Thố Vương Tiên Lộ

Chương 38: Chương 38: Có chút nguy hiểm




Về đến Vũ gia, hôm nay có chút yên tĩnh, không ồn ào như mọi khi. Các đệ tử hôm nay đều chia nhau đi ra ngoài thành săn yêu thú. Nên khu võ luyện chỉ còn vài người lưu lại, dường như không hứng thú với việc săn yêu thú cho lắm. Đang ngồi vắt vắt chân trò chuyện nhìn về phí đám người làm công mà bàn luận

Tiểu Thất cũng lười để ý. Hắn cố gắng làm thật nhanh công việc dựng lôi đài là được. Nhìn hắn một mình nhấc từng khối Hắc Thạch to lớn, mấy người làm công thoáng giật mình có chút thán phục.

“Cậu là tu luyện giả phải không? sao lại đi làm việc này?’

“Đúng vậy a. Ta nghe nói tu luyện giả dùng nội khí có thể nâng được vật nặng hơn mấy lần người bình thường”

Tiểu Thất có chút chột dạ, xem ra hắn biểu hiện thực lực ra hơi quá so với phàm nhân. Nhưng thực ra hắn chưa dùng đến nội khí chỉ đơn thuần chỉ là nhục thể

“Ta cũng chỉ vì kiếm miếng cơm thôi, vừa mới đến đây, trong người lại không có chút tiền nào”

Nghe hắn nói vậy mọi người cũng tin chắc rằng người này là một tu luyện giả, làm công việc thấp kém này cũng có chút khó hiểu a

“Sao ngươi không tìm việc khác. Ít ra cũng có thể kiếm nhiều hơn công việc này nhiều chứ?”

Vừa nâng khối Hắc Thạch, vừa trả lời

“Ta vẫn còn một tiểu muội đi cùng, bỏ lại một nàng mình ta không có yên tâm a. với lại ta cũng hứa với một người đem muội muội này về gặp hắn rồi”

“Không phải là muội muội của ngươi sao?”

Đối với câu hỏi của Bát Đa, Tiểu Thất chỉ có lắc lắc cái đầu

“Chỉ là tiện đường ghé vào giúp một tay thôi, nhưng không ngờ sau đó chúng ta lại bị lạc nhau. Ta tới đây cũng hi vọng tìm thấy người đó”

“Không ngờ ngươi lại coi trọng lời hứa như vậy. Có điều lại vướng phải chuyện đi làm công thế này a. Tốn thời gian của ngươi không ít đâu”

Tiểu Thất cũng biết việc này, nhưng tậm thời có chỗ nghỉ chân cho An Mộc ở tạm đã, buổi tối hắn có thể đi ra ngoài tranh thủ tìm cũng được. Còn nữa hắn muốn đến Thiên Phổ Các dò hỏi một lượt, về địa điểm có hình xăm mặt quỷ, và tung tích đoàn áp tiêu của Hắc Hổ. Ít nhất thì hắn đã có phương hướng trong mấy ngày tới.

Buối trưa, sau khi người trong phủ dùng bữa xong. Mới đến người làm công được ăn uống nghỉ ngơi, Từ xa xa phía nhà bếp, bóng người nhỏ nhắn đang xách theo hai thùng lớn đi về phía chỗ Tiểu Thất đang nghỉ ngơi. Trời hôm nay nắng hơi gắt, bọn họ chạy lại chỗ gốc cây gần đấy ngồi bóng mát chờ cơm.

Người đến là An Mộc, hôm nay đã ăn mặc gọn gàng hơn, đầu đội thêm một tấm khăn của nhà bếp, vài lọn tóc mai đang ướt đẫm bết lại với nhau do trời nóng, khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hồi nhưng miệng vẫn nở nụ cười chào hỏi mấy người cũng làm

“ Thúc thúc, bá bá…mời mọi người lại đây dùng bữa “

Giọng nói không có chút nào là mệt mỏi cả. Trạng thái tốt làm người khác cũng vui lây, Rất nhanh mọi người đều bu lại lấy phần của mình rồi tản ra mỗi người một góc. An Mộc vội lén lút đưa thêm cho Tiểu Thất một miếng bánh, nói nhỏ

“ Tiểu Thất… huynh ăn thêm cái này đi”

Nhìn bộ dáng lén lút này, xem ra đây là nàng lấy trộm rồi, không biết là nên mừng hay nên vui, lớ ngớ nhìn xung quanh hắn bẻ đôi miếng bánh đưa lại cho An Mộc

“Muội ăn đi… ta có một nửa rồi”

Hắn nuốt vội miếng bánh. An Mộc cũng nhìn xung quanh rồi ăn vội

“Muội làm trong đấy có bị ai làm khó không?”

An Mộc lắc đầu

“Không có đâu… nhà bếp nhiều việc, nhưng không có nặng nhọc như ngoài này “

Tiểu Thất quay sang ăn nốt vài miếng thức ăn, thông báo một chút tình hình

“Buổi tối ta sẽ đến Thiên Phổ Các hỏi thăm tin tức đoàn áp tiêu, hi vọng sẽ biết được tin tức ca ca của muội… hai người sẽ sớm gặp nhau thôi. Muội chịu khó thêm vài hôm nữa thôi.”

“Cảm ơn huynh… Tiểu Thất”

Nhìn tiểu Thất, An Mộc muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Mọi người cũng đã ăn xong dọn xẹp một lúc rồi nàng xin phép mọi người, quay lưng về phía nhà bếp

“Muội muội mà ngươi nói đấy à?”

“Khả ái, dễ nhìn lại lễ phép như vậy, lớn thêm chút nữa là rất đẹp đó nha”

“Tự nhiên lão tử muốn trẻ lại vài chục năm quá…”

“Người có trẻ thêm thì cũng không có xứng đâu ha… Phải để ta mới đúng… khà khà”

Tiểu thất cũng chẳng buồn để ý mấy câu trêu đùa này nữa lặng lẽ ra ngoài gốc cây cạnh đó, ngồi luyện lại tâm pháp. Theo như lời vị cao nhân nói, thì hắn đã đạt tới đại thành trong việc tu luyện Thủy Mặc tâm pháp, Di Hồn thuật của hắn có thể đi xa vị trí hiện tại hơn một dặm, muốn tăng thêm khoảng cách thì cần tu luyện đều đặn hơn nữa. Đồng thời hiệu quả khôi phục tinh thần và thể lực vẫn luôn ổn định, đối với hắn thì việc này đã như một thói quen hàng ngày rồi

Có điều dạo này hắn không có luyện ám khí a. Phi hoàn cũng ít khi phải dùng đến, nếu hắn không luyện tập thường xuyên thì sẽ có khả năng lực chiến bị thụt lùi. Sức mạnh nhục thể thì có thừa, nhưng thân pháp sẽ không theo kịp, giống như Ngô Diệm thời gian trước đây. Hiện tại hắn chưa có thời gian cho thực chiến, nhưng không thể vì thế mà lười nhác được. Đến lúc lâm trận không đánh được cũng phải chạy được. Cước lực sẽ là thứ mà hắn phải cải thiện

Hắn chưa muốn học kỹ thuật phi hành, bay lượn sớm, bởi nội khí trong người hắn vẫn còn hơi ít, dùng để phi thân bay nhay cũng chỉ được một phạm vi nhỏ, Hắn muốn mình có thể chạy thật xa và thật nhanh, Nghe đồn rằng khi dùng vật nặng đè nén thân thể sinh hoạt trong một thời gian dài, khi tháo ra cả người sẽ trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Phương pháp này thường thấy trong quân doanh, cho những người muốn nâng cao thể lực. Vừa hay vũ gia có vật nặng ngay đây rồi, còn hai xe hắc Thạch ngoài Thành hắn có thể tranh thủ rèn luyện một chút

Chiều hôm đấy hắn không có ở trong Vũ gia dựng võ đài, mà xin đi ra ngoài kéo xe về, Vũ lão đầu có chút kinh ngạc nhưng cũng không có quan tâm gì lắm, miễn hắn làm việc là được rồi.



Đại trưởng lão nghe tin, tiểu thư Tiêu Dật Hồng bị một đám người lạ mặt trong thành bắt đi ngay giữa ban ngày ban mặt, khí sắc bỗng trở nên xấu tột độ. Hàng hóa mới giao chưa được phân nữa không thể tiếp tục giao hết thì sẽ mất một số mối làm ăn a. Mà sự an nguy của tiểu thư cũng vô cùng quan trọng, nàng có mệnh hệ gì thì làm sao có thể đối mặt với Bang chủ Tiêu Chấn Hùng đây

Vội vàng dừng việc trao đổi, Trưởng lão cho mọi người trở về nhà kho của Thiên Phổ Các trước, để trị thương cho mấy đệ tử này. Nhìn qua vết thương, tuy chỉ là ngoại thương nhưng cũng nên chữa trị sớm a. Trưởng lão nhanh chóng chạy qua Thiên Phổ Các tìm Các chủ hi vọng người có thể ra mặt giúp một chút.

Khi lão chạy tới nơi, không ít người cũng đang xếp hàng chờ gặp các chủ, Nhân vật có tiếng là “vạn sự thông” ở Thiên Phổ hỏi gì cũng có thể trả lời được, chỉ cần ngươi đưa ra đủ tiền. Nguyên tắc là vậy. Có điều người ta cũng chưa gặp qua mặt của vị Các chủ Thần bí này. Khi nói chuyện cũng chỉ ở phía sau màn che, nghe giọng thì vừa giống nam mà cũng giống là nữ. Rất khó nhận biết được tùy theo người gặp mà sẽ nghe ra một loại. Nam gặp thì sẽ là giọng nam, nữ gặp thì là giọng nữ.

Hàng người còn quá dài mà trưởng lão lại đang rất sốt ruột. sự an nguy của tiểu thư không cho phép ông nán lại để tìm ra tin tức từ chỗ vị các chủ này. Ông lão vội lật đạt chạy tới khu phố đã xảy ra vụ cướp người giữa ban ngày, hỏi thăm tung tích của đám lưu manh kia

Đám người đó là lưu manh có tiếng ở khu phố này nghe nói cũng có chỗ qua lại với Thiên Phổ Các. Về địa bàn của chúng thì không rõ được, lúc chỗ này mai chỗ khác. Thủ lĩnh đám người này là Trương Phóng, tu vi võ sư sơ cấp, nhục thể cường đại. Không quan tâm đến tu luyện nhiều sau khi tấn chức võ sư, thay vào đó hắn đi làm lưu manh, hoanh hành ở chỗ này, kể ra sở thích của hắn cũng lạ ghê. Chịu làm tay sai cho Thiên Phổ Các, với một võ sư thì đó là một sự sỉ nhục, còn đối với hắn thì đây lại là thiên đường, khắp khu phố này hắn cũng coi như một vị hoàng đế vậy, muốn gì có đó, lại có Thiên Phổ làm chỗ dựa, Ai dám động vào hắn.

Sắc mặt vị trưởng lão tối sầm lại. Nếu là người của Thiên Phổ Các vậy thì khó rồi, Giờ quay về cầu xin các chủ thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi. Đây không phải là Bạch Thành. Tiểu thư khó mà thoát, chỉ mong vận khí của người tốt gặp được quý nhân a.



Một góc tối trong Thiên Phổ

“Bịch!”

Trương phóng vội vàng quẳng Tiêu Dật Hồng vào trong phòng, Vẻ mặt sợ hãi của nàng làm bọn họ thêm phần kích thích, mấy tên thuộc hạ lấm lép nhìn vị đại ca của mình

“Trương ca, con bé này là cực phẩm đấy”

Trương Phóng vội giật phăng cái áo trên người gã để lộ ra hình xăm mặt quỷ màu đen to tướng sau lưng, từ từ tiến lại chỗ Tiêu Dật Hồng, dùng bàn tay dính đầy máu của mình khẽ nâng khuôn mặt của nàng lên nhìn ngắm thưởng thức

“Mỹ nhân! Đừng có sợ hãi như vậy…”

Ghé sát khuôn mặt râu ria của mình lại gần

“Ta sẽ nhẹ nhàng thôi…”

Đám thuộc hạ nuốt nước bọt nhìn từng lớp y phục dần được trút bỏ trên người nữ nhân, làn da trắng hồng từ từ hiện ra trước mặt bọn chúng. Nghe tiếng hét trong vô vọng của Tiêu Dật Hồng

“Thật là giả tạo quá đi..”

“Bốp Bốp”

Trương phóng tát hai cái thật mạnh làm hai khuôn mặt bỗng chống trở nên sưng vù, khóe miệng khẽ rỉ máu, Bàn tay thô bạo của hắn nắm lấy mái tóc dật mạnh một cái làm nàng kêu lên một tiếng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.