Chỉ một hành động mà thay đổi trời đất.
Đêm hôm đó, Tuấn Thúc vì bị
hạ thuốc trước đó mà mất đi tiên cơ, Thất Thủy, Bích Nữ trở tay không
kịp, cũng không thể đánh lại. Chủ tớ ba người đồng loạt đều bị bắt.
Nhưng điều làm cho Vương Mẫu nương nương cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là Yêu vương lại có phòng bị trước, trước khi thiên binh thiên tướng
đánh vào miếu thổ địa, Yêu vương mang theo đệ đệ Lai Thước, Minh Tao ca
ca Tuấn Ngạn đã sớm không còn bóng dáng.
Mà do thân phận đặc thù của
công chúa Tang Chỉ nên bị vợ chồng Thiên Hồ Đế Quân mang về Thanh Khâu
quốc an dưỡng. Từ ngày ấy trở đi, bản thân của tiểu hồ ly tựa như hoàn
toàn thay đổi trầm mặc không nói không cười, cho dù công chúa Họa Thường có nghĩ ra bao nhiêu biện pháp cũng không thể khiến cho nữ nhi mở miệng đáp lại một câu.
Công chúa Tang Chỉ thành thân mới một tháng cứ như
vậy mà trở lại nhà cha mẹ, sau đó ru rú ở trong nhà, không bước ra khỏi
cửa phòng nửa bước. Họa Thường sợ con gái nghĩ quẩn, mỗi ngày đều đến
khuyên bảo, nhưng nàng vẫn cứ như đại hải trầm thạch (câm như hến), nhìn trong mắt nữ nhi hoàn toàn là mờ mịt không có một chút cảm giác nào.
Mọi người đoán rằng nàng là do phu quân bị bắt và bị Vương Mẫu lợi dụng
mà thương tâm quá độ, nhưng tiểu hồ ly mỗi ngày cần ăn sẽ ăn, cần ngủ sẽ ngủ, trở về Thanh Khâu quốc bị giam lỏng hơn nửa tháng cứ thế tròn béo
một vòng, khiến cho người ta quả thật thắc mắc.
Giữa trưa một ngày,
Tang Chỉ sau khi cùng công chúa Họa Thường dùng cơm trưa xong liền nằm
ngủ ở trên ghế quý phi, nhóm nha đầu tỳ nữ thấy thế cũng rời khỏi cửa
phòng. Tiểu hồ ly đang nhắm mắt mơ mơ màng màng, thấy mu bàn tay ướt
sũng giống như bị cái gì đó ôn nhuận liếm liếm, mở mắt ra liền đối diện
với một đôi mắt đen long lanh, không phải Lai Thước thì là ai?
Lai
Thước thấy Tang Chỉ tỉnh lại, kêu lên vui mừng nhào vào trong lòng nàng
ra sức làm nũng, tiểu hồ ly trong mắt lại lộ ra gợn sóng mà thời gian
qua khó ai thấy được, sờ sờ phía sau gáy tiểu tử kia, ý bảo sao ngươi
lại tới đây?
Lai Thước nhún nhún lỗ tai, quay đầu nhìn phía sau,
thoáng chốc chỉ nhìn thấy bàn gỗ xuất hiện nhiều ánh sáng bạc, chùm sáng dần dần tập trung thành một tụ, bắt đầu có người hiện ra —— áo choàng
màu bạc thướt tha, thắt lương màu bạc, dung nhan tuấn lãng, vẻ mặt vẫn
lạnh lùng băng giá như trước kia.
“Bổn vương từng hứa với Tuấn Thúc, nếu có một ngày xảy ra biến cố, hắn vô ý bị bắt, thì bổn vương sẽ thay hắn chăm sóc ngươi.”
Tang Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lông hồ ly Lai Thước, không nói một tiếng gì.
“Hơn nửa tháng này, công chúa Tang Chỉ sống an nhàn sung sướng nên không
biết tình hình bên ngoài. Vương Mẫu không hổ là cánh tay trái bờ vai
phải của Ngọc đế, một mặt giam giữ thiếu chủ Phượng tộc để uy hiếp
Phượng Thần, một mặt làm bộ vây đánh Vô Khích Bích Thụ của Phượng tộc,
cuối cùng lại truy bắt hồ yêu tộc chúng ta và Tuấn Ngạn khắp nơi.”
Yêu vương nói đến đây dừng một chút, ánh mắt nửa châm chọc nửa dò xét nhìn
Tang Chỉ cong môi, “Đương nhiên, công chúa Tang Chỉ cũng không có ngày
sống yên lành. Làm mật thám nhưng vẫn không được Vương Mẫu nương nương
lão nhân gia kia hoàn toàn tín nhiệm, sau khi lợi dụng ngươi xong liền
bắt đầu giam lỏng ngươi.”
Nghe xong lời này, Tang Chỉ nãy giờ vẫn im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu, mắt lóe lên ngọn lửa nói, “Không phải ta!”
Hai chữ “mật thám” đã sớm đâm thật sâu vào đáy lòng Tang Chỉ, như rút dây
động rừng (rút một sợi dây làm rung chuyển cả khu rừng), Yêu vương trêu
chọc nhẹ nhàng như thế cũng khiến nàng đau đến cơ hồ không hít thở nổi.
Mặc dù bị giam lỏng, nhưng Vương Mẫu cũng không có khống chế quyền tự do của Tang Chỉ ở bên trong Thanh Khâu quốc, nhưng tiểu hồ ly sợ phải nghe thấy những lời đồn đại chuyện nhảm nên khi trở về nhà cha mẹ liền lập
tức tự nhốt mình vào trong phòng không hề ra ngoài.
Bởi vì sợ hãi, cho nên không dám ra ngoài.
Bởi vì khổ sở, cho nên không muốn đi lại.
Nàng sợ, sợ ánh mắt của người trong tộc nhìn mình; sợ hai chữ “Mật thám” này cố ý vô tình truyền vào tai mình, sợ mẫu hậu thật cẩn thận khuyên giải, sợ Tuấn Thúc…
“Không —— không phải ta! Ta không có hại Tuấn Thúc, ta không có bán đứng chàng!” Tang Chỉ che lỗ tai, cao giọng hô lên như bị
bệnh tâm thần, vốn tưởng rằng nước mắt sớm đã khô cạn nay lại tuôn trào
như vỡ đê.
Lai Thước thấy thế, chớp chớp mắt nhìn nhìn Tang Chỉ, lại
xem xét xem xét ngoài cửa, nhanh nhẹn nhảy đến đầu vai Yêu vương, Yêu
vương cong môi cười, “Không cần lo lắng, trước khi vào nhà ta đã bố trí
kết giới, giờ phút này cho dù nàng vừa kêu vừa la lớn bên ngoài cũng sẽ
không phát hiện được.”
Lai Thước nghe vậy yên tâm mà gật gật đầu, đã
thấy ca ca càng cười càng vui vẻ, “Nhưng mà như vậy không phải tốt lắm
sao? Nghe công chúa Tang Chỉ hơn nửa tháng không nói một lời, ta còn
thật lo lắng nàng đã bị câm điếc.”
Tang Chỉ nức nở, việc đã đến nước
này cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, lau lau nước mắt lạnh nhạt
nói: “Ngươi tới là vì muốn sỉ nhục ta?”
Yêu vương nói: “Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, một là đi theo ta, hai là ở lại nơi này tiếp tục làm mật thám.”
Tang Chỉ trầm mặc, không nói một tiếng. Yêu vương tiếp tục nói, “Bổn vương
biết công chúa Tang Chỉ đang lo lắng cái gì. Nàng nghĩ rời khỏi Thanh
Khâu quốc theo ta rõ ràng là vừa ra khỏi hang hổ lại vào hang sói đúng
không. Đúng vậy, bổn vương xác thực không hề đứng về phía của tướng công nhà ngươi, nhưng về chuyện Ma Nhãn, thật ra chúng ta đã thỏa thuận với
nhau.”
Tiểu hồ ly hỏi, “Thỏa thuận cái gì?”
“Vương Mẫu chèn ép
Phượng tộc chính là vì Phượng tộc càng ngày càng mạnh hơn, về phần rốt
cuộc bọn họ có cấu kết với Ma tộc hay không, chỉ có Tuấn Thúc mới có thể nói. Giờ phút này Long tộc đã liên thủ cùng Vương Mẫu, nếu thực sự
khiến cho bọn họ chiếm ưu thế tiêu diệt Phượng tộc, chiếm ba phần thiên
hạ, thế cục sẽ bắt đầu rung chuyển. Lúc đó tộc hồ yêu sẽ gặp đầy nguy
cơ, bổn vương tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”
Tang
Chỉ nhắm mắt lại, trầm ngâm nói, “Cho nên, ngươi với Tuấn Thúc lén kết
thành liên minh, muốn tìm Ma Nhãn trước khi Dì tìm được.”
Khóe miệng
Yêu vương giương lên, biểu hiện đồng tình. Thong thả bước qua bước lại,
Yêu vương khoanh tay vẻ mặt lạnh nhạt, “Đương nhiên, đi hay ở đều do
chính ngươi tự quyết định, mà về phần Tuấn Thúc, bổn vương sẽ đem hết
sức lực nghĩ cách cứu viện.”
Nghe xong lời này, Tang Chỉ ngẩng đầu,
ánh mắt dị thường kiên định, “Không cần. Tướng công nhà ta, tự bản thân
ta sẽ cứu, cho nên tạm thời, ta không thể đi.”
——————————————————— ta là đường phân cách đi ngang qua ————————————————
Phượng hoàng xấu xa bị bắt lại, Minh Tao ca ca cùng Yêu vương tung tích không
rõ, chính nàng cũng lại bị giam lỏng… Trong một đêm mà lại chuyển biến
nghiêng trời đổ đất như vậy không phải không làm cho Tang Chỉ tuyệt
vọng, thống khổ, mê man. Nhưng sau khi đã khóc điên cuồng, Tang Chỉ hiểu được, giờ phút này không phải là thời điểm để bốc đồng.
Bất luận hai tộc Long Phượng ân ân oán oán, bất luận Phượng tộc có thực sự liên quan đến Ma tộc hay không, phượng hoàng xấu xa vẫn là phượng hoàng xấu xa
của nàng, cho dù chết cũng nhất định phải nhìn thấy hắn một lần, để nói
chuyện rõ ràng cho chàng hiểu rồi Tang Chỉ mới có thể an tâm nhắm mắt.
Trong thời gian này, Tang Chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, cho dù có khó khăn
nhưng vẫn tự buộc mình phải nhắm mắt ngủ; cho dù miệng không có khẩu vị, cũng buộc mình phải đau khổ nuốt xuống cơm canh này.
Chính là, vì hôm nay.
Chính là, vì cực khổ suy tư nghĩ ra kế hoạch mưu kế trong hơn mười ngày qua.
Hôm nay Tang Chỉ phấn khởi trang điểm, chờ đến khi sửa sang xong liền đi ra tiền thính thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu. Mới vừa đi đến gian hành lang,
Tang Chỉ liền nghe Ngọc mẫu bên người mẫu hậu đang đè thấp âm thanh
xuống nói cái gì, nghiêng tai lắng nghe đúng là có liên quan đến việc
xét xử Tuấn Thúc.
“Vương hậu, hôm nay thiên cung đã truyền đến tin
tức, nói là khảo vấn hơn nửa tháng mà Phò mã gia… Ách, ai, là Phượng
Quân đại nhân vẫn như trước, không thốt ra một lời bóng gió nào về Ma
tộc, thiên chiến bên Vô Khích Bích Thụ kia cũng đánh đến khí thế hừng
hực nhưng hiện thời cũng không phân thắng bại, nhóm cung nga nói là —— “
Ngọc mẫu nói đến một nửa, hình như có chút băn khoăn không dám nói, giây lát sau liền nghe Họa Thường nói, “Cứ nói đừng ngại.”
Ngọc mẫu được cho phép, sau đó mới êm tai mà nói, “Nói là Vương Mẫu nương
nương đã buông tha không giằng co nữa, niệm tình Phượng Quân đại nhân
cũng đã từng có công, chỉ giam giữ ở dưới đáy hồ Bích Linh.”
Tang Chỉ ở bên ngoài nghe xong lời này, nhịn không được thân hình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa chống đỡ không nổi ngã xuống đất rồi. Khá lắm, “chỉ giam giữ ở dưới đáy hồ Bích Linh”, Vương Mẫu nương nương còn quả thực
“nhân từ” ! Đáy hồ này là biên giới giữa tiên giới với minh giới, đã bị
phong ấn nơi này thì dù tiên hay ma đều không thật sự chết đi nhưng cũng chẳng chân chính còn sống, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chịu sét đánh của thiên lôi, thật sự là… sống cũng không bằng chết.
Chửi rủa
xong, Tang Chỉ nhịn không được nắm chặt thanh cửa, lại bị Họa Thường bên trong nghe được động tĩnh, khẽ quát một tiếng “Ai”. Ngọc mẫu liền nhanh chóng bước chân đi ra ngoài nhìn xung quanh, khi thấy đúng là tiểu công chúa, nét mặt già nua nhịn không được lại trắng thêm ba phần.
Thấy
tình huống như thế, Tang Chỉ ngược lại lại bắt đầu bình tĩnh, nâng ống
tay áo màu xanh biển lên liền tiến vào trong hành lễ nói: “Chỉ Nhi thỉnh an mẫu hậu.”
Nghe công chúa Tang Chỉ trầm mặc nhiều ngày lại mở
miệng nói chuyện, mọi người trong phòng đều nghẹn họng nhìn trân trối,
Họa Thường lại ngồi không yên mà đứng dậy nâng nữ nhi, một mặt cũng nhịn không được mà rơi lệ, “Chỉ Nhi, con rốt cục cũng nói chuyện với mẫu
hậu.”
Tang Chỉ đứng thẳng lại, ánh mắt như nước, “Chỉ Nhi nghe nói tướng công qua mấy ngày nữa sẽ bị giam giữ dưới đáy hồ Bích Linh.”
Dứt lời, Ngọc mẫu cùng Họa Thường quay mặt nhìn nhau, công chúa Họa Thường
định mở miệng muốn nói gì đó,chợt nghe tiểu hồ ly nhanh chóng nói, “Mẫu
hậu yên tâm, nữ nhi không có tâm tư khác, chỉ là muốn… gặp lại hắn lần
cuối cùng.”
Một câu, người ngồi trong nhà đều sợ hãi.
Trước mắt
chính là thời cơ vô cùng tốt, Vương Mẫu cùng Phượng tộc ở Vô Khích Bích
Thụ càng đấu càng khí thế ngất trời, mà lợi thế quan trọng nhất đó chính là Tuấn Thúc, hơn nữa thân phận đặc thù của Tang Chỉ, hai người không
phải nói muốn gặp là có thể gặp nhau được. Công chúa Họa Thường nghe vậy giật mình, cho cung nữ hai bên trái phải lui hết rồi mới kéo nữ nhi
ngồi xuống, buồn bã nói:
“Chỉ Nhi, con đang hận Dì của con sao?”
Mí mắt Tang Chỉ giật giật, cúi thấp mắt không nói lời nào. Hận sao? Bà đã
xây dựng cục diện này để nàng mắc mưu nhập vào, ly gián tình cảm giữa
mình và Tuấn Thúc, làm hại Bích Nữ, Thất Thủy bị bắt, tất cả những
chuyện này, chỉ cần một từ “hận” thì làm sao có thể biểu hiện rõ tâm
tình của mình?
Đối với Vương mẫu ngày xưa vẫn luôn yêu thương nàng, Tang Chỉ quả thực là Hận —— Thấu—— Xương.
Họa Thường thấy thế hít một hơi lạnh, đứng dậy nhìn ngoài cửa sổ nói: “Tỷ
tỷ xưa nay vốn như vậy, có lẽ lúc đầu tỷ ấy đưa cho con bình thuốc cũng
không thật sự là muốn mượn tay con hạ độc Tuấn Thúc, nhưng mà tỷ ấy
chính là muốn hai con nghi ngờ mất lòng tin với nhau, lại bày ra bằng
chứng giả để đổ cho là do con hạ độc, khiến cho Tuấn Thúc hoàn toàn
không còn tin tưởng con.”
“Kể từ thời điểm đó, cho dù hiện tại con
nghĩ ra biện pháp gì giải cứu, Tuấn Thúc cũng không còn tin con, con làm thế nào mới có thể cứu hắn? Tình hình như vậy, cần gì phải gặp lại?”
Nghe xong lời này, Tang Chỉ rũ mắt xuống vẫn như trước không phản ứng nhiều
lắm, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Mẫu hậu yên tâm, Tang Chỉ thật sự
không có ý nghĩ khác, nhưng dù sao cũng làm vợ chồng một thời gian, muốn gặp lại hắn một lần thôi.”
Họa Thường nghe vậy khẽ lắc đầu, tư vị
trong đáy lòng nói không nên lời, ngồi xuống xoa bàn tay mềm mại của nữ
nhi, thấp giọng nói: “Chỉ Nhi, ta có nói với con về cô cô của con hay
không?”
“Cô cô?” Tang Chỉ chớp chớp mắt, không rõ tại sao lại đột
nhiên chuyển tới đề tài này. Sao nàng không biết mình có thêm một cô cô?
Họa Thường cười nói, “Cô cô của con, chính là công chúa Nhược Như năm đó có tiếng là đại tài nữ của tam giới, văn võ song toàn, băng tuyết thông
minh. Lúc ấy các thần tiên đều yêu thương nàng nhiều hơn ta, lại nói ta
cũng chỉ là một người có nhan sắc xinh đẹp, so ra kém xa khí chất tài
hoa của công chúa Nhược Như, khiến ta tức giận đến phiền não.”
Tang
Chỉ chuyển động mắt, “Nói như vậy, mẫu hậu gả đến đây chẳng phải là
thường cùng cô cô Nhược Như cãi nhau sao? Con sống ở Thanh Khâu quốc lâu như vậy, tại sao chưa từng nghe nói rằng cha có muội muội nào đó?”
Họa Thường sờ sờ đầu nữ nhi, cười càng hiền dịu, “Thật ra ta cũng nguyện ý
cùng đại tài nữ này ganh đua cao thấp, cùng sống ở dưới một mái hiên nhà cãi nhau, chỉ tiếc… Không lâu sau khi ta gả vào đây nàng liền đi xa,
rồi lúc trở về đã là long trời lở đất, sau đó… Cha con đã dặn dò không
cho bất luận kẻ nào nhắc đến tên của cô cô con, thời gian quá dài, nàng
liền biến mất như chưa bao giờ tồn tại.”
Tang Chỉ nghe vậy chợt kinh
ngạc, nói như vậy, công chúa Nhược Như này phỏng chừng trên người đã xảy ra đủ chuyện, cứ thế nên phụ thân mẫu hậu kỵ húy sâu đậm, nhiều năm như vậy cấm không cho ai nói ra. Nhưng vì sao lúc này mẫu hậu lại chủ động
đề cập, đây là duyên cớ nào? Lại có liên quan gì đến nàng và Tuấn Thúc?
Họa Thường mặc kệ phản ứng của Tang Chỉ, cố gắng tiếp tục nói: “Kỳ thật năm đó thống nhất tam giới, tiên tộc cũng không hề thật sự có thực lực để
phong ấn Ma tộc tại Ma Vực. Hai phái đặt ra ranh giới, nhưng Ma tộc lại
liên tiếp xâm phạm, khiến cho dân chúng lầm than. Lúc ấy Vương Mẫu sai
công chúa Nhược Như muốn nàng lẫn vào Ma tộc làm mật thám để hoàn thành
nghiệp lớn.”
“Cô cô con đáp ứng, vừa đi Ma tộc thoáng cái đã hơn mười năm, cho đến khi trở về thật sự thăm dò được chi tiết của Ma tộc, giúp
đỡ Vương Mẫu hoàn thành phong ấn chống lại Ma tộc, khiến cho Ma tộc
giống như con chim bị nhốt trong lồng không có biện pháp rời khỏi Ma
Vực. Nhưng lúc này Nhược Như đã không còn là Nhược Như mà ta quen, ngay
tại lúc Thanh Khâu quốc tổ chức lễ mừng công chúa Nhược Như lập được
công lớn, nàng lại trộm đi Ma Nhãn, từ đó trở về sau không có tin tức.”
Tang Chỉ ngạc nhiên hô lên, “Nàng làm phản? !”
Họa Thường gật đầu, “Nhân phi cỏ cây thục có thể vô tình (đã là người đâu
phải cỏ cây mà có thể vô tình), trong thời gian mười năm Nhược Như ở Ma
tộc, sớm đã cùng thiếu chủ Ma tộc thành hôn, vợ chồng càng thêm ân ái,
Nhược Như liền động tâm. Nhưng dù sao nàng cũng coi như còn tỉnh táo,
hiểu được ân oán hai tộc tiên ma khó chấm dứt, thế cục chỉ càng ngày
càng phức tạp, liền âm thầm hạ quyết định: Trước khi Ma tộc bị phong ấn, liền vụng trộm trở lại Ma giới cùng trượng phu làm một đôi chim bị nhốt trong lồng. Cho dù bị trượng phu tự tay giết chết, cũng muốn cùng hắn ở một chỗ. Chỉ tiếc, Vương Mẫu đã sớm âm thầm hạ thủ…”
Tang Chỉ dừng
một chút, suy đoán nói: “Năm đó Vương Mẫu cũng dùng kế ly gián họ giống
như đối với con và Tuấn Thúc khiến cho cô cô Nhược Như cùng Ma vương
nghi ngờ lẫn nhau, lại không có cách nào tin tưởng lẫn nhau, cho nên cô
cô mới cuối cùng không thể trở về?”
Họa Thường gật đầu, “Nếu năm đó
tình yêu của bọn họ kiên định hơn một chút, và tin tưởng lẫn nhau một
chút, Nhược Như cũng sẽ không cùng Ma Nhãn tung tích không rõ, lại càng
không… có hậu quả như bây giờ.”
Nghe lời nói êm tai, Tang Chỉ nghe
xong đáy lòng bắt đầu gợn sóng, tiểu hồ ly híp mắt lại do dự phân tích
lời nói vừa rồi của Họa Thường, rồi dường như đã có chút hiểu được ý
trong đó, há mồm thì thào kêu lên mẫu hậu, công chúa Họa Thường đã xua
tay nói: “Thôi thôi, ai bảo con là nữ nhi của ta làm chi? Con đã muốn
gặp hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp, cũng sẽ cho hai người gặp nhau.”
————————— ta là đường phân cách đi ngang qua ——————
Công chúa Họa Thường nói được thì làm được, quả thực giúp tiểu hồ ly gặp lại Tuấn Thúc.
Nhưng mà phương thức hai người gặp lại nhau không hề giống như Tang Chỉ đã
nghĩ. Họa Thường cùng Vương Mẫu là tỷ muội nhiều năm, hiểu được Vương
mẫu luôn hướng đến lấy đại cục làm trọng, hôm nay cho dù chính bà mang
theo nữ nhi khóc đến chết trước mặt nàng cũng không thể khiến cho đôi vợ chồng son gặp mặt một lần. Bà nhất định dùng phương thức trái ngược,
dùng tiên thuật giúp dỡ Tang Chỉ nhập vào cảnh trong mơ của Tuấn Thúc,
giúp nữ nhi hoàn thành tâm nguyện.
Công chúa Họa Thường cẩn thận dặn
dò nữ nhi chú ý, sau đó thực hiện trận pháp ở trong phòng, thành công
làm cho thần thức của Tang Chỉ dần dần đi vào giấc mộng. Trải qua một
đoạn mông lung ngắn ngủi, Tang Chỉ lại mở mắt ra, chỉ thấy mình đã ở
trong một mảnh mờ mịt biển hoa. Hoa muôn hồng nghìn tía đua sắc, đủ mọi
màu sắc trông rất đẹp mắt, trên đỉnh đầu bầu trời cũng xanh thẳm sáng
sủa. Phía xa xa, phượng hoàng xấu xa quần áo trắng tung bay, đứng sừng
sững trên biển hoa nhìn lên bầu trời.
Tang Chỉ thấy thế, biết đã thành công, kích động đứng dậy từ trên cỏ hướng tấm lưng kia kêu lên, “Tuấn Thúc!”
Dứt lời, phượng hoàng xấu xa thuận thế quay đầu, mặt không chút thay đổi
nhìn chăm chăm tiểu hồ ly không hề chớp mắt. Tang Chỉ biết thời gian mà
mẫu hậu duy trì cảnh trong mơ sẽ không kéo dài được, nên liền nâng bước
chạy nhanh đến bên cạnh Tuấn Thúc, người kia lại không cần nghĩ ngợi lui bước ra sau, giọng nói lạnh lùng:
“Ngươi tới làm gì?”
“……” Một
chậu nước lạnh tạt cho Tang Chỉ vừa rồi còn tràn đầy nhiệt huyết bắt đầu lạnh lẽo đi. Hít một hơi thật sâu, Tang Chỉ cắn răng, “Tuấn Thúc, thời
gian này chàng phải chịu khổ rồi.”
Tuấn Thúc đối với niềm thương nỗi nhớ của Tang Chỉ làm như không thấy, vẫn là câu nói kia, “Tới làm gì?”
Tang Chỉ cắn môi dưới, muốn tiến lên lại sợ bị phượng hoàng xấu xa cự tuyệt, trong lúc nhất thời, dưới đáy lòng rối rắm sầu bi, tương tư, lo âu tất
cả cùng bùng nổ, hóa thành nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt: “Tuấn Thúc,
đừng đối xử với ta như vậy. Ta đã nói rồi, ngày ấy ta thực sự không có
bỏ thuốc trong đồ ăn của chàng.”
Nghe vậy Tuấn Thúc cong môi cười
nhẹ, “Vậy còn nước trà thì sao? Nước tắm? Hoặc là… mùi hương kỳ lạ trên
người ngươi ngày hôm đó?”
“Không!” Tang Chỉ nghe mình bị nghi ngờ như vậy, tim thắt lại thành một mảnh, “Tuấn Thúc, chàng không thể hoài nghi ta, ta —— “
Nói chưa xong, phượng hoàng xấu xa đã xoay người cắt ngang lời của Tang
Chỉ, “Cho dù không phải ngươi thì thế nào, ta hiện tại cũng chỉ là một
tù nhân, công chúa Tang Chỉ mời trở về đi.”
Tang Chỉ lảo đảo lui bước phía sau, lời này của Tuấn Thúc cùng với câu “Chúc công chúa Tang Chỉ
sớm chọn được chàng rể tốt” có gì khác nhau đâu? Một người là tù nhân,
một người là công chúa Thanh Khâu quốc, đây là cố ý muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra càng xa, cả đời không không quan hệ với nhau sao?
“Tuấn Thúc…” Tang Chỉ chậm rãi thong thả bước đến trước mặt tướng công, từ
trong người lấy ra túi uyên ương lúc trước bị A Ly cười nhạo nói, “Mặc
kệ chàng tin cũng được, không tin cũng được, ta cũng phải nói. Đây chính là mưu kế của Vương mẫu nương nương, bà cố ý bày kế để hại chàng, lại
dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ ta nhận lấy bình thuốc kia, rõ ràng chính là muốn ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta. Hiện tại chàng không tin tưởng ta, ta cũng không hề trách chàng… Nhưng mà ta sẽ không trúng kế, ngay
cả liều mạng ta cũng sẽ cứu chàng thoát ra ngoài…”
Dứt lời, Tang Chỉ
liền đem túi gấm kia nhét vào lòng bàn tay phượng hoàng xấu xa. Tay Tuấn Thúc tiếp nhận túi gấm kia chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mũi bắt đầu
hơi cay cay nhưng chung quy vẫn là không nhẫn tâm bỏ lại túi gấm kia ở
trước mặt nàng. Nhắm đôi mắt lại, Tuấn Thúc hít một hơi khí lạnh: Không
được cúi đầu, không được nhìn, bằng không chỉ cần liếc mắt một cái sẽ
vạn kiếp bất phục, bằng không chỉ cần liếc mắt một cái sẽ vì nước mắt
của nàng mà mềm lòng.
“Thật buồn cười, ngươi cứu được ta sao? Lấy công phu mèo cào của ngươi, ngươi muốn cứu ta như thế nào?”
Sau khi nghe câu hỏi của Tuấn Thúc, cuối cùng Tang Chỉ cũng thu lại cảm xúc một chút, đưa tay lau đi nước mắt, mặt nghiêm lại nói: “Ta có biện
pháp, chỉ cần chàng chết ——” Tiểu hồ ly suy nghĩ nhiều ngày, nếu căn cứ
vào việc đội quân bảo vệ xung quanh thiên tù của vương mẫu mạnh như vậy, đừng nói sức lực của bản thân nàng, cho dù Phượng Thần có dẫn dắt tinh
anh của Phượng tộc đến cũng không thể cứu Tuấn Thúc ra được. Nhưng nếu
mà hắn có thể chết ——
“Ta và Bích Nữ đều có quan hệ khế huyết với
chàng, chỉ cần chàng chết chúng ta liền đi xuống địa phủ giúp chàng sống lại, đến lúc đó phượng hoàng khấp huyết…” Nói còn chưa dứt lời, Tuấn
Thúc đã ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười xong mặt mang đầy vẻ khó tin nhìn thẳng Tang Chỉ, chậc chậc nói: “Vương mẫu trở nên ngu ngốc từ
khi nào vậy?”
Tiểu hồ ly tặc lưỡi, nghe không hiểu Tuấn Thúc đang hỏi cái gì, “Tuấn Thúc?”
Phượng hoàng xấu xa giận dữ phất tay áo, “Biện pháp vụng về như vậy mà cũng
dùng tới để lừa ta tự sát, chẳng phải là buồn cười vô cùng sao? !”
Tang Chỉ lắc đầu, “Chàng vẫn không tin tưởng ta…”
“Tin tưởng ngươi?” Tuấn Thúc hé mắt nhíu mi, vẻ mặt không giống ai, “Lấy
mạng của ta để tin tưởng ngươi sao? Nương tử? Ha ha ha, Tuấn Thúc ta có
thể bị ngươi lừa một lần, còn có lần thứ hai nữa sao? Nương tử, sao
ngươi không trở về Bình Nhạc trấn tìm Bích Nữ đi, khuyên nàng cùng nhau
tự sát với ta, như vậy mới không sai lệch một li (nguyên văn: vạn vô
nhất thất – ngàn việc không sai một), tuyệt đối bảo đảm ta không sống
lại được.”
“Tuấn Thúc, ta…” Không cho Tang Chỉ cơ hội nói chuyện, ánh mắt Tuấn Thúc đã nghiêm nghị lại, cắn chặt răng lạnh lùng phun ra một
chữ: “Cút! !”