Vương Tuệ Lâm bị Lục Kinh Tả dùng những lời mật ngọt phỉnh nịnh nên vô cùng vui vẻ, sau khi Tống Khánh Quốc về nhà bà bắt đầu gắng sức gia tăng hảo cảm giúp cậu.
“Lão Tống này, thằng bé Kinh Tả thật sự rất tốt, vừa thông minh vừa hiểu chuyện, tính tình lễ phép, thành tích học tập lại xuất sắc.”
“Đã vậy còn đẹp trai, đẹp trai hơn cả ba nó nữa, cho nên cặp với Kiểu Kiểu nhà mình thật xứng đôi vừa lứa.”
“Thằng bé từ nhỏ có ba mẹ mà cũng như không, căn bản đều do gia đình mình nuôi nấng, cho nên nó là người như thế nào chúng ta vẫn hiểu rõ nhất...”
“...”
Tống Khánh Quốc thấy dáng vẻ Vương Tuệ Lâm nói thao thao bất tuyệt, cuối cùng không chịu nổi nữa: “Oắt con kia tẩy não bà à?”
Vương Tuệ Lâm thấy ông phản ứng lại mình, vội nói: “Đâu có, tại tôi thích nó thôi. Chẳng phải ngày xưa ông cũng rất thích nó sao?”
“Thích thì thích, nhưng thích kiểu ấy với thích kiểu con rể sao giống nhau được?”
“Sao lại không giống nhau?”
“Con rể có nghĩa trong tương lai chúng ta phải giao con gái của mình vào tay người ấy, bởi vậy sao tôi có thể qua loa sơ sài được. Tôi không phủ nhận cảm tình của tôi đối với thằng bé rất khá, nhưng cụ thể thế nào tôi cần phải truy cứu dò xét thêm đã.”
Vương Tuệ Lâm thấy ông quá cứng đầu: “Cái ông này...”
Tống Khánh Quốc giữ vai bà: “Bà xã, tôi rất rõ bà quý mến Kinh Tả. Nhưng với tư cách là một người đàn ông, tôi nhất định phải cân nhắc thêm nữa. Nếu cứ dễ dàng chấp thuận thằng bé như vậy, há chẳng phải sau này nó sẽ cảm thấy không có chút áp lực nào hay sao? Bây giờ tôi làm vậy chính là để nó biết, muốn có được sự đồng ý của tôi không phải chuyện dễ dàng. Nếu nó không trân quý con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị nó cho nó biết mặt. Hơn nữa nếu chút thử thách cỏn con này mà cũng không vượt qua được, vậy dựa vào đâu để chứng minh mai này nó nhất định sẽ đối xử tử tế với con gái tôi chứ?”
Vương Tuệ Lâm trầm mặc, bà đang tiếp thu những lời Tống Khánh Quốc nói.
Tống Khánh Quốc thấy bà im lặng, vội hỏi: “Bà xã, Kiểu Kiểu nó là con gái tôi, bà nghĩ kẻ làm ba như tôi lại đi mưu hại con gái mình hay sao?”
Vương Tuệ Lâm nhìn sang Tống Khánh Quốc, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tống Khánh Quốc lại nói: “Cho nên bà xã à, tôi chỉ đang thử thách thằng bé thôi. Bởi vậy bà đừng lo lắng làm gì, trong lòng tôi đã có đường đi nước bước cả rồi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, bà là vợ tôi, lý nào tôi lại đi lừa gạt bà?”
Tống Khánh Quốc cứ nói thế, Vương Tuệ Lâm cũng không còn xoắn quýt nữa: “Vậy được, tôi tin tưởng ông. Bận rộn cả ngày trời rồi, tôi đi tắm trước đây.”
“Vâng, bà xã, tôi ủ ấm chăn cho bà nhé.”
“Biến, chưa tắm đừng hòng bước lên giường.”
Tống Khánh Quốc: “Vâng, bà xã!”
Vương Tuệ Lâm đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình. Vốn dĩ bà định đến để tẩy não Tống Khánh Quốc, kết quả cuối cùng bà lại là người bị tẩy não. Trong lòng Tống Khánh Quốc đã có tính toán cả rồi, cho nên hiển nhiên ông sẽ không dại gì mà nhắc bà.
***
Lúc này Tống Kiểu Kiểu đang chui rúc trong chăn nói chuyện điện thoại với Lục Kinh Tả. Có lẽ do hôm nay thấp thỏm quá độ nên cô cố tình ém giọng mình xuống cực kỳ thấp. Lục Kinh Tả nghe thấy giọng cô bên kia bé tí mà không khỏi buồn cười: “Làm gì vậy? Làm trộm à?”
Tống Kiểu Kiểu bị cậu nói nên đỏ mặt, nhưng vẫn áp thấp giọng: “Còn không phải trộm hay sao?”
Lục Kinh Tả bị cô chọc cười: “Cô bé ngốc, chúng ta xem như đã thông qua rồi.”
“Tuy rằng nói vậy, nhưng chỉ cần ngày nào ba em còn chưa buông lỏng thì ngày đó em vẫn chưa thể yên tâm.”
Lục Kinh Tả nhớ lại thái độ ngày hôm nay của chú Tống. Mặc dù bình thường chú Tống vô cùng nghiêm khắc với Kiểu Kiểu, nhưng cậu biết rằng, trên thế gian này không có người ba nào lại không yêu thương con gái mình. Trong thâm tâm chú Tống, ắt hẳn Kiểu Kiểu phải xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất, vậy nên ông không hài lòng lắm với cậu cũng là lẽ đương nhiên: “Kiểu Kiểu, cho dù mọi chuyện có như thế nào chăng nữa, anh nhất định cũng sẽ cố gắng hết mình để đạt được sự chấp thuận của chú Tống.”
Tống Kiểu Kiểu bật cười: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Cô bé ngốc, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, giao hết cho anh là được rồi.”
Tống Kiểu Kiểu mấp máy môi rồi nói: “Thật ra em có thể cáng đáng mọi chuyện cùng với anh mà, anh không cần phải chịu đựng một mình đâu.”
Phía bên kia Lục Kinh Tả hơi ngẩn người, cậu vội nói: “Nhưng anh không đành lòng.”
Cậu chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho cô. Dù rằng trước mặt người khác hay cả những khi không có ai, cậu đều muốn nâng niu o bế cô. Chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ, chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc thì cậu có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô. Vào khoảnh khắc phát hiện ra mình thích cô, cậu đã biết rõ bản thân sẽ chìm đắm trong chuyện này rồi, nhưng cậu cam tâm tình nguyện chịu đựng điều ấy.
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy hốc mắt trở nên nong nóng: “Nếu anh cứ đối xử tốt với em như vậy, sau này em không thể rời xa anh thì phải làm sao đây?”
Lục Kinh Tả nhíu mày: “Rời xa? Em muốn đi đâu?”
Tống Kiểu Kiểu bị khẩu khí nghiêm túc của cậu chọc cười: “Ý em là không rời bỏ anh nổi, rồi chuyện gì cũng muốn dựa dẫm, kè kè vào anh, đến khi ấy anh lại chê em phiền hà...”
Cô còn chưa nói hết câu, Lục Kinh Tả đã chặn ngang lời cô, giọng điệu kiên quyết: “Không bao giờ.”
Tống Kiểu Kiểu vùi mặt vào tấm chăn, lòng dạ ngọt ngào: “Vậy em ghi nhớ rồi đấy.”
“Em nhất định phải ghi nhớ.”
“Tả ca?”
“Hm?”
“Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc.”
Trước ngày nhập học, cuối cùng Tống Khánh Quốc cũng tìm cô để nói chuyện, thật lòng mà nói thì mọi năm vào ngày này ông không bao giờ tìm cô cả. Còn cô mấy hôm nay vẫn đang thấp thỏm không yên, bây giờ được ông tìm đến cô lại không còn lo lắng nữa, mà chỉ thở phào nhẹ nhõm.
“... Ba?”
Tống Khánh Quốc chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”
Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi đặc biệt nghiêm chỉnh, hai chân khép sát vào nhau, hai tay đặt bên trên đầu gối.
Tống Khánh Quốc liếc nhìn tư thế ngồi của cô, tiếp theo mới nói: “Ngày mai phải nhập học rồi, đồ đạc sửa soạn xong hết chưa?”
Vốn dĩ Tống Kiểu Kiểu nghĩ ông sẽ hỏi han về chuyện của mình và Lục Kinh Tả, nhưng không ngờ ông lại hỏi vấn đề này, cô gật đầu nói: “Sửa soạn xong hết rồi ạ.”
“Uhm, phải mang đồ đầy đủ, đừng có để quên đấy.”
“Vâng ạ...”
“Năm nay con đã học năm ba, sang năm là năm cuối rồi, không còn nhỏ bé gì nữa, chuyện công việc trong tương lai đã có suy tính gì chưa?”
Tống Kiểu Kiểu thấy ông bắt đầu bàn về vấn đề công việc, bèn nói: “Khi về trường con cần phải thi để lấy đủ bằng, sau này lên năm cuối con sẽ tìm công ty thực tập.”
Tống Khánh Quốc gật đầu: “Thực tập trước thời hạn cũng được, thích nghi với xã hội càng sớm càng tốt.”
Tống Kiểu Kiểu không biết phải nói gì, chỉ biết gật gù hùa theo.
“Tương lai sẽ ở lại Thành phố S làm việc à?”
Tống Kiểu Kiểu hơi sững người, chắn chắn là ở lại đây rồi, cô chưa từng nghĩ đến việc sau này sẽ chuyển sang thành phố khác. Dù gì từ bé đến giờ cô đều cư ngụ ở đây, đối với nơi này cũng đã thân quen: “Dạ phải.”
“Uhm.”
Vương Tuệ Lâm đang nấu bữa tối trong bếp, thỉnh thoảng bà lại ló đầu ra nhìn hai ba con vài lần, trông tình hình bọn họ nói chuyện có vẻ cũng khả quan nên bà lại quay vào bếp tiếp tục xào rau.
Tống Kiểu Kiểu bắt đầu không chịu nổi bầu không khí lúc này nữa, cô thấy ông tựa hồ không có ý định nói chuyện, vậy nên nhân cơ hội này, cô cẩn thận thử lòng, chủ động mở lời: “Ba, chuyện này là con sai, ba đừng giận con được không?”
Tống Khánh Quốc nghe thấy, ngược lại ngước mắt nhìn cô: “Con sai?”
“Vâng, con sai rồi...”
Tống Khánh Quốc cau chặt mày, tông giọng rướn cao thêm vài phần: “Con sai chỗ nào!”
Tống Kiểu Kiểu bị dọa giật thót: “Con... con...”
Vương Tuệ Lâm đang trong bếp cũng hết hồn, bà bước ra định phân trần gì đó thì lại nghe thấy Tống Khánh Quốc nói: “Chuyện này con sai chỗ nào chứ, có sai cũng là thằng nhóc Lục Kinh Tả ấy sai, con thay nó nhận lỗi làm gì?”
Tống Kiểu Kiểu: “...”
Vương Tuệ Lâm: “...”
Sau khi Vương Tuệ Lâm nghe thấy mấy lời này, bà lại lẳng lặng trở vào bếp tiếp tục xào rau.
“Ba?” Tống Kiểu Kiểu nhìn Tống Khánh Quốc.
“Kiểu Kiểu, đây là chuyện riêng của ba và Kinh Tả, phải xử lý ra sao trong lòng ba tự biết. Sau khi con quay về trường chỉ cần chuyên tâm học hành là đủ rồi, hiểu chưa?”
Tống Kiểu Kiểu ngây ngốc gật đầu: “Dạ hiểu.”
“Được rồi, con đi xem xem cơm chín chưa.”
“Dạ vâng.”
***
Vốn dĩ mỗi dịp nhập học Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả đều đi cùng nhau, nhưng lần này Tống Khánh Quốc muốn tự lái xe đưa cô đến trường. Tống Kiểu Kiểu gửi một tin nhắn Wechat cho Lục Kinh Tả, Lục Kinh Tả hồi âm: “Ngoan ngoãn vâng lời, buổi trưa đợi anh cùng ăn cơm.”
Tống Khánh Quốc chở Tống Kiểu Kiểu đến trước cổng trường, sau đó xách vali xuống giúp cô: “Được rồi, tiễn con đến đây thôi, vào trường đi.”
Tống Kiểu Kiểu vẫy vẫy tay với ông: “Tạm biệt ba.”
“Uhm.”
Đợi sau khi Tống Khánh Quốc lái xe rời đi, lúc này Tống Kiểu Kiểu mới kéo vali về ký túc xá. Trên đường về cô còn chạm mặt Tào Nhuế cũng mới quay lại trường, đương nhiên Tào Nhuế cũng nhìn thấy cô, cả hai có hơi sững sờ. Mặc dù bọn họ học cùng trường, nhưng Đại học S lớn như vậy, học viện lại phân bố trải khắp, nếu không phải có ý định sẵn thì muốn gặp mặt nhau chẳng phải chuyện dễ dàng.
Tống Kiểu Kiểu nhìn cô ta một cái rồi thu hồi tầm mắt ngay, đối với cô nếu đã không phải người quan trọng thì cô không việc gì phải bận lòng. Cô kéo vali bước nhanh về phía Học viện Ngôn ngữ Anh, ngay khi cả hai mỗi người mỗi ngả thì Tào Nhuế chợt gọi cô.
“Tống Kiểu Kiểu.”
Tống Kiểu Kiểu không thể không dừng bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn cô ta: “Có việc gì?”
Trên mặt Tào Nhuế thoáng chút ngần ngại lẫn chật vật, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Chuyện trước đây... rất xin lỗi.”
Tống Kiểu Kiểu khẽ nhướng mày, rõ ràng cô không ngờ rằng cô ta sẽ chủ động nói về chuyện này với mình. Suy cho cùng cũng đã ba năm trôi qua, cô ngẫm nghĩ rồi chỉ “uhm” một tiếng.
Vẻ mặt Tào Nhuế thảng thốt: “Chỉ... uhm thôi?”
“Không thì sao?” Cô hỏi vặn lại cô ta.
Tào Nhuế hơi quẫn bách, cô ta lắc đầu: “Không sao, chỉ là vụ việc trước đây tôi vẫn chưa từng đường đường chính chính nhận lỗi với cô. Ngày hôm nay chạm mặt, chỉ muốn trực tiếp nói câu xin lỗi với cô thôi.”
Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu: “Chuyện trước đây cũng đừng nên nhắc lại nữa, đã là quá khứ cả rồi.”
Nói xong cô kéo vali tiếp tục bước về phía trước, ngược lại Tào Nhuế vẫn còn đứng ngay chỗ cũ dõi theo bóng cô hồi lâu.
“Kiểu Kiểu!” Một giọng nói quen thuộc từ sau vọng đến.
Không phải Tào Nhuế, là Thang Viên Viên.
Tống Kiểu Kiểu theo tiềm thức xoay người lại, cô trông thấy Thang Viên Viên đang kéo vali chạy như bay về phía mình. Khi chạy ngang qua Tào Nhuế, cô ấy bất giác liếc nhìn cô ta mấy cái.
Thang Viên Viên một tay cầm vali, một tay khoác vai Tống Kiểu Kiểu: “Chúng mừng năm mới nhé, Tết ở nhà có vui không?”
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười: “Uhm... cũng khá vui.”
Thang Viên Viên bấu bấu vào vai cô: “Có phải ban nãy Tào Nhuế vừa nói chuyện với cậu không?”