Phải nói, Tang Chỉ tâm tâm niệm niệm ngóng trông phượng hoàng xấu xa đến cướp cô dâu, nhưng đã qua mười ngày lại không hề có một tin tức gì.
Tiểu hồ ly đếm trên đầu ngón tay tính đi tính lại, mắt thấy kỳ hạn cuối
tháng cướp cô dâu ngày càng đến gần, ước muốn gả đi… cũng càng ngày càng mãnh liệt. Chỉ là Bình Nhạc trấn vẫn bình tĩnh như nước, một chút tin
tức cũng không có.
Dần dần, công chúa Họa Thường và Thiên Hồ Đế Quân cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vốn dĩ Họa Thường làm nhiều việc như vậy là muốn giúp cho nữ nhi có chút
thể diện trước khi cưới vào cửa, kỳ thật ở sau lưng đã thông báo cho họ
hàng thân thích, tiệc cưới cần chuẩn bị cái gì thì cũng đã chuẩn bị
xong, thậm chí ngay cả Ngọc đế và Vương mẫu ở trên Thiên cung xa xôi
cũng đã nhận được thiệp cưới của vợ chồng hai người, chuẩn bị tiến đến
chúc mừng.
Mà Phượng thần Đào Sâu Uyên bên kia cũng là người thức
thời, vừa nghe thấy tiểu nhi tử quấy rầy đám hỏi hai tộc Long Hồ, liền
trước khi bị Tang Dục đến khởi binh vấn tội đã sớm chuẩn bị lễ vật đưa
đến Thanh Khâu quốc, cho thấy thái độ cùng lập trường của mình, làm cho
vợ chồng Thiên Hồ Đế Quân á khẩu không trả lời được.
Hết thảy mọi
việc đều đã đầy đủ hết, chỉ còn thiếu gió đông (ý là thiếu thời cơ thích hợp, thiếu hành động “cướp” dâu của Tuấn Thúc). Công chúa Họa Thường
làm cầu kiều (cầu gỗ) cao như vậy, vì nữ nhi mà phải đối phó với hồ tộc, lại phải trói người, lại phải chia rẽ một đôi tiểu tình lữ, cuối cùng
còn phải tạo ra một tập tục cướp cô dâu. Vốn chỉ hy vọng sẽ có bậc thang để leo xuống (ý là nâng cao giá / làm cao nhưng vẫn có người bắc thang, có người thuận theo), cũng không ngờ bậc thang không có, ngược lại cầu
kiều còn muốn vượt khỏi đầu, gần đến giờ cuối cùng của kỳ hạn rồi mà vị
Phượng Quân đại nhân này vẫn không hề xuất hiện.
Nhóm hồ tộc trẻ tuổi vốn đang xoa tay muốn cùng Tuấn Thúc đánh một trận thật lớn để đánh giá cũng không còn một chút khí thế, mỗi ngày đều mệt mỏi trông coi ở trước cửa Tang Chỉ, dần dần, ngay cả uống rượu bài bạc cũng bắt đầu xuất
hiện. Thiên Hồ Đế Quân liền phái người đi điều tra, ngày lại qua ngày,
tin tức truyền đến từ Bình Nhạc trấn càng làm cho người ta cảm thấy thật nóng giận.
Hôm nay không thấy Phượng Quân đại nhân xuất hiện.
Hôm nay chỉ thấy tiên đồng Thất Thủy lên núi Thúy Bình hái một ít thảo dược.
Hôm nay vẫn như trước không tìm được Phượng Quân đại nhân đang ở đâu, cái
gọi là bị thương nặng bế quan tu luyện cũng không tra kỹ được.
Hôm nay con thỏ tiểu tiên bỗng nhiên giận dữ, lại làm đổ nồi hầm thuốc của Thất Thủy.
Hôm nay…
Hôm nay…
Thiên Hồ Đế Quân tức giận đến nỗi vỗ án nhảy dựng lên, chửi rằng Phượng tộc
vô sỉ, nữ nhi không lấy chồng như thế cũng được. Nhưng tiểu hồ ly Tang
Chỉ… hiển nhiên là không nghĩ như vậy. Gần tới ngày thứ hai đếm ngược
của kỳ hạn, đêm nay, tiểu công chúa Tang Chỉ đột nhiên kêu đau bụng, thị vệ hồ tộc canh gác đi vào trong xem xét, còn chưa kịp phát ra tiếng gì, đã bị tỳ nữ Tiểu Quyên cùng với Tang Chỉ đánh đến té xỉu.
Tang Chỉ
cười trộm, nhanh chóng biến thành hình dáng thị vệ, nhìn Tiểu Quyên đang đứng bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Công chúa thật là lợi hại!”
Tang Chỉ nhe răng, “Đó là tự nhiên!” Khi ở Bình Nhạc trấn, mỗi ngày nếu
không phải bị phượng hoàng xấu xa bắt nạt thì cũng là bị buộc làm việc
công của Thổ thần, pháp thuật này thật sự không tiến bộ cũng khó. Cái
gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đại khái chính là đạo lý này
chăng?
Nghĩ đến phượng hoàng xấu xa, đáy lòng Tang Chỉ không nhịn
được rung động, nhất định phải trở về Bình Nhạc trấn tự mình nhìn thấy
mới có thể an tâm. Suy nghĩ xong, Tang Chỉ đá đá thị vệ im lặng như xác
chết ở trên bàn nói: “Tiểu Quyên, ngươi giúp ta canh gác ở chỗ này, cũng giúp ta trông chừng Lai Thước, ta trở về Bình Nhạc trấn xem xét.”
Tiểu Quyên gật đầu, “Công chúa cứ yên tâm.”
Dứt lời, Tang Chỉ quả thực nghênh ngang đi ra khỏi cửa, đang do dự có nên
ra ngoài không, chợt nghe có người quát: “Ngươi làm cái gì ở đây?”
Tiểu hồ ly trong lòng hoảng sợ, nhìn lại hóa ra là thủ lĩnh thị vệ, vội
nhanh chóng đổi thành bộ dáng cợt nhả nói: “Vừa rồi công chúa ở bên
trong khóc nháo, ta vào trong xem xét một chút.”
Thủ lĩnh thị vệ nghe vậy đưa mắt xem xét khuê phòng công chúa, nghe bên trong không có một
chút động tĩnh mới ho khan răn dạy cấp dưới: “Không có việc gì thì không cần đến đây, nhiều nhất là hai ngày nữa huynh đệ các ngươi có thể về
nhà…” Nói chưa xong, thủ lĩnh bỗng nhiên im tiếng, mắt mở to trừng thẳng nhìn Tang Chỉ.
Tiểu hồ ly nghĩ thân phận mình bị bại lộ, mắt cũng mở to nhìn thẳng thủ lĩnh thị vệ, đang muốn mở miệng đã thấy đối phượng
xoay người lật lại, ngã một cái xuống đất. Tang Chỉ chớp chớp mắt, vừa
quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng hiền dịu là ống tay áo màu xanh,
nhiễm một tầng sương bạc phát ra ánh sáng mờ ảo, vô cùng thánh khiết.
Tóc vẫn buộc chặt gọn gàng như trước, nhưng giống như phối hợp với không khí lạnh giá đêm nay, hắn lại chọn Ngọc Quyết trâm yêu thích nhất, có
vẻ cả người càng toát ra hăng hái.
Rõ ràng vẫn ăn mặc giống như ngày
thường, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, vẻ mặt cũng như vậy, nhưng thật sự đã lâu không nhìn thấy, lại một ngày không thấy như cách tam thu (*) (= Ba năm), giờ này phút này, Tang Chỉ nhìn thấy phượng hoàng xấu xa cười
như không cười liếc mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy tim đập như muốn nổ lớn, thiên ngôn vạn ngữ dưới đáy lòng lại không biết phải nói lên từ đâu.
Mặt Tiểu hồ ly hơi hơi phiếm hồng, xấu hổ cúi đầu chọc ngón tay, đang chờ
phượng hoàng xấu xa mở miệng nói chuyện, nói “Ta nhớ nàng” “Ta đến cướp
nàng” “Rốt cục cũng nhìn thấy nàng” đều được, chỉ cần từ miệng hắn nói
ra đều tốt. Tang Chỉ hơi hơi cong môi, đáy lòng nhu tình mật ý, lắng tai lắng nghe, đã nghe Tuấn Thúc nói:
“Ngươi muốn tự mình ngã xuống hay cần ta động thủ?”
(⊙o⊙)? Tươi cười cứng đờ, Tang Chỉ mờ mịt ngẩng đầu, đây là tình huống quái
quỷ gì?? Chẳng lẽ phượng hoàng xấu xa nghĩ… Đẩy ngã nàng? Ở, ở trong
này?
“Ngươi, ngươi…” Tang Chỉ mặt đỏ bừng, chỉ vào Tuấn Thúc dậm chân nói: “Đáng ghét đáng ghét!” Tuy rằng hai người bọn họ sẽ lập tức thành
thân, nhưng lại nói những lời trắng trợn như vậy, tiểu hồ ly thật sự khó có thể tiếp nhận được. Mà Tuấn Thúc ở bên này, nhìn đến tình cảnh cũng
là ——
Một thị vệ lưng to như vai gấu, bộ dạng hung tợn nhìn thấy lão
đại nhà mình bị hắn xử lí xong, ngẩng đầu vừa thấy bộ dáng của hắn thì
vẻ mặt lại chỉ còn kinh ngạc cùng… mừng rỡ? Dưới đáy mắt lại vừa che kín háo sắc cùng với mê luyến, tuy rằng dung mạo Tuấn Thúc thường đưa tới
sự ái mộ của nhóm tiên nga yêu nữ, nhưng bị một thị vệ hồ tộc nhìn trộm
như vậy, Tuấn Thúc vẫn là cảm thấy có phần hoảng hốt như bị sét đánh.
\^o^/
Lười nói lời vô nghĩa nên trực tiếp hỏi y muốn tự mình giả bộ
bất tỉnh rồi ngã xuống, hay vẫn là buộc hắn động thủ, nhưng hồ nam háo
sắc này nghe vậy lại giật mình, dáng vẻ thế mà lại giống như tiểu nữ nhi thẹn thùng đưa hai tay ôm mặt xấu hổ, kêu lên một cái thẹn thùng “Đáng
ghét”. Cho dù phượng hoàng xấu xa có bình tĩnh như núi thái sơn đến đâu
thì khi đối mặt với tình huống này cũng thật là cảm thấy có điểm … ghê
tởm. Tiểu hồ ly tâm tình còn chưa kịp vui sướng đã bị đánh cho hồn phách lên mây, phượng hoàng xấu xa rõ ràng khoát tay, đem tên ẻo lả này đánh
ngã xuống đất một cái, lại không hề phát ra một tiếng động. [=)))]
Tuấn Thúc nhíu mày, mắt hơi liếc nhìn đèn đuốc sáng trưng ở phòng xa xa kia, cân nhắc theo tính tình Tang Chỉ, nếu nghe thấy động tĩnh bên ngoài đã
sớm đi ra, tại sao lại yên lặng không một tiếng động? Đừng nói là có
gian trá nha? Còn đang suy nghĩ, Tuấn Thúc chợt nghe phía sau truyền đến giọng quát lớn đầy hưng phấn: “Tiểu nhi Phượng hoàng, ngươi rốt cục
cũng đến đây!”
Tuấn Thúc quay đầu lại, chỉ thấy nam tử áo đen đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào hắn, phía sau còn có năm ba thị vệ đi theo, xem dáng người liền biết trong đó toàn là cao thủ. Nam tử đồ đen nhe
răng cười to, rút bảo kiếm trong tay ra để lên người, “Thế nào, còn nhớ
ta chứ?”
Nghe xong lời này, trong lòng Tuấn Thúc hơi nổi nóng, nhớ
rõ, đương nhiên nhớ rõ. Người này chính là biểu ca của Tang Chỉ —— Tang
Quyết. Tang Quyết và Tang Chỉ có chung một cái bệnh, đó là đối với pháp
thuật tu tiên cái gì cũng không biết, nhưng đối với việc bắt gà thì thôi rồi… Không biết trời sinh có thù oán như thế nào, Tang Chỉ và Tang
Quyết vô cùng khinh bỉ bộ tộc Phượng hoàng, thấy bọn họ chỉ là một dạng
gà tiến hóa mà thôi, trời sinh ra là để bị hồ ly bắt nạt.
Năm đó Tang Chỉ tuổi nhỏ, miệng vết thương tuy rằng cũng từ từ lành lại, nhưng đối
với Tang Quyết này thì không hề giống thế. Trước kia ngẫu nhiên gặp mặt ở Thiên cung, vị Thế tử này luôn muốn cùng phượng hoàng xấu xa đấu một
trận ngươi sống ta chết. Nếu là giống như bình thường, đối với khiêu
chiến của Tang Quyết hôm nay, Tuấn Thúc tự nhiên sẽ không để vào mắt.
Nhưng trước mắt…
Tuấn Thúc híp mắt lại, âm thầm vỗ vỗ thương thế chưa lành ở ngực. Kỳ thật
đợi đến giờ này ngày này mới đến cướp cô dâu cũng không phải thật sự là
do thương thế quá nặng, ở sơn động tu dưỡng. Mà là Tuấn Thúc hiểu được,
nếu thân thể của hắn còn chưa hồi phục hoàn toàn thì không thể ứng phó
được nhiều thị vệ như vậy. Không những thế Minh Tao ca ca vào thời điểm
như thế này lại không ở bên cạnh, ngay cả một người thế thân cũng không
có (‘Lời tác giả’ Meo Meo: Ca ca đáng thương, ngươi mới có một điểm tác
dụng như vậy thôi ╮(╯_╰)╭).
Do vậy Tuấn Thúc mới phải sử dụng kế, cố ý truyền ra tin tức hắn ở sơn động dưỡng thương làm cho Họa Thường nóng
vội, kết hợp với mười ngày không đi ra ngoài, đợi cho mọi người không
còn kiên nhẫn, bọn thị vệ cũng “Một đến, hai giảm, ba đi” mới khoan thai đến sau. (Quá thâm)
Kể từ đó, toàn bộ Thanh Khâu quốc có thể nói là
vui mừng khôn xiết, vợ chồng Thiên Hồ Đế Quân nghe nói Tuấn Thúc đã ẩn
vào Thanh Khâu quốc, nhưng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt bỏ qua,
bọn thị vệ đánh đánh cười cười so chiêu như phủi bụi, phượng hoàng xấu
xa tiến đến phía trước khuê phòng dễ như trở bàn tay. Vốn tưởng rằng đại công cáo thành, nhưng gặp Tang Quyết ở trước cửa này lại lập tức thay
đổi.
Đứa nhỏ này tâm nhãn thực dễ thấy, làm gì quan tâm đến cái gì
gọi là hôn sự của muội muội, thật vất vả mới có cơ hội cùng Tuấn Thúc
thử sức, chỉ hận không thể đến chết cũng muốn báo thù. Nếu như bình
thường, khi phượng hoàng xấu xa tâm tình tốt, cũng có thể sẽ cùng hắn
vẫy vẫy móng vuốt, nhưng trước mắt Tuấn Thúc lại không có tâm tư kia,
nếu như đêm nay rơi vào trong tay tiểu tử này, không cướp được tiểu hồ
ly kia mới thật sự là chuyện phức tạp.
Bên này Tang Quyết thấy Tuấn
Thúc không nhúc nhích gì nên nghĩ rằng mình bị khinh thường, cuối cùng
không chịu nổi bèn nhảy qua, mặc dù đao kiếm cùng với động tác không
được linh hoạt lắm nhưng vẫn buộc được Tuấn Thúc lui về phía sau vài
bước. Trong lúc nhất thời hai người, một người thì chỉ để ý đánh thẳng
tấn công về phía trước, còn một người thì chỉ liên tục tránh lui về phía sau, cho dù đánh cho hoa rơi nước chảy cũng không phân rõ thắng hay
bại.
Phượng hoàng xấu xa lắc mình ra phía sau, lại chợt thấy bước
chân khó khăn, biết vừa rồi mình cùng bọn thị vệ so chiêu, lại cùng
trưởng lão hồ tộc khoa tay múa chân một phen nên đã sớm hao hết khí lực, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ thất thế. Bản thân đang do dự không biết nên làm như thế nào, kiếm của Tang Quyết bỗng bị một trận gió đánh tạt đi,
thét to một tiếng ngã trên mặt đất.
Vừa rồi mọi người còn đang trầm
trồ khen ngợi giờ đều đứng yên ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn thẳng hai người. Tang Quyết trên mặt đất cử động thân mình, nhưng vẫn không cử động
được, chỉ hận hận kêu lên: “Ngươi… Ngươi sử dụng pháp thuật quỷ quái
gì!”
Phượng hoàng xấu xa nghe vậy lông mày nhíu lại, theo bản năng
liếc nhìn sang một bên, bóng xanh chợt lóe ngang qua, chưa kịp nhìn thấy rõ bộ dáng ân nhân cứu mạng, bóng dáng đã biến mất. Thấy thế, Tuấn Thúc nhếch môi một cái, cũng không nói cái gì nữa phất tay áo bước vào trong khuê phòng công chúa.
Dựa theo quy củ cướp cô dâu, lúc chú rể tiến
được vào trong phòng cô dâu thì hoạt động cướp cô dâu xem như kết thúc
viên mãn, dù người nhà là ai cũng không được xông vào phòng quấy rầy vợ
chồng son ngọt ngào. Nhưng phượng hoàng xấu xa vừa vào trong phòng Tang
Chỉ, thật vất vả mới bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống để hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên đã thấy một tiểu nha đầu ngốc ngốc ngơ ngác
chớp chớp mắt tò mò đánh giá mình, bên cạnh, còn có một thị vệ bị cột
chặt vào trong cột.
Có điều, không có bóng dáng Tang Chỉ.
Tuấn Thúc khoanh tay, “Công chúa nhà ngươi đâu?”
Tiểu Quyên vẫn ngốc nghếch bẩm sinh như trước, “Ngươi là Phò mã?”
Tuấn Thúc: “Đúng vậy, công chúa nhà ngươi đâu!”
Tiểu Quyên nhìn thấy Tuấn Thúc thì mặt hơi hơi vặn vẹo, một chút cũng không
hấp tấp, nhìn trời nhìn đất một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Ah, Phò mã,
nếu nô tỳ đoán không lầm, công chúa đã bị Phò mã đánh hôn mê.” (_._!)
… …
Đây chính là lời nhắc nhở đáng buồn của bị kịch cướp cô dâu.