Sau khi Tống Kiểu Kiểu vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài, Lục Kinh Tả đã bày biện xong bữa sáng. Một bữa sáng đặc sắc tại Vân Thành: Tào phớ mặn, cơm nắm chà bông, Muffin ốp-la và sữa đậu nành ngọt ngào nóng hổi.
“Trông có vẻ rất ngon.” Tống Kiểu Kiểu bất giác nuốt nước bọt.
Lục Kinh Tả nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cô mà trái tim mềm nhũn. Cậu rất thích nhìn cô bộc lộ niềm đam mê đối với ẩm thực, từ ngày bé cô đã thích ăn rồi, món gì cô cũng có thể ăn ngon miệng được. Cậu chưa từng nói gì cô, vì thật ra được nhìn ngắm cô ăn cũng xem như một kiểu hưởng thụ. Đặc biệt từ sau khi bên nhau, cậu còn có thể ngày ba bữa được chiêm ngưỡng cô ăn.
“Đến đây ăn thôi.”
Ngay khi Lục Kinh Tả định động thìa thì Tống Kiểu Kiểu bỗng la lên: “Khoan đã, em muốn chụp tấm ảnh rồi gửi vào nhóm mình để bọn họ thèm chơi.”
Tống Kiểu Kiểu: Hình ảnh.jpg.
Tống Kiểu Kiểu: Hình ảnh.jpg.
Tống Kiểu Kiểu: Hình ảnh.jpg.
Tại nơi khác đang có bốn con người lội ngược gió rét để leo núi, nhưng sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh điểm tâm ngon miệng do ai đó gửi vào nhóm thì phút chốc suy sụp hoàn toàn, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn con nhóc ấy cô ý.
Kỷ Vị: Lão Lục, có thể nào canh chừng vợ cậu không hả?
Triệu Thanh Nghiên: Để ý vợ cậu hộ cái.
Từ Cám: Trông nom giùm.
Sở Nhập Ngô: Quản thúc giùm.
Lục Kinh Tả: Hình ảnh.jpg.
Lục Kinh Tả: Hình ảnh.jpg.
Kỷ Vị:...
Từ Cám:...
Sở Nhập Ngô:...
Triệu Thanh Nghiên:...
Thậm chí cả bọn bắt đầu suy nghĩ, trời đã lạnh buốt như này rồi, hà cớ gì còn phải nhắm vào hướng gió rét thổi đến để leo núi nữa chứ? Ngủ trong chăn ấm nệm êm không sung sướng hơn sao? Thưởng thức bữa sáng nóng hổi không hạnh phúc hơn à?
Tống Kiểu Kiểu nhìn bốn người trong nhóm sát phạt nhau mà buồn cười vô cùng, cô xoa xoa khóe môi sắp cứng đờ của mình, hỏi: “Chúng ta làm vậy có khốn nạn quá không?”
Lục Kinh Tả cưng chiều đút cho cô một thìa tào phớ mặn: “Không hề.”
Tào phớ mặn hơi cay nhưng lại không cay, ăn kèm với dưa muối và tôm nõn. Tào phớ vô cùng non mịn, vẫn còn phảng phất hương thơm của đậu phụ, ngon đến nỗi đầu lưỡi cũng muốn tan chảy ra, cô cầm lấy chiếc thìa từ tay cậu: “Tự em ăn.”
Lục Kinh Tả đưa thìa cho cô, Tống Kiểu Kiểu ăn liên tiếp mấy chén mới ngưng.
“Ăn món này nữa, cũng ngon lắm.”
Tống Kiểu Kiểu cắn một miếng Muffin ốp-la, xốp xốp giòn giòn. Trứng ốp-la được trộn với ít hành và tỏi, phần thịt vừa tươi vừa mềm, nước sốt ngập ngụa: “Công nhận ngon thật đấy, cho anh cắn một miếng này.”
Cô ghé phần bánh của mình đến cạnh môi cậu để cậu cắn một miếng, rõ ràng bữa sáng mỗi món đều có hai phần, nhưng cuối cùng khi ăn cả hai không hề phân chia, rốt cuộc anh một miếng em một miếng, đến khi ăn xong hai người vẫn no căng.
“Sáng mai mình vẫn ăn mấy món này chứ?” Tống Kiểu Kiểu hỏi.
Cô đã muốn ăn, đương nhiên Lục Kinh Tả không thể không đồng ý, cho nên cậu gật đầu: “Được thôi, ngày mai có muốn ăn thử tào phớ ngọt không?”
“Có muốn.”
Cả hai đã nhất trí hôm nay sẽ không ra ngoài, cho nên sau khi dọn dẹp xong, Tống Kiểu Kiểu lại vùi mình vào trong chăn.
Lục Kinh Tả cũng cởi áo rồi nằm xuống, Tống Kiểu Kiểu tựa vào bả vai cậu, cánh tay choàng lên bả vai còn lại, vô cùng mãn nguyện nói: “Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thật sự chẳng khác gì cuộc sống của thần tiên cả.”
Nghe xong đột nhiên Lục Kinh Tả bật cười, cô ngước mắt nhìn cậu, hỏi: “Anh cười gì vậy?”
“Chứ không phải cuộc sống của con heo à?”
Tống Kiểu Kiểu nghệch mặt, ngay lập tức cũng phì cười: “Cho dù có là cuộc sống của con heo thì em vẫn thích đấy.”
Lục Kinh Tả hôn vào vầng trán căng mẩy của cô: “Uhm, xem như anh đang nuôi một bé heo con vậy.”
Tống Kiểu Kiểu “hừ” một tiếng: “Em xem anh là bạn trai, còn anh lại xem em như con heo á?”
Lục Kinh Tả thấy cô đáng yêu khủng khiếp, cậu thật sự quá say mê cô rồi.
***
Cả hai đùa giỡn được một lúc thì Tống Kiểu Kiểu lại bắt đầu buồn ngủ, cô cảm thấy mình sắp biến thành heo thật rồi, chẳng mấy chốc mà đã buồn ngủ: “Em lại buồn ngủ rồi, anh buồn ngủ không?”
Lục Kinh Tả vỗ nhẹ vào lưng cô: “Anh vẫn ổn, nếu buồn ngủ thì em ngủ đi, thức dậy cũng vừa giờ ăn tối.”
“Bây giờ mới chín giờ hơn mà ngủ đến khi ăn tối, anh nghĩ em có thể ngủ nhiều vậy sao?” Ăn uống xong ít nhất cũng phải sáu giờ tối.
Nhưng Tống Kiểu Kiểu đã bị vả mặt bởi câu nói trên, vì sự thật chứng minh cô quả nhiên có thể ngủ như vậy. Đợi đến khi cô tỉnh dậy ngoài trời đã sẩm tối, nhìn tình hình chắc phải hơn sáu giờ tối rồi. Còn Lục Kinh Tả cũng không nằm trên giường mà đang ngồi bên bàn làm việc gần đó, trước mặt đặt chiếc laptop, nhìn dáng vẻ chắc là đang làm việc.
Người ta vẫn thường nói khoảnh khắc quyến rũ nhất của người đàn ông chính là khi họ đang tập trung làm việc. Và ngay lúc này, khi Tống Kiểu Kiểu quan sát Lục Kinh Tả mới thấy câu nói ấy không hề sai chút nào.
Cậu hơi cúi đầu, cặp mắt rủ xuống, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ mím như đang gặp phải vấn đề nan giải. Nét mặt cậu chăm chú nghiêm túc, âm thanh cậu đánh bàn phím cũng cực kỳ nhỏ.
Tống Kiểu Kiểu kéo chăn trùm kín đầu, chỉ chừa chút kẽ hở để ngắm cậu. Cậu chưa từng ngẩng đầu nhìn nhưng lại cất giọng hỏi, thanh âm trầm ấm êm tai: “Dậy rồi?”
Cô chỉ đành vung chăn ra, nhìn về phía cậu: “Anh phát hiện rồi sao?”
Lục Kinh Tả giơ tay gập laptop xuống rồi bước về phía cô: “Cuộn qua cuộn lại như con nhộng vậy, muốn không phát hiện cũng khó.”
“Em có làm vậy ư?”
“Có.” Lục Kinh Tả ngồi xuống bên mép giường.
Tống Kiểu Kiểu tiện bề gối đầu lên đùi cậu: “Vừa nãy anh làm việc à?”
Lục Kinh Tả thò tay chờn vờn mấy lọn tóc của cô: “Uhm, tạm thời có một hạng mục.”
“Vậy anh làm xong chưa?”
“Làm xong rồi.”
“Vậy được. Đúng rồi, bây giờ mấy giờ rồi?”
Lục Kinh Tả mỉm cười véo mũi cô: “Sắp bảy giờ rồi, em ngủ giấc này phải gọi dài ngoằng ngoặc đấy.”
Sau khi cô ngủ cậu cũng nằm xuống chợp mắt một lát, nhưng khoảng hai giờ hơn đã dậy rồi, còn cô nhóc nọ vẫn rúc vào chăn ngủ ngon lành. Vừa hay bên phía cậu nhận được một hạng mục, cậu bèn làm việc đến tận bây giờ.
Tống Kiểu Kiểu hơi xấu hổ: “Chắc có lẽ em bị thần ngủ nhập.” Sau đó cô như nghĩ đến điều gì, ngay lập tức xị mặt: “Thôi rồi.”
“Sao vậy?”
“Hôm nay em ngủ nhiều quá, chắc chắn buổi tối em không ngủ nổi nữa, nhất định tối nay em mất ngủ rồi.” Tống Kiểu Kiểu chỉ biết ngủ đã đời, cũng không nghĩ đến điều này, bây giờ nghĩ đến mới thấy khổ thân.
Lục Kinh Tả nhìn vẻ mặt bí xị của cô rồi bất chợt cười nhếch mép, nói: “Không sao, tối nay vận động vài chập bảo đảm em sẽ ngủ vô cùng ngon giấc.”
Ban đầu Tống Kiểu Kiểu ngẩn người mấy giây chưa kịp hiểu, mãi sau mới hiểu được ẩn ý của cậu, cô “hừ” một tiếng: “Anh lưu manh.”
“Chẳng phải anh vì em sao?”
“Anh nói mà không biết ngượng à?”
“Hm? Sao phải ngượng?”
Tống Kiểu Kiểu bất lực, dứt khoát không bàn chủ đề này với cậu nữa: “Phải rồi, mấy người Từ Cám về chưa?”
“Về rồi.”
“Nhanh vậy á?”
“Vừa leo đến nơi đã ngồi cáp treo xuống lại, vừa xuống dưới lập tức về thẳng khách sạn, sau khi trở về bọn họ ngủ mất đất rồi.”
Khi cậu ngủ dậy bốn người họ cũng vừa mới quay về, cả đám vẫn còn đứng trong hành lang buôn chuyện hồi lâu. Trông bốn người chẳng khác gì mấy trái cà chua dãi gió dầm sương, tơi tả rũ rượi. Mới nói được mấy câu đã kêu gào đòi về phòng ngủ, chẳng biết lúc này đã dậy chưa.
Tống Kiểu Kiểu nói với cậu: “Lấy hộ em di động với, để em gửi tin nhắn xem bọn họ đã dậy chưa, nếu dậy rồi thì cùng nhau đi ăn tối.”
Lục Kinh Tả cầm di động trên đầu giường đưa cho cô.
Tống Kiểu Kiểu mở Wechat ra rồi gửi vài tin nhắn vào nhóm. Người đầu tiên trả lời là Từ Cám, cô ấy đã dậy rồi. Tiếp theo sau Triệu Thanh Nghiên cũng hồi tin. Còn về hai con người vẫn chưa nhắn lại kia, chẳng biết do chưa dậy hay dậy rồi mà không thèm đọc nữa.
Tống Kiểu Kiểu: Tối nay cùng nhau ăn tối chứ?
Từ Cám: Được, tớ vẫn thèm ăn món lẩu hôm qua quá.
Chỉ có trời mới biết khi đang leo núi cô ấy thèm lẩu đến mức nào!
Triệu Thanh Nghiên: Tớ cũng vậy.
Tống Kiểu Kiểu: Lão Triệu, Kỷ Vị với Sở Nhập Ngô dậy chưa?
Triệu Thanh Nghiên: Lão Sở dậy rồi, đang vệ sinh cá nhân, còn lão Kỷ vẫn ngủ đây.
Tống Kiểu Kiểu: Vậy cậu gọi cậu ấy dậy ngay, bọn mình sửa soạn rồi đi ăn tối.
Triệu Thanh Nghiên: Được.
Gửi tin nhắn xong Tống Kiểu Kiểu vứt di động sang một bên, cô ngẩng đầu khỏi đùi Lục Kinh Tả rồi chuyển sang ôm cổ cậu: “Tối nay vẫn ăn lẩu nhé, được không?”
Lục Kinh Tả ôm chặt cô: “Được.”
“Vậy em đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.”
“Uhm.”
Khi thay quần áo, Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn mấy dấu “mai hồng” phủ kín phần xương đòn và bả vai mình, cô đành chọn chiếc áo len cổ cao, Lục Kinh Tả ném cho cô một chiếc quần bông: “Mặc thêm quần này nữa.”
“Em có mặc quần legging rồi.”
“Ngoài trời giá rét, ngoan.”
Tống Kiểu Kiểu thật sự không có sức chống cự với từ “ngoan” ấy, cô đành phải mặc quần bông vào. Sau khi mặc xong, Lục Kinh Tả lôi ra một chiếc mũ chụp tai và một đôi bao tay cho cô mang, được trùm cực kỳ kín kẽ.
“Em qua phòng Từ Cám trước xem sao.”
“Đi đi.”
Tống Kiểu Kiểu qua gõ cửa phòng Từ Cám, phía trong vọng ra tiếng bước chân: “Ai vậy?”
“Cậu đoán xem.”
Cửa phòng mở ra, Từ Cám lườm cô: “Cậu thiếu muối thật đấy.”
Tống Kiểu Kiểu bật cười bước vào, tiện thể giúp cô ấy đóng chặt cửa phòng, Từ Cám vẫn chưa mặc áo khoác ngoài: “Cậu xem giúp tớ trong hai chiếc áo này chiếc nào đẹp hơn?”
Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn: “Mặc màu đen đi, để chút nữa ăn lẩu tránh bị vấy bẩn.”
Từ Cám ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn cất chiếc áo lông trắng vào. Nói có lý, ngộ nhỡ đang ăn lẩu mà bị văng bẩn cũng không được, rất khó giặt ra.
Hôm nay Từ Cám mặc chiếc váy ngắn ôm sát cùng áo khoác lông phủ xuống bắp chân, phía bên trong cô ấy chỉ mặc một chiếc quần legging. Còn Tống Kiểu Kiểu đã mặc quần jean rồi nhưng vẫn bị Lục Kinh Tả ép mặc thêm quần legging và quần bông bên trong nữa.
“Cậu không kéo khóa sao?” Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên hỏi.
“Nếu kéo khóa vậy tớ còn mặc váy ôm sát làm quái gì?”
“Cậu không lạnh à?” Ban đầu Tống Kiểu Kiểu nghĩ rằng mình có thể đương đầu với giá lạnh, nhưng khi đặt chân đến chốn trời đông tuyết phủ như Vân Thành cô đã hãi hùng rồi.
“Vẫn khá ổn, phải rồi, tớ còn mang theo miếng dán giữ nhiệt này, cậu muốn dán một miếng không?”
“Không cần đâu.” Dù sao cô cũng mặc đầy đủ rồi. Kể từ ngày ở bên Lục Kinh Tả, đặc biệt khi trời vào đông, quần áo của cô đều phải bước qua ải kiểm tra ngặt nghèo của cậu. Mùa đông năm ngoái cô chỉ mặc váy cùng chiếc quần legging mỏng manh để đi hẹn hò với cậu, kết quả ngày hôm ấy chưa kịp hẹn hò gì đã bị cậu chở ngược về ký túc xá. Cậu cảnh cáo rằng nếu sau này còn ăn bận thiếu thốn giống vậy thì mùa đông khỏi gặp nhau nữa. Mặt cậu khi ấy rất nặng nề u ám, vô cùng đáng sợ.
Từ Cám rà quét cô từ đầu xuống chân, được trùm phải nói kín mít, vậy nên cô ấy thu miếng dán giữ nhiệt của mình về: “Công nhận cậu trang bị đầy đủ đấy.”
Tống Kiểu Kiểu bất lực nhún vai: “Tớ cũng hết cách rồi.”