Thơ Tình Trong Gió

Chương 5: Chương 5




Sau khi vào lớp, Tống Kiểu Kiểu vô cùng thô bạo ném mấy tờ bài tập lên bàn Từ Cám, bộ dáng lão đại: “Cho cậu chép!”

Từ Cám nhìn vào nét chữ liền biết đúng là Tống Kiểu Kiểu, cô lật một lượt mấy tờ bài tập ra, phát hiện cô ấy đều đã làm từng đề rồi. Từ Cám nhìn cô “oh” một tiếng: “Kiểu tỷ? Ghê thật, hôm nay chép trước luôn sao?”

Trên mặt Tống Kiểu Kiểu lão đại xuất hiện một chút vỡ vụn: “Chép cái gì chứ, tớ tự làm đấy.”

Từ Cám trưng ra khuôn mặt nghi ngờ: “Aiyo, đối với tớ mà còn ra vẻ làm gì? Tớ còn không rõ cậu sao?”

Tống Kiểu Kiểu liếc cô ấy: “Tớ thật sự tự làm mà, Tả ca dạy đấy.”

Từ Cám nghiêng mặt đưa mắt nhìn Lục Kinh Tả đang xếp sách vở trên bàn, hoài nghi hỏi: “Thật sao?”

Tống Kiểu Kiểu nhíu mày: “Tin hay không tùy cậu, không tin thì đừng chép.” Nói rồi cô chuẩn bị thừa dịp lấy bài của mình về.

Từ Cám thấy vậy vội che đống bài tập lại, nịnh nọt cô: “Tin tin tin, tớ tin, tớ chép mà.”

Sau khi chép bài xong, cả hai cùng đi vệ sinh và dạo một vòng căn tin, mua vài viên sữa rồi mới chậm chạp quay về lớp học. Ngồi còn chưa nóng mông thì tiếng chuông báo đầu giờ vang lên, khu dạy học một giây trước vẫn đang ồn ào từng bước dần yên tĩnh lại.

Tống Kiểu Kiểu đặt quyển sách lên bàn, bóc viên sữa bỏ vào miệng, vừa bỏ vào liền cảm nhận được một tia ánh mắt, cô vô thức nhìn qua thì thấy Lục Kinh Tả đang nhìn mình. Cô đảo tròn viên sữa trong miệng, bóc một viên cho cậu: “Này.”

Lục Kinh Tả lắc lắc đầu: “Cậu tự mình...”

Đang nói được một nửa, Tống Kiểu Kiểu đã mang viên sữa đút vào miệng cậu. Cậu không thích ăn đồ ngọt, mà loại kẹo mang theo vị ngọt gắt lại càng không đụng vào. Nhưng đúng lúc này, một vị ngọt nhẹ đã lan tràn ra khắp khoang miệng, cùng với đó là xúc cảm mềm mại và ấm áp từ đôi tay nhỏ đè xuống vẫn còn lưu lại trên môi.

Tống Kiểu Kiểu thấy cậu vô thức nhăn mày, đắc ý chớp mắt nhìn, hàng mi dài nhấp nháy nhấp nháy: “Kẹo tớ ăn chính là nhất nước mình rồi, đừng có nhả ra đấy.”

Viên sữa kia ngậm trong miệng quả thực nhả không được mà nuốt cũng không xong. Cuối cùng, cậu dứt khoát mang viên sữa cắn nát vài cái rồi nuốt xuống.

Thấy vậy Tống Kiểu Kiểu bèn lấy tay che miệng cười trộm. Cậu ấy nhất định không biết là biểu cảm lúc nãy của mình có bao nhiêu đáng yêu.

Lục Kinh Tả thấy mặt mũi cô rộ lên, trong đôi mắt đen có chút bất lực. Cậu đưa tay vào hộc bàn, sau đó từ bên trong lấy ra một cái túi chườm nóng.

Tống Kiểu Kiểu chớp mắt: “Cho tớ sao?”

Cậu gật đầu: “Uhm.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Kiểu Kiểu một lần nữa rộ lên, đôi mắt sáng ngời trong veo lúc này biến thành hình trăng khuyết. Cô nhận túi chườm từ tay cậu, độ ấm rất vừa phải, cô ngước mắt nhìn: “Cậu lấy túi chườm ở đâu thế?”

“Mang từ nhà theo.”

Tống Kiểu Kiểu mở áo khoác đồng phục ra rồi đặt túi chườm dưới bụng: “Cậu luôn để trong cặp sao?”

“Uhm.”

Tống Kiểu Kiểu lấy khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng mặt trêu chọc: “Có vài người bên ngoài một chút cũng không sợ lạnh, nhưng sau lưng lại lén lút ở nhà ủ nước ủ ấm mình.”

Lục Kinh Tả giơ tay thành nắm đấm, để lên môi rồi ho nhẹ vài tiếng: “Ủ nước ủ ấm cậu.”

Túi chườm nóng qua một tiết liền nguội đi, vì vậy vừa hết tiết Tống Kiểu Kiểu đưa cái túi lại cho Lục Kinh Tả, đợi khi cô và Từ Cám dạo chơi một vòng về lớp, cô lại có túi chườm tiếp.

Kể từ khi Lục Kinh Tả mua 《Ba Năm》 cho Tống Kiểu Kiểu, thời gian cá nhân của cô liền bị hạn chế. Ví dụ như thời gian nghỉ trưa của cô đều bị cậu dùng để bắt làm 《Ba Năm》.

Giữa trưa, Lục Kinh Tả đưa tay lấy 《Ba Năm》 qua, khẽ gật đầu rồi hỏi: “Thế nào rồi?”

Tống Kiểu Kiểu đến gần cậu hơn một chút: “Vẫn vậy thôi, không biết thì tớ không làm.”

Bởi vì gần kề mà cậu càng ngửi rõ được hương dầu gội thoang thoảng cô thường dùng. Ngón tay khẽ vân vê tờ bài tập một chút, tầm mắt dừng lại trên bản nháp bị cô viết đầy lên, nói: “Lấy một tờ nháp mới ra đi, tớ dạy cho cậu.”

Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức lấy tờ nháp mới từ trong cặp ra đưa cho cậu.

Trong lúc đang nghe, Tống Kiểu Kiểu lại không tự chủ được mà mang đầu bút ngậm vào miệng, Lục Kinh Tả vừa nói vừa thản nhiên lấy cây bút bỏ ra ngoài.

Nói đến cũng lạ, Từ Cám quen Tống Kiểu Kiểu đã gần ba năm, cô ấy là người rất tùy tính, ghét nhất bị người khác gò bó, nhưng riêng với Lục Kinh Tả thì nói mười câu nghe hết chín câu mà không hề hay biết. Cậu ta bảo cô ấy làm 《Ba Năm》, cô ấy trong miệng thì lầm bầm nhưng vẫn cứ thế làm theo. Dạo này bài tập lại còn không chép, không chỉ cô ấy không chép, mà còn không cho phép cô đây chép theo. Báo hại cô hiện tại mỗi tối làm xong bài tập đều đến mười một, mười hai giờ đêm, cô muốn bác bỏ một câu, cô ấy ngay lập tức có thể ném lại cô mười một, mười hai câu đến á khẩu không trả lời được.

Cô dùng tay khều Kỷ Vị đang chơi game, Kỷ Vị cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”

“Cậu có cảm thấy mấy ngày nay Kiểu Kiểu đặc biệt bất thường không?”

Kỷ Vị liếc nhìn hai người bàn bên: “Thấy từ lâu rồi.”

“Mấy ngày nay cậu ấy đột nhiên vô cùng thích học, tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy cả.”

Kỷ Vị cười một tiếng, thao tác trên tay không hề chậm đi: “Cậu ấy có thể nghĩ đến việc cố gắng học tập là chuyện tốt, hơn nữa thời gian thi đại học chỉ còn cách vài tháng, nếu cậu ấy không nỗ lực thì tiêu.”

Gần đây bởi vì Tống Kiểu Kiểu thay đổi lạ thường mà các giáo viên bộ môn đều phải nhìn với cặp mắt khác xưa, vì bọn họ thường bắt gặp cô ôm 《Ba Năm》 hì hà hì hục làm, dáng vẻ xa lạ này nghiêm túc mà nói có bao nhiêu cảm động. Chính là kỳ kiểm tra toán tuần này, thời gian qua cô luôn quanh quẩn ở sát mức đạt tiêu chuẩn, vậy mà đợt kiểm tra mới đây lại không tệ lắm, giáo viên toán còn vui mừng mang cô ra khen ngợi hết lời trong văn phòng.

Tiết cuối buổi chiều chính là của giáo viên chủ nhiệm toán Trần Thục.

Căn bản lúc đầu Tống Kiểu Kiểu vẫn còn nghiêm túc cố gắng nghe, nhưng quả thực vì nghe không hiểu nên bị cơn mưa ngoài cửa sổ thu hút sự chú ý. Tháng mười trời mưa rất nhiều, khung cửa kính sạch sẽ bốc cao màn hơi nước, những giọt mưa tùy ý gõ lên mấy gốc cây đại thụ dưới lầu, lá cây bị cọ rửa đến xanh ngát. Trải qua một trận mưa lớn, bầu trời ngoài cửa sổ tất thảy đều u ám lại, hòa cùng tia chớp mờ ảo. Mưa to mãnh liệt khua trên tấm kính pha lê, phát ra những âm thanh “lộp độp lộp độp” lanh lảnh.

Ngay khi đang mê mẩn, khuỷu tay bỗng bị chạm nhẹ một cái. Cô vô thức quay đầu lại, đúng lúc đối diện tầm mắt với Lục Kinh Tả.

Đôi đồng tử của cô co rúm lại, cô có chút chột dạ, ngay lập tức thân thể liền ngồi thẳng, phút chốc nhìn bảng đen chăm chú không chớp mắt, ngay cả cây bút trong tay cũng bị siết chặt vài phần. Trong lúc đang nhìn tấm bảng, cô cũng đồng thời đưa mắt lén nhìn cậu, nhận ra cậu vẫn còn nhìn mình, đành nhanh chóng cúi mặt xuống, cất giọng yếu ớt: “Vừa nãy tớ có nghe, nhưng mà nghe không hiểu.”

Lục Kinh Tả thận trọng khẽ nói: “Nghe không hiểu thì trước tiên hãy ghi ra, buổi tối tớ sẽ phân tích cho cậu, nhưng không được phép ngồi ngơ ngẩn.”

Bờ vai mỏng manh của Tống Kiểu Kiểu vô lực rũ xuống, nhỏ nhẹ “uhm” một tiếng. Khoảng thời gian sau, cho dù cô có nghe không hiểu đi nữa thì vẫn mang hết công thức ghi lên tập.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, bên ngoài hành lang rất nhanh bùng nổ những tiếng reo hò chạy nhảy rộn rã, tâm tư của các bạn học có chút rạo rực dâng trào. Một giọng nói không mấy êm hòa thoáng vang lên trong lớp, nhưng Trần Thục cũng không nổi nóng, chỉ không nhanh không chậm xếp bài tập lại.

Quả nhiên thanh âm không hòa nhã không duy trì được lâu, qua vài giây sau đã an tĩnh lại, đợi sau khi an tĩnh bà mới chịu nói: “Đều nói xong hết chưa?”

Bên dưới các học sinh bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, đều ngầm hiểu phải khép chặt miệng lại, Trần Thục nhìn quanh một vòng, vài giây sau mới nói: “Nếu các em nói xong rồi thì tôi đây bắt đầu nói, ngày mai sẽ làm bài thi hàng tháng, tôi hy vọng mọi người tối nay về nhà đều cố gắng ôn bài. Thứ hạng tiến bộ cần phải tăng lên, còn vốn bị thụt lùi thì nên vượt lên trước, hiểu rõ rồi chứ?”

Các bạn học bên dưới dùng sức gật đầu, lớn tiếng đáp: “Đã rõ.”

Thấy vậy, Trần Thục hài lòng gật gật đầu, nói tan học, các bạn học đứng dậy cúi chào: “Tạm biệt lão sư!”

Sau khi Trần Thục rời đi, lớp học nháy mắt giống như nồi nước sôi nổ tung, âm thanh ồn ào náo động như sóng thủy triều dội vào tai.

Kỷ Vị mấy ngày nay cứ thấy Lục Kinh Tả bắt Tống Kiểu Kiểu học nên cũng tự giác hơn nhiều. Cậu ta mang cặp đeo lên vai, nhìn hai người họ nói: “Các cậu về trước đi, tớ đi tìm đám lão Triệu lên mạng.”

Lục Kinh Tả nhìn cậu ta gật đầu: “Uhm.”

“Đi đây.”

Khi ra ngoài cơn mưa đã nhỏ hơn nhiều, có thể thấy được khắp sân trường đều ẩm ướt. Chắc vì thời gian đã lâu mà trong không khí đều lăn tăn mưa bụi, khung cảnh quen thuộc lại đẹp hơn một chút, cảnh vật phía xa đều bị mưa bụi vây mờ, đến cả nhìn cũng không thấy rõ.

Tống Kiểu Kiểu nhàm chán xoa xoa cán dù, cũng không biết nghĩ gì liền cầm cán dù xoay hai vòng, hạt mưa nhỏ từ trên tán dù bay ra ngoài, sau khi xoay xong cô mới ý thức được bên cạnh mình có người.

Cô theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn, quả nhiên thấy vừa nãy mình xoay dù làm nước mưa bắn ra văng hết lên mặt và quần áo Lục Kinh Tả. Mái tóc đen trên trán cậu hơi thấm ướt, đến cả lông mi cũng bị dính một chút, cậu rũ mắt xuống nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh mà điềm nhiên.

Nhưng mặc dù vậy cô vẫn chột dạ kinh khủng, nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong cặp ra đưa cậu: “Tả ca, chùi chùi.”

Lục Kinh Tả bặm môi dưới, lấy khăn giấy của cô mở ra rồi chùi chùi mấy vệt nước trên mặt: “Hôm nay giải thích đề cậu có hiểu rõ không?”

Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng gật đầu: “Hiểu rõ hiểu rõ.”

Lục Kinh Tả híp nhẹ đôi mắt đen lại, mang theo chút ngờ vực: “Thật sao?”

“Thật sự hiểu mà.” Trầm mặc hai giây, cô lại nói thầm một tiếng: “Tớ cũng không có ngốc như vậy được chứ?”

Nghe vậy Lục Kinh Tả liền nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt cô bị dù che đi phân nửa, cậu nói: “Đưa dù của cậu sang đây đi.”

“Hả?” Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên.

“Tớ đủ cao với cây dù, chỉ cần xòe ra một phát là xong rồi, đỡ mất công cậu lại lởn vởn xoay nước vào mặt tớ nữa.”

Tống Kiểu Kiểu hạ cằm, nói nhỏ: “Tớ không xoay nữa.” Lời thì nói vậy nhưng cô vẫn tự đem dù chuyển lên trên.

Sau khi cùng nhau căng dù, cả hai liền áp sát lại gần, cũng may hiện tại cơn mưa không lớn lắm, nếu không cô thật không dám cùng cậu ấy căng dù, vì chắc cơn mưa lạnh buốt kia sẽ táp hết vào mặt cô.

“Ngày mai thi rồi, có chắc chắn thành công không?” Cậu hỏi cô.

“Chắc là có thể.”

“Có thể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.