Thơ Tình Trong Gió

Chương 57: Chương 57: Danh phận




Lục Kinh Tả nhìn cô, cả hai nhìn nhau, cậu như đang muốn nhìn sâu vào tâm tư của cô vậy. Qua mấy giây, cậu chợt nhướng môi: “Được.”

Nghe thế lúc này Tống Kiểu Kiểu mới nở nụ cười, cô hài lòng nắm chặt lấy tay cậu lần nữa, kề sát lòng bàn tay cùng cậu, khảm chặt hoàn toàn.

Cả hai vào siêu thị mua nước tương, khi ra thanh toán tiền ánh mắt của Lục Kinh Tả rơi vào một nơi. Tống Kiểu Kiểu nương theo tầm mắt của cậu nhìn qua, chỉ trông thấy loạt chữ trên dãy hàng: “Mỏng thế này, bạn cần phải làm gì khác nữa...” Cô di dời tầm mắt, tuy rằng chẳng phải lần một lần hai nữa nhưng cô vẫn thấy xấu hổ vô cùng.

Lục Kinh Tả nhìn ánh mắt càng giấu càng lộ cùng đôi tai đỏ bừng của cô, nhếch môi cười một cái rồi thẳng tay cầm lấy mấy hộp. Cô ngẩng đầu nhìn theo rồi lẳng lặng hỏi: “Cần nhiều vậy sao?”

“Anh xài hơi tốn.” Cậu khom người xuống nói thì thầm bên tai cô, nói xong còn thản nhiên cọ vào vành tai cô một phát.

Đôi chân của Tống Kiểu Kiểu mềm oặt đi, một dòng kích thích không lời bỗng chốc dâng tràn. Cô xấu hổ thò tay véo một cái vào eo cậu, nhưng do đang mùa đông nên cậu mặc rất dày, véo vào mà cũng chỉ véo được đến chiếc áo lông của cậu mà thôi, chẳng làm cậu đau một chút nào.

Lục Kinh Tả bật cười, cậu bao bọc lấy bàn tay cô rồi đút vào trong túi áo lông. Sau khi thanh toán xong xuôi, cả hai cùng nhau bước ra ngoài. Ban nãy tuyết đã ngừng rơi rồi nhưng bây giờ lại bắt đầu bay lất phất trong không trung, tuyết rơi không nhiều mấy nên chưa đến mức phải căng dù.

“Kiểu Kiểu, đội mũ lên.” Lục Kinh Tả trông thấy tình hình trước mắt liền nói với Tống Kiểu Kiểu.

Tống Kiểu Kiểu chạy đến cạnh cậu, đưa tay níu cổ áo của cậu lại: “Lục Kinh Tả, kỳ nghỉ đông năm sau chúng ta đi phương Bắc du lịch nhé, được không?”

Cô vẫn luôn chờ mong về chuyến du lịch sang phương Bắc này, còn muốn ngắm một trận đại tuyết thật sự.

Lục Kinh Tả thấy cô vì mong đợi mà đôi mắt sáng lấp lánh, dịu dàng nói: “Được, kỳ nghỉ đông năm sau chúng ta cùng đi.”

“Yeah!” Tống Kiểu Kiểu phấn khích nhảy cẫng lên.

Thấy cô vui mừng sắp bỏ chạy, Lục Kinh Tả vội níu cổ tay nhỏ của cô lại. Cậu đưa túi nước tương trong tay cho cô, sau đó giơ tay kéo mũ áo lông đội lên cho cô, buộc hai dây khóa lại: “Đừng để tóc bị ướt, kẻo đau đầu.”

Đáy lòng Tống Kiểu Kiểu ngọt ngào, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, anh cũng đội mũ lên đi.”

Lục Kinh Tả cười, đang giơ tay chuẩn bị đội mũ của mình lên thì Tống Kiểu Kiểu vội bảo: “Đừng, để em đội lên giúp anh.”

Cậu khom người xuống phối hợp cùng cô, cô đội mũ cho cậu xong thì buộc hai dây khóa lại cho cậu như cậu đã làm với mình. Hai tay cô túm chặt hai mép mũ của cậu, rồi đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Lục Kinh Tả, anh nhất định đừng cao thêm nữa. Nếu anh mà còn cao thêm chắc có ngày cổ em gãy mất.” Mỗi lần hôn nhau xong, nếu không phải cổ cô đau đến mức muốn gãy thì sẽ là lưng cậu nhức đến nỗi không đứng thẳng được.

Lục Kinh Tả nhìn cô mỉm cười, cúi xuống hôn một cái vào đôi môi mềm mại của cô: “Được, mau về thôi, kẻo dì nấu ăn lại không có nước tương.”

***

Sau khi cả hai bước vào nhà, câu đầu tiên của Vương Tuệ Lâm chính là: “Hai đứa này mua có chai nước tương thôi mà cũng lề mề nữa, đưa đây mau lên.”

Ngược lại Tống Khánh Quốc lại chú ý đến đống tuyết tan còn đọng lại trên người bọn họ, bèn hỏi: “Ngoài trời tuyết lại rơi à?”

“Vâng ạ, nhưng mà rơi không lớn.”

Quả thật lúc này tuyết chỉ rơi lất phất mà thôi, nhưng khi bọn họ bắt đầu ngồi vào ăn bữa cơm tất niên thì tuyết lại bắt đầu rơi dày đặc. Từ tầng lầu nhìn ra ngoài, những gốc cây cổ thụ hai bên chung cư phủ rợp tuyết trắng, trút ngợp cả những khóm hoa ngoài trời.

Một bàn chay mặn đầy đủ đã được dọn lên, trong không khí ngập tràn hương vị của ngày Tết cùng với mùi thơm của bữa cơm tất niên, thịnh soạn vô cùng.

Tống Khánh Quốc mỉm cười nhìn Lục Kinh Tả: “Kinh Tả, hay là uống với chú và ba con một ly nhé?”

Tống Kiểu Kiểu vô thức nhìn qua Lục Kinh Tả, Lục Kinh Tả vẫn chưa kịp nói gì thì Lục Giản đã lên tiếng: “Uống chút đi, chú Tống mời con mà con dám từ chối sao?”

Nghe Lục Giản nói vậy, Lục Kinh Tả cũng kịp thời nâng ly rượu lên, vội nói: “Vậy phiền chú Tống rồi ạ.”

Tống Khánh Quốc cười xòa, cũng không rót nhiều cho cậu, chỉ rót chừng nửa ly: “Chú cũng không uống nhiều, nửa ly thôi, giữ ý tứ.”

“Vâng ạ.”

Tống Kiểu Kiểu lập tức rót nước dừa cho mình và Vương Tuệ Lâm, mọi người cùng nhau cạn ly, chúc nhau những lời may mắn từ năm nay sang năm khác, vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài khu chung cư còn vọng lại tiếng reo hò và âm thanh pháo nổ đùng đoàng.

Qua nửa tuần rượu, bỗng nhiên Tống Khánh Quốc hỏi Lục Kinh Tả: “Kinh Tả, năm nay con cũng học năm ba đại học rồi, có bạn gái chưa?”

“Khụ khụ khụ --” Tống Kiểu Kiểu đột nhiên ho sặc sụa.

Vương Tuệ Lâm ngồi bên cạnh vỗ lưng cho cô trước Lục Kinh Tả một bước: “Con bé này, chỉ mỗi việc ăn cơm thôi mà cũng bất cẩn nữa...”

Lục Kinh Tả vừa rút khăn giấy cho cô vừa đáp Tống Khánh Quốc: “Vâng có ạ.”

Chuyện này không chỉ Tống Khánh Quốc mà cả Vương Tuệ Lâm cũng kinh ngạc: “Kinh Tả, con thật sự có bạn gái rồi sao?”

“Vâng, thật ạ.”

Tống Khánh Quốc nhìn về phía Lục Giản: “Lão Lục, ông có biết chuyện này không?”

Lục Giản nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Tôi đây suốt ngày chỉ biết bù đầu bù cổ bên ngoài, nào biết chuyện của nó chứ?”

“Cô bé ấy bao nhiêu tuổi rồi? Học cùng trường với con à? Có xinh đẹp không?”

Lục Kinh Tả cười nói: “Tuổi cũng xấp xỉ cỡ con, học chung trường đại học, xinh đẹp giống y như dì vậy.”

Vương Tuệ Lâm bị câu nói cuối cùng của Lục Kinh Tả dỗ cho vui vẻ cực kỳ: “Thằng bé này, dì đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể so sánh với cô bé chớm đôi mươi chứ, chỉ biết nói ngon nói ngọt thôi.”

Lục Kinh Tả nhướng môi cười, cũng không giải thích nữa.

“Nếu con xem trọng như vậy nhất định là một cô gái tốt rồi, Kinh Tả phải đối xử đàng hoàng với người ta đấy.” Tống Khánh Quốc nói.

“Vâng, chắc chắn ạ.”

Lục Giản cũng bảo: “Nếu con mà dám ức hiếp con gái nhà người ta, ba đánh gãy chân con đầu tiên.”

Đôi đũa trong tay Tống Kiểu Kiểu khẽ run, định đánh gãy chân cậu ấy thật ư?

Bàn đến vấn đề này từ từ cũng bén lửa sang phía Tống Kiểu Kiểu, Vương Tuệ Lâm hỏi cô: “Kiểu Kiểu, còn con thì sao? Ở trường có bạn trai không?”

Dây thần kinh của Tống Kiểu Kiểu vốn đã căng chặt, bị hỏi như vậy cô vô thức nhìn sang Vương Tuệ Lâm, ngơ ngác “hả” một tiếng.

Tống Khánh Quốc nhíu mày: “Kiểu Kiểu nhà mình còn nhỏ, hỏi mấy chuyện này làm gì?”

Lục Giản đánh mắt nhìn sang Lục Kinh Tả, quả nhiên thấy vẻ mặt thằng nhóc bỗng chốc căng thẳng, ông khẽ cười, nói: “Được rồi, được rồi, đừng bàn về vấn đề này nữa. Lão Tống, tôi nói ông nghe, có lẽ năm sau tôi sẽ chuyển hết trọng tâm công việc sang Thành phố S.”

Lục Giản vừa nói vậy, Tống Khánh Quốc quả nhiên xoay chuyển sự chú ý: “Vậy nói cách khác, trong tương lai ông sẽ thường xuyên ở Thành phố S à?”

“Phải, vả lại sang năm Kinh Tả cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, lúc ấy vừa hay nó cũng có thể giúp tôi. Công ty của tôi sớm muộn gì cũng cho nó kế thừa, tôi cũng không muốn sau này nó phải giống tôi, dành cả 136 ngày trên máy bay bay tới bay lui. Huống hồ những năm gần đây nền kinh tế của Thành phố S cũng phát triển vùn vụt, đối với công ty của tôi lợi nhiều hơn hại.”

Thời điểm ông cất lời ánh mắt của Lục Kinh Tả khựng lại trên người ông.

Mà Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm nghe nói trong tương lai Lục Giản có thể sẽ ngụ hẳn tại Thành phố S thì biểu tình vui mừng. Ông ấy đã bay gần nửa đời người, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.

***

Sau bữa cơm tất niên mọi người lại bắt đầu mệnh ai nấy lo. Mấy dì hàng xóm dưới nhà rủ rê Vương Tuệ Lâm cùng đánh mạt chược, còn hai người Tống Khánh Quốc và Lục Giản lại sánh vai nhau ra ngoài hút thuốc. Lúc Tống Kiểu Kiểu hỏi bọn họ đi đâu, Lục Giản chỉ đáp lại gỏn gọn hai chữ “lên mạng”, còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu.

Tống Khánh Quốc vẫy vẫy tay với cô: “Con tự đi chơi đi, 12h về nấu sủi cảo cho ba với chú, bọn ta sẽ về ăn.”

Tống Kiểu Kiểu: “...”

Dõi theo hai bóng người dưới khu chung cư từ ô cửa sổ bên sân thượng. Lúc đầu cả hai còn choàng vai vỗ lưng nhau, nhưng chẳng mấy chốc lại thấy người này tay cầm nắm tuyết ném sang người kia. Hai bên cộng lại cũng xấp xỉ chín mươi tuổi rồi thế mà vẫn đùa giỡn như mấy đứa nhóc con vậy. Từ ngày bé cô vẫn luôn thấy ba mình lúc nào cũng nghiêm nghị, nói năng ý nhị, chỉ khi nào đứng trước hai người này ba mới bày ra bộ dạng càng già càng như trẻ con của mình: Người thứ nhất chính là Vương Tuệ Lâm mẹ cô, và người còn lại chính là chú Lục.

Cô liếc nhìn Lục Kinh Tả bên cạnh: “Anh xem tình cảm giữa ba em và chú Lục tốt biết bao.”

“Bọn họ cùng nhau trưởng thành mà, tình cảm đương nhiên phải tốt rồi.”

“Sau này anh, Kỷ Vị và Triệu Thanh Nghiên, ba người già rồi vẫn sẽ tốt như vậy chứ?”

Lục Kinh Tả suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh em chính là cả đời.”

Tống Kiểu Kiểu nhìn về phía Lục Kinh Tả, đột nhiên hỏi: “Còn em thì sao?”

Lục Kinh Tả giơ tay búng vào trán cô: “Em chính là kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa...”

Tống Kiểu Kiểu bật cười, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện ban nãy trên bàn cơm, đắn đo một chút, cô hỏi: “Lục Kinh Tả, có phải anh muốn công khai với ba mẹ em không?”

Lục Kinh Tả dựa vào tường, cậu nhìn cô nghiêm túc, trầm tư hồi lâu rồi hỏi: “Kiểu Kiểu, chúng ta đã ở bên nhau ba năm rồi, chẳng lẽ... em vẫn chưa muốn cho anh một danh phận sao? Hay căn bản em không muốn nói cho gia đình em biết chúng ta đang quen nhau?”

Thật ra đây không phải lần đầu tiên cả hai bàn về vấn đề này, cả hai đã từng đề cập qua rất nhiều lần rồi nhưng chưa lần nào đạt được kết quả như mong muốn, cho nên cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ.

Tống Kiểu Kiểu vội lắc đầu: “Không phải, không phải... chỉ là vừa nãy anh cũng nghe ba em nói rồi đấy...”

Lục Kinh Tả biết nỗi băn khoăn trong lòng cô, cậu không nhịn được vươn tay ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh hiểu mà, anh hiểu mà. Mọi chuyện cứ giao cho anh, được không?”

Tống Kiểu Kiểu hơi chần chừ, nhưng rất nhanh sự chần chừ ấy đã hoàn toàn biến mất. Bọn họ bên cạnh nhau được ba năm, trong ba năm ấy chắc chắn không một ai có thể nhìn thấu tình cảm của cậu dành cho cô hơn chính bản thân cô nữa, mà ngay cả cô cũng đã hiểu rõ cậu chiếm một vị trí như thế nào trong lòng mình rồi. Trước đây cô chưa từng nghĩ mình sẽ bịn rịn ai, nhưng khi ở bên cậu lâu như vậy, cô bỗng lưu luyến không nỡ rời xa cậu nữa, cũng sẽ không chịu đựng nổi nếu bên cạnh cậu xuất hiện thêm người nào khác.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đầy vẻ kiên định: “Được.”

Ánh mắt của Lục Kinh Tả nhìn cô đầy dịu dàng lưu luyến: “Kiểu Kiểu, anh yêu em.”

Hốc mắt của Tống Kiểu Kiểu ánh lên niềm rạng rỡ: “Em cũng yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.