Cao Khải thấy mâm trái cây trước mặt bọn họ đã hết, bèn nói: “Chờ anh nhé, anh đi lấy thêm một ít nữa.”
Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu, trái cây ở đây ăn khá ngon, mọng nước lại còn rất ngọt nữa.
Qua hồi lâu, cô bỗng cảm giác trên đỉnh đầu có một bóng mờ ập xuống, cô ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Đến rồi...” Nhưng âm cuối dần dần tắt lịm đi.
Cô vô thức nuốt nước bọt: “Anh... sao anh lại ở đây?”
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Kinh Tả vô cùng nặng nề, không có chút dịu dàng yêu chiều nào của ngày thường nữa. Tống Kiểu Kiểu hoảng sợ cùng cực: “Tả ca...”
“Em ra ngoài với anh.” Cậu điềm tĩnh nói một câu.
Tống Kiểu Kiểu thấy tình hình như vậy nào dám hó hé gì nữa, sau khi cậu nói xong cô lập tức vớ lấy túi xách chạy ra ngoài theo, không dám đắn đo dù chỉ một chút.
Ra khỏi quán bar Lục Kinh Tả đi phía trước, từ đầu đến cuối không nói với cô lời nào. Tống Kiểu Kiểu đi sát theo từng bước chân đằng sau cậu, cô cảm thấy mình sắp không đuổi kịp cậu nữa rồi, chỉ có thể vươn tay ra níu giữ một góc áo của cậu: “Tả ca, anh chờ em với.”
Lục Kinh Tả bị cô kéo giữ nên ngừng hẳn lại, hai người đứng đối mặt nhau.
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, dè dặt hỏi: “Tả ca, có phải anh giận rồi không?”
Đôi mắt Lục Kinh Tả nhìn cô không dao động: “Em nói xem?”
“Giận rồi...” Cô thành thật đáp.
Lục Kinh Tả thấy cô thế này càng nóng máu. Cô cười với người con trai khác, ruột gan của cậu liền bức bối khó chịu. Có trời mới biết cảm giác trong lòng cậu là như thế nào khi nhìn thấy cô vui vẻ trò chuyện với người con trai khác trong video, cậu hận không thể kéo cô về bên mình rồi hung bạo nghiêm phạt cô.
“Em sai rồi, anh đừng giận được không?” Cô bạo dạn nhích nhích về phía cậu, níu cánh tay cậu lại lắc nhẹ mấy cái.
Lục Kinh Tả chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Tống Kiểu Kiểu dứt khoát ôm thẳng cánh tay cậu rồi ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy long lanh thuần khiết: “Em thật sự biết sai rồi mà, anh hãy mở lòng bao dung, đừng tính toán với em được không?”
“Tả ca, được không?”
“Em sai rồi mà, đừng giận nữa nhé?”
“...”
Màn làm nũng này của cô khiến Lục Kinh Tả khó lòng chịu nổi nữa, trong lòng rõ ràng đã mềm như kẹo bông rồi nhưng ngoài mặt vẫn ung dung lạnh nhạt như trước. Ngay cả khi nói chuyện vẫn không chịu thua: “Biết sai thật không?”
Tống Kiểu Kiểu vừa thấy còn đường xoay xở, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, rất sợ cậu không tin tưởng mình: “Thật mà thật mà, thật đó thật đó.”
Con ngươi đen nhẫy của Lục Kinh Tả lấp lánh, cậu nắm ngược lại bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi kéo cô bước nhanh về trước.
Tống Kiểu Kiểu bị cậu nắm tay như vậy, cũng không biết cậu sắp dắt mình vào đâu, mà cũng chẳng dám hỏi. Mãi đến khi cậu dẫn cô vào một con hẻm khuất sáng, cô mới ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.
“Tả ca...”
Đang nói, cô bỗng bị cậu đẩy nhẹ rồi chống thẳng vào bức tường, sau lưng là vách tường cứng ngắt, trước người là lồng ngực ấm áp và rắn chắc của cậu. Cậu áp lại rất sát, gần như đè hẳn vào người cô. Khuôn mặt thanh tú của cậu đang ở ngay trước mắt, hô hấp của cả hai hòa quyện vào nhau, cảm giác ám muội dần dần hăng nồng.
Cậu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của cô: “Chuyện này là em sai đúng không?”
Tống Kiểu Kiểu mím môi, gật đầu: “Uhm.”
“Nếu như đã gây chuyện, vậy thì phải bị phạt đúng không?”
Tống Kiểu Kiểu không biết vì sao chẳng thể thốt chữ “đúng” ấy ra khỏi miệng.
Lục Kinh Tả thấy cô im lặng không nói, lạnh nhạt “hm” một tiếng, âm cuối hơi rướn cao. Tống Kiểu Kiểu thấy vậy vội gật đầu lia lịa: “Đúng.”
Lời nói vừa buông ra, bờ môi lạnh lẽo ấy thẳng thừng phủ xuống. Cậu buộc cô phải hé môi tiếp nhận cậu, cậu mày mò tìm kiếm trong khoang miệng cô, lưu luyến không cho cô rời khỏi, cực kỳ triền miên.
Cậu chùng chình một quãng thời gian rất dài mới dần dịu dàng hơn, mổ nhẹ một chút, rồi lại mút vào một chút.
Tống Kiểu Kiểu được cậu hôn dịu dàng như vậy, nụ hôn khiến khắp cơ thể cô mềm oặt ra, cả người dính chặt vào người cậu. Đến khi cô hoa mắt chóng mặt cậu mới chầm chậm buông cô ra, nhưng ánh mắt của cậu vẫn rơi vào cánh môi bị hôn đến ẩm ướt tươi mọng ấy. Giọng nói của cậu vẫn còn khản đặc sau nụ hôn kịch liệt này: “Lần sau còn thế này nữa, thì sẽ không phải phạt như vậy thôi đâu.”
***
Hai gò má của cô gái nhỏ ửng hồng, cực kỳ non nớt, đôi đồng tử như giăng màn sương mờ, vô cùng mê hoặc. Khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, không có chỗ nào là không hấp dẫn cậu. Thậm chí cô chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở nơi nào đó ngoắc tay với cậu thôi cũng đủ khiến cậu gác vũ khí mà đầu hàng, cúi đầu khuất phục rồi.
Cậu tiếp tục nói: “Sau này không được phép tươi cười rạng rỡ với đứa con trai khác...”
Tống Kiểu Kiểu khẽ thở gấp, bàn tay của cô đặt trên bả vai cậu. Cô đang suy ngẫm lời cậu vừa nói, cô tươi cười rạng rỡ với con trai ư? Qua mấy giây cô đã có kết luận, phải chăng cậu đang nói đến đàn anh Cao Khải?
Dù sao bây giờ cũng mặc kệ có phải đàn anh Cao Khải hay không, đồng ý với cậu mới là điều quan trọng nhất, nên cô lập tức lanh trí gật đầu: “Được, sau này chỉ cười với anh thôi nhé?”
Yết hầu của Lục Kinh Tả lay động lên xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn cô say đắm không rời, cuối cùng phủ môi xuống lần nữa: “Để anh hôn thêm chút nữa.”
Cô vốn dĩ không còn đường lui, vì sau khi cậu nói xong ngay lập tức đã hôn xuống rồi. Cô cảm nhận được sự mềm mại nơi cánh môi, từ từ nhắm mắt lại, cánh tay thon thả ôm sau gáy cậu, nhẹ nhàng đáp trả cậu, cùng cậu trầm luân.
Khi cả hai từ trong con hẻm ra ngoài lần nữa đã là một quãng thời gian rồi, một tay Tống Kiểu Kiểu bị cậu nắm trong lòng bàn tay, tay còn lại che lấy môi mình: “Anh dữ dội quá.”
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn về phía cô, thấy cô dùng đôi mắt của Thu Đồng* mà lên án mình, bèn nói: “Ngoan, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không chịu nổi mất.”
(* Nhân vật trong manga SQ Begin W/Your Name!)
Đôi mắt Tống Kiểu Kiểu lập tức nhấp nháy, dứt khoát dời tầm mắt không nhìn cậu nữa. Đi được một quãng cô mới sực nhớ đến một chuyện, cô khựng lại rồi móc di động từ trong túi ra: “Chuyện em ra ngoài với anh, em vẫn chưa nói với đám Thang Viên Viên.”
“Vậy em gửi tin nhắn cho họ đi.”
“Được.”
Tống Kiểu Kiểu mở nhóm chat của bọn họ ra, gửi một tin nhắn vào nhóm. Gửi xong cô ngước mắt nhìn Lục Kinh Tả.
“Sao vậy?” Lục Kinh Tả hỏi cô.
“Uhm thì... chuyện em ra ngoài em cũng chưa nói với đàn anh Cao Khải nữa, em có thể nhắn với bọn họ nếu thấy anh ấy thì hãy nói với anh ấy một tiếng giùm em không?”
Lục Kinh Tả nhìn cô, gật đầu: “Có thể.”
Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Tả ca, anh tốt quá.”
Lục Kinh Tả véo hai má cô một cái: “Em biết là được rồi.”
Sau khi Tống Kiểu Kiểu gửi xong tin nhắn, cô nhét di động vào túi áo lông của cậu, rồi lại nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón tay đan lồng vào nhau, cất giọng ngọt ngào như mía lùi: “Uhm, em nhớ rồi, anh đối với em luôn tốt nhất.”
Lục Kinh Tả khẽ cười thành tiếng: “Anh vẫn chưa ăn gì, đi ăn cùng anh.”
“Được, cùng ăn cùng ăn.” Cô nghe lời cực độ.
“Có thể mua cho anh trái cây tô chứ?”
“Mua mua mua.”
***
Mùa hè năm hai đại học, Tống Khánh Quốc đăng ký cho Tống Kiểu Kiểu một khóa học để lấy bằng lái xe. Dưới cái nóng gay gắt tột độ phải đi học lái xe, cô đau lòng tưởng chết. Nhưng may sao sau khi Lục Kinh Tả biết chuyện đã đăng ký cùng cô, cả kỳ nghỉ hè hai người đều cùng nhau tới lớp.
Giáo viên hướng dẫn của cô là một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm túc, ăn nói rất thận trọng, khi đã vào học thì nghiêm khắc một cách bất thường. Tống Kiểu Kiểu mỗi lần đến lớp đều sợ ngây người, bởi vì cô thật sự không rành mấy thứ này nên cứ mắc lỗi triền miên. Sau khi sai sót giáo viên hướng dẫn cũng không mắng nhiếc gì mà chỉ yên lặng nhìn cô, nhưng chính vì chỉ nhìn cô như vậy mà cô cảm thấy còn đáng sợ hơn cả việc bị mắng nữa.
“Em rất sợ cái ông giáo viên hướng dẫn của mình.” Tống Kiểu Kiểu khóc lóc kể lể với Lục Kinh Tả.
Lục Kinh Tả vuốt ve đầu cô: “Sợ cái gì? La mắng em sao?”
“Không có mắng mà chỉ im thin thít thôi, nhưng em thấy như vậy còn làm em sợ hơn.”
“Thật ra em phải thấy may mắn.”
“Hả?”
“Giáo viên hướng dẫn của em chí ít còn không mắng em, chứ em không biết mấy giáo viên hướng dẫn khác một khi đã mắng thì không cần biết là nam hay nữ đâu.”
Tống Kiểu Kiểu chợt nhớ đến một giáo viên hướng dẫn khác, mấy cô nàng học trúng ông ta đều bị mắng cho khóc xối xả, cô tận mắt chứng kiến mấy lần nên bất giác rợn người: “Vậy... vậy em thấy giáo viên hướng dẫn của em vẫn còn tốt chán.”
Lục Kinh Tả bật cười: “Lúc học đừng căng thẳng, cứ tự nhiên thôi, để mấy bữa sau anh dành ra chút thì giờ tập cho em.”
“Anh mà tập cho em hả?” Trong giọng nói còn có chút nghi ngờ.
Lục Kinh Tả giơ tay búng vào trán cô: “Anh học rất nhanh nhé, giáo viên hướng dẫn khi tập cho anh cứ phải gọi như được tắm gió xuân*.”
(* Cảm giác được học hỏi thêm những điều bổ ích khi ở chung với những người có học thức. Ý khác cũng muốn chỉ tâm trạng thoải mái vui vẻ như đang đắm chìm trong gió xuân ấm áp.)
Trong đôi mắt Tống Kiểu Kiểu toát ra vẻ ngưỡng mộ, cô tựa đầu vào bả vai cậu, lại càng gắng sức ôm chặt cánh tay cậu hơn: “Đại lão, xin hãy dẫn dắt với.”
“Dẫn dắt cũng không phải không được, nhưng phải nộp học phí đấy.”
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên: “Học phí ư? Em đâu có tiền...”
“Không có tiền vậy thì đổi sang hình thức khác...” Nói xong cậu nhìn cô chằm chằm rồi áp sát cô vào băng ghế, bờ môi ghé qua.
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười che môi cậu lại, tay kia búng vào trán cậu: “Anh có thể nghĩ đến những thứ khác không hả, suốt ngày cứ tơ tưởng mấy chuyện này hoài.”
Lục Kinh Tả bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, hít hà hương thơm nơi lòng bàn tay mềm mịn của cô: “Em là bạn gái của anh, chuyện hợp pháp thôi.”
Tống Kiểu Kiểu vươn tay đẩy cậu ra, chạy về trước vài bước: “Đi thôi nào, em muốn ăn dưa hấu, anh mua cho em đi.”
Lục Kinh Tả đứng dậy bước theo: “Em năn nỉ anh đi rồi anh mua cho em.”
“Em năn nỉ anh, năn nỉ anh mà, mua cho em dưa hấu có được không?”
“Được.”
Bởi vì năng lực lĩnh hội của Lục Kinh Tả cực kỳ ưu việt mà mấy giáo viên hướng dẫn ai cũng hay danh cậu, song song đó cũng biết cậu có một cô bạn gái có khả năng lĩnh hội vô cùng tệ hại. Ngày nào hai người cũng đến học rồi tan học cùng nhau, bọn họ tận mắt chứng kiến mỗi khi có thời gian rảnh là cậu sẽ tập xe cho cô bạn gái ấy.
Mấy giáo viên hướng dẫn còn tụ tập với nhau đùa giỡn: “Tính ra thằng nhóc này cũng có thể sống bằng nghề của chúng ta đấy chứ. Ông nhìn xem, lúc dạy nó nghiêm túc mà dịu dàng biết bao nhiêu.”
“Dịu dàng hơn chúng ta nhiều.”
“...”
Giáo viên hướng dẫn của Lục Kinh Tả sáp lại rồi “hừ” một tiếng: “Bọn ông nghĩ nhiều thôi, người ta dịu dàng nghiêm túc chẳng qua vì đấy là người yêu bé nhỏ của người ta. Ông có trông thấy lúc thằng nhóc ấy đối mặt với mấy đứa con gái khác chưa, còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái nữa đấy biết không?”
“Hây ya, mà cô bé ấy chẳng phải do ông dạy ư? Dạo này thế nào rồi, có tiến bộ hơn không?”
“Tiến bộ nhanh lắm.”
“Tuổi trẻ thật tốt mà, ngưỡng mộ làm sao.”