Thơ Tình Trong Gió

Chương 70: Chương 70: Trở về




Mấy ngày tiếp theo mọi người ghé qua rất nhiều nơi: Ngắm sông Tùng Hoa, tham quan Nhà thờ Thánh Saint Sophia ngập tràn hơi thở tôn giáo huyền bí, ban đêm đến Thế giới băng tuyết. Ba ngày cuối cùng, sáu người di chuyển đến Thung lũng tuyết bằng xe. Thung lũng tuyết trứ danh mang đậm bản sắc vốn có của vùng Đông Bắc: Trên chiếc giường sưởi trải tấm drap giường in đầy hoa, họa tiết giấy dán tường cũng sặc sỡ lòe loẹt, lò sưởi được đốt ở nhiệt độ vô cùng vừa phải, mọi người còn mặc cả áo khoác hoa truyền thống của người Đông Bắc nữa.

Vì chuyến du lịch kỳ này mà Tống Kiểu Kiểu còn đặc biệt mang theo máy ảnh DSLR, cô chụp lại rất nhiều hình. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, sáu người cùng nhau đến khu trượt tuyết trên đảo Vụ Tùng. Dù đây là lần đầu tiên mọi người trượt tuyết, nhưng có thể thấy rõ tuyến thần kinh vận động của mấy chàng trai nhạy bén hơn mấy cô gái rất nhiều. Chẳng mấy chốc bốn anh chàng đã nắm vững được cốt yếu, sau đó chơi một màn trượt tuyết thỏa thuê tại nơi trời băng đất tuyết này. Lục Kinh Tả trượt một vòng rồi quay về bên Tống Kiểu Kiểu kiên nhẫn chỉ cô trượt.

Còn Từ Cám lại được Sở Nhập Ngô kèm cặp. Có lẽ do hai chàng trai thật sự nhẫn nại, và hai cô gái cũng học rất nghiêm túc nên chẳng lâu sau cả hai đã có thể tự trượt được. Mọi người chơi trong khu trượt tuyết suốt cả buổi chiều, mãi đến khi mặt trời lặn mới bắt đầu quay về.

Sau khi thưởng thức xong bữa tối đậm chất Đông Bắc, cuối cùng Tống Kiểu Kiểu cũng được đón trận đại tuyết mà cô thiết tha mong chờ. Một trận đại tuyết thật sự, khác hẳn những trận tuyết rơi tại thành phố S. Tống Kiểu Kiểu hớn hở tưởng chết, đến nỗi ban nãy cô đã thay hết quần áo chui vào giường sưởi rồi, nhưng bây giờ cô lại bò dậy luống cuống mặc quần áo vào tử tế, còn bị Lục Kinh Tả bắt mặc áo lót và quần giữ ấm nữa. Những thứ như khẩu trang, mũ, bao tay hay khăn quàng cổ đều không thể thiếu. Đến khi ra ngoài cô lần lượt gõ cửa phòng những người khác.

“Từ Cám, tuyết rơi rồi!!”

“Kỷ Vị!”

“Triệu Thanh Nghiên!”

“Sở Nhập Ngô!”

Gọi một lượt xong cô bắt đầu kéo Lục Kinh Tả dấn thân vào màn tuyết rơi. Chơi ngoài trời chưa đầy một phút mà bông tuyết đã dính đầy khẩu trang và chóp mũ của cô, thậm chí trên hàng mi của cô còn phủ hẳn một lớp tuyết trắng, tất cả mọi thứ khiến cô trông như một thiên thần tuyết vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Tả: “Anh nhìn xem, có phải trên mi của em đang dính tuyết không?”

Lục Kinh Tả thấy cô mặt mày phấn khích, đến mức còn không dám chớp mắt, bèn đáp: “Uhm, rất đẹp.”

Rồi cậu bất chợt giơ chiếc máy ánh treo trên cổ lên và chụp cho cô tấm ảnh bên sườn mặt trong cự ly gần, lưu giữ lại lớp tuyết trắng phủ trên hàng mi cô. Sau khi xem ảnh Tống Kiểu Kiểu thích vô cùng: “Đẹp quá. Em cũng chụp cho anh một tấm nhé, hai đứa mình có thể đặt ảnh đại diện đôi.”

“Được.” Lục Kinh Tả gật đầu rồi đưa máy ảnh cho cô.

Sau khi cậu quay qua, Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức chụp cho cậu một tấm góc nghiêng bên mặt giống cô. Lông mi của Lục Kinh Tả còn muốn dày và rậm hơn cả cô nữa, góc nghiêng mặt lại càng đẹp trai vô vàn. Ngắm hồi lâu Tống Kiểu Kiểu bắt đầu hâm mộ rồi ganh tị: “Anh đẹp trai quá đi mất, có vẻ em đã tìm được người bạn trai trong truyền thuyết rồi!”

Mấy người Từ Cám vừa ra đến nơi đã nghe thấy câu ấy, cảm giác chua chát lập tức bủa vây. Mặt mũi cả đám chìm trong tuyệt vọng, bọn họ ra ngoài ngắm tuyết rơi chứ không phải ra ngoài ăn “cẩu lương”!

Tống Kiểu Kiểu trông thấy bốn người bèn cầm máy ảnh chạy chậm qua: “Cậu muốn chụp ảnh à? Để tớ chụp giúp cậu!”

Cô lướt qua tấm ảnh chụp sườn mặt của mình ban nãy, Từ Cám vừa xem quả nhiên thích vô cùng, bởi vì tấm ảnh thật sự nhìn rất đẹp.

Ban đầu Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả định đặt ảnh đại diện đôi trên Wechat, rốt cuộc lại biến thành ảnh đại diện đội sáu người!!

Sau cùng vì tuyết rơi quá dày đặc nên mọi người không chạy ra bên ngoài nữa, nhưng lại khơi dậy hứng thú chụp ảnh của Tống Kiểu Kiểu và Tứ Cám. Cả hai ôm máy ảnh rồi chụp, chụp người, chụp cảnh, chụp cực kỳ tận tâm. Lát sau cô còn giúp mấy cặp đôi khác chụp ảnh, Tống Kiểu Kiểu thêm cả Wechat của mấy cô bạn gái ấy, hứa với họ khi nào về sẽ xuất ảnh ra rồi gửi qua Wechat cho các cô ấy.

***

Đây là lần đầu tiên Tống Kiểu Kiểu ngủ giường sưởi nên cô rất phấn khích, phấn khích đến nỗi mãi không ngủ được. Đến tận khi bị Lục Kinh Tả dọa dẫm cô mới không thể không nhắm mắt vào yên ổn ngủ. Lò sưởi rất vừa vặn, chăn giường cũng rất ấm áp, lại còn được vùi trong lồng ngực cực kỳ an toàn của cậu nên chẳng bao lâu sau cô đã ngủ mất.

Sáng hôm sau Tống Kiểu Kiểu tỉnh giấc rất sớm, vì trong chăn ấm áp kinh khủng nên cô không muốn dậy chút nào. Một buổi sáng tốt lành thế này rất thích hợp với việc ngủ, chỉ có điều chút nữa mọi người còn phải ghé Làng tuyết, bởi vậy cuối cùng cô vẫn bị Lục Kinh Tả từ tốn lôi ra khỏi chăn.

Mọi người được ăn món sủi cảo mà bà chủ nhà trọ nấu, phần sủi cảo chia cho mỗi người thật sự rất nhiều, Tống Kiểu Kiểu không ăn hết đều đưa cho Lục Kinh Tả ăn. Sau khi ăn xong sủi cảo sáu người đi bộ đến Làng tuyết. Tham quan Triển lãm băng tuyết siêu đẹp, Tống Kiểu Kiểu còn được ngắm lợn rừng, hươu bào,... Dọc đường cực kỳ phấn khởi, chỉ có điều trời lạnh chịu không nổi, lạnh đến mức mũi hoàn toàn đỏ ửng, sáu người không ai không bị.

Phần mà Tống Kiểu Kiểu thích nhất chính là ngồi xe mô tô băng qua khu rừng Bạch Dương, bởi vì cực kỳ kích thích. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra bản thân mình cũng rất yêu thích loại hình thể thao mạo hiểm này.

Cuối cùng mọi người cùng nhau thưởng thức bữa ăn Đông Bắc do bà chủ nhà trọ nấu rồi mới quay về Vân Thành. Bọn họ bay chuyến chín giờ tối nên sáu người chạy thẳng ra sân bay. Khoảng tám giờ mọi người đến sân bay, sau khi ký gửi hành lý xong xuôi mới cùng nhau ngồi đợi. Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ lên máy bay, cho nên Tống Kiểu Kiểu và Từ Cám bèn vùi đầu vào một chỗ xem ảnh mọi người chụp mấy hôm nay. Rất nhiều tấm trông vừa xinh đẹp vừa thần tiên, cũng có rất nhiều tấm trông cực kỳ ngốc nghếch. Nhưng cho dù vậy thì những khoảnh khắc này sẽ mãi mãi là dòng hồi ức vô cùng trân quý của họ.

Khi đáp xuống sân bay thành phố S đã hơn mười hai giờ sáng. Thành phố S không lạnh lẽo như Vân Thành nên sau khi xuống máy bay Tống Kiểu Kiểu lập tức bỏ hết khăn quàng cổ, bao tay và mũ chụp tai xuống. Nếu không vì Lục Kinh Tả không cho phép, chắc cô đã cởi bỏ áo khoác ra nốt rồi.

Ngắm nhìn phong cảnh đường phố thân thuộc, Tống Kiểu Kiểu chân thành nói: “Mặc dù khi ở Vân Thành chơi rất vui vẻ, nhưng tớ vẫn thích thành phố S của chúng ta hơn.”

Từ Cám cười đáp: “Có lẽ đây chính là lòng trung thành mà người ta vẫn thường nói đấy.”

“Không sai.”

Mọi người ai nấy tự bắt xe ngay cổng sân bay rồi về nhà. Khi về đến nhà đã gần hai giờ sáng, Tống Kiểu Kiểu không về nhà mình vì sợ quấy rầy ba Tống và mẹ Tống còn đang ngủ, vậy nên cô qua nhà Lục Kinh Tả phía đối diện.

Tống Kiểu Kiểu mệt mỏi quá độ nên không muốn tắm táp gì nữa, tắm rồi còn phải sấy tóc rất phiền phức, vì thế Lục Kinh Tả bèn hứng nước ấm giúp cô, trực tiếp để cô rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ.

Lục Kinh Tả nhìn đôi chân nhỏ nhắn trắng đến kỳ lạ bên trong chậu nước, cậu tự tay rửa sạch chân rồi lau khô cho cô, sau cùng cậu bế cô vào phòng ngủ. Tống Kiểu Kiểu gần như cởi áo khoác và áo len trong trạng thái nhắm mắt, cuối cùng cô cởi chỉ còn quần áo giữ ấm rồi mới chui vào trong chăn.

Đến khi Lục Kinh Tả trở vào thì cô gái nhỏ đã rúc trong chăn ngủ mất rồi, khuôn mặt nhỏ khi ngủ ưng ửng hồng, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Lục Kinh Tả thả nhẹ bước chân, sau khi tắt hết đèn phòng ngủ cậu mới lên giường. Ngay khi vừa nằm xuống, cô gái nhỏ đang mê ngủ đã quấn rịt lấy cậu, động tác cực kỳ thuần thục. Cậu biết không phải vì cô tỉnh giấc, chỉ là cô đang hành động như một thói quen mà thôi.

Cậu ôm chặt cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.

***

Khi Tống Kiểu Kiểu thức giấc mặt trời đã đứng bóng. Hôm qua gần ba giờ sáng cả hai mới ngủ nên ngủ một mạch đến giữa trưa cũng không có gì lạ. Bên cạnh không thấy bóng dáng của Lục Kinh Tả, cô trở mình ngồi dậy và nghe loáng thoáng âm thanh nồi muôi va chạm nhau, xem ra cậu đang nấu bữa trưa.

Cô trùm vào người chiếc áo choàng ngủ siêu dày bằng chất liệu nhung san hô của cậu, sau đó xỏ dép lê bước ra ngoài. Cô ra ngoài đúng thời điểm cậu đang dọn món nên vừa hay cậu cũng trông thấy cô đang khoác áo choàng ngủ của mình bước ra ngoài. Cô gái nhỏ vừa mới ngủ dậy, tóc tai bù xù, áo choàng ngủ dày nặng bọc quanh người cô trông chẳng khác gì trái banh. Cậu không khỏi buồn cười: “Dậy rồi à? Đói bụng sao?”

Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu: “Uhm.”

“Vậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm.”

“Được.”

Trên bồn rửa mặt nhà Lục Kinh Tả có một hộp nhỏ đựng dây cột tóc, bên trong toàn dây cột tóc của Tống Kiểu Kiểu. Lúc rửa mặt cô vớ bừa một sợi rồi buộc đống tóc lù xù thành kiểu đuôi ngựa. Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô sảng khoái bước ra ngoài ăn trưa.

Lục Kinh Tả gắp cho cô một miếng sườn.

“Tay nghề của anh có vẻ ngày càng điêu luyện hơn rồi.”

“Chuyện này phải cám ơn em đấy.”

“Hả?”

“Vì muốn khiến em hài lòng phải tập nấu nhiều hơn chẳng phải sao?”

Tống Kiểu Kiểu bật cười, đôi mắt cong cong thành mảnh trăng khuyết: “Em rất hài lòng rồi.” Có người nấu cho ăn đã mừng rồi, yêu cầu của cô đối với mấy vấn đề sinh hoạt này vẫn còn đơn giản lắm.

“À đúng rồi, sáng nay dì gọi cho em đấy.”

“Hả?” Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên: “Sao em chẳng biết gì hết vậy?”

“Tại em ngủ say quá, gọi hai cuộc mà em vẫn không có động tĩnh gì nên anh bắt máy giúp em rồi.”

“Uhm, vậy được, chắc hai người đi làm rồi phải không?”

“Đi rồi, tối nay chú dì đều không về nhà nên bảo hai đứa mình tự xử lý.”

“Được thôi.”

Lúc Lục Kinh Tả rửa chén, Tống Kiểu Kiểu bèn đứng cạnh cậu nhìn: “Có cần em rửa giúp anh không?”

“Không cần, có mấy cái thôi nên rửa nhanh lắm.”

“Uhm.”

Sau khi đợi gần ráo nước Lục Kinh Tả mới xếp chén vào tủ quầy trên cao, Tống Kiểu Kiểu ngửa đầu nhìn, cảm thán nói: “Cao quá.”

Mọi thứ trong phòng bếp nhà cậu được thiết kế rất cao, kể cả bồn rửa tay trong buồng vệ sinh cũng vậy. Chủ yếu vì chú Lục và dì Trịnh ai cũng cao ráo, chú Lục tầm 1m85, còn dì Trịnh 1m71, cho nên tướng tá của Lục Kinh Tả mới cao thế này.

Lục Kinh Tả cúi đầu nhìn cô, vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta cách biệt chiều cao như vậy, sau này phải làm sao?”

“Hả? Phải làm sao chuyện gì cơ?”

“Em nói xem sau này tủ bếp nhà chúng ta nên thiết kế cao một chút? Hay thấp một chút?”

Tống Kiểu Kiểu ngơ ngác mấy giây, rồi chợt bừng tỉnh: “Gì mà nhà của chúng ta, ai muốn cùng anh... Á...” Cô còn chưa nói hết câu đã bị Lục Kinh Tả bóp chặt eo bế lên bệ rửa chén.

Hai tay cậu chống hai bên cơ thể cô, cậu ngả người về phía trước, cảm giác áp bức cùng cực: “Vừa rồi em định nói gì?”

Tống Kiểu Kiểu chớp chớp mắt, chối: “Em có nói gì đâu.”

Lục Kinh Tả ghé sát về phía cô, Tống Kiểu Kiểu căng thẳng đến mức tim đập loạn xạ. Lại gần cô rồi cậu mới buông hai cánh tay chống hai bên sườn xuống. Mãi đến khi cảm thấy eo mình sắp không chịu nổi nữa, Tống Kiểu Kiểu mới cụp mắt xuống. Thấy mắt cô rơm rớm nước, Lục Kinh Tả lập tức ôm chặt eo cô rồi kéo đến gần mình, ra sức khảm cô vào lòng: “Đừng nói vậy.”

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, thật ra cô chỉ nói giỡn thôi mà, ai nghĩ cậu lại nghiêm túc vậy đâu chứ.

“Kiểu Kiểu?”

Tống Kiểu Kiểu giơ tay ôm cổ cậu, tựa đầu vào bả vai cậu: “Em biết rồi, em chỉ muốn chọc anh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.