Thố Vương Tiên Lộ

Chương 79: Chương 79: Băng Phong Môn




Nếu đúng như lời nữ nhân nói thì Tiểu Thất phải lên đó một chuyến gặp Chưởng Môn mới được. Băng Phong Chi Môn được xây dựng ngay vách núi. Đâm sâu vào núi đá phần phía trước được xây dựng từ Băng làm nên một khu vực rất rộng. Nhưng bậc cầu thang từ Băng trải dài từ chân núi dẫn đến Một quảng Trường lớn rồi từ đó dẫn đến mọi ngóc ngách của Tông Môn.

Lúc này hắn mới nhận ra có không ít người cũng đang đi lên Băng Phong Chi Môn, đã số đều là nam thanh nữ tú phong thái hơn người đi theo sau là nhưng hán tử cao lớn đôi khi lại là một lão giả trông cách ăn mặc thì vai vế cũng không nhỏ. Đi sát bên một nữ nhân người đi cùng với Kha La lúc này đang đi chậm lại phía sau một chút, người này thân phận người này thoạt nhìn qua không giống một đại nhân vật, vẻ ngoài giản dị làm hắn có chút tự tin bắt chuyện

“Ta thấy nhiều người có vẻ cũng mới đến đây lần đầu, không biết là có việc gì khiến họ có thể tập chung tại một nơi như thế này”

Nử nhân thấy có người chủ động bắt chuyện với mình có chút ngạc nhiên, xưa nay chỉ đi theo hai anh em nhà Kha La trog mắt người khác chỉ là tôi tớ chẳng mấy người để ý

“Băng Phong Chi Môn đang tuyển chọn đệ tử, đây là tông môn duy nhất ở phía bắc cho nên các tộc đều cho người đến đây mở mang kiến thức và tìm kiếm cơ may học được chút ít bản lĩnh … Người không biết chuyện này sao?”

Tiểu Thất lại lặng người ở nơi này cũng có Tông Môn, cũng là tuyển chọn đệ tử. Bản lĩnh ghê gớm của Tông Môn hắn đã được lĩnh giáo, lần trước là tự mình chui đầu vào chỗ nguy hiểm hình xăm của hắn làm mọi người lầm tưởng hắn là người của Ma Môn, Mọi người đều biết chỉ mình hắn là không thông. Nếu là Tông Môn hắn tự nhủ không được để lộ ra hình xăm trước ngực. Nữ nhân đi bên cạnh chợt nhớ, người bên cạnh đến từ Phong Tộc một tộc nhỏ bé chắc không biết đến việc này

“Những người trước mặt hầu hết là con cháu trong các Tộc nhân. Từ nhỏ đã hiển lộ ra là người thông minh nhanh nhẹn, rất phù hợp với tiêu chí mà Tông Môn tuyển chọn. Nhưng người có ngộ tính như vậy rất có thể luyện được bản lĩnh từ xa điểu khiển đồ vật hay là tự do bay lượn trong không trung ”

Nữ nhân này tỏ vẻ rất ái mộ khi nhắc tới những khả năng phi thường đó. Đây đều là bản lĩnh của Tông Môn,hư không khống vật, lăng không phi hành… Nếu chỉ là như vậy thì Tiểu Thất cũng có biết chút ít, hơn nữa là tự ngộ ra chứ không học từ người ngoài

“ Những bản lĩnh đó lợi hại thật”

“Người cũng nhận thấy vậy sao? Chỉ có điều không phải ai cũng học được “

Nữ nhân chợi thu lại ánh mắt ái mộ, sắc mặt trầm xuống. Tiểu Thất bèn hỏi

“ Ngươi không phải đến đây vì việc bái nhập Tông Môn sao. Vì cớ gì mà lại làm vẻ mặt u sầu vậy?”

Nở nụ cười buồn nữ nhân đáp

“ Mộ Sam chỉ là một tộc nhân thấp kém. Nhờ quen biết từ nhỏ mới được đi theo Kha La đến một nơi Cao Sang như thế này. Việc học bản lĩnh thật không giám nhắc tới

Bỗng từ phía sau mấy người thanh niên chợt chạy ù về phía trước, dáng người cao gầy, y phục cho thấy họ cũng là con chau của tộc nhân nào đó, địa vị không thấp. Chạy tới tước mặt đám người Kha Lê chỉ trỏ nói lớn cố ý để người khác nghe thấy

“ Kha Lê lâu quá không gặp”

Thiếu niên lợt liếc mắt nhìn qua Kha La làm vẻ mặt tươi cười

“Từ phía dưới nhìn thấy hai người ta vội chạy đến ngay, Kha La muội muội lớn lên càng xinh đẹp, làm ta có chút rung động”

Nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật, ánh mắt nhìn Kha La tỏ vẻ sau đắm chốc chốc lại nháy mắt đưa tình làm Kha Lê thấy khó chịu trong người

“Lôi Cang, ngươi làm như vậy là có ý gì?”

Người này là Lôi cang người của Lôi Tộc, phía sau hắn là ba người huynh đệ của hắn ánh mắt nhìn Kha La không mấy thân thiện, như những con sói vậy chỉ cần không ai để ý bất cứ lúc nào cũng có thể hốt xác nữ nhân này đi ngay lập tức. Tuy là khoanh tay trông oai nghiêm bệ vệ nhưng không dấu được. Lôi Tộc so với Huyễn Tộc còn lớn vài phần đương nhiên không có kiêng kị quá nhiều. Nhất là thanh niên hiếu thắng lại rất dễ gây chuyện

“Không ngờ Huyễn Tộc các ngươi lại có những thành phần thấp kém đến bái nhập Tông Môn?”

Chỉ tay về phía Tiểu Thất và nữ nhân phía sau, sắc mặt có chút giễu cợt

“Đó là hạ nhân hay là sản phẩm của tộc trưởng Huyễn Tộc khi ra ngoài hoan lạc hả”

Đám người Lôi tộc cười lớn, có người còn cố ý nhại lại vài lần thêm thắt vài chữ không lành mạnh, rõ ràng là đang muốn chọc tức đối phương. Nói như vậy chính là nói Phụ Thân của Kha Lê là một kẻ không ra gì, khích tướng hắn không sao nhưng lôi cả tộc trưởng ra thì không thể để yên như vậy được. Kha Lê gằn giọng tay trái khẽ lắc nhẹ làm bao đao thoát khỏi vỏ một đoạn ngắn đủ để đối phương nhận ra

“Lôi Cang, Lôi Tộc các ngươi tuy lớn nhưng Huyễn Tộc không phải sợ các ngươi. Nếu ngươi quỳ xuống tạ lỗi ta sẽ bỏ qua chuyện này”

Lôi cang lấy tai ngoáy tai vài lượt, giả bộ không nghe rõ

“Ngươi nói gì cơ.. quỳ xuống tạ lỗi á….”

Tiếng cười lại phá lên một hồi, hắn tiếp

“Ta nói cho ngươi biết, nếu không muốn bị đánh gãy chân thì bảo Kha La qua tâm sự với bọn ta vài đêm”

Nhìn bộ dạng nham nhở này rõ ràng là muốn gây chuyện. Kha Lê toan rút đao chém tên này vài nhát cho hả cơn giận, hết phụ thân lại đến em gái hắn bị đem ra sỉ nhục như vậy, dù đây là Tông Môn rút đao giết người là cấm kỵ nhưng hắn cũng hạ quyết định rồi. Nhưng bàn tay của Kha La chợt ngăn lại hành động này, lắc đầu nhìn Kha Lê

“Có người làm khó dễ Thiếu chủ”

Nữ nhân tên Mộ Sam vội chạy lên phía trước đứng bên bảo hộ cho Kha La, dù chẳng có bản lĩnh gì nhưng tấm thân yếu ớt này có thể hứng chịu được một kích thay cho chủ nhân vậy là được. Tiểu Thất định bước lên nhưng từ phía chân núi truyền đến một cảm giác bất ổn, hắn dừng lại thoáng chốc rồi cất bước đi lên gần chỗ đám người đang tập trung, rắc rồi này hắn không có can dự vào dự định sẽ lách người qua đó né tránh cảm giác bất ổn đang từ phía dưới đi lên

Chợt có người dang chân đứng chắn giữa lối đi, Tay cầm bảo đao mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống, khoanh tay trước ngực. Nhận ra Tiểu Thất lúc nãy có nói chuyện với người của Huyễn Tộc nên Lôi cang có ý muốn dùng hắn làm khó dễ Kha Lê

“ Ai cho ngươi đi lên… muốn qua thì chui qua háng của ta”

Thấy có chút phiền phức, Tiểu Thất ngoảng mặt thở dài. Tránh sang một bên, hắn muốn giết đám ngươi này thì dễ thôi nhưng hắn lại phát hiện ra một điều mỗi khí hắn giết được một người tâm lý của hắn rất dễ bị ma quỷ sai khiến giết thêm một người khác. Thậm chí là yêu thú cũng vậy giết một con sát khí lại nổi lên tìm con thứ hai. Mỗi lần như vậy hình xăm màu đỏ lại nhạt đi, nhưng bản tính cuồng sát khi lại gần mùi máu thì càng ngày càng kéo dài, nếu có một vật sống gần đó hắn nhất định phải giết chết mới thôi. Chính vì vậy khi hắn phóng lao giết cự lộc thì không hề tiến lại gần xác con yêu thú. Hay khi gặp tuyết lang hắn cũng chỉ đánh cho bọn chúng bỏ chạy mà không giết luôn vì sợ sẽ làm hại mấy tộc nhân kia.

Lần này cũng vậy hắn không thể làm chuyện giết người ngay trước mặt tông môn được, lại thêm đằng sau hắn đang có luống khí tức kỳ lạ đi lên. Vẫn nên tránh đi thì hơn, dù mấy tên kia có khích bác hắn thế nào Tiểu Thất cũng chẳng để tâm.

“ nữ nhân này không tệ, dù không ăn mặc hào nhoáng cũng rất thuận mắt đấy chứ, Là nàng tình nguyện đi hầu hạ bọn ta thay cho Kha La phải không,? Thấy nàng nhiệt tình như vậy bọn ta không nỡ từ chối. Tạm tha cho mấy người vậy”

Lôi Cang đang đắc ý vì Huyễn Tộc Kha Lê và Kha la chẳng làm gì được hắn cả, không vì một hạ nhân mà gây chiến đấy chứ. Chuyện đó hoàn toàn không đáng đâu. Chợt phía sau truyền đến một hồi rung động. Một cự nhân cao gấp đôi nhân loại, nhục thể to lớn làn da hơi ngả màu tím nhạt cùng đám lông màu trắng đang tiến lại gần, mỗi bước đi làm mặt đá rung chuyển liên hồi. Ngồi trên vai cự nhân là một nam tử vận tử y áo choàng bằng lông thú, phần tóc búi cao rồi thả xuống tự nhiên, khuôn mặt thanh tú, mắt phượng mày ngài vừa giống nam vừa giống nữ. Không giống với Bách Diện hồi chưa đoạt xác người này nhìn kiểu gì cũng là tuyết mỹ, nếu là nam thì khôi ngô anh tuấn, là nữ thì cũng là chim sa cá lặn

“ Là Lãnh U của Minh Tộc”

Minh Tộc là đệ nhất tộc ở Bắc Phương, trước mặt họ là thiếu chủ của Minh Tộc chỉ có hai người thôi nhưng khí thế hoàn toàn khác biệt đi đến đâu mọi người tự nhiên tránh đường sang một bên. Và tại đây cũng không ngoại lệ Lôi Tộc và Huyễn Tộc trước mặt của Minh tộc cũng không thể ra oai được, như quên hết mọi việc đang xảy ra bọn họ cũng đứng sang một bên thu hồi lại sắc mặt

“ Người của Minh Tộc cũng đến”

“Lôi Cang chúng ta đi thôi”

Có Minh Tộc ở đây tự nhiên Lôi Cang cũng không so đo với đám người huyễn Tộc nữa thở hắt một cái rồi xoay người bỏ đi, Có lẽ việc ngắm thiếu chủ bán nam bán nữ tuyệt mỹ đó hay hơn là làm nhục Huyễn Tộc. Cũng nhờ vậy mà qua chuyện không còn ai làm khó dễ bọn họ nữa. Chỉ cần đi qua là giải quyết được vấn đề Tiểu Thất khá ngạc nhiên khi mọi việc kết thúc như vậy. Nhưng điều làm hắn lưu tâm không phải người ngồi trên vai, mà là cự nhân nhìn theo bóng lưng hắn nhận ra ở đó cũng có một dấu hiệu giống với hình xăm mặt quỷ của gã chỉ khác ở chỗ hình vẽ kia có màu bạc

“Dấu hiệu của Ma Môn không làm người khác nghi kỵ sao? Thận chí là dẫn lên tông môn nữa chứ” Tiểu Thất hoài nghi, Dù có không có gì xảy ra với cự nhân thì hắn cũng nên cảnh giác.



Quảng trường trên này rất rộng lớn, được xây dựng trên cao, từ đây có thể nhìn thấy bao quát cả Băng Phong Chi Thành, bốn góc của quảng trường có dựng những cột băng với nhiều hình thù khác nhau ở trên đỉnh phía trung tâm được xây cao hơn vài bậc thang trên đó là một tảng băng không rõ hình thù đang lơ lửng trên không trung làm cho những người mới tới lần đầu có cảm giác kỳ bí trầm trồ không ngớt

Phía vách núi chính là Chính điện của Tông Môn, nơi tập trung của các nhân vật cao tầng luận đạo cũng như chỉ dạy công pháp cho đệ tử. Bên Ngoài đại điện một nam tử trung niên vận bạch bào khuôn mặt nhẵn nhụi hai tay chắp sau lưng ung dung nói với mọi người xung quanh. Đây là Băng Tùng một chấp sự của Tông Môn lúc này sẽ chủ trì buổi khảo hạch kiểm tra tư chất đệ tử tử nhập môn

Mỗi người tham dự sẽ rút ra mẩu da ghi rõ lời giới thiệu của Tộc Trưởng, chỉ những người có tên mới được phép đi lên chỗ Băng Tinh đang lơ lửng. Tại đó mỗi người sẽ đưa tay cảm nhận khối băng nếu khối băng phát sáng thì người đó được chọn, nhưng người còn lại sẽ được truyền dạy một công pháp cường thân trong một ngày rồi có thể tham gia đợt khảo hạch lần hai

Nghe qua chấp sự thông báo, mấy người hầu cận lập tức lui về sau, Tiểu Thất cũng lui lại rồi tiến dần về phía đại điện, Việc Tông môn thu nhận đệ tử hắn không có quan tâm lắm. Việc không có thư giới thiệu là một phần, còn phần còn lại hắn cũng không tò mò về công pháp. Nếu chỉ là hư không khống vật, hay là phi hành thì những cái này hắn cũng làm được. Tiến lại phía chính điện một đệ tử thấy hắn ăn mặc tầm thường nên đã ngăn hắn lại

“ Phía trước là chính điện người ngoài không được vào”

“Tại hạ là người của Phong Tộc muốn diện kiến chưởng môn có chút việc, phiền đạo huynh vào thông báo một tiếng”

Thấy đối phương ăn nói có vẻ khiêm nhường, tên đệ tử cũng có chút xao động nhưng vẫn kiên quyết

“Chưởng môn chỉ lo việc đại sự, không rảnh rỗi tiếp một kẻ vô danh. Hãy lui về đi”

Hắn thở dài đang có ý rút lui chờ cơ hội khác thì một người từ bên ngoài, cái kẻ không rõ là nam hay nữ đã rời khỏi lưng của Cự Nhân, ung dung đi vào mà không có ai ngăn cản, lại còn nhận được sự tôn kính của mấy gã đệ tử liên tiếp cúi người

“ Đạo huynh, người đó là ai mà đến đệ tử của Tông Môn phải đón tiếp như vậy? Nhìn cách ăn mặc cũng không giống người của bản môn”

Tên đệ tử trả lời

“ Đó là Lãnh U, thiếu chủ của Minh Tộc. thân phận tôn quý còn Thiên phú thì không phải bàn rồi. Được đặt cách không phải qua khảo hạch. Chưởng môn coi trọng như vậy chúng ta nào dám đắc tội”

“ Người thân của tại hạ đang bị bệnh, phải đến Băng Phong Chi Cực may ra có thể chữa được. Mà đường đi đến đó chỉ có chưởng môn mới biết rõ. Mong đạo huynh có thể giúp đỡ nói qua một tiếng chăng?”

Suy nghĩ đắn đo một hồi, người này cũng đồng ý giúp hắn

“ Băng Phong Chi Cực?... ngươi đi theo ta nhớ đừng làm gì để người khác chú ý? Nhưng chưởng môn có gặp hay không thì ta không dám chắc”

“Làm phiền đạo huynh rồi”

Sở dĩ tên đệ tử này đổi ý là vì nhưng người muốn đi đến Băng Phong Chi Cực không có giống người thường có thể làm được. Lại thêm trên lưng có một người sắc mặt nhợt nhạt đôi mắt đờ đẫn chứng tỏ việc nam nhân này nói là thật

Bảo hắn đứng đợi ngoài cửa chính điện, người đệ tử hơi cúi người rảo bước đi vào bên trong. Hồi lâu chạy ra ngoài gật đầu với hắn là đã đồng ý cho gặp. Hắn cảm ơn vài câu rồi đi vào trong ngồi giữa chính điện trên chiếc ghế làm từ Băng chạm chổ tinh tế phía dưới là những tấm lót băng lông thú. Mỗi lão giả toàn thân vận lam y râu tóc trắng bạc hông đeo đai đính kèm những viên đá ngũ sắc, khuôn mặt đã có vài nếp nhăn ánh mắt vô hồn nhìn về xa xăm. Bên cạnh lão có thêm hai người khác cũng đang ngồi niên kỷ ít hơn đôi chút đưa ánh mắt dò xét nhìn Tiểu Thất

Trong đại điện vẫn còn một người nữa đang ngồi xếp bằng trên tấm da thú dày cộm màu vàng mái tóc đen thả tự nhiên áo ngoài màu tím nhạt. Tiểu Thất nhận ra người này, nhân vật mới mà chưởng môn rất coi trọng. Nhưng đang nói chuyện với hậu bối thì có người thông báo bên ngoài có người muốn gặp chưởng môn. Hai lão giả bên cạnh vốn không đồng ý khi nghe đó chỉ là kẻ vô danh, nhưng chưởng môn vẫn cho truyền người đó vào

Khi thấy hắn đi vào trên lưng lại cõng thêm một người, ba người có chút ngạc nhiên, nam tử trước mặt vậy mà lại có linh khí trong người tuy ít nhưng cũng cho họ nhận thấy đây là một tu tiên giả. Cũng may là tiểu thất vốn rót linh khí của mình vào Tử Nguyệt Phi hoàn nếu không thì lượng linh khí trong người còn làm mấy lão ngạc nhiên hơn. Vị chưởng môn cất tiếng nói bằng giọng trầm

“Ngươi đến Băng Phong Chi Cực không biết là vì chuyện gì”

“ Bẩm chưởng môn, người thân của tại hạ có bệnh. Nghe nói phải đến Băng Phong Chi Cực tìm Băng Phong Lão Tổ, người đó mới có thể chữa được”

Sắc Mặt Ba lão giả chợt biến đổi có người giận giữ nói

“Chỉ là một phàm nhân mà cũng đến làm phiên sư tổ… Đáng sao”

Chưởng môn chợt dơ nhẹ cánh tay ra hiệu đừng nóng vội

“Khoan nói đến việc đó… Làm sao ngươi biết được Băng Phong sư tổ đang ở đó. Tin này ngoài ba người bọn ta ra thì không ai biết cả? Nói đi”

“ Là do Tuyết Liên Tiên tử chỉ điểm, tại hạ mới được biết”

Lúc nay không giữ được bình tĩnh nữa, chưởng môn và mấy lão giả vội lăng không bay đến trước mặt hắn, giọng điệu có vẻ gấp gáp

“ Ngươi gặp Tuyết Liên Tiên tử, Sư phụ hiện đang ở đâu?”

“ Người đang tu hành nên không muốn ta tiết lộ ra ngoài bảo tai hạ đừng nói cho ai biết. Chưởng môn quen người đó?”

Một lão giả đứng bên giải thích cho hắn

“ Đâu phải chỉ quen biết. Tiên tử chính là sư phụ, người khai lập ra Băng Phong Chi Môn, mấy năm nay đột nhiên biến mất chỉ để lại phong thư cho Băng Minh sư huynh tạm giữ chức trưởng môn. Còn Băng Phong Lão Tổ chính là Sư phụ của Tuyết Liên Tiên tử cũng chính là sư tổ của bọn ta”

“ Ta nhìn ngươi trong người có linh khí, hẳn cũng là tu tiên giả. Không biết vì sao lại gặp được tiên tử”

Tiểu Thất cười chừ

“ Có chút hiểu lầm, tại hạ vì cứu người này nên đã mạo phạm tiên tử, giao đấu với người mấy chiêu… kết cục thảm bại không có sức hoàn thủ… Lần thứ hai ta mang người lên đó tạ lỗi muốn nhờ tiên tử mở lòng tư bi ra tay cứu giúp, nhưng người cũng lực bất tòng tâm. Bảo ta nếu muốn cứu người thì hãy đến gặp Băng Phong Lão tổ ở Băng Phong Chi Cực”

Mấy lão giả đồng loại vuốt chòm râu của mình rồi gật gù đồng thanh nói

“ Ra là như vậy. Không biết nữ tử này bị làm sao mà đến sư phụ cũng không giải được”

“Người này có Băng Thạch nghìn năm trong người,chỉ tiếc phát hiện ra quá trễ hiện đã dung nhập vào tâm mạch gần hết rồi cả người đã chẳng còn chi giác”

“ Người có Băng Thạch trong ngừơi không nhiều, hầu hết là yểu mệnh … Người vẫn muốn đi Băng Phong chi cực?”

Tiểu Thất gật đầu

“Dù không phải cứu người thì tại hạ vẫn muốn đến nơi đó, Huống chi cũng là tiện đường mà thôi”

Chưởng Môn gật gù rồi liếc sang phía Lãnh U

“ Nói về Băng Phong Chi Cực thì không ai biết nhiều bằng Lãnh U. Giờ đã là người của Bản Môn vậy hãy thay ta dẫn đường cho người này đến đó “

“ Lãnh U xin làm hết sức mình”

Gật đầu tán thưởng rất vừa ý với đệ tử mới, chưởng môn Lại quay sang nói với Tiểu Thất

“Ngươi quen biết được với sư phụ cũng là có duyên, chi bằng ở lại nghỉ ngơi ở bản môn vài hôm, khi khảo hạch kết thúc lúc đó lên đường cũng được”

“LÀm phiền chưởng môn rồi”

Hai bên khách sáo vài câu rồi mấy vị lão giả lăng không đi mất. Việc mời hắn ở lại cũng có lý do. NGười này là người quen của tiên tử, lại từng giao thủ chứng tỏ thực lực không giống với bên ngoài hiển lộ ra. Đối với cao nhân vẫn nên tỏ ra thái độ hòa nhã. Sau này sư phụ có trở về hỏi qua việc này cũng biết đường mà ăn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.