“Cái gì mà An Thấm? Cái gì mà hoa khôi của khoa?” Tần Mẫn hơi ngơ ngác.
Thang Viên Viên ngược lại biết An Thấm này: “Cùng khóa với bọn mình, khoa mỹ thuật hội họa, trước đây đã từng gặp qua một lần rồi, rất xinh đẹp, đoán chừng cũng vì vậy mà được phong làm hoa khôi của khoa đó.”
“Cô ta đưa nước cho Lục Kinh Tả sao? Cô ta có ý gì chứ?” Tần Mẫn vẫn ngơ ngẩn như trước hỏi.
Mà Phương Du Nhiên và Thang Viên Viên ngầm hiểu liếc nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn về phía Tống Kiểu Kiểu.
“Sủi cảo nhỏ, tớ cảm thấy chắc chắn là có hiểu lầm gì đó thôi.”
“Đúng vậy, sủi cảo nhỏ, mấy chuyện thế này vẫn nên giải thích rõ ràng trước mặt nhau sẽ tốt hơn.”
Tống Kiểu Kiểu nhìn dáng vẻ từng người bọn họ giải thích vì Lục Kinh Tả, đột nhiên mỉm cười một chút: “Mấy cậu làm gì vậy hả? Tớ đã nói rồi, tớ với cậu ấy chỉ là bạn bè mà thôi. Được rồi, mệt mỏi cả ngày trời, mau đi tắm đi.”
Nói rồi Tống Kiểu Kiểu đi lên đặt chậu rửa xuống trước mặt các cô, nghiêng đầu nhìn thấy ba người họ vẫn đứng sừng sững đằng kia, bèn gọi một tiếng: “Lại đây nhanh nào.”
Ba người liếc nhìn nhau, đi về phía cô.
Tắm xong trở về ký túc xá, một cô gái dáng người mỏng manh đang đứng ngay cửa ký túc xá, khóe miệng Tống Kiểu Kiểu nhướng lên: “Từ Cám!”
Từ Cám lên tiếng chào hỏi với ba người kia, sau khi Tống Kiểu Kiểu cất đồ dùng vệ sinh xong liền kéo tay cô đi ra ngoài, hai người lòng vòng ngoài sân tập của ký túc xá.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Cậu biết chuyện của An Thấm chứ?”
Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu: “Uhm.”
“Cậu nói An Thấm kia sao luôn âm hồn không tan vậy chứ, lúc bọn mình ở cao trung đã quấn lấy Lục Kinh Tả rồi, bây giờ lên đại học vẫn quấn cậu ấy tiếp.”
Tống Kiểu Kiểu rũ mắt xuống, không nói gì.
Từ Cám thấy dáng vẻ này của cô, kéo cánh tay cô đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Tìm Lục Kinh Tả, đứng trước mặt hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là có ý gì?”
“Tớ không đi.” Tống Kiểu Kiểu rút cánh tay trong tay cô ấy ra.
“Vì sao chứ?” Từ Cám thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Cậu không nhìn ra là An Thấm thích Lục Kinh Tả sao?”
Tống Kiểu Kiểu trầm mặc cắn môi dưới.
“Trời ạ, tớ nói Tống Kiểu Kiểu cậu...” Từ Cám đang nói bỗng im bặt, cô đưa tay vỗ cô ấy một cái: “Cậu nhìn kìa, cậu không chịu đi tìm người ta, người ta đến tận nơi luôn rồi?”
Tống Kiểu Kiểu nhìn Từ Cám trước rồi sau đó lia quanh một vòng, vừa nhìn đã thấy Lục Kinh Tả đi về hướng bọn họ, trên người cậu vẫn còn mặc bộ đồng phục huấn luyện quân sự vào ban ngày.
Tầm mắt Từ Cám lướt nhanh trên người cả hai, sau đó lùi về sau một bước: “Nếu như cậu ấy đã đến tìm cậu rồi, vậy thì các cậu hãy nói chuyện cho đàng hoàng đi, tớ về trước đây.” Sau khi nói xong, Từ Cám không cho Tống Kiểu Kiểu một chút cơ hội phản ứng, xoay người sải bước rời khỏi.
“Eh... Từ Cám...”
Lục Kinh Tả đã đi đến bên cạnh cô, cô gái nhỏ vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc váy cotton dáng dài màu kem, vạt váy che đến đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ thon trắng ngần, mái tóc dài hơi ướt rơi tùy ý sau vai, hương thơm nhàn nhạt trên người cô theo làn gió đêm mát lạnh phả đến, thanh âm của cậu trầm thấp thêm vài phần, nói với cô: “Nước tớ không uống.”
Cậu vừa mở miệng chính là câu nói này, Tống Kiểu Kiểu hơi ngây ngốc: “Sao chứ?”
Lục Kinh Tả một bước lại gần cô, nhắc lại cả câu: “Nước tớ không cần, tớ cũng không uống.”
Đôi môi Tống Kiểu Kiểu hơi rướn lên: “Vậy... cậu nói với tớ làm gì chứ?”
Đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của cậu nhìn cô đau đáu: “Bởi vì sợ cậu hiểu lầm.”
***
Tống Kiểu Kiểu nằm trên giường, qua hồi lâu, cô đột nhiên kéo tấm chăn mỏng phủ khắp đỉnh đầu, khóe miếng chầm chậm cong lên, giây sau, trọng lượng tấm chăn mỏng trên người chợt nhẹ đi, ý cười bên khóe miệng cô cứng đờ lại, ngồi lên trong vô thức, cô có chút lúng túng nhìn tấm chăn bị Phương Du Nhiên kéo xuống.
“Kiểu Kiểu, cậu đọc xong quyển sách kia rồi chứ?”
“Sách nào?”
“Chính là quyển Bạch dạ hành kia của cậu đó, tớ thấy cậu đã đọc nó mấy lần rồi.”
“Uhm, đọc xong rồi.”
Phương Du Nhiên sáp lại gần cô: “Vậy nếu cậu đọc xong rồi, cậu có thể cho tớ mượn đọc được không?”
Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn Bạch dạ hành trên đầu giường.
“Không được sao?” Phương Du Nhiên hỏi một câu.
“Nào có... được chứ.” Tống Kiểu Kiểu lấy Bạch dạ hành cạnh gối đưa cho cô ấy, cô bặm môi dưới: “Vậy cái này... lúc đang ăn không được đọc, khi đọc cậu cũng đừng làm gãy sách, không được làm nhăn sách...”
Tống Kiểu Kiểu đang nói, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cô, theo tiềm thức hỏi một câu: “Gì vậy?”
Phương Du Nhiên liếm môi dưới: “Sủi cảo nhỏ, cậu yêu quý quyển sách này vậy ư, ai tặng cậu thế?”
“Uhm... bạn thôi.”
“Bạn nào vậy, bạn rất quan trọng sao, trai hay gái?”
Tống Kiểu Kiểu phồng má, Thang Viên Viên phía đối diện cười một cái, nói: “Tớ đoán chắc chắn là trai, tớ nói này tiểu Phương, hay ngày mai bọn mình đi thư viện mua một quyển đi?”
Phương Du Nhiên “oh” một tiếng, cười vô cùng nham hiểm: “Hiểu, tớ hiểu.”
“Tớ có thể cho cậu mượn đọc mà.” Tống Kiểu Kiểu vội đưa sách cho cô ấy.
Phương Du Nhiên mỉm cười trèo lên giường cô, đặt sách cạnh gối cho cô, tiện tay vỗ nhẹ hai cái: “Không sao, ngày mai tớ tự mua.”
Đang nói chuyện, đèn nhìn đột nhiên tắt mất, căn phòng rơi vào khung cảnh mờ mịt.
“Chết tớ, bây giờ đã mười một giờ rồi, còn chưa tháo mặt nạ nữa!” Tần Mẫn gào lên.
Hàng ngày ký túc xá của bọn họ đúng mười một giờ đêm sẽ tắt đèn, thật sự chưa từng quá một giây.
“Được rồi, vẫn còn chút ánh trăng, cậu mau đi tháo đi, sáng mai còn phải huấn luyện quân sự nữa, mọi người ngủ thôi.”
“Uhm, ngủ đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tống Kiểu Kiểu nằm trên giường, cô trở mình một cái, bàn tay chạm vào vỏ bìa bên ngoài mát lạnh kia, là 《Bạch Dạ Hành》 của cô, cô duỗi tay cọ nhẹ hồi lâu, trong đầu bất giác hiện ra nét mặt của Lục Kinh Tả, cô cắn chặt môi rồi dần dà nhắm mắt lại.
Nhiệt độ ngày hôm sau cao hơn nhiều so với ngày hôm trước, vừa đứng bên dưới ánh nắng mặt trời vô cùng bỏng rát, thiếu điều chưa mang người khác ra nướng chín nữa mà thôi, một buổi sáng ngắn ngủi cũng đã khiến cho mấy tân sinh viên nóng đến say nắng, vào lúc giải lao giữa giờ bọn cô ra ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi một lát.
“Bọn mình đi mua nước đi?”
“Được.”
Tống Kiểu Kiểu đứng lên sớm nhất, vừa đứng vững bỗng nhiên cơ thể bị người khác đụng một cái, lập tức cảm thấy khung cảnh trước mắt tối ngòm, liền mềm oặt ngã xuống đất, đúng lúc một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”
Mấy người Phương Du Nhiên cũng đứng lên, cô ấy vươn tay đẩy anh chàng kia ra, Thang Viên Viên lập tức dìu Tống Kiểu Kiểu.
“Đằng ấy đi đường kiểu gì vậy?”
Cao Khải nhanh chóng nhận lỗi: “Thật ngại quá, vừa nãy thật có không để ý.”
Anh ấy liếc nhìn cô gái mới bị mình đụng phải, vừa nhìn thấy trong mắt đã lộ ra chút kinh ngạc: “Là em?”
Tống Kiểu Kiểu cũng trấn tĩnh lại tinh thần, cô nhìn anh chàng kia ngẫm nghĩ một hồi, dường như không nhớ ra anh ấy là ai.
Cao Khải nói rõ: “Em quên rồi sao? Anh là Cao Khải, lúc em đi báo danh anh còn dẫn em đến ký túc xá, khi ấy em ở cùng với ba mẹ nữa.”
Vừa nghe anh ấy nói, trong tiềm thức Tống Kiểu Kiểu liền có chút ấn tượng, sau đó ký ức rõ nét lại: “Là anh à, học trưởng Cao Khải.”
“Đúng vậy, là anh, vừa rồi đụng phải em thật ngại quá, em ổn chứ? Có muốn anh đưa em đến phòng y tế không?”
“Em không sao, tại nóng dữ quá nên hơi chóng mặt thôi.”
“Nóng?” Cao Khải cúi đầu nhìn nước suối trong tay mình, vội vàng đưa cho cô: “Huấn luyện quân sự đuối quá sao? Lại đây, uống chút nước đi, mới mua chưa uống đâu.”
“Cám ơn.”
“Không sao, đừng khách sáo.”
***
Triệu Thanh Nghiên khoác cánh tay lên bả vai Lục Kinh Tả: “Eh, anh chàng kia là ai vậy nhỉ? Anh ta không mặc đồng phục quân sự, là học trưởng sắp ra trường à? Bọn họ quen nhau sao? Anh ta lấy cả nước của mình cho Kiểu Kiểu, cậu nói xem anh ta có ý gì với Kiểu Kiểu chăng, cũng phải, thật ra Kiểu Kiểu lớn lên rất dễ nhìn, bây giờ là đại học rồi, học trưởng học muội tùm lum, rất dễ khiến người khác tơ tưởng linh tinh...”
Lục Kinh Tả lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn cậu ấy, Triệu Thanh Nghiên vô cùng tự giác ngậm miệng lại.
Cậu duỗi tay hất cánh tay của cậu ấy từ bả vai mình xuống, sau đó sải bước rời đi.
Kỷ Vị vụt qua: “Eh, lão Lục muốn đi đâu vậy?”
Triệu Thanh Nghiên nghiêng đầu: “Ai biết?”
Kỷ Vị: “???”
Mấy người đi về phía căn tin, Tần Mẫn hiếu kỳ hỏi một câu: “Lúc cậu nhập học là anh ấy tiếp đón sao?”
“Uhm, đúng vậy.”
“Cao cao gầy gầy, nhìn sơ qua dáng dấp cũng rất bắt mắt, còn chưa kể, trông cũng rất đẹp trai.”
Đến cửa căn tin, cánh cửa chật nứt đầy người, Thang Viên Viên nhớ ra ban nãy cô chóng mặt, vậy nên nói với cô: “Cậu đợi bọn mình ngay cửa đi.”
Tống Kiểu Kiểu cũng không muốn chen lấn vào: “Uhm, được.”
Sau khi mấy cô ấy đi rồi, Tống Kiểu Kiểu đi đến nơi có bóng râm, lúc đang cúi đầu dùng chân cọ sát mặt đất, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm mắt mình, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
“Lục Kinh Tả?”
Lục Kinh Tả nhìn hai má cô bị say nắng đến ửng hồng, giây sau tầm mắt rơi vào nước suối trong tay cô, nói: “Tớ vừa kết thúc huấn luyện, cho tớ uống miếng nước.”
Tống Kiểu Kiểu cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe cậu nói như vậy lập tức đưa nước cho cậu, cậu vặn mở nắp chai, đưa miệng chai sát cạnh bờ môi, ngửa đầu uống “ực ực ực“. Nhìn thấy yết hầu cậu chuyển động lên xuống, cô không khỏi nuốt nước bọt, khẽ lẩm nhẩm: “Tớ vẫn chưa uống mà...”
Sau đó bỗng nhiên phát ra một loạt âm thanh thân chai bị bóp chặt, Tống Kiểu Kiểu ngây ngẩn trơ mắt nhìn cậu uống một hơi hết sạch chai nước, cô lại nuốt nước bọt: “Cậu uống hết cả rồi ư, rốt cuộc cậu khát cỡ nào vậy chứ?”
Lục Kinh Tả vừa nhìn cô vừa giơ ngón tay hơi cong lên lau môi dưới, cười nói: “Rất khát.”
Tống Kiểu Kiểu bị động tác lau môi của cậu hấp dẫn, không hiểu sao cảm thấy mặt có chút nóng ran, cô cuống cuồng dịch chuyển tầm mắt: “Cái đó... tớ còn chưa uống nữa.”
Lục Kinh Tả nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, bờ môi cong lên, thuận tay ném chai nước suối rỗng vào thùng rác gần đó, một phát trúng ngay tức thì: “Uhm, vậy nên tớ muốn đền cho cậu.”
“Đền cho tớ? Đền cho tớ cái gì?” Đang nói, đỉnh đầu bất chợt bị một đôi bàn tay to lớn xoa nhẹ một cái.
“Đợi tớ, tớ đi mua cho cậu.”