Ly Vẫn quả nhiên nói được thì làm được, mang theo Tang Chỉ với Lai Thước một đường thẳng tiến hướng đông trở về Long cốc, nhưng mà … những người đi đường lúc này lại không vui vẻ chút nào. Trong ngôi miếu đổ nát,
Tang Chỉ giật giật dây thừng tiên để nới lỏng cánh tay, ánh mắt vô cùng
oán hận nhìn chằm chằm kẻ khởi xướng. Từ khi nàng tỉnh lại, đồng thời tỏ rõ là không muốn trở về Long cốc, ngay cả dây thừng tiên mà Ly Vẫn cũng có thể dùng tới, đủ ngoan! *(Gian ngoan, ngoan độc)
Ly Vẫn thấy thế, niệm chú cởi bỏ dây thừng cho Tang Chỉ, cười nói: “Có đau hay không?”
Tiểu hồ ly trừng mắt, tay xanh tím thế này sao có thể không đau? ! Lai Thước thấy Tang Chỉ hoạt động khuỷu tay, cũng nhanh chóng chạy đến cọ cọ sau
đó đưa đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm, Tang Chỉ vỗ vỗ đầu Lai Thước sau đó trầm giọng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn đem ta trói tới khi nào?”
Ly Vẫn đau lòng vuốt những vết dây thừng hằn trên tay Tang Chỉ, suy nghĩ
một chút nói: “Trói tay lại là để cho nàng không giãy dụa bỏ trốn nhưng
lại làm cho tay nàng trở nên bầm tím như vậy, quả thật không phải là
biện pháp —— “
Nghe Ly Vẫn thì thào, Tang Chỉ liền bắt đầu giả
bộ, đôi mắt lóe sáng gật đầu, “Đúng vậy, thật sự đau quá, ngươi xem nè!” Tang Chỉ làm nũng đưa tay cánh tay đến trước mặt Ly Vẫn, bĩu môi nói:
“Đừng trói ta, được không?”
Mắt của Tang Chỉ như mặt nước hồ mùa thu, mới đầu vốn tưởng rằng A Ly nhất định phải do dự một phen rồi sau
đó mới ra quyết định, ai ngờ người này không hề nghĩ ngợi liền gật đầu
nói: “Được.”
“Thật chứ?” Tiểu hồ ly mừng rỡ như điên, vỗ tay
cười nói, “Ta biết A Ly đối ta tốt nhất, ta…” Tang Chỉ nói chưa xong thì thấy Ly Vẫn nhắm mắt lẩm bẩm rồi ngay sau đó phất tay giăng kết giới.
Vì bất ngờ, tiểu hồ ly trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào Ly Vẫn nói: “A Ly,
ngươi —— “
Ly Vẫn sủng nịnh vỗ vỗ đầu Tang Chỉ, không hề có nửa
điểm nhận sai, chỉ nói: “Lòng ta thương nàng tay bị dây thừng tiên trói
làm đau, nhưng vẫn không thể cho ngươi chạy về Bình Nhạc trấn, cho nên…
Chấp nhận đi. Chờ trở về Long cốc là mọi việc sẽ tốt đẹp thôi.”
Thấy tình cảnh này, Tang Chỉ rốt cục tức giận, mắt trợn trắng dậm chân nói:
“A Ly, ngươi còn vậy nữa thì ta sẽ thật sự tức giận. Cái này gọi là bức
hôn! Ngươi có hiểu bức hôn hay không? Ngươi muốn ta hận ngươi cả đời hay sao! Còn nữa, hiện tại Bình Nhạc trấn đang gặp nạn, chúng ta hẳn là
phải lấy đại cục làm trọng, chuyện nhi nữ thường tình nói sau được
không?”
Ly Vẫn nghe xong lời này, im lặng một lát, cuối cùng
nói: “Trở về Bình Nhạc trấn rốt cuộc là vì đại cục hay vẫn là chuyện nữ
nhi thường tình, Tang Chỉ, chẳng phải trong lòng nàng còn rõ ràng hơn so với ta sao?”
Nghe xong câu nói này, Tang Chỉ giật mình, còn
chưa kịp phản ứng thì thấy đáy mắt Ly Vẫn chợt lóe lên ánh cô đơn, khi
nàng hồi phục tinh thần lại thì Ly Vẫn đã giăng xong kết giới, lạnh lùng lưu lại câu nói: “Ta đi để cho nàng suy nghĩ lại.”
Nhìn Ly Vẫn
dần dần đi xa, đầu bàn tay Tang Chỉ nắm chặt lại buông ra, buông ra lại
nắm chặt, chung quy… vẫn không phá được. Ly Vẫn, rốt cuộc ngươi có còn
là A Ly của ta không, sao một chút cũng không hiểu tâm của ta?
———————————— ta đường phân cách đã lâu không gặp ——————————
Ly Vẫn đi rồi, Tang Chỉ cùng Lai Thước chán đến chết.
Tuy rằng vẫn bị giam cầm như trước, nhưng tốt xấu gì tay chân Tang Chỉ có
thể hoạt động, liền cùng chơi trò ném bóng với Lai Thước để tiêu phí
thời gian. Tiểu tử kia không biết đời trước rốt cuộc có phải cầm tinh
con chó hay không mà lại rất, rất thích thú với trò chơi ném bóng này.
Tang Chỉ vừa ném trái bóng đi, tiểu tử kia liền lấy tốc độ nhanh như
chớp đuổi theo, chỉ một lát sau lại cùng quả bóng lăn tròn trở về.
Hai tiểu hồ ly chơi đùa vui vẻ, Tang Chỉ tạm thời cũng vứt bỏ phiền não
trong lòng, cười khanh khách nói: “Lai Thước bắt thật giỏi nha, lần này
ta sẽ ném xa hơn!” Dứt lời ném vèo một cái mạnh đem trái bóng bay ra
ngoài kết giới, nói thì chậm nhưng khi đó Lai Thước thì lại rất nhanh,
chỉ kêu lên một tiếng rồi lao vút ra ngoài, sau đó thích thích thú thú
đang mang quả cầu trở về.
Tang Chỉ mồm há hốc cả nửa giây, phát
hiện có gì đó không thích hợp, lại cố ý đem trái bóng ném ra ngoài kết
giới, Lai Thước bất chấp tất cả, chạy ra ngoài bắt trái bóng đang nhảy
lưng tưng chạy trở lại bên người Tang Chỉ. Thấy Tang Chỉ trừng mắt nhìn
mình đến hóa đá, Lai Thước không cam lòng đưa móng vuốt cào cào Tang
Chỉ, lại đem trái bóng đặt trên đùi Tang Chỉ lấy lòng, ánh mắt tràn ngập ý tứ “Tỷ tỷ, tiếp tục chơi đi”.
“Ngươi!” Tang Chỉ ngón tay cứng đờ, sau đó đứng lên cả kinh nói: “Lai Thước, ngươi có thể thông qua kết giới?”
Lai Thước cong đuôi ngồi thẳng trên mặt đất, con ngươi đen lánh trong suốt
nhìn kỹ Tang Chỉ, hiển nhiên không rõ cái gì gọi là “Kết giới”. Tang Chỉ dừng lại một chút sau đó đưa tay vui vẻ sờ đầu Lai Thước chỉ huy nói:
“Lai Thước ngoan, ngươi đem khúc gỗ bên kia lại đây cho tỷ tỷ.”
Nghe thấy chỉ thị, tiểu tử kia kêu lên vui vẻ, sôi nổi lại đi ra ngoài kết
giới, trong miệng ngậm khúc gỗ trở lại bên người Tang Chỉ. Lần này, Tang Chỉ không thể không tin, Lai Thước thật sự có chút không giống người
thường.
Tang Chỉ suy nghĩ, “Chẳng lẽ, kết giới Bình Nhạc trấn
thật ra không hề xảy ra vấn đề gì mà là do Lai Thước có thiên phú dị
bẩm, kết giới nào cũng đối với nó cũng không có tác dụng, cho nên nó mới có thể đi vào Bình Nhạc trấn trộm đồ chơi?”
“Thu ——” tựa hồ
nghe hiểu lời nói Tang Chỉ, Lai Thước kêu ra tiếng đáp lại. Thật đúng là sét đánh giữa trời quang, Tang Chỉ đảo mắt rồi đột nhiên một ý nghĩ lóe sáng, vỗ tay nói: “Hay! !”
Lai Thước nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tang Chỉ đã thấy Tang Chỉ giống như dùng ảo thuật từ đâu đó lấy ra bút
giấy, xoạt xoạt viết xuống hai hàng chữ sau đó lại lấy châu hoa trên đầu bỏ chung với tờ giấy vào một cái bọc nhỏ lấy từ trong bao quần áo, sau
đó ôm Lai Thước vào trong lòng, trực tiếp đem cái bọc nhỏ buộc chặt trên người nó.
“Ngao?” trên người Lai Thước đột nhiên thêm một gánh
nặng nên lắc lắc đầu tỏ vẻ không thoải mái, Tang Chỉ ôm đầu nó rồi nói:
“Lai Thước, em nhìn tỷ tỷ nè. Nha, tỷ tỷ hỏi em, em có thích ta hay
không?”
Lai Thước không cần nghĩ ngợi liền gật đầu. Thích! Đương nhiên thích! Thật vất vả mới có thể lẻn ra ngoài chơi mà lại gặp được
một tỷ tỷ đồng loại, chơi đùa cùng hắn, được mua kẹo hồ lô cho, hơn nữa
quan trọng nhất là, Tang Chỉ tỷ tỷ là hồ ly xinh đẹp đáng yêu.
Tang Chỉ xoa bóp đầu lỗ tai Lai Thước, nhỏ giọng nói: “Vậy tỷ tỷ nhờ em giúp một việc, em nguyện ý không?”
… ……
——————————— ta là đường phân cách có thay đổi xuất hiện ———————————
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Ly Vẫn rốt cục cũng trở về. Trong bao không chỉ đồ ngọt và gà nướng yêu thích của Tang Chỉ mà còn rất nhiều đồ chơi nho nhỏ ngạc nhiên. Tang Chỉ tùy tay nhặt lên một con chuồn chuồn bằng
trúc nhìn trái ngó phải, ra vẻ trấn tĩnh cười ra tiếng: “A Ly, bộ ngươi
còn nhỏ lắm sao? Mua nhiều món đồ chơi như vậy.”
Ly Vẫn lắc đầu, “Là mua cho Lai Thước, nàng thích hắn, ta cũng thích hắn.”
Một câu này làm cho Tang Chỉ mắc nghẹn phát ho đến thiếu chút nữa thì chảy
cả nước mắt, thời gian này… A Ly nói chuyện càng ngày càng trực tiếp,
càng ngày càng rõ ràng, chẳng phải lời này đã rõ ràng nói ra ý —— yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần Tang Chỉ thích, hắn đều thích sao? Tang Chỉ ủy khuất bĩu môi, vậy nếu bây giờ nàng thừa nhận ra miệng là mình thích
phượng hoàng xấu xa, liệu A Ly có thể cũng thề non hẹn biển cam đoan
rằng hắn cũng thích phượng hoàng xấu xa hay không? ! (^w^)
Ly
Vẫn thấy mặt tiểu hồ ly hết xanh lại trắng, biểu cảm thay đổi xoành
xoạch thì biết thần trí của Tang Chỉ chắc lại đang bay xa vạn dặm rồi,
trong đầu không biết lại suy diễn ra những chuyện cổ quái ngạc nhiên gì, nên hắn rõ ràng làm như không thấy hỏi: “Lai Thước đâu?”
Ngày xưa hắn đi ra ngoài kiếm ăn trở về, chẳng phải tiểu tử kia sẽ là người đầu tiên chạy ra đỡ bọc đồ tìm thức ăn sao?
“Nha ~~” Tang Chỉ chột dạ hất đầu qua một bên, “Ngươi vừa đi xong thì Lai
Thước liền đau khổ kêu lên, hiện tại đang ngủ rồi.” Dứt lời, lập tức vỗ
vỗ bao đồ có một túm lông tuyết trắng đang thò ra ngoài.
Ly Vẫn
nhìn nhìn nhưng cũng không nhiều lời đem chân gà nướng đưa tới trước mặt Tang Chỉ. Tang Chỉ tiếp nhận chân gà, lần đầu tiên ăn thức ăn mà không
cảm thấy vị gì, theo bản năng ánh mắt nhìn thẳng phía bao đồ, trong lòng thầm nghĩ: A Di Đà Phật, xin ngài phù hộ cho A Ly vài ngày sau mới phát hiện ra, như vậy Lai Thước có thể thuận lợi trở lại Bình Nhạc trấn,
thuận lợi tìm thấy phượng hoàng xấu xa, thuận lợi cứu mình ra…
Lai Thước, ngươi nhất định phải cố lên a! !
Hạnh phúc của tỷ tỷ đều nằm trên tay ngươi, ngươi trăm ngàn lần chớ đi mới
một nửa lại dừng lại chơi nha. Tang Chỉ vừa suy nghĩ vừa cắn môi cắn
chân gà trên tay, rồi lại bởi vì ăn vội ăn vàng nên bắt đầu nghẹn đến ho khan. Bên cạnh, Ly Vẫn thấy thế liền nhanh chóng tiến đến vỗ lưng Tang
Chỉ, cuối cùng lại còn giúp nàng uống nước rồi sau đó lấy khăn tay lau
miệng cho nànng, ôn nhu nói: “Từ từ ăn, không cần vội vàng.”
Tang Chỉ có tật giật mình liền gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó thì bất
ngờ thấy bàn tay nóng lên, hóa ra Ly Vẫn đang cầm tay của mình. Ly Vẫn
nói: “Tang Chỉ, ta biết nàng tự giận mình, trách ta buộc nàng trở về
Long cốc, trách ta giả ngốc lừa nàng… Nàng muốn nghĩ về ta như thế nào
cũng được, nhưng xin nàng nhớ kỹ ta làm như vậy tất cả đều là vì nàng.”
Tang Chỉ chớp chớp mắt, đang muốn nói chuyện thì thấy Ly Vẫn nhắm mắt thẳng
tiến đến phía trước bao đồ, nói: “Tiểu tử kia sao còn không đứng dậy?
Bình thường ngửi được mùi đã sớm tỉnh, Lai Thước, ăn cơm.”
“Lai Thước, mau đứng lên!”
“Tiểu tử kia, bị bệnh rồi à?”
Nói xong, Ly Vẫn bắt đầu mở ra nút thắt bao đồ, bên này Tang Chỉ tâm bắt
đầu căng thẳng, oành một tiếng, chân gà yêu thích nhất rơi xuống đất.
Ly Vẫn từ từ mở bao đồ ra, tim của Tang Chỉ như cũng muốn nhảy lên đến cổ họng.
Nhìn chằm chằm túm lông trắng trong bao đồ thật lâu, Ly Vẫn mới nói: “Sao
lại ngủ như chết thế?” Dứt lời lại sờ sờ đầu hồ ly của Lai Thước. Thấy
thế, Tang Chỉ nặng nề thở ra một hơi dài, tảng đá trong lòng rơi xuống
đất. May mà mình phòng ngừa chu đáo, trước tiên dùng vật biến thành bộ
dáng Lai Thước giả bộ ngủ trong bao đồ, nhưng mà… Gạt được Ly Vẫn chỉ
nhất thời thôi chứ khó mà kéo dài được lâu.
Tiểu hồ ly không có
khả năng ngủ hoài không tỉnh, chỉ cầu mong là khi Ly Vẫn phát hiện chân
tướng thì Lai Thước đã đem được thư đưa cho phượng hoàng xấu xa. Suy
nghĩ xong, Tang Chỉ vỗ vỗ ngực sau đó mới khôi phục sắc mặt bình thường
nói: “Ha ha, đại khái vừa rồi chơi quá nên mệt mỏi. A Ly, ta thấy thời
tiết cũng mau thay đổi, không bằng chúng ta lên đường sớm đi?” Đi sớm
một chút có thể đi được xa hơn chút, như vậy cho đến khi A Ly phát hiện
trong bao quần áo không phải là Lai Thước, bắt đầu đuổi theo cũng chậm
một chút.
Bên này Ly Vẫn tuy có thấy hành vi khác thường của
Tang Chỉ nhưng không lên tiếng nghi ngờ, lại ghé mắt vào xem xem xét xét Lai Thước đang nằm im không động đậy trong bao đồ, miệng cong cười ra
tiếng: “Được.”