Nhóm tiểu yêu áp giải đám người Tang Chỉ trở về phòng, đem phượng hoàng
xấu xa đặt trên giường gỗ, xong rồi cũng chẳng thèm quan tâm đến thương
thế gì mà lập tức đi ra ngoài. Tiểu hồ ly thấy Tuấn Thúc ngày xưa phong
thần tuấn dật bao nhiêu mà giờ này lại bị đánh đến bất tỉnh nằm trên
giường, khóe miệng còn vương nhiều vết máu, thì đáy lòng nàng như co rút lại, không bao lâu sau thì khóe mắt mờ đi, cái mũi cay cay rồi bắt đầu
nức nở.
Ly Vẫn đứng yên phía sau Tang Chỉ, thấy Tang Chỉ nửa quỳ
trước chiếc giường nhỏ khóc nức nở thì lòng hắn cũng ngũ vị tạp trần
chẳng hiểu vì sao. Hai người cứ giằng co như vậy, một người yên lặng
khóc còn một người thì yên lặng xem. Sau một lúc, Ly Vẫn mới cắn răng
nói: “Tang Chỉ…”
Nói ra khỏi miệng thì lại không biết nên tiếp tục
nói như thế nào, Ly Vẫn nhanh chóng nắm chặt hai tay, dưới đáy lòng phỉ
nhổ bản thân ngàn lần vạn lần, bên này Tang Chỉ lại ngừng khóc, dừng một chút lại thình lình mở miệng nói: “A Ly, ngươi vì sao lại muốn kết hôn
với ta?”
Ly Vẫn bị hỏi thì ngẩn ra, nhếch cánh môi lên nhưng rồi vẫn
không đáp được. Vì sao lại muốn cưới tiểu hồ ly? Đây không phải là
chuyện đã quá rõ ràng rồi hay sao? Hắn thừa nhận ban đầu rất chán ghét
vị hôn thê này, vị công chúa Thanh Khâu quốc kiêu căng điêu ngoa này,
cho nên khi biết được phải cùng đi với lão cha đến Thanh Khâu quốc cầu
thân, Ly Vẫn nhất quyết nửa đường bỏ chạy.
Nhưng mà, ông trời đã
quyết định giúp hắn liền âm kém dương sai làm cho hắn bị thương ở Núi
Thúy Bình, rồi cũng sai sai lệch lệch thảy một nữ hài tử đến trước mặt
mình, nàng đưa đôi mắt trong suốt sáng tỏ nhìn hắn cười nói: “Xin chào,
ta gọi là Tang Chỉ.”
Cho dù đã khôi phục trí nhớ, nhưng khoảng thời
gian mà Tang Chỉ dạy hắn cách ăn cơm, mặc quần áo như thế nào vẫn rõ
ràng trong mắt hắn, bởi vì không muốn phải chấm dứt việc được tiểu hồ ly dốc lòng chăm sóc hàng ngày nhanh như vậy cho nên hắn mới giả ngu. Bởi
vì muốn cùng nàng sớm chiều ở chung giống như vậy, cho nên nhất định
phải cưới nàng.
Vì sao? Chẳng phải chính hắn mới là người nên hỏi chữ “vì sao” ư? Vì sao nàng muốn cự hôn, vì sao nàng lại quỳ khóc trước mặt Tuấn Thúc, vì sao người nàng gặp đầu tiên là hắn mà không phải là ta?
Tang Chỉ đưa lưng về phía Ly Vẫn, thật lâu không nghe thấy tiếng động mới
gục đầu xuống nói: “A Ly, khi ta và ngươi ở cùng một chỗ thực vui vẻ. Ta cũng rất nhớ đến khoảng thời gian ngươi ngốc nghếch hồ đồ bị bọn họ Khế Nhạc Thất Thủy bắt nạt, nhớ lúc chúng ta ở Bình Nhạc trấn cãi nhau ầm ĩ mỗi ngày, nhớ lúc ngươi thật sự rất phiền lúc nào cũng bám lấy ta. Ăn
cơm, mặc quần áo, tắm rửa… Có đôi khi ta cảm thấy mình giống như bảo mẫu của một cục cưng thật lớn, nếu có thể, ta cũng hy vọng có thể sống lại
những ngày như vậy, nhưng —— “
Tiểu hồ ly dừng một chút, đứng dậy
quay đầu nhìn Ly Vẫn đang đứng ở trong góc, đôi mắt bởi vì vừa mới khóc
xong nên được nước mắt cọ rửa thành sáng ngời dị thường, thẳng thắn nhìn Ly Vẫn một lát, tiểu hồ ly lắc đầu nói: “Nhưng lúc ngươi cầm lấy tay
ta, nói muốn cưới ta, muốn cùng ta sống quãng thời gian còn lại, ta lại
không cảm nhận được tim mình đập mạnh.”
Phượng hoàng xấu xa lại không giống như vậy, Tang Chỉ chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ tức giận dậm chân
khuỳnh tay, cả người đều không thoải mái. Tên xấu xa này, khinh khỉnh,
thích khoe khoang, tức nhất là luôn lấy nàng đem ra đùa giỡn, đừng nói ở chung một chỗ đời đời kiếp kiếp, mà chỉ cần nghĩ đến việc phải bước đến Thanh Ngô cư của hắn thì tiểu hồ ly liền cảm thấy không cần nhiều lời
vô ích mà mài răng kêu soàn soạt. Nhưng cũng là một người như thế, dù
lúc đó hắn nói sạo hay nói đùa, khi hắn nói thích nàng, hắn nói muốn
cùng nàng thật sự thành thân, Tang Chỉ đã không thể giữ trái tim mình
không cảm động… mà đập thật mạnh, mặt đỏ tới mang tai, hô hấp cũng trở
nên dồn dập.
Vốn dĩ Tang Chỉ còn không hiểu được loại cảm giác này là gì, tình cảm vẫn còn đang mông mông lung lung, thẳng cho đến lúc vừa
rồi, khi phượng hoàng xấu xa thay nàng nhận một chưởng kia, trong nháy
mắt hự một tiếng rồi ngã xuống, đầu óc tiểu hồ ly hóa trống rỗng, trong
đầu chỉ lưu lại một ý niệm:
Nếu phượng hoàng xấu xa chết đi, thì mình sẽ làm sao bây giờ?
… …
Giờ khắc này rốt cục cũng hiểu được, nàng một chút cũng không hề nói đùa.
Nàng thích phượng hoàng xấu xa, thích đến nỗi nếu không có hắn thì không biết nàng sẽ sống sót như thế nào. Tang Chỉ đưa tay lau nước mắt, nói:
“Nếu hôm nay là ngươi thay ta trúng chưởng này, ta sẽ cảm kích, nhưng
chân tay sẽ không luống cuống. Ta thật sự không thể gả cho ngươi.”
Ly Vẫn nghe vậy liền giật mình, cúi đầu nhìn hàng lông mi thật dài của
Tang Chỉ, còn có chiếc mũi khéo léo, hoảng hốt cười thành tiếng. Việc đã đến nước này còn có thể nói cái gì? Lúc Tuấn Thúc bị đánh, Yêu vương
cười nhạo Ly Vẫn thua ở chỗ tâm không đủ nham hiểm, nhưng khi nghe Tang
Chỉ nói, thì cho dù giờ này ngày này là hắn nằm trên mặt đất, hắn cũng
sẽ không có nửa điểm cơ hội.
Thì ra ngay từ đầu chưa hề có cái gì là
thắng hay bại. Ly Vẫn chưa bao giờ nhập cuộc, chưa tiến vào tâm của tiểu hồ ly, làm gì có thể bàn đến thắng hay bại? Cho dù tâm có đủ nham hiểm, cho dù tốn hết công sức, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là đổi lấy một
câu “Cảm kích”.
Ly Vẫn càng nghĩ càng cảm thấy mắc cười, cuối cùng
cười ra tiếng nói: “Tốt, ta hiểu được.” Dứt lời, liền đi ra ngoài, Tang
Chỉ định mở miệng lại nghe Ly Vẫn nói tiếp, “Tang Chỉ, cám ơn nàng đã
nói những lời này cho ta nghe, Long tộc chúng cũng không ướt át bẩn
thỉu, ta… ta chúc phúc cho nàng.” Nói xong, Ly Vẫn đưa ánh mắt phức tạp
liếc nhìn Tuấn Thúc đang nằm trên giường một cái, nói:
“Nàng ở đây
cùng hắn đi, ta đi ra bên ngoài đứng một lát.” Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Lúc đưa tay khép hờ cửa, Ly Vẫn vẫn không nhịn được
quay đầu lại đưa mắt xem xét trong phòng, chung quy khóe miệng thản
nhiên nở ra một nụ cười khổ. Tiểu hồ ly nói thẳng ra như vậy cũng đúng,
tuy rằng lời nói trực tiếp thì đả thương người, nhưng ít ra đau dài
không bằng đau ngắn. Kỳ thật một khắc kia khi nhìn thấy Tang Chỉ nhào
vào trước mặt Tuấn Thúc, hắn không phải đã tự hiểu được sao? (Tử Vi: tội nghiệp Ly ca quá! Huhu T-T)
Tiểu hồ ly, ngươi quả thực đã trưởng thành rồi.
——————————————————— ta là đường phân cách vật hi sinh đáng thương —————————————
Thấy A Ly thật sự đi ra ngoài, tiểu hồ ly còn đang ngơ ngác chưa biết phản
ứng như thế nào thì chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc kỳ quái nói:
“Ai ~ Tiểu Thất Long đáng thương.”
Tang Chỉ nghe vậy kinh hãi, quay
đầu nhìn xem, quả nhiên gặp thân ảnh thướt tha nhiều vẻ của Bích Nữ di
động trên tường, ở phía xa xa vẫn quyến rũ cười nhẹ nhàng với nàng.
“Bích Nữ tỷ tỷ, ngươi làm sao ——” tiểu hồ ly tròng mắt thiếu chút nữa muốn
rớt ra ngoài, nhìn chằm chằm Bích Nữ trên tường, nhìn trái nhìn phải
cũng không giống như người giả mạo, nhưng mà… không phải tiểu oa nhi
Thất Thủy đã từng nói rằng Bích Nữ tỷ tỷ bởi vì bị phong ấn nên không
thể rời khỏi Thanh Ngô cư hay sao. Trừ phi phượng hoàng xấu xa chết đi
mới có thể rời khỏi sao?
Vừa nghĩ tới như vậy, trong đầu Tang Chỉ như nổ vang một tiếng, luýnh quýnh chạy tới bổ nhào tới trước mặt Tuấn
Thúc, nhanh chóng đưa tay sờ sờ tìm hơi thở, sau khi xác định không khí
còn lưu thông thì mới thở phào. May mắn, may mắn quá, phượng hoàng xấu
xa chỉ là hôn mê, vẫn chưa sớm vào miền cực lạc.
Bích nữ ở bên thấy
thế thì đương nhiên hiểu được tâm tư của tiểu hồ ly, ôm tay áo cười
khanh khách giải thích: “Tang Chỉ muội muội không cần khẩn trương như
vậy, tuy rằng ta đúng là không thể tùy ý rời khỏi Thanh Ngô cư, nhưng
chỉ khi chủ nhân thi pháp, ta vẫn có thể đi theo hắn đến căn phòng khác. Ngươi ngẫm lại xem, ban đầu chúng ta ở tại Thanh Ngô cung trên thiên
cung, nếu không phải nhờ tiểu phượng hoàng, ta làm sao lại đến Thanh Ngô cư ở Bình Nhạc trấn chứ?”
Tang Chỉ nghe vậy, có cái hiểu cái không
gật gật đầu. Hình như Bích Nữ tỷ tỷ nói rất có lý, ý tứ chính là chỉ cần chủ nhân đáp ứng thi pháp thì Bích Nữ tỷ tỷ đại khái có thể đi đến bất
kỳ căn phòng nào. Chỉ là trong lời nói hình như… Khoan? Đợi chút, chủ
nhân?
Tang Chỉ trừng mắt nhìn, kỳ quái nhìn thẳng Bích Nữ hỏi: “Vừa
rồi ta nói chuyện cùng A Ly, Bích Nữ tỷ tỷ đều nghe thấy được hết hả?”
Bích Nữ nghe xong lời này giả bộ tiếc hận bĩu môi, chắp hai tay lại: “A di
đà phật, tội lỗi tội lỗi. Tiểu hồ ly à, ta thật sự không phải cố ý nghe
lén đâu. Ngươi cũng biết mà, tướng công tương lai của ngươi có bao nhiêu gian trá, tuy rằng quyết định tới cứu ngươi nhưng vẫn chuẩn bị những
bước phòng bị sau lưng cho chính mình chứ.”
Tiểu hồ ly càng nghe càng hồ đồ không hiểu, “Nghĩa là sao?”
Bích Nữ xem xem xét xét người nào đó vẫn nằm trên giường tiếp tục hôn mê
không hề động tĩnh như trước, mới thở dài nói: “Ai, tiểu phượng hoàng
nào có ngốc như vậy, chẳng lẽ Yêu vương chỉ đánh chơi như phủi bụi thôi
sao? Tại sao lại mang theo ta, nếu thật có chuyện gì đó không hay xảy
ra, cũng sẽ nhờ ta giúp hắn điều trị, chuẩn đoán bắt mạch gì đó. Còn
nữa, Thất Thủy cùng Khế Nhạc cũng đã ở bên ngoài Bình Nhạc trấn hỗ trợ
rồi.”
Tang Chỉ vuốt cằm, việc chuẩn bị các bước phòng ngừa chu đáo
đúng là rất phù hợp với tính cách của phượng hoàng xấu xa, nhưng dù thế
nào vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ vậy? Bích Nữ không đợi tiểu hồ ly
mở miệng, lại nói: “Vừa rồi ta thấy các ngươi cùng tiểu phượng hoàng
tiến vào, đương nhiên ta đã trốn vào một nơi bí mật gần đó lén nhìn tình huống, nhìn xem hắn có bị thương nặng hay không. Ta vừa sợ quấy rầy
ngươi cùng A Ly nói chuyện, vừa lại sợ chậm trễ không xem được thương
thế Phượng Quân đại nhân, cho nên mới không dám hiện thân.”
“Nói như
vậy, lúc vừa rồi chúng ta nói chuyện, ngươi đang giúp phượng hoàng xấu
xa xem bệnh. Bích Nữ tỷ tỷ, vậy hắn có gì trở ngại hay không?”
Bích Nữ nghe xong lời này liền lộ ra tươi cười quỷ mị, nói chắc như đinh đóng cột: “Không có việc gì, đã sớm tỉnh lại rồi!”
Tang Chỉ nghe thấy bốn chữ “Không có việc gì”, đang muốn thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại bị nửa câu sau hoa hoa lệ lệ thốt ra làm choáng váng 囧 ….
Sớm tỉnh…
Sớm tỉnh…
Sớm tỉnh…
Tiểu hồ ly sắc mặt âm trầm cúi đầu nhìn cái tên chim phượng hoàng kia vẫn
đang nằm ngay đơ như trước, hai tay đã nhanh chóng nắm chặt lại.
Tang Chỉ hỏi: “Bích Nữ tỷ tỷ, tỷ xác định?”
Bích Nữ vẻ mặt “có kịch vui để xem” chớp chớp mắt nói, “Ngươi còn không tin
tưởng y thuật của tỷ tỷ? Phỏng chừng Phượng Quân đại nhân nghe thấy
ngươi cự tuyệt người khác, trong lòng thích chí quá nên không muốn mở
mắt ra đâu!”
Dứt lời, Tuấn Thúc đang nằm ngủ ngon lành trên giường
lông mi nhịn không được run rẩy. Bích Nữ thấy thế cười đến run rẩy hết
cả người, vỗ vỗ vai Tang Chỉ nói: “Nói vậy, Tang Chỉ muội muội cũng có
một chút việc nhà muốn xử lý, con người tỷ tỷ ta tâm địa rất mềm yếu,
không thể nhìn người khác bị đánh bị chửi đâu, trước hết phải trốn thôi. Ngươi chậm rãi chờ tiểu phượng hoàng tỉnh lại đi.”
Tang Chỉ nghe
vậy, khóe mắt cũng cong lên, âm thanh ngọt ngào một cách bất thường:
“Bích Nữ tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định thực nhẹ! nhàng! Đánh thức hắn! !”
Dứt lời, ngay lập tức liền xuất ra móng vuốt hồ ly thật dài đi đến bên
giường…