Thố Vương Tiên Lộ

Chương 55: Chương 55: Thân phận của Bách Diện




Hai nữ nhân đang đấu mắt căng thẳng với nhau, dường như quan hệ của hai người cũng không phải tốt đẹp gì. Dù hai người đều là người trong Huyết Diện Hắc Y đường, đều có quỷ diện ấn ký màu đỏ, dấu hiệu của việc đã trải qua huyết luyện, cũng là nhân vật trọng yếu trong phân đà. Huyết Diện Hắc Y có 6 người có hình xăm mặt quỷ màu đỏ có biệt hiệu là Huyết Diện Lục Tú, mỗi người tu luyện một loại pháp công riêng biệt,

Bách Diện tính cách kỳ quái chuyên đi ám sát hành động một mình mỗi khi có nhiệm vụ thì mới gọi về. Quan hệ không có tốt với những người khác. Phụng Nghi có địa vị thấp nhất trong Lục Tú là người duy nhất lộ mặt thường xuyên. Chuyên đi thu thập thông tin trước khi Huyết Diện Dường làm một việc gì đó quan trọng. Bốn người còn lại chưa có lộ diện nhưng thực lực tất nhiên là cao hơn Phụng Nghi nhiều. Thủ đoạn ra tay rất tàn độc. Nhưng bản thân họ cũng chỉ nhận chỉ thị của đường chủ. Kế hoạch cụ thể như thế nào chỉ có đường chủ, một số vị trưởng lão và Phụng Nghi biết.

Trong khi hai người đang liế mắt nhìn nhau không nói gì, thì một nha hoàn chạy tới, vẻ mặt lám lét nhìn Tiêu Dật Hồng tỏ vẻ nhi ngại

“ Cứ nói đi, đây …người của mình”

“Dạ, Phụng Nghi tỷ U Minh Trưởng lão và Lục tú đã đến Bạch Thành, đường chủ muốn gọi người về”

Phụng Nghi gật đầu ra hiệu cho người này rút lui, liếc nhìn Tiêu Dật Hồng bỏ lại một câu úp mở rồi đi ra ngoài

“Ngươi … đi hay ở?”

Nếu đi thì chắc chắn sẽ hiểu rõ mọi chuyện, nhưng câu hỏi thắc mắc về những chuyện gần đây sẽ hoàn toàn hiểu rõ về thân phận của cái tên khờ khạo Tiểu Thất, hay việc sử dụng đến hai kiện bảo vật này để làm gì. Bản thân Bách Diện cũng chưa biết công dụng hai món này. Nhưng đi theo thì đồng nghĩa với việc sẽ bại lộ thân phận, không thể yên ổn tu luyện Hợp hoan công, theo đuổi trường sinh, trẻ mãi không già

Bẵng đi một thời gian, Tiêu Dật Hồng trở về Hắc Hổ Bang không có đi theo Phụng Nghi.



Một góc tối dưới Bạch Thành. Nơi đây được gọi là Hắc Ưng thế lực ngầm của Hắc Hổ, Thường ngày là là sinh tử chi chiến, lúc nào cũng là đánh nhau trên võ đài đến sống chết, tiếng hò reo vang vọng khắp không gian dưới này, nhưng hôm nay lại im lặng khác thường. Đám võ sĩ quái dị đang quỳ dười đất đầu gục xuống không có nhúc nhích, dường như đã không còn dấu hiệu của sự sống

Ngay giữa võ đài là một bể huyết dịch đang sôi sục, ngay phía trên là một khối linh thạch màu đỏ bao quanh nó là một đạo quang huyết sắc đang bị hút lên từ bể chứa, luồng khí không ngừng xoay quanh và bị hút vào khối linh thạch. Bên trong có chứa tâm mạch ma thú vẫn đang còn hoạt động.

“Đường chủ, tâm mạch ma thú đã được khôi phục thật là đáng mừng…”

Một lão giả cúi đầu cung kính Người này không ai khác chính là lão giả ở Huyết Diện Hắc Y Phân đà. Đôi mắt sâu hoắm. Mới đó mà lão cũng đã đến Bạch Thành, dường như có việc quan trọng phải làm

“Hạc Tử, Lão đã đến rồi sao”

Người này đeo mặt nạ quỷ màu đỏ, dáng người hơi gầy mặc áo choàng kín mít, nghe giọng là một nữ nhân trung niên, nhưng quyền uy không nhỏ, người này chính là đường chủ của Huyết diện Hắc Y đường. Nghe tiếng bước vào chỉ ngoái đầu lại gật đầu

“Bái kiến đường chủ!”

Đứng sau Hạc Tử, Đám người mới đến cũng đồng thời hành lễ. Mỗi người một vẻ thân hình có chút quỷ dị, Một tên Cao lớn khác thường bàn trên cánh tay có gắn những miếng kim loại kỳ quái, Bàn tay to lớn có thể nắm trọn được thủ cấp của người khác. Mình trần để lộ ra nhục thể đồ sộ có xăm những hình thù kỳ quái nhưng vẫn lộ rõ hình xăm màu đỏ trên lưng. Ngồi trên vai gã là một người trái ngược hoàn toàn, thân hình gầy gò lại lưng còng, đôi mắt ti hí mũi cong cong có một miếng kim loại xuyên ngang qua trên tay cầm một cái gậy màu xanh đang không ngưng bốc lên những làn khói màu xanh

Hai người bên cạnh thì lại có phần giống người hơn, Một người tóc cắt ngắn theo kiểu hiện đại mắt sắc mày cao, khuôn mặt có chút giống trẻ con, Trên lưng dắt song đao, loại dị đao. Tên còn lại thì là một nam nhân râu rậm, đầu tóc bù xù không nhìn thấy mắt hai tay đang đặt lên chuôi của một Thanh cự Kiếm màu đen cắm chặt xuống nền đất.

“Xem ra vẫn là Thiếu một người…”

Hặc Tử vốn một tay đào tạo ra nên Lục Tú, đối với thái độ của các đệ tử lão cũng có chút trách nhiệm, nghe thấy đường chủ có vẻ không vừa ý vội bào chữa

“Bách Diện hành tung bất định, thuốc hạ đã để lại lời nhắn, nhưng hình như Hắn đã rời Thiên Phổ không có thấy…”

Đường chủ hừ nhẹ một tiếng, rồi quay người lại hướng phía Phụng Nghi và Hạc Tử

“Vật hiến tế thế nào rồi?”

Hạc Tử vội lên tiếng

“Phụng Nghi tìm được một người rất khá, Nhục thể quả thực cường đại. Lúc ta gặp hắn, thân thể người đó đã qua Một lần Độc luyện, nên ta chỉ tiến hành huyết luyện. hiện giờ nhục thể kẻ đó cũng hơn 1000 cân lực, thâm thể lại không có bị biến dạng. Căn cơ quả thực thích hợp vô cùng. Nếu tiến hành thay thế Tâm Mạch Ma thú vào người hắn, Ma tính phản phệ có thể chịu đựng được”

Nghe vậy Đường chủ cười dài tán thưởng

“Phụng Nghi… Ngươi làm tốt lắm…”

Bớt chợt nụ cười tắt đi, thay vào đó là sự nghi hoặc

“Một kẻ luyện nhục thể đến được 1000 cân lực thì ý chí chủa hắn không phải tầm thường không dể gia nhập Ma Môn. Ngươi có chắc dùng Thiêu Hồn Thuật có thể khống chế, thao túng được hắn chứ?”

Phung Nghi cũng không hoàn toàn chắc chắn về việc này. Mấy lần cố gắng mê hoặc hắn nhưng không có câu dẫn được tên này, nghe hỏi vậy có chút bất an

“Lần này thuộc hạ có nhờ trưởng lão mang thêm U Linh Bảo Giám, và Thủy Tinh Châu, có hai kiện đồ vật này hi vọng có thể thao túng được hắn”

Đường chủ có chút không vui. Lạnh nhạt nói

“Hi Vọng sao. Ma Môn không có hai từ này, nếu không thao túc được thì phải đoạt xá bằng mọi cách”

Đoạt xá là cách chiếm đọat thân thể người khác, cách này vô cùng nguy hiểm, Thiêu Hồn thuật sẽ dẫn động linh hồn thoát khỏi cơ thể, nhưng một khi thoát ra thì không thể quay lại cơ thể cũ. Trường hợp đoạt xá chỉ thành công khi ý chí của người đoạt xa mạnh hơn nạn nhân. Nếu gặp phải kẻ có linh hồn lực mạnh hơn không đoạt được thân thể thì linh hồn kẻ đoạt xá bị tổn thương nặng nhanh chóng tan biến.

Bách Diện đoạt xá được thân thể Tiêu Dật Hồng là vì khi đó người này đã bị vũ nhục, tra tấn qua thể xác, tinh thần bị điên loạn nên mới có thể dễ dàng đoạt xá. Nhưng một kẻ luyện thể đến 1000 cân lực, tinh thành có thể bị điên loạn sao?. Ai trong số bọn họ có gan đoạt xá tên này chứ. Tên này chỉ là hạ nhân, không có người thân, lấy ai có thể làm hắn rối trí đây

“Đoạt xá tên này quả thực rất khó, Khi Trải qua huyết luyện hắn ta không kêu lấy một lời. Lão nghĩ phải tìm cách làm hắn tự nguyện gia nhập Ma Môn”

Đường chủ đi lại một hồi, suy nghĩ một thoáng rồi cười cười

“ Muốn hắn gia nhập Ma Môn vậy thì phải nhờ đến Tiên Môn rồi “

Mọi người có chút nghi hoặc, chưa hiểu ý của vị đường chủ đang suy đoán hồi lâu thì đường chủ lại thêm

“ Hạc Tử, Lão có mang theo Theo Thâu Tâm thi cổ chứ?”

Hạc Tử gật đầu, Thâu Tâm thi cổ, loại cổ độc khi đi vào cơ thể sẽ ăn mòn từ từ chủ thể lúc đầu là khống chế hành động ăn mòn một cách từ từ, loại cổ độc này sinh sản rất nhanh sau mười ngày ký sinh thì sẽ phá nát nhục thể chủ thể mà bò ra ngoài. Đi tìm chủ thể mới, nhưng một ngày mà không hấp thu huyết dịch thì sẽ chết ngay. Nhưng dùng loại này không thể khống chế lâu dài được, Đường chủ chắc có ý khác

“Đường chủ, người định dùng Thâu Tâm thi cổ như thế nào?”

Mọi người đều chăm chú lắng nghe

“Ngươi dùng U Linh Bảo giám khống chế đám cổ độc trước, sau đó thả nó xuống nguồn nước ở Nam Thành, và sau đó hãy để Tiên Môn làm việc còn lại… chúng ta chỉ việc chờ đợi thôi”

“Bạch Thành rộng lớn người lại đông, Nếu dùng Thâu Tâm thi cổ thì cả thành này …”

Đường chủ chỉ gật đầu, như vậy là có người đã hiểu ra vấn đề. Bạch Thành người đông, Thâu Tâm cổ sẽ lan ra rất nhanh, mười ngày sau mới có người bạo thể, sự việc mới lộ ra, Lúc đó có thể dùng U Linh Bảo giám để điều khiển một đám thi nhân tha hồ mà làm loạn, nhưng sao phải mất công đến như vậy. Liệu cách này có thể làm người đó thay đổi tâm ý, tự nguyện gia nhập Ma Môn

Nếu quả thật hắn đồng ý thay thế tâm mạch hắn bằng tâm mạch ma thú. Thì cũng phải cần một thời gian mới dung nhập hoàn toàn, Việc dung nhập cũng phải tiêu hao lớn một lượng sinh khí, huyết khí. Bạch Thành lại bị thi cổ ăn mòn, đến lúc mọi việc an bài thì Bạch Thành đã trở thành một thành trì đã chết, người chết vô số, kẻ còn sống cũng chẳng giám lưu lại bỏ thành đi nơi khác, Lấy đâu ra huyết khí mà dùng. Chỉ muốn thay đổi chủ ý một người mà ra tay với vô số sinh mạng kẻ khác, quả Thật chỉ có Ma Môn mới làm chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.