“Cậu đi nơi nào thì tớ đi nơi ấy.”
Tống Kiểu Kiểu thoáng chốc ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, tiếp đó nước mắt vốn dĩ đã sắp ngừng bất chợt rơi xuống.
Lục Kinh Tả thấy cô lại khóc, lập tức có chút luống cuống, cậu duỗi tay ra muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại bị Tống Kiểu Kiểu né tránh: “Kiểu Kiểu...”
“Cậu thu hồi lại... lời cậu vừa nói.” Tống Kiểu Kiểu vừa khóc vừa lấy tay lau qua loa nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, cô biết rõ cậu chưa bao giờ thất hứa với mình, vì thế khi nghe câu nói này cô cũng không vui vẻ hay cảm động như trong tưởng tượng, ngược lại đau buồn còn lần lượt kéo đến.
Lục Kinh Tả ba năm cao trung ngồi vững ở vị trí đầu lớp, là khảo thần của trường cao trung số 1 bọn họ. Học sinh như vậy không cần nói nhiều cũng biết, trong tương lai nhất định sẽ là sinh viên mà vô số trường đại học nổi tiếng muốn giành giật lẫn nhau. Nhưng nếu quả thật nguyên nhân vì cô mà để cậu ấy rút lui và theo nguyện vọng hai, nghĩ đến khả năng này, cả người cô đều bất ổn, cô thậm chí ân hận tại sao lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy.
Đôi mắt Lục Kinh Tả trĩu nặng, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng cậu chưa từng thấy cô khóc đến như vậy, cậu đưa tay ấn chặt bờ vai run rẩy mỏng manh của cô: “Được, tớ thu hồi lời tớ vừa nói, đừng khóc nữa, hmm?”
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu mông lung: “Thật ư?”
Lục Kinh Tả vươn ngón tay ra nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi đuôi mắt cô: “Thật, tớ sẽ đến Đại học S.”
Nhận được những lời này, tâm tình Tống Kiểu Kiểu hồi phục không ít. Ngay lúc nãy, cô thật sự sợ hãi, so với việc không thể cùng cậu ấy lên chung đại học, trái lại cô càng sợ việc lên cùng đại học với cậu ấy hơn: “Bất luận có ra sao, cậu đều phải đến Đại học S, nhất định phải đi.”
Lục Kinh Tả nhắm đôi mắt lại: “Uhm.”
Cậu nhìn tất cả nỗi buồn vỡ vụn nơi cô, bờ môi mỏng mấp máy, lúc này cậu lại không thể nói thành lời hãy cố gắng thêm chút nữa, nói rằng hãy cùng tớ vào chung Đại học S.
***
Thời gian cứ thế trôi đi, trong quãng thời gian này cả hai đều không nhắc lại chuyện lần trước, tựa như hình thành một loại ăn ý trong lòng của đối phương. Mà Lục Kinh Tả mỗi tối đều giúp cô ôn tập đến mười một giờ, vừa đúng mười một giờ, Lục Kinh Tả sẽ nhắc nhở cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để quá mệt mỏi.”
Những ngày trước, sau khi Tống Kiểu Kiểu ngắt video thì cái gì cũng không muốn chỉ muốn lên giường đi ngủ. Nhưng từ sau ngày hôm đó, cô không còn lòng dạ nào để ngủ nữa. Sau khi nói tạm biệt với Lục Kinh Tả, cô cũng không tắt đèn trên giường, mà tiếp tục lấy bài thi ra làm từng đề từng đề một, mặc dù phần lớn thời gian đều là vừa làm vừa khóc.
Rạng sáng Tống Khánh Quốc ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy đèn phòng Tống Kiểu Kiểu vẫn còn sáng, từ nửa khe cửa khép hờ ông bắt gặp Tống Kiểu Kiểu đang nằm bên cạnh bàn học. Ông nhớ lại vừa nãy mình nhìn vào thời gian trên di động, lúc này đã hơn hai giờ sáng rồi, con gái ông hơn hai giờ sáng vẫn còn ôn tập?
Tống Khánh Quốc mang chuyện này kể lại với Vương Tuệ Lâm, vành mắt hai người đều phiếm hồng. Bọn họ tuy rằng đau lòng, nhưng kỳ thi đại học chỉ có một lần, vì thế bọn họ cũng không cản trở, chỉ là mỗi tối sau khi Tống Kiểu Kiểu ôn tập xong đều sẽ ăn một bữa khuya nóng.
Một tuần trước kỳ thi đại học, nghỉ định kỳ để các học sinh năm ba tiến hành tự mình ôn tập.
Vì để nâng cao hiệu suất ôn tập, mấy người bọn họ quyết định cùng nhau ôn, địa điểm chính là cửa hàng KFC bán suốt hai mươi bốn giờ mà họ thường xuyên lui tới.
Cũng vì vậy, mỗi ngày có rất nhiều khách hàng đến KFC đều sẽ nhìn thấy vài chàng trai cô gái trẻ ngồi ngay góc bàn phía Đông Nam. Trên mặt bàn của họ đều để bài thi, đề thi gốc, vừa nhìn đã biết là học sinh năm ba ôn tập, cũng không ai làm gì quá trớn, nhưng các thực khách mấy bàn bên cạnh đều ngầm hiểu mà hạ thấp giọng.
Bọn họ cứ ngồi xuống như vậy đều sẽ đến rạng sáng. Từ Cám và Sở Nhập Ngô đi khá sớm, bình thường vào khoảng chín giờ liền rời khỏi. Tiếp đó là Kỷ Vị và Triệu Thanh Nghiên, xấp xỉ mười giờ. Rời đi cuối cùng chắc chắn là Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả.
Bình thường Lục Kinh Tả sẽ cho Tống Kiểu Kiểu khoảng thời gian hai tiếng rưỡi để hoàn thành một bài thi, vào lúc Tống Kiểu Kiểu vùi đầu làm đề, Lục Kinh Tả cũng đồng thời làm bài thi của mình. Đầu chàng trai rũ xuống, vẻ mặt ôn hòa, ngón tay thon dài cầm cây bút đen viết lên bộ đề thi sạch sẽ.
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Kiểu Kiểu, Lục Kinh Tả ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy? Không hiểu đề?”
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu: “Không phải.”
“Nếu không phải thì đừng có thừ người ra, cố gắng làm bài thi đi, sau khi làm xong tớ sẽ giảng rồi phân tích đề cho cậu.”
“Oh.”
Tống Kiểu Kiểu lần nữa cúi mặt xuống làm đề, thật ra lúc sau cô đã ngẫm nghĩ, cô không phải sợ chung trường đại học với Lục Kinh Tả, mà là cô sợ phải chung một trường đại học tầm thường với Lục Kinh Tả. Cô cũng muốn cùng trường đại học với Lục Kinh Tả, nhưng trường đại học đó nhất định phải là Đại học S.
Vào mười hai giờ sáng, Lục Kinh Tả bắt đầu thu xếp đồ đạc: “Bọn mình nên đi về thôi.”
“Bây giờ về sớm quá, thêm một lát nữa.” Nói rồi cô lấy ra một bộ đề ngữ văn.
Lục Kinh Tả nhìn cô mấy lần, cuối cùng vẫn tiếp tục làm bài.
Mãi đến gần hai giờ, cả hai lúc này mới dọn đồ quay về, trước khi đi Lục Kinh Tả mua cho cô một cái bánh ốc quế.
Cửa hàng KFC này cách tiểu khu bọn họ không xa, bởi vì suy xét đến việc rất khuya sẽ không có xe buýt hay tàu điện ngầm để về nên họ đi xe đạp đến.
Đường phố rạng sáng không một bóng người, xe cũng thưa thớt, Lục Kinh Tả đạp xe phía trước, còn Tống Kiểu Kiểu thì ngồi phía sau, một tay ôm balo của cậu, một tay cầm bánh ốc quế, gió đêm tháng sáu ấm áp thổi qua làn tóc đen cùng y phục của hai người.
Một ngày trước kỳ thi đại học, Lục Kinh Tả lần lượt nhận được điện thoại của Lục Giản và Trịnh Tú Vận.
“Con trai, ngày mai phải thi rồi, con chuẩn bị tốt chưa?”
“Thư giãn đầu óc, đừng quá căng thẳng, cố gắng lên, ba tin tưởng ở con.”
“Với lại nhất định không được quên mang theo thẻ dự thi các thứ đấy, tối nay phải kiểm tra cho thật kỹ.”
Vào buổi tối cậu nhận được điện thoại của Trịnh Tú Vận.
“Kinh Tả, ngày mai sẽ phải thi đúng không?”
“Uhm.”
“Đồ đạc đều mang hết chưa?”
“Đều mang hết rồi, ba con vừa gọi điện nhắc con.”
Bên kia dường như khựng lại: “Ông ấy gọi cho con? Vậy thì tốt rồi.”
Hai người trầm mặc hồi lâu, thanh âm Trịnh Tú Vận dịu dàng truyền đến: “Kinh Tả, con có muốn thi vào Đại học Tân Xuyên không? Đại học ở đây vừa khéo...”
“Con đã quyết định thi vào Đại học S.”
“S... Đại học S?”
“Uhm.”
“Đến Tân Xuyên chẳng phải tốt hơn sao? Như vậy con gần mẹ, mẹ cũng có thể chăm sóc cho con.”
“Mẹ, con đã không cần chăm sóc nữa.”
Sau khi Lục Kinh Tả nói xong câu ấy, bên kia trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Lục Kinh Tả phải cắt ngang bầu không khí ngột ngạt này.
“Ngày mai con còn phải thi, cúp máy trước.”
Sau khi nói xong Lục Kinh Tả liền ngắt điện thoại.
Cửa chính truyền đến một loạt âm thanh ấn khóa, “tít tít tít --” vô cùng rõ ràng, cậu theo bản năng đi thẳng ra ngoài, vừa ra đã thấy Lục Giản mở cửa bước vào.
“Con trai, con ngạc nhiên khi thấy ba đây đúng không?”
Khóe miệng Lục Kinh Tả run run: “Sao ba lại quay về?”
“Ngày mai con phải thi đại học, ba lo chứ sao? Lúc nào cũng lo con đến trễ, còn không thì quên mang đồ, ba cảm thấy ba vẫn nên quay về, ngày mai tự mình đưa con đi thi mới được.”
Lục Kinh Tả nhìn ông đột nhiên mỉm cười, đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp nhỏ nhoi.
***
Ngày bảy tháng sáu, ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ.
Chưa đến bảy giờ Tống Kiểu Kiểu đã bị Vương Tuệ Lâm gọi dậy, bởi vì việc cô thi đại học mà hôm nay cả hai người bọn họ đều đến đơn vị xin nghỉ, muốn cùng cô đi thi. Mặc dù Tống Kiểu Kiểu cảm thấy không cần thiết, nhưng nhìn vẻ mặt hai người họ hồi hộp, bộ dạng lại còn kích động, vẫn là mang mấy lời kia nuốt xuống.
Lục Giản đến tối mịt mới quay về nên cũng không đi gõ cửa nhà đối diện, song hai nhà vừa ra khỏi cửa lại được dịp đụng mặt.
“Lão Lục ca, anh về hồi nào vậy?” Tống Khánh Quốc ngạc nhiên hỏi.
“Về tối qua, về trễ quá nên không làm phiền mấy người.”
“Ơ hay, nói cái gì vậy chứ.”
Vương Tuệ Lâm nhìn hai anh em đã rất lâu không gặp tán gẫu, mặc dù trong lòng cũng vui mừng khôn xiết, nhưng nghĩ đến vẫn còn chuyện quan trọng hơn không thể không cắt ngang bọn họ: “Hai người các ông cũng thật là, vừa gặp đã nhiều chuyện, buổi tối qua nhà tôi ăn cơm, hai người muốn uống rượu thì uống rượu, muốn tán dóc thì tán dóc, nhưng hiện tại chúng ta phải đưa tụi nhỏ đi thi.”
Vừa nhắc như thế, hai người lúc này mới phản ứng lại.
“Đúng đúng đúng, thi, là thi đại học, đi đi đi.”
Tống Kiểu Kiểu nháy mắt với Lục Kinh Tả, khóe miệng nồng đậm ý cười.
“Mang theo đủ đồ hết chứ?”
“Uhm, mẹ tớ thu xếp giúp tớ hết rồi, kiểm tra kĩ lưỡng nhiều lần nữa, còn cậu?”
“Tớ cũng vậy.”
Ngày bảy và tám tháng sáu hàng năm là thời điểm mà các trường đại học náo nhiệt cùng hỗn loạn nhất, bởi vì hai ngày này là thời khắc quan trọng nhất đối với các học sinh năm ba và phụ huynh của họ. Cổng trường đông nghẹt những phụ huynh đến đưa đón, mặc dù chen lấn chật chội, nhưng các phụ huynh vẫn vô cùng tự giác nhường một lối đi cho các thí sinh, không đến mức chắn tụi nhỏ không vào được cổng trường.
Môn thi đầu tiên vào chín giờ sáng chính là ngữ văn, sau khi thi ngữ văn xong đã mười một giờ rưỡi trưa. Giữa trưa bọn họ đi theo mấy người Tống Khánh Quốc ra ngoài trường ăn cơm.
“Thi ngữ văn thế nào?” Đang ăn, Vương Tuệ Lâm không nhịn được hỏi Tống Kiểu Kiểu.
Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ, lúc cô im lặng, Tống Khánh Quốc đều không ăn, chỉ hăm hở mà nhìn cô, mãi đến sau khi cô nói cũng không tệ lắm, hai vợ chồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Giản gắp đồ ăn cho Tống Kiểu Kiểu: “Buổi chiều thi toán, cố gắng hết sức.”
“Cám ơn Lục thúc thúc.”
Sau khi ăn trưa xong bọn họ quay lại trường, cách đợt thi toán buổi chiều hơn hai tiếng nữa. Tống Kiểu Kiểu không muốn nhàn rỗi, vì thế lại tiếp tục để Lục Kinh Tả ôn tập cho cô vài câu trong đề thi toán tương đối khó hiểu.
Toán học là môn Tống Kiểu Kiểu nhức đầu nhất, vì vậy sau khi thi toán xong cô suýt nữa bật khóc.
“Thi toán thế nào?” Vừa kết thúc kỳ thi, Lục Kinh Tả liền chạy đến địa điểm thi của cô.
Cậu nhìn vành mắt cô ửng đỏ, trong lòng thoáng hồi hộp: “Là... thi không tốt sao?”
Tống Kiểu Kiểu thấy được sự sốt ruột và lo lắng trên mặt cậu, nhắm mắt lắc đầu, nhưng khoảnh khắc nhắm mắt lại nước mắt liền rơi xuống, càng khiến cậu sợ hơn, thế rốt cuộc là thi tốt hay thi không tốt?
“Không có, tớ cảm thấy thi cũng không tệ lắm.”
“Vậy cậu khóc vụ gì?”
“Tớ chính là vui đến phát khóc.”
“Hả?”
“Toán học đã đày đọa tớ bao nhiêu năm, vừa nghĩ đến việc từ giờ trở đi tớ có thể thoát khỏi nó, không vui sao được?”
Lục Kinh Tả không khỏi bật cười: “Vậy à, vậy chắc mừng dữ lắm.”