Bởi vì hiện tại Lục Kinh Tả và An Thấm là hai tân sinh viên có độ đề tài khá cao, do đó bài viết về họ đã nhanh chóng lội lên vị trí số một, bên dưới đầy ắp những bình luận, tất nhiên bàn tán kiểu nào cũng có.
Phương Du Nhiên ngước lên liền bắt gặp Tống Kiểu Kiểu đang cầm điện thoại thẫn thờ, lo lắng hỏi: “Sủi cảo, cậu đang nghĩ gì vậy hả?”
Tống Kiểu Kiểu hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không có gì.”
Mấy người các cô vừa đi đến cửa lớp, nhìn thấy nhiều bạn học đang vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Phương Du Nhiên tò mò hỏi: “Các cậu tính đi đâu thế?”
“Về ký túc xá.”
“Về ký túc xá làm gì?”
“Sáng nay trong nhóm có thông báo, tiết đầu ngày hôm nay đổi thành tiết Anh Văn rồi. Buổi sáng bọn tớ đi gấp quá không để ý, giờ tới lớp mới nhìn thấy.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Anh... tiết Anh Văn?”
“Uhm, không nói nữa, tớ phải về lẹ mới được.”
Các cô dõi theo bóng lưng của mấy người kia rồi liếc nhau một cái, bọn cô cũng đâu có để ý đến tin nhắn trong nhóm chứ, cũng chẳng biết tiết đầu sáng nay lại đổi thành Anh Văn!
Bốn người ngay lập tức xoay người quay về, bây giờ về lấy chắc vẫn còn kịp, mà sau khi xuống dưới lầu, trong đầu Tống Kiểu Kiểu bất chợt tái hiện lại phân cảnh ngày hôm qua. Lúc này cô mới sực nhớ, tối hôm qua cô vốn dĩ không hề mang sách tiếng Anh về.
Thang Viên Viên thấy Tống Kiểu Kiểu không theo cùng: “Sủi cảo, đi mau nào.”
“Các cậu về lấy đi nha, tớ vừa mới nhớ ra, sách tiếng Anh của tớ không có ở ký túc xá.”
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng móc di động ra, mở Wechat, nhắn một tin cho Lục Kinh Tả.
_ Sách tiếng Anh của tớ đang chỗ cậu phải không?
Chưa đầy mấy giây, tin nhắn của Lục Kinh Tả đã gửi qua.
_ Uhm, ở đây.
_ Giờ cậu đang ở đâu? Tớ qua lấy?
Lục Kinh Tả bên đầu kia hơi nhướng mày, nhớ lại thời khóa biểu của cô một chút, hôm nay tiết Anh Văn của cô là vào buổi chiều, cậu còn đang nghĩ nếu cô muốn tìm mình đòi lại, cậu có thể nhân cơ hội ăn trưa với cô.
_ Nôn nóng như vậy vì sáng sớm muốn được ngắm tớ sao?
_ Cậu nghĩ nhiều rồi, thời khóa biểu hôm nay bị sửa, tiết đầu buổi sáng là tiết Anh Văn.
_ Bây giờ cậu đang ở đâu?
Lục Kinh Tả vừa trả lời tin nhắn vừa lôi một quyển sách từ balo phía sau ra.
Tống Kiểu Kiểu nhất thời chưa hiểu, tin nhắn đã gửi qua.
_ Ngay lớp học dưới lầu của bọn tớ.
_ Ở yên đợi tớ.
Trương Trì thấy Lục Kinh Tả cầm sách chạy nhanh ra khỏi lớp, vội gọi: “Lão Lục, phải vào học liền rồi mà cậu muốn đi đâu nữa?”
“Đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi làm gì hả?”
Tống Kiểu Kiểu nhìn tin nhắn trên màn hình mà Lục Kinh Tả gửi đến. “Ở yên đợi tớ” là ý gì chứ? Ý cậu ấy muốn giao đến tận nơi cho mình sao?
Có lẽ tầm mười phút sau, Tống Kiểu Kiểu loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy chạy về phía này. Cô nhìn kỹ một chút, không phải ai khác, đúng là Lục Kinh Tả rồi. Cô vô thức nghênh đón vài bước về phía cậu, trên khuôn mặt thanh tuấn mang theo chút ít mồ hôi, bờ môi đỏ thẫm đang thở gấp hơi hé mở. Bỗng nhiên khóe miệng cậu cong lên với cô, đưa sách tiếng Anh trên tay cho cô: “Này.”
Trái tim Tống Kiểu Kiểu không nén được mà đập loạn “thình thịch --”: “Cậu chạy một mạch sang đây ư?”
“Uhm, sợ cậu bị giáo viên điểm danh.”
Mặt Tống Kiểu Kiểu hơi phiếm hồng, cô đưa tay ra nhận sách: “Cậu... cậu mau về đi, phải vào học rồi.”
Nét cười trên khóe miệng Lục Kinh Tả hơi thích thú, cậu bước lại gần cô: “Tớ chạy một mạch đến đây để đưa sách cho cậu, không cho tớ một chút ngọt ngào nào sao?”
Tống Kiểu Kiểu trố mắt đứng nhìn: “Ngọt... ngọt ngào?”
“Uhm, giống như tối qua.”
Lần này hai má Tống Kiểu Kiểu hoàn toàn đỏ lựng, lan thẳng ra mang tai.
Lục Kinh Tả nhìn đối phương đỏ ửng đến tận đôi tai be bé, bật cười giơ tay xoa đỉnh đầu cô: “Cô bé ngốc, vậy thôi tớ nhường, buổi trưa cùng ăn cơm với tớ.”
“Hả?” Cô ngẩng đầu nhìn cậu.
Lục Kinh Tả thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi mù mịt, ý cười nơi khóe miệng càng nồng đậm: “Lẽ nào... cậu muốn cho tớ sự ngọt ngào của ngày hôm qua hơn?”
Ngực Tống Kiểu Kiểu tê rần, cô duỗi tay đẩy cậu một cái: “Đừng có mà suy đoán, tớ lên lầu đây, cậu mau vào học đi.”
Lục Kinh Tả cũng không trêu cô nữa, chiều chuộng mỉm cười: “Uhm, lên đi, tớ cũng đi đây.”
“Được.”
Lục Kinh Tả thật sự không kịp nữa, sau khi nói chuyện với Tống Kiểu Kiểu xong thì quay người nhanh chóng rời đi.
Tống Kiểu Kiểu nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, nơi đáy lòng mập mờ rỉ ra chút ý nghĩ ngọt ngào. Cô cầm sách rồi mỉm cười xoay người đi, mà vừa xoay người đã bắt gặp ba người đứng cách đó không xa, nét cười trên mặt các cô ấy cô vô cùng quen thuộc.
“Mấy cậu...”
“Đừng nói nữa, đi, đi vào học trước đã.” Chị cả Phương Du Nhiên khoác bả vai Tống Kiểu Kiểu, mấy chuyện kiểu này phải từ từ dò hỏi mới được.
***
Kết thúc hai tiết học buổi sáng, lúc nghỉ giữa giờ Phương Du Nhiên vồ lấy cô: “Nói đi, thành thật sẽ được tha thứ, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Chuyện này nói ra dài lắm.”
“Vậy thì nói ngắn gọn thôi.”
Thang Viên Viên và Tần Mẫn không nhịn được phì cười.
“Biểu cảm khi cậu xoay người lại bọn tớ đều thấy cả rồi, trông cậu cười ngọt thế kia? Nói thật xem các cậu là quan hệ gì?”
“Quan hệ bạn bè.”
Vẻ mặt Phương Du Nhiên méo mó: “Sủi cảo nhỏ, cậu cho rằng tớ ngốc sao? Lại là quan hệ bạn bè?”
“Thật sự là bạn bè.” Tống Kiểu Kiểu nhìn vào ánh mắt Phương Du Nhiên lần nữa, lại chêm vào một câu: “Bây giờ vẫn là quan hệ bạn bè.”
Tầm mắt Phương Du Nhiên lóe sáng, mặt Thang Viên Viên và Tần Mẫn cũng hứng thú: “Bây giờ? Vậy cũng là có cảm giác rồi, nhưng mà vẫn chưa chọc thủng lớp giấy ấy sao?”
Tống Kiểu Kiểu gật đầu: “Có lẽ vậy.”
“Cậu thích cậu ấy à?”
Mặt Tống Kiểu Kiểu hơi nóng một chút: “Thích.”
“Ha.” Phương Du Nhiên ngay tức khắc ngân dài âm cuối, trêu: “Trước đó còn chối đây đẩy với bọn tớ cơ mà.”
“Không phải chối, trước kia nói đúng sự thật mà, vả lại tớ cũng không chắc rốt cuộc cậu ấy có thích tớ hay không...”
Đôi mắt Phương Du Nhiên lóng lánh: “Đến bây giờ các cậu còn chưa chọc thủng lớp cửa sổ giấy này thì cậu cũng làm sao biết được tâm ý của cậu ấy hả?”
Mặt Tống Kiểu Kiểu lập tức lúng túng, cô vô thức liếm môi.
Mà một hành động nhỏ xíu này đã rơi vào tầm mắt của Phương Du Nhiên, cô ấy trố mắt, giơ tay che môi mình lại: “Cậu... các cậu...”
Hai người kia vừa nhìn thấy phản ứng này tức khắc đã hiểu ra, cả ba thoáng chốc đều có cùng hành động kinh ngạc. Tống Kiểu Kiểu bị ba cô ấy làm cho mặt đỏ bừng bừng, cô vươn tay ra gỡ tay của các cô ấy xuống: “Đừng như vậy mà.”
Phương Du Nhiên vỗ vai cô một cái: “Sủi cảo nhỏ, cậu thế này là không được đâu.”
“Hm?”
“Cậu ấy đã đối xử với cậu như vậy rồi, cậu nhất định phải hỏi cho ra lẽ, mối quan hệ của các cậu phải sáng tỏ công khai. Cậu không biết hiện tại có rất nhiều cô gái hy vọng có được cậu ấy sao?” Đặc biệt là hoa khôi khoa mỹ thuật hội họa, lúc này bức ảnh chụp hai người vẫn đang đặt trên diễn đàn của trường. Trước đó cô đã lướt một lượt, phía dưới lại còn có bình luận nịnh nọt nhan sắc cả hai, làm cô bực bội tính mắng người luôn.
“Đúng vậy, sủi cảo, tớ thấy Du Nhiên nói chí phải.”
“Không sai!”
***
Lục Kinh Tả nhìn bộ dạng đối diện, cô đang vô thức chọc nhẹ đôi đũa vào thịt gà trong chén, sắc mặt có hơi ngơ ngẩn, tựa như đang thất thần, cũng không rõ đang nghĩ cái gì, cậu không khỏi dịu giọng hỏi: “Có phải không thích ăn mấy món này không?”
Tống Kiểu Kiểu phản ứng lại, cô lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy cậu đang nghĩ cái gì?”
Tống Kiểu Kiểu đang suy nghĩ về mấy lời đám Phương Du Nhiên nói với cô vào buổi sáng, nhưng lúc này cô phải nói với cậu ấy thế nào đây chứ, cô hơi lóng ngóng: “Không có gì.”
Lục Kinh Tả thu sự chần chừ của cô vào đáy mắt, cậu mím môi: “Chuyện tối hôm ấy cậu rõ ràng còn nhớ, sao phải giả vờ như đã quên?”
Tống Kiểu Kiểu cắn môi: “Vì... vì tớ không biết phải đối mặt với cậu thế nào.”
“Sợ hãi?”
Tống Kiểu Kiểu cụp mắt xuống, không chỉ vô cùng sợ hãi, còn có hoang mang rối rắm, lo lắng, khó chịu... Rất nhiều nỗi ưu tư phức tạp chồng chéo vào nhau khiến cô nảy sinh sự khủng hoảng ghê gớm, do đó cô gần như lựa chọn trốn tránh theo bản năng. Thật ra đoạn tình cảm này đối với cô mà nói không hề báo trước, ngay cả giờ đây cô cũng không biết lựa chọn này là đúng hay sai. Nếu bọn họ thật sự ở cạnh nhau, liệu mai này có chân thành ở cạnh nhau cả đời không? Lỡ tương lai phải xa nhau, sợ rằng đến cả bạn bè cũng chẳng thể làm nữa thì sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút buồn bã, cô ngẩng đầu yên lặng nhìn Lục Kinh Tả.
Lục Kinh Tả liếc mắt mà lại nhìn thấu được suy nghĩ trong thâm tâm cô. Chuyện này cậu cũng đã từng nghĩ qua rồi, nhưng cuối cùng lại chẳng thể cưỡng ép được ý nghĩ mãnh liệt muốn bên cạnh cô. Vừa mới tưởng tượng sau này cô thuộc về người con trai khác, trái tim cậu đau buốt khó chịu như bị mèo cào vậy. Nghĩ rồi cậu đứng lên đi về phía cô.
Tống Kiểu Kiểu thấy cậu đến gần, trái tim quặn thắt, cô theo tiềm thức nắm chặt đôi đũa trong tay.
Lục Kinh Tả đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay vịn lấy bờ vai mỏng manh của cô, bắt cô đối mặt với chính mình.
“Nếu mỗi người đều ôm ấp suy nghĩ ấy, vậy có lẽ thế giới này sẽ chẳng có sự khởi đầu.” Cậu nhìn vào đôi đồng tử của cô, nói một câu vô cùng nghiêm túc.
Mấy lời này khiến nội tâm Tống Kiểu Kiểu khẽ rung động. Cho dù tình cảm như thế nào, cũng không một ai có thể biết trước được kết cục, nhưng nếu như không bắt đầu thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có kết cục. Còn chưa đợi cô nghĩ xong, giọng Lục Kinh Tả lại lần nữa vang lên.
“Kiểu Kiểu, tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu.”
Não bộ Tống Kiểu Kiểu nhất thời xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi, cô đờ đẫn nhìn cậu: “Lục Kinh Tả...”
Lục Kinh Tả giơ ngón tay thon dài ra chặn môi cô lại, dịu dàng “suỵt” một tiếng. Ánh mắt cậu nhìn cô xoáy sâu không tả nổi, tựa như hằng hà ngôi sao khiến người khác mụ mị đắm chìm vậy: “Kiểu Kiểu, ban đầu tớ còn định đợi thêm chút nữa, cho cậu ít thời gian thư thả. Nhưng tối qua sau khi tớ mất kiểm soát, đến bây giờ tớ phát hiện ra tớ đợi không nổi nữa, đại học nhiều người xuất sắc như vậy, lỡ như giữa chừng cậu thích người khác thì tớ phải làm thế nào đây?”
“Kiểu Kiểu, tớ thừa nhận tớ ích kỷ. Tớ ích kỷ muốn bên cạnh cậu, muốn biến cậu trở thành của riêng mình, muốn nắm thật chặt tay cậu không cho cậu rời xa. Vậy... cậu có muốn cho tớ một cơ hội, làm bạn gái của tớ không?”