Thố Vương Tiên Lộ

Chương 46: Chương 46: Rời Thiên Phổ Thành




Qua đềm rồi mà vẫn chưa có thấy Tiểu Thất về Tiêu Dật Hồng có chút khó chịu trong lòng, vội đi sang chỗ của huynh đệ họ Ngô và Triệu Huy. Nhưng không có thấy đám người đó, trong phòng chỉ có hai huynh muội, An Mộc và Ưng Mộc. Mới đầu gặp mặt nàng có chút chán ghét, nhưng hôm này đang buồn chán, lại không có ai nói chuyện. Ưng mộc từng cầu xin nàng tìm tung tích muội muội, nhưng nàng từ chối, giờ không có lý do để trò chuyện, Còn An Mộc thì lại khác, dù sao cũng đang trong thân thể nữ nhân Tiêu Dật Hồng cũng dễ nói chuyện a

“ An Mộc, huynh muội hai người đã gặp nhau có dự định gì chưa?”

Vấn đề này hai người đã có suy nghĩ nhưng chưa có quyết định. Ưng Mộc một mình thì sẽ đi theo Bang Hội, nhưng giờ đây có muội muội hắn phải suy nghĩ lại, đi theo đoàn cũng chỉ làm hạ nhân khó mà chăm lo cho muội muội được Hơn nữa nếu hắn ở trong thanh trì như vậy nếu An Mộc bị kẻ khác quấy nhiễu hắn cũng không chắc sẽ bảo vệ được, như việc ở Vũ gia là một minh chứng, kẻ yếu sẽ luôn bị người ta ức hiếp. Nếu vậy chỉ còn cách về lại thôn cũ. Còn An Mộc thân là nữ nhi, nếu ca ca đi đâu thì sẽ đi theo đó mà thôi, chưa có suy nghĩ sẽ đi đâu cụ thể

“An Mộc cũng chưa biết, ca ca đi đâu thì An Mộc sẽ đi theo đó”

Nghe vậy Tiêu dật không khẽ cau mày

“Sau này ngươi không định tìm một đấng lang quân sao. Ca ca ngươi cũng sẽ cưới một nương tử, không có thời gian chăm sóc ngươi đâu”

An Mộc ấp úng

“Ưng mộc ca ca …sẽ không có bỏ mặc An Mộc đâu”

Tiêu Dật Hồng lại thở dài uống ngụm nước

“ Nam nhân có ai là tốt đâu? Hắn cũng bỏ mặc ngươi ở vực đấy thôi? Một lần có thì chắc chắn lần hai, lần ba cũng có…”

Nghe vậy Ưng Mộc hậm hục đi ra ngoài, hắn không phải không muốn mà chỉ là thực lực không đủ, giờ người khác lại khơi lại chuyện này làm hắn phải suy nghĩ một hồi, liệu có nên về lại Thôn cũ hay không? nếu có việc tương tự xảy ra thì thật không biết phải làm sao

“Ưng Mộc đâu có bỏ mặc, nếu không đã không tìm người xuống tìm kiếm. Huynh ấy đã cố gắng hết sức rồi”

“May cho ngươi là có một tên ngốc như Tiểu Thất nhận lời, chứ là võ giả khác thì cũng chưa chắc đã giúp hai người”

An Mộc nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt có vẻ rất đăm chiêu nhẹ nhàng nói

“Tiêu Thất, huynh ấy là người tốt, Ở hiền chắc chắn gặp dữ hóa lành”

Nghe vậy Tiêu Dật Hồng phụt nước, giọng điệu cỏ vẻ châm biếm

“Tên đấy thật cố chấp, nhưng không phải gặp dữ lúc nào cũng hóa lành đâu”

Thầm nghĩ, Người này có Quỷ Diện ấn ký, mọi ngươi trong Huyết Diện Hắc Y đường đề chỉ có ký hiệu ở sau lưng, màu sắc hình xăm quyết định thân phận, Màu đỏ là cao tầng người có chức vụ quan trọng, màu lam là hộ pháp, trưởng lão, màu đen là thuộc hạ, địa vị thấp nhất. Tiên Tiểu Thất lại có hình xăm màu vàng, lại ở trước ngực xem ra có thân phận đặc biệt đối với Ma Môn đây, mà hắn lại không phải tự nguyện xăm mình, mà là bị cưỡng ép. Điều này trái với môn quy, thật là khó hiểu người đó đang làm gì?” Dù sao thì đã mang hình xăm thì cả đời là người của Ma Môn, muốn trốn cũng không được.

Không nói chuyện nữa, Tam tiểu thư đi ra ngoài dạo phố, làm mọi người có chút kinh ngạc, lần trước bị người ta bắt đi ngay giữa ban ngày, vậy mà vẫn chưa biết sợ là gì. Nhưng cũng may là đoàn áp tiêu đã bán hàng hóa sắp xong, một số đã đi mua sắm đồ, chuẩn bị về Bạch Thành. Có người đi cùng cảm giác cũng an toàn hơn không ít.

Tiêu Dật Lôi, sau khi tới Thiên Phổ các từ đó không thấy đi ra ngoài. Người của Hắc Hổ bang trừ Tiêu Dật Hồng ra thì không ai biết thiếu chủ của họ cũng đã tới Thiên Phổ. Giờ lại biến mất như vậy cũng không ai để ý. Thiên Phổ Các từ hôm đó cũng không còn tiếp người bên ngoài nữa, mọi việc sinh hoạt đều do người tỳ nữ bên cạnh Các chủ đứng ra chủ đạo. Không khí bên trong có chút vắng lặng.



Ngâm mình trong bể chứa nửa ngày, Cảm giác đau rát đã biến mất, Tinh thần hắn đã tỉnh táo trở lại. Trong khoảnh khắc hắn dường như thấy mình đã chết. Trong lúc mê man hắn thấy Cảnh tượng bản thân đang bị hút vào một hố sâu vạn trượng giống hệt như khi hắn bị xe đâm. Nhưng hình ảnh kiếp trước hiện ra một cách lộn xộn, xếp mắng, bạn bè không óc, căn phòng tối đen, màn hình máy vi tính, sáng rực…một thanh niên đang ngôi co ro trên chiếc ghế lăn chuột kéo xuống từng bức hình. Thân thể đang chao đảo giữa vùng không gian kỳ lạ nhưng lần này hắn lại nắm được một vật lạ, một sợi dây huyền bí từ trên vực dăng xuống, phía trên đàu dây là một nhân ảnh mờ nhạt với nụ cười tươi thuần kiết. Nên Tiểu Thất không có bị hút vào, lần theo sợi dây hắn bò ngược lên trên. Ánh sáng màu tráng có chút lóa mắt làm hắn phải nhắm mắt lại. Từ từ mở mắt mọi thứ lại nguyên vẹn như chưa hề có gì xảy ra.

Bản Thân hắn có chút cảm ngộ, ai là người đã kéo hắn lên? tuy chưa thấu hiểu nhưng bản thân hắn cảm nhận được cơ thể mình có chút khác lạ, Ngước lên trên lão giả vẫn ngồi đó nhưng lần này lại mỉm cười giơ bàn tay gầy ruộc ra như muốn kéo hắn lên

“Lần đầu xuống bể Huyết Thạch chi thủy mà lại có thể tỉnh nhanh như vậy…Thật đáng khen”

Tiểu Thất không có nắm lấy tay lão mà tự mình leo lên. Thái độ này lão làm giả có chút thở dài, nếu nói cho hắn biết trước chưa chắc hắn đã chịu xuống, thôi thì vì tương lai của Ma Môn cũng chẳng chấp nhặt gì

“ Bể này mới được xây dựng, ngươi là người đầu tiên được dùng đấy”

“Lần trước cũng không nói trước, tự ý xăm lên người, lần này cũng không nói trước dụ ta xuống rồi mới nói”

Chất lỏng màu đỏ chảy đi, hình xăm mặt quỷ giờ đã chuyển sang màu đỏ, Huyết Thạch chi thủy gom góp mấy năm nay cuối cùng chỉ dùng trong nửa ngày. Nhưng kết quả cũng coi như là thỏa mãn đi. Lão giả gật gù ngắm nhìn một lúc thầm nhủ “ Huyết nhục đạt đến mức này có lẽ đả đủ yêu cầu, chỉ cần chỗ của đường chủ khôi phục được tâm mạch ma thú vậy là xong, Ngày Ma Môn tái khởi không còn xa nữa rồi.

“Nói gì thì nói, nhục thể ngươi giờ đã là cường đại nhất rồi, ta sống từng này năm cũng chưa có ai đạt đến bậc này khà khà ”

Thấy nam nhân mặc quần áo, và mang theo đồ đạc rời đi không có một chút ngoảnh lại. Xem ra bất mãn với cách làm của lão

Lão giả lắc đầu thở dài chắp tay sau lưng trở vào bên trong kho đồ, lôi ra một chiếc hòm nhỏ chứa đầy các dụng cụ kim loại nhỏ li ti. “Vận mệnh của ngươi đã gắn với Ma Môn thì nên chấp nhận đi, Hình xăm của ngươi từ màu xanh đen, qua độc luyện sẽ chuyển sang màu vàng, qua huyết luyện sẽ chuyển sang màu đỏ, không ngờ Phụng Nghi lại tìm ra một thân thể nhanh như vậy. Việc thay thế tâm mạch ma thú vào thân thể hắn, cứ để ta lo…

Bạch Thành sao. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.

… Lần này cũng rất giống từ cõi chết trở về. Tâm trạng hắn những tưởng sẽ vui vẻ mới đúng, vì hắn sắp trả nhiệm vụ cho người ta. Nhưng hiện tại lại có chút suy tư, như tự kỷ. Nhục Thể hắn cường đại, công pháp, hắn cũng dễ tu luyện, tự do hắn cũng sắp tự do rồi… Nhưng sao lúc này trong lòng hắn lại cảm thấy trống vắng thiếu đi cái gì đó

“ Là đang đói sao”

Không hắn không có đói, ăn hay không đói với hắn lúc này cũng không có để tâm. Lần này tuy là nhục thể có tăng lên thật nhưng nếu muốn tăng thực lực mà tính mạng cũng không cần vậy tăng nữa để làm gì, nếu ta tiếp tục làm cái việc sinh tử tu luyện sớm muộn cũng không còn mạng. Nếu không đánh, vậy thì chạy đi chạy thật nhanh là được

Hắn đã xong việc ở Thiên Phổ vậy thì nhanh li khai khỏi nơi này thôi, kết thúc nhiệm vụ thì trở lại đây lúc nào cũng được. Hơn nữa ở Bạch Thành sắp có luận võ hội về đó xem náo nhiệt trước đã. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định về địa điểm của đòan áp tiêu trước. Dù sao cũng phải nói vài câu với hai huynh muội Ưng Mộc



Nhà kho hôm nay tập trung có vẻ đông hơn, nguyên do là hàng hóa đã bán hết, chỉ còn vài người đang đi mua một ít loại hàng quý về bán lại ở Bạch Thành thôi, thu xếp xong mội việc chắc hai ngày sau sẽ trở về, những võ giả cũng tranh thủ thời gian này đi dạo quanh Thiên Phổ hắn đến vào tầm quá trưa nên lúc này mọi người đang nghỉ ngơi.

Hai người huynh muội Ưng mộc đang ngồi ở gốc cây bên ngoài bàn luân gì đó, thấy Tiểu Thất đi tới, vội chạy lại chào hỏi vài câu

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi”

Nghe Ưng mộc đáp vậy, hắn cũng thấy ổn, nhưng hắn sắp rời khỏi nên cũng muốn thông báo một chút

“ Ta sắp rời khỏi đây trở về Bạch Thành, các ngươi có dự định gì chưa”

Ưng Mộc vẫn đang khó xử, vẫn chưa quyết định được, trong lúc nhất thời bèn trả lời

“Đệ và An Mộc định trở về thôn ngoài thành nhưng…”

Hai người vẫn còn trẻ về lại chỗ đó có chút nguy hiểm nhưng cuộc sống ở đó lại thoải mái hơn. Lão lục ở Bạch Thành đang buồn chán có thêm người chắc cũng rất vui. Tiểu Thất suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài

“Ở đó cũng được, tuy có vất vả nhưng cuộc sống lại có chút tiêu diêu tự tại. Không có khó khăn như ở trong này. Nếu không thì cùng ta về Bạch Thành, ta có chỗ cho hai ngươi ở”

“Cảm ơn ý tốt của ca ca, hai huynh muội đã quen núi rừng, chốn đông người có chút không vui”

Nếu đã quyết định như vậy, thì hắn cũng không có ý kiến gì.

“Ta định khởi hành bây giờ, huynh muội đay có đi cùng, hay là đợi đến ngày mốt?”

“Nếu đại ca không việc vướng bận, xin hãy dẫn theo kẻ hèn này”

Tiểu Thất cười đáp

“Văn thơ như vậy đủ rồi. hai người thu xếp đi, ta ra ngoài đợi trước”

Với thực lực hiện tại. Tiểu Thất một mình đi về Bạch Thành cũng không có vấn đề. Dẫn theo hai người cũng không sao, nhân tiện hắn cũng muốn dạy cho Ưng Mộc chút bản lĩnh, ít ra cũng có thể bảo vệ được An Mộc khi cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.