? Vì bất ngờ nên một Tang Chỉ chưa bao giờ trải qua quá tình yêu
đương đâm ra hoàn toàn bối rối, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy chữ
“Phượng hoàng xấu xa cư nhiên thích ta”, nhưng rốt cuộc cũng phải quay
trở lại trọng điểm, Tang Chỉ lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, đôi môi
run lên nói.
“Nhưng mà… Nhưng ta có hôn ước cùng A Ly a…”
Thực ra, lời nói này của tang Chỉ chính là muốn nghĩ đến việc sâu xa chứ
không hề trần thuật lại cảm xúc thật sự của mình, hoặc có thể nói chính
là bản thân vừa vui lại vừa ngạc nhiên khi biết phượng hoàng xấu xa
thích mình nên muốn cả hai người đối mặt với sự thật để tìm ra cách giải quyết “Ngươi thích ta tốt quá, nhưng ta đang có hôn ước, chúng ta phải
làm sao bây giờ?”
Nhưng mà những lời này vào tai của Tuấn Thúc
lại rất giống như hắt cả chậu nước lạnh vào người, lạnh giá từ từ tiến
vào trong lòng. “Cùng A Ly có hôn ước”, nói cách khác chính là tiểu hồ
ly sớm đã lựa chọn giữa hắn và Ly Vẫn? Sấm sét giữa trời quang nha, đáy
mắt Tuấn Thúc chợt lóe lên ánh thất vọng cùng đau xót, lập tức trên mặt
liền hiện lên nụ cười bất cần đời giống như Minh Tao ca ca (Tuấn Ngạn):
“Tốt lắm.”
Tang Chỉ chớp chớp mắt “Tốt lắm cái gì?”
Tuấn Thúc buông Tang Chỉ ra, từng bước lui về phía sau cười nói: “Biểu hiện vừa rồi tốt lắm.”
“Là có ý gì?” Tang Chỉ nhíu mi lại muốn làm rõ tình trạng không rõ ràng hiện nay, “Phượng hoàng xấu xa ngươi cười cái gì?”
Tuấn Thúc cắn răng, trên mặt vẫn tiếp tục cười như trước, “Điều thứ bảy,
cuốn thức nhất về Thủ tục Thổ thần qui định rằng, trong lúc làm thổ thần không thể bàn chuyện kết hôn gả chồng, lại càng không thể rời khỏi
cương vị công tác để bàn chuyện yêu đương, biểu hiện vừa rồi của ngươi
tốt lắm.”
Sét —— đánh —— ngang —— tai ——
Tức thì, Tang
Chỉ á khẩu không biết làm sao, chỉ cảm thấy trong ngực thật đau giống
như có cái gì dưới đáy lòng muốn nổ tung. Phượng hoàng xấu xa có ý gì
chứ? Vừa rồi là khảo nghiệm nàng thôi? Giống như tiểu tiên thỏ, hắn đang dùng mỹ nhân kế để thử nghiệm nàng? Xem nàng có thể mắc câu hay không?
Có xứng đáng làm thổ thần hay không? Cho nên, chẳng qua vừa rồi đều là
diễn trò, từ đầu đến cuối đều là do hắn cùng ca ca không có lương tâm
phối hợp… đùa giỡn nàng?
Tang Chỉ lưng cứng ngắc lại, hốc mắt đã hơi hơi ướt át, sóng mũi cay cay, đáy lòng tràn đầy chua xót không biết đó là tư vị gì. Phượng hoàng xấu xa đem mình ra đùa giỡn cũng không
phải là một lần hay hai lần nhưng tại sao lần này lại đau lòng quá? Rất
quá đáng… Thật sự rất quá đáng…
Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn, nước
mắt đã nhanh rơi xuống, hình ảnh của Tuấn Thúc trong mắt cũng từ từ nhòa đi. Vừa rồi hắn nói vậy cũng chỉ là cố sống cố chết muốn lấy lại mặt
mũi, vốn tưởng rằng nói như vậy thì tiểu hồ ly sẽ giống như bình thường
không có vấn đề gì, sẽ nhảy dựng lên cùng hắn đối đáp đùa giỡn, hắn
không hề ngờ rằng ——
Sắc mặt Phượng hoàng xấu xa trở nên trắng
bệch, thông minh tài trí thường ngày biến tiêu đâu mất không còn, cổ
họng như thít chặt lại than: “Tang Chỉ…” Đưa bàn tay ra muốn lau đi nước mắt trên mặt Tang Chỉ nhưng chưa kịp chạm đến thì Tuấn Thúc liền thấy
trước mặt nhoáng lên một cái.
Chát!
Thanh thúy mà vang
dội, Tuấn Thúc nghiêng đầu, má phải nóng bỏng, Tang Chỉ bên này cũng đã
khóc không thành tiếng: “Tuấn Thúc, ngươi là một kẻ vương bát đản!!” Dứt lời, liền cắm đầu chạy ra bên ngoài. Giờ này phút này, cái gì Tang Chỉ
cũng không muốn suy nghĩ, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn rời khỏi
đây! Lập tức rời khỏi nơi này!
Cảm giác đau đớn khi té xuống từ
trên đỉnh vui mừng cùng với cảm giác mất mát xâm nhập cả người khiến cho Tang Chỉ đánh mất lý trí, hoàn toàn quên mất chuyện sơn động đã bị hạ
kết giới, nhưng Tuấn Thúc nãy giờ vẫn đứng như bị đóng đinh tại chỗ lại
sực nhớ tới liền nhanh chóng phóng tới trước, một giây trước khi tiểu hồ bị kết giới đả thương thì bắt được nàng.
Tang Chỉ cũng không hề cảm kích mà nhất mực đẩy Tuấn Thúc ra, dừng lại trước kết giới một
thước, ánh mắt lãnh đạm nói: “Tuấn Thúc, đừng làm cho ta càng chán ghét
ngươi.”
Đừng làm cho ta càng chán ghét ngươi, càng chán ghét ngươi, càng…
Chỉ cần một từ “càng” cũng có thể khiến cho Phượng Quân đại nhân chưa từng
lùi bước trước mặt thiên quân vạn mã lòng trở nên tan nát sụp đổ, đứng
yên tại chỗ nắm chặt hai tay lại. Đừng làm cho ta càng chán ghét ngươi.
A! Thì ra trong lòng Tang Chỉ ngươi lại… chán ghét ta đến như vậy sao?
Cũng đúng thôi, ta lừa người hạ phàm, lại hại ngươi đi sớm về tối, hại
ngươi cùng ta ký hạ khế huyết, hại ngươi… ngươi sao lại không chán ghét
ta cho được? Sao ta lại còn hi vọng xa vời rằng ngươi có thể có thiện
cảm với ta?
Tuấn Thúc cười lạnh hai tiếng tự giễu bản thân mình, âm thanh khàn khàn nói: “Tốt, chẳng qua ta đến giữ ngươi lại thôi,
ngươi đừng đi đến cửa động, kết giới của ca ca ta đều có một chút tính
tấn công cao sợ sẽ làm ngươi bị thương.” Dứt lời, hắn lui lại phía trong góc, xếp bằng ngồi xuống không nói gì.
Tang Chỉ thấy thế cũng
lạnh run ôm chân ngồi xuống. Nàng không thể hiểu được, rõ ràng hai ngươi ở trong một cái huyệt động gần gũi thân thiết như vậy nhưng lại như
cách xa nhau hàng vạn dặm; rõ ràng hai ngày trước còn ôm hôn nhau, giờ
phút này mỗi người lại ôm một bầu tâm sự. Đầu Tang Chỉ bắt đầu rối loạn
thành một nùi, chỉ hi vọng đêm nay trôi qua mau mau, ngực lại bắt đầu
cảm thấy một cảm giác đau đớn không biết từ đâu, tiểu hồ ly hoảng hốt,
không nhịn được lấy tay ôm ngực, còn chưa kịp phản ứng, chỉ một chút sau cảm giác đau đớn càng rõ ràng hơn, Tang Chỉ cắn chặt răng, cái trán
cũng đã bị mồ hôi lạnh che kín.
Thùng thùng! Lại là cơn đau đớn
như một nhát đao chém xuống xương cốt khó đau đến không thể chịu được,
Tang Chỉ nhịn không được, cuộn mình lại rồi ngã xuống, rên rỉ kêu thành
tiếng: “A a ~~~~ “
“Tang Chỉ!” Tiểu hồ ly đau đến nỗi ù tai
không nghe được gì, không gian trước mắt như một mảnh sương trắng mông
lung mờ ảo. Tang Chỉ trong tình trạng đau đớn như vậy lại cảm giác được
trong một giây trước khi té xỉu mình ngã vào trong lòng người nào đó.
Thật ấm áp…
————————————— ta là đường phân cách hiểu lầm ——————————
Sau cơn ngất ngắn, Tang Chỉ tỉnh lại thì thấy đau đớn trong ngực chẳng
những không giảm mà còn tăng, gân nổi trên trán, đau đến choáng váng.
Chớp chớp hàng lông mi thật dài, Tang Chỉ mở to mắt, đập vào mắt tiểu hồ ly đầu tiên chính là khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Tuấn Thúc.
Mọi chuyện đã xảy ra cuồn cuộn ùa về, Tang Chỉ nhìn chằm chằm rêu xanh mọc
loang lổ trong thạch động, khó chịu đem đầu quay sang một bên, lúc này
mới ý thức được mình đang gối trên đùi Tuấn thúc, thân người hơn phân
nửa bị hắn ôm vào trong ngực, cả người đều cảm thấy ấm áp dễ chịu, trong lòng lại có cảm giác mát mát nói không nên lời.
Thử giật giật,
Tang Chỉ đang muốn cử động thân người nhưng trong nháy mắt lại bị Tuấn
Thúc ấn trở về trên đùi, thét lên ra lệnh: “Đừng nhúc nhích!”
Trong lúc giãy dụa, Tang Chỉ mới phát hiện tay hai người vẫn đang gắt gao nắm chặt, hơi nước lượn lờ giữa huỳnh quang trong lòng bàn tay, một cỗ ấm
áp từ lòng bàn tay truyền ra tiến vào trong lòng, giống như… phượng
hoàng xấu xa đang truyền chân khí cho mình. Mí mắt tiểu hồ ly giật giật, theo bản năng rũ mắt xuống, chẳng lẽ Tuấn Thúc đang muốn độ chân khí để làm cho nàng khỏe hơn?
Đáy lòng tiểu hồ ly lại nổi lên từng
trận gợn sóng, một cảm giác vừa đắng lại vừa ngọt nói không nên lời.
Phượng hoàng xấu xa lúc thì đối xử với mình tốt vô cùng, lúc thì lại
dùng mọi cách để trêu đùa mình, vai tốt hay vai xấu hắn đều đóng hết,
rốt cuộc hắn muốn làm gì? !
“Buông ra!” Nhớ đến vừa rồi Tuấn
Thúc đùa cợt mình, Tang Chỉ yếu ớt nói. Thấy thế, Tuấn Thúc lại càng
dùng sức nắm chặt lấy bàn tay mềm mại, giọng vô cùng ôn nhu nói:
“Có cảm thấy khỏe hơn hay không?”
Tang Chỉ không nói nhưng mà bàn tay nhỏ bé không hề có ý muốn rút ra khỏi
tay người kia, ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn như trước cuồn cuộn không ngừng tra tấn nàng, tựa như Tuấn Thúc cấp tiên khí cho mình càng nhiều thì thân thể lại càng đau đớn hơn.
Ánh mắt Tuấn Thúc mềm nhẹ như cũng nhìn thấy được đau đớn của tiểu hồ ly,
thấy con mắt của nàng xuất hiện một màn sương mù, “Không cần lo lắng, ta đã dùng thuật liên hệ ngàn dặm thông báo với Tuấn Ngạn, hắn sẽ tới đây
rất nhanh để phá kết giới. Đến lúc đó ta mang ngươi trở về tìm Bích Nữ.”
Tang Chỉ nằm trong lòng của phượng hoàng xấu xa nửa muốn giãy ra nửa lại
không muốn, “Phượng hoàng xấu xa, ngươi rốt cuộc… muốn ta thế nào đây?”
Đột nhiên tỏ tình là ngươi, đột nhiên nói đây khảo nghiệm thổ thần cũng là
ngươi, độ chân khí, dốc lòng chăm sóc ta cũng là ngươi, sử dụng mỹ nhân
kế, ăn bớt trêu cợt cũng là ngươi… Hít một hơi thật sâu, Tang Chỉ cố lấy hết dũng khí, ngẩng đầu đôi mắt lúng liếng nhìn kỹ Tuấn Thúc định mở
miệng nói gì đó, đột nhiên cảm thấy ngực lại một trận đau nhức, cổ họng
ngòn ngọt rồi phun ra một búng máu.
Thấy vậy, Tuấn Thúc vô cùng
hoảng loạn, cố gắng khép đem tay hai người khép lại đem chân khí cuồn
cuộn truyền cho tiểu hồ ly nhắm ức chế đau đớn, nhưng Tang Chỉ lại hoàn
toàn phản ứng ngược lại, lập tức kêu rên ra tiếng, mồ hôi lạnh đổ ròng
ròng trên trán, thân mình suy nhược yếu ớt tựa hồ muốn ngất đi. Tuấn
Thúc không thể đoán được mạch tượng nên không dám truyền chân khí lung
tung nữa mà đành phải dùng lời nói để dời đi lực chú ý:
“Tang Chỉ, cố gắng kiên trì một lát, chút nữa Tuấn Ngạn với Khế Nhạc sẽ tới đây liền.”
Giờ phút này Tang Chỉ cả người đều vô cùng đau đớn, đầu óc phù nề choáng
váng, những lời Tuấn Thúc nói đi nói lại cũng chỉ ong ong trong đầu,
theo bản năng lắc đầu rồi ngã xuống nhưng lại bị Tuấn Thúc một phen đỡ
lấy, cứng rắn cắn răng lay nàng.
“Tang Chỉ, ngươi có nhớ lúc
ngươi vừa đến Bình Nhạc trấn đã từng nói cái gì không? Ngươi nói, một
ngày kia nhất định sẽ trở về Thanh Khâu quốc mang theo thiên binh thiên
tướng tới tìm ta báo thù!” Ôm chặt lấy Tang Chỉ, Tuấn Thúc thấy nàng đã
nhắm mắt muốn ngủ bèn hoảng hốt thét lên một tiếng lớn, “Tang Chỉ, ngươi có nghe thấy không?!”
Tiểu hồ ly bị một câu gào to như vậy quả
thật lấy lại được một chút tỉnh táo, chống tay nhíu mày: “Ồn ào quá.”
Dứt lời, lại gật gù bắt đầu buồn ngủ tiếp. Tuấn Thúc biết Tang Chỉ đã
nhẫn nại đến cực hạn, mà cũng biết rằng nếu tiếp tục ngủ thiếp đi như
vậy sẽ không bao giờ tỉnh lại, nên đành phải cắn răng đè nén tình cảm
trong tim mà nói: “Tang Chỉ, ngươi cố gắng kiên trì đi! Nếu… Nếu… qua
được đêm nay thì ta liền giải phong ấn trên người ngươi, thả ngươi đi.”
Nghe xong lời này, Tang Chỉ quả nhiên giật mình, ý thức tỉnh táo, khó tin
nhìn chằm chằm Tuấn Thúc, lẩm bẩm hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta
nói ” Tuấn Thúc liếc mắt xem xét Tang Chỉ một cái sâu lắng, cuối cùng
tránh đôi mắt sang bên trầm giọng nói: “Ta không cần ngươi làm thổ thần
nơi này nữa, ta sẽ thả ngươi rời khỏi Bình Nhạc trấn.”