Tống Kiểu Kiểu dõi theo tầm mắt ban nãy của Phương Du Nhiên, quả nhiên không xa phía trước trông thấy mấy chàng trai cao gầy lêu nghêu đang đẩy xe hàng, hơn nữa cả đám kia còn nhìn rất quen mắt nữa là chuyện thế nào!!!
Bởi vì bốn người đằng trước không phải ai khác, chính là Lục Kinh Tả, Kỷ Vị, Triệu Thanh Nghiên và Sở Nhập Ngô!
“Mẹ ơi, nguyên một đám đều đẹp trai hết như vậy ư?”
“Quá đẹp trai rồi, là trường của bọn mình phải không, là học trưởng hay sao?”
Tống Kiểu Kiểu lí nhí nói: “Không phải.”
“Hả?” Ánh mắt ba người đồng loạt chiếu vào người cô.
“Cậu bảo không phải ý là không phải trường mình? Hay ý muốn nói không phải là học trưởng?”
“Sủi cảo, không phải là cậu biết bọn họ đấy chứ?”
“Hả hả hả??”
Tầm mắt Tống Kiểu Kiểu dừng trên người Lục Kinh Tả, tựa như có thần giao cách cảm, phía bên kia Lục Kinh Tả cũng nhìn qua đây, ánh mắt hai người lộ liễu chạm nhau trong không gian, khuôn mặt cậu chầm chậm thả lỏng, một giây sau đi về phía cô.
Phương Du Nhiên và Tần Mẫn kích động nắm chặt hai tay lại: “Cậu ấy... cậu ấy đang đi về phía chúng ta, phải không?”
Tần Mẫn gật đầu: “Uhm, phải phải.”
Tống Kiểu Kiểu nhìn cậu, đây hình như là lần đầu tiên cả hai gặp lại nhau từ sau buổi tối đêm hôm ấy.
“Cậu đến khi nào?”
“Đến hồi trưa.”
“Sao không đợi chung với tớ?”
“Uhm... ba mẹ tớ cứ khăng khăng muốn đưa tớ đến đây.”
Ba người còn lại nhìn thấy bọn họ điềm nhiên tán gẫu, im lặng liếc nhìn nhau, sủi cảo nhỏ của các cô đúng là có quen biết. Song vừa nãy Phương Du Nhiên hơi nhíu mày, cớ gì mà cô cảm thấy anh chàng này trông quen mắt thế nhỉ?
Đang lúc Tống Kiểu Kiểu không nhịn được trầm tư suy nghĩ, cánh tay bị đụng nhẹ một cái, cô lập tức phản ứng lại.
“Kiểu Kiểu, trùng hợp vậy?” Đám Kỷ Vị cũng nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu, cả bọn một mạch đi đến.
“Sao cậu không đi cùng bọn tớ?”
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười, tiếp đó nói: “Đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của tớ.”
Mọi người mở lời chào hỏi lẫn nhau, bởi vì buổi chiều bọn họ còn có việc, nên mấy người bèn tách ra ngay siêu thị.
“Tối nay tớ sẽ gọi cho cậu.” Lục Kinh Tả nói.
Tống Kiểu Kiểu gật đầu: “Được.”
“Sủi cảo, hình như bọn họ đều quen biết cậu đúng không?” Giọng Tần Mẫn ngơ ngẩn hỏi.
“Tớ với bọn họ là bạn học cấp ba.”
“Không đúng, bạn học cấp ba mà quan hệ tốt thế sao? Vậy cũng quá thân thuộc quá tự nhiên rồi?”
Tống Kiểu Kiểu ngẫm nghĩ một chút: “Trừ Sở Nhập Ngô là bạn học cấp ba ra, thì ba người còn lại... từ nhỏ lớn lên cùng nhau.”
Ba người: “!!!”
“Cậu cậu cậu... tu phúc đức gì vậy, lại có thể lớn lên cùng ba người đẹp trai kia! Đây chính là thanh mai trúc mã mà người ta vẫn thường nói đó!”
“Nghe nói tỉ lệ thanh mai trúc mã phát triển gian tình là rất cao, cậu nói mau, cậu vừa ý ai vậy?” Phương Du Nhiên đụng bả vai cô một cái.
Bị Phương Du Nhiên nói như thế, tâm trí Tống Kiểu Kiểu không khỏi nhớ đến vẻ mặt dịu dàng thanh tuấn kia, cùng với hơi ấm từ làn môi tối hôm ấy, cô không nhận ra hai má có chút nóng ran, cô siết chặt chỗ đồ trong tay lại, ánh mắt lẩn tránh: “Gì chứ... có đi mua đồ nữa không?”
“Sủi cảo nhỏ không đúng lắm nhỉ?”
“Hơi hơi.”
***
Buổi tối sau khi tắm xong, Tống Kiểu Kiểu quả nhiên nhận được điện thoại của Lục Kinh Tả, vì không muốn làm phiền bạn cùng phòng, cô mang dép vào rồi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
“Alo?”
“Uhm.”
Dây nói của cậu theo mạng sóng truyền đến, đắm chìm vào sự dịu dàng: “Vừa mới khai giảng, có gì không thích ứng được không?”
“Không có, rất tốt, còn cậu?”
“Tớ cũng rất tốt.”
Tống Kiểu Kiểu bất chợt không biết phải nói gì nữa, bầu không khí dường như hơi thinh lặng, nhưng bọn họ của lúc trước sẽ không như thế này, cả hai của trước kia đều có chuyện nói không dứt, nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút lạc lõng, không chịu được gọi một tiếng: “Lục Kinh Tả...”
“Uhm, tớ đây.”
Cô gọi cậu, nhưng vào thời điểm này đầu óc lại chập mạch, cô thậm chí còn không biết phải nói gì tiếp theo.
“Kiểu Kiểu, tối mai đi ăn cùng tớ.”
“Ăn... đi ăn ư?”
“Uhm.”
Tống Kiểu Kiểu khẽ cắn môi dưới: “Uhm, được.”
Bên kia Lục Kinh Tả cười một tiếng: “Được rồi, mau vào đi, bên ngoài gió khá lạnh.”
Tống Kiểu Kiểu giật mình: “Sao cậu biết tớ đang ở ngoài?”
“Bên cậu có tiếng gió thổi lại còn có tiếng nói chuyện ầm ĩ nữa.”
Lúc này Tống Kiểu Kiểu mới phát hiện, hóa ra chỗ mình đứng vừa hay là nguồn gió, mà trên hành lang mấy cô gái bưng chậu rửa mặt đi qua đi lại, cô không khỏi bật cười theo: “Uhm, vậy tớ đi vào trước đây, cúp nhé?”
“Được.”
Lục Kinh Tả nghe thấy tiếng ngắt bên kia, cậu từ từ bỏ di động vào túi áo, tầm mắt trầm tĩnh nhìn về nơi xa xăm, cũng không rõ đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên có người gọi cậu, giây sau một quả táo ném về phía cậu, Lục Kinh Tả nhanh chóng chụp được.
Triệu Thanh Nghiên mỉm cười đi đến bên cạnh cậu, hỏi: “Vẫn định chờ đợi tiếp sao?”
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Vẫn chưa đến lúc.”
“Thế khi nào mới được xem là đến lúc đây hả?” Cậu ấy hỏi lại cậu.
Lục Kinh Tả xoay quả táo trong tay: “Rất nhanh thôi.”
Triệu Thanh Nghiên mỉm cười.
“Lão Triệu, còn không phải anh em ư, mua táo mà không chia cho tớ.” Kỷ Vị tóc tai ẩm ướt từ trong ký túc xá đi ra.
Triệu Thanh Nghiên ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta, cười nói: “Tự đi vào ký túc xá của tớ mà lấy.”
“Được thôi.”
***
Buổi chiều Thang Viên Viên đề nghị: “Bọn mình đi ăn thịt nướng với nhau đi, được không?”
Phương Du Nhiên lật mình giãy nãy như con cá chép rồi ngồi xuống: “Được, muốn ăn.”
“Thêm một người muốn ăn.”
Tống Kiểu Kiểu vừa định mở miệng, chợt nhớ đến lời Lục Kinh Tả nói tối qua, đột nhiên lên tiếng: “Buổi tối tớ không đi ăn cùng các cậu được rồi, hôm qua có hẹn với bạn.”
Phương Du Nhiên bò từ giường của cô ấy qua, rút quyển sách trong tay cô ra: “Bạch dạ hành? Hay không?”
Tống Kiểu Kiểu mới định nói, đã nghe thấy Phương Du Nhiên hỏi: “Cậu vừa nói bạn, bạn gì vậy?”
Cô giật sách trong tay cô ấy về, đặt cẩn thận ngay đầu giường: “Thì là bạn thôi.”
Phương Du Nhiên thấy cô trịnh trọng đặt quyển sách ấy ngay đầu giường, không khỏi đổi lực chú ý: “Sủi cảo, hình như cậu rất yêu quý quyển sách này nhỉ?”
Động tác trên tay Tống Kiểu Kiểu thoáng khựng lại: “Có... có sao?”
“Có mà, tối qua tớ đã trông thấy cậu đặt sách vô cùng cẩn thận ngay đầu giường.”
Tống Kiểu Kiểu thoáng cười: “Tớ... tớ chỉ là yêu sách hơn chính mình mà thôi.”
“Vậy ư?”
“Uhm!”
Đang nói, điện thoại đột nhiên rung lên một cái, là Lục Kinh Tả nhắn tin, cậu đã đến dưới lầu ký túc xá của bọn cô rồi?!! Sao... nhanh như vậy chứ?!
Cô nhắn lại một tin cho cậu, nhanh chóng trèo từ trên giường xuống, sau đó mở tủ đồ nhỏ ra bắt đầu tìm quần áo.
“Sủi cảo, làm gì vậy?”
“Bạn tớ đến rồi, tớ phải thay quần áo.”
“Ah.”
Sau khi thay đồ cầm theo di động xong, Tống Kiểu Kiểu vẫy tay với các cô ấy: “Đi nhé, tạm biệt.”
Ba người còn chưa nói “tạm biệt” ra khỏi miệng, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia đã mất hút ngay cửa ký túc xá.
Thang Viên Viên lẳng lặng thu hồi tầm mắt, bất chợt thốt lên một câu: “Chưa từng nghĩ vóc dáng của sủi cảo nhỏ lại đẹp như vậy.”
Phương Du Nhiên gật đầu: “Uhm, eo nhỏ xíu, chân thon, đẹp thật.”
Tần Mẫn: “Vậy lát nữa bọn mình vẫn ăn thịt nướng chứ?”
Cả hai nhìn nhau một cái, ngầm hiểu mà đồng thanh: “Ăn!”
***
Sau khi Tống Kiểu Kiểu ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng cách ký túc xá không xa. Lúc này cậu đang tựa vào lan can, đầu có hơi rũ xuống nghịch chiếc điện thoại trong tay, sống mũi cậu từ góc độ này nhìn qua vừa cao vừa thẳng, tim bất chợt tăng nhanh, khẽ siết chặt di động cầm trong tay vài phần.
Giây sau, Lục Kinh Tả cất điện thoại ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô gái đứng gần đó. Cô gái ấy mặc chiếc áo thun màu xanh khói, đôi chân bọc trong chiếc quần skinny đen, hình dáng chân cô cực kỳ đẹp, thon thả thẳng tắp, phía dưới lộ ra đoạn cổ chân trắng ngần, mái tóc dài đen nhánh dịu dàng cứ thế buông tùy tiện sau vai, hiện ra đôi má trắng nõn mịn màng, cặp mắt tựa nai con đang nhìn mình.
Lục Kinh Tả vô thức đứng thẳng người, thanh âm cậu hơi khàn: “Lại đây.”
Tống Kiểu Kiểu mím môi, đi về phía cậu: “Sao cậu đến nhanh vậy?”
Cả hai sánh bước đi ra ngoài: “Tớ đến sớm quá à?”
“Cậu cũng không nói trước với tớ nữa.”
“Vậy lần sau tớ nói trước với cậu một tiếng.”
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn cậu, vừa vặn nhìn thấy hình dáng nét nghiêng góc cạnh rõ ràng của cậu: “Uhm... được...”
“Muốn ăn gì nào?”
“Tớ ăn gì cũng được.”
“Vậy bọn mình đi ăn lẩu, nghe nói gần Đại học S có một nhà hàng lẩu ăn rất ngon, dắt cậu đi ăn thử?”
“Được.”
Nhà hàng lẩu mà Lục Kinh Tả nói cách Đại học S thật sự không xa, hai người đi bộ thẳng qua đó. Vào lúc vừa mới bước vào, Tống Kiểu Kiểu đã bị cách trang trí diễm lệ của nhà hàng làm cho kinh ngạc, bởi vì không gian rộng lớn mà trang trí còn xinh đẹp, kính thủy tinh được lau chùi bóng loáng, khiến người khác có hiệu quả thị giác rất tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cả hai tìm chỗ ngồi xuống, Lục Kinh Tả hỏi cô: “Ăn lẩu uyên ương?”
“Được.”
Lục Kinh Tả đưa thực đơn cho cô: “Cậu xem một chút, muốn ăn gì thì đánh dấu.”
Tống Kiểu Kiểu nhận thực đơn đánh dấu mấy món rồi đưa cho cậu: “Đánh dấu xong rồi.”
Lục Kinh Tả nhìn thoáng qua: “Ít vậy thôi sao?”
“... Uhm...”
Lục Kinh Tả cầm bút qua, đánh dấu “xoẹt xoẹt xoẹt” lên thực đơn: “Chẳng phải cậu đều thích ăn mấy món này sao? Từ khi nào mà cậu lại tiết kiệm tiền cho tớ như vậy hả?”
Hai má Tống Kiểu Kiểu hơi đỏ hồng, cô không lên tiếng.
“Làm thêm một ly trà chanh xí muội nữa.”
“Cái này... có nước...”
Lục Kinh Tả bật cười, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: “Làm sao? Sợ tớ không có tiền phải giữ cậu ở đây à?”
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt: “Gì... có giữ cũng là giữ cậu đó, giữ cậu ở lại đây lau chùi chén dĩa.”
Ánh mắt Lục Kinh Tả nuông chiều: “Được, giữ tớ, tớ sẽ lau chùi chén dĩa, cậu cứ việc ăn thoải mái đi.”
Qua một lúc, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy đáy nồi đã bắt đầu sùng sục, vô thức nuốt nước bọt, các loại lẩu thật sự là món ngon trong lòng rất nhiều người. Lục Kinh Tả nhìn cô lén lút nuốt nước bọt, cậu rướn nhẹ khóe miệng, sau đó thành thạo lùa thịt và rau vào nồi: “Chờ chút nữa là có thể ăn rồi.”
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, vừa đúng lúc trà chanh xí muội có giá trị nhan sắc siêu cao của cô cũng được bưng lên: “Đẹp quá đi.”
Lục Kinh Tả nói: “Có muốn tớ chụp cho cậu tấm hình không?”
“Chụp... chụp hình? Vậy cũng được chứ?”
Lục Kinh Tả lấy điện thoại ra: “Sao lại không được?”
Tuy rằng Tống Kiểu Kiểu có hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn không nhịn được mà phối hợp. Thật ra cô cũng không nghĩ cậu có thể chụp cho cô xinh đẹp cỡ nào, chỉ cần nhìn qua ổn thôi là đã mừng rồi, nhưng mà sau khi nhìn những tấm hình cậu chụp, cô vẫn hơi sốc.
“Hóa ra thiết bị của cậu chụp hình đẹp như vậy ư?” Tống Kiểu Kiểu rướn nhẹ đuôi mày.
Lục Kinh Tả nhìn về phía cô, vừa cười vừa nói: “Không phải thiết bị chụp hình đẹp.”