Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 17: Chương 17




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 20

Vừa mắng thầm trong lòng, ta vừa đề khí giữa không trung, một bước thiên nga trở mình, ung dung đáp xuống trước mặt Khúc Vân Triết.

“Trầm công tử.” Khúc Vân Triết cười mà như không, lên tiếng chào. “Quả nhiên phải thiên hô vạn hoán ngươi mới chịu bước ra.”

“Không dám không dám.” Ta cười trừ đáp lễ. “Khúc công tử thế nhưng mẫn tuệ sâu sắc hơn người, chẳng cần lục soát tứ phía cũng biết ta ở trong này…”

Khúc Vân Triết giả vờ cười nhẹ vài tiếng, bỗng nhiên thần sắc đanh lại. “Ngươi lưu lại ấn ký chằng chịt trên cổ muội tử của ta, còn cần ta đi tìm tứ phía hay sao?”

Ây dà, thì ra là vậy. Sai lầm lớn, sai lầm lớn!

“Trầm Nghi, thúc thủ chịu trói, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Hừ, mấy lời dụ dỗ chiêu hàng này quả nhiên chẳng khác gì trong tưởng tượng của ta.

“Việc can hệ đến sống chết mà cũng có thể tùy tiện nói ra sao?” Ta một mặt ứng phó gã, một mặt lặng lẽ lui về một bước nhỏ, lui thêm bước nhỏ nữa…

Đấu võ mồm với gã thêm mấy câu, bất tri bất giác đã cách gã một khoảng không ngắn chẳng dài.

Tốt lắm, chính là lúc này!

Ta đột nhiên chớp động thân hình, phi thân lên trần. Chỉ nghe ‘đùng’ một tiếng, trên nóc đại điện đã thủng một lỗ lớn. Hít vào thật sâu một hơi khí lạnh trong lành trên mái nhà, ta ngắm thành quả của chính mình, cực kỳ hài lòng.

Đây gọi là cầu người không bằng cầu mình, nếu quả thật chờ Hàn Huyền tới cứu, vạn nhất y đột nhiên quên bẵng chuyện này chừng sáu tháng một năm chẳng hạn, ta đây chẳng phải là chết đến triệt để thấu đáo hay sao? Hô, nay ngẫm lại, quả nhiên chính mình đa mưu túc trí vẫn hơn. Mặc kệ đám người Tứ Hải minh quây quần bên dưới, nếu ta đây từ trên mái nhà cao năm trượng thi triển khinh công, ít nhất có thể chạy được hơn hai mươi trượng, bọn chúng dù đông đúc đến mấy ta cũng nhất định có thể ra ngoài! Đúng rồi, phá vòng vây xong, cướp được ngựa là có thể thuận lợi chạy thoát…

“Ngươi chớ có làm càn!”

Thình lình vang lên tiếng gầm giận dữ khiến ta giật mình. Ta dụi đôi mắt bị bụi đất đeo bám, cúi đầu nhìn xuống.

Dưới ánh sáng bập bùng của hàng trăm cây đuốc, vô số cung nỏ sẵn sàng, đầu tên sáng loáng giương về phía ta…

Trầm mặc một lát, ta quay đầu về phía cái lỗ trên mái nhà, nhìn vào đại điện.

Đông nghịt những người là người…

Khúc Vân Triết từ trong miếu đi ra, ngẩng đầu lên cười lạnh mà phán: “Còn không mau ngoan ngoãn tử tế leo xuống đây cho ta!”

Nhất thời lo lắng qua mau, ta dứt khoát quyết định. “Ta không xuống.”

“Không xuống thì chết!”

“Chết cũng không xuống!”

Ta và gã bốn mắt nhìn nhau giằng co một trận, ta vẫn đường hoàng khoanh chân ngồi tại chỗ. Nơi này cao như vậy, ta không xuống, bọn chúng cũng không có mấy người đủ bản lĩnh nhảy lên đây. Hừ, cùng lắm thì cứ từ từ mà chờ đi!

Giằng co, không biết đã qua bao lâu.

Trừng mắt nhìn Khúc Vân Triết phía dưới mục quang vẫn sáng quắc, ta thầm mắng nhiếc gã không ngừng. Không có việc gì làm thì trở về nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi, dây dưa ở ngoài này làm chi a? Chân ta khoanh nãy giờ đã tê rần rồi.

“Tách” một tiếng, trên mặt đột nhiên chợt lạnh.

Ta rụt mình, ngửa đầu nhìn lên không trung mây đen vần vũ, lặng lẽ tâm niệm: Đây là ảo giác, đây nhất định là ảo giác…

“Tách”, lại một giọt lạnh như băng rơi vào mặt. Tiếp đó là hai giọt, ba giọt…

Ta khóc không ra nước mắt, ngồi chôn chân dưới cơn mưa tầm tã. Trời cao a, ta vốn đã đủ xúi quẩy rồi, vì sao ngay cả ngươi cũng bạc đãi ta…

Trên là mây âm âm, dưới là người trùng trùng, giữa là mưa ào ào và ta hầm hầm ngồi trên nóc nhà, bị giội ướt sũng như gà nhúng nước.

Từng trận gió lạnh gào thét thổi qua, ta rùng mình ôm lấy cơ thể, cả người lạnh đến run lẩy bẩy như đang sàng gạo. Điều duy nhất khiến ta ấm lòng chính là, đám người lúc nhúc phía dưới cũng đang chịu chung số phận.

Một loạt tiếng ‘xèo xèo’ nho nhỏ không ngừng truyền đến; đuốc tuy rằng có bỏ thêm dầu nhưng dưới mưa to gió lớn thì chỉ trong nửa khắc, cả một dãy đuốc dài nhất thời biến thành dãy ma trơi leo lét. Nguyên bản tứ phía sáng như ban ngày vụt trở nên tối đen, cách xa vài bước không nhận thấy được gì. Ánh sáng chung quanh ảm đạm đi, mắt ta hốt nhiên bừng lên.

Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào!

Khắp nơi đều là một màn nước mông lung, cái gì cũng nhìn không rõ. Nhờ mưa to yểm hộ, ta chọn bừa một hướng, vô thanh vô tức từ trên mái nhà lặng lẽ bay xuống, rón rén đi vài bước, cẩn thận xuyên qua khe hở giữa rừng người mà lách ra ngoài, vừa nhấc mắt đã thấy gốc cây phía trước cột sẵn một con tuấn mã màu nâu.

Đúng là trời cũng giúp ta!

Ta cười thầm hai tiếng, lao đến mở dây cương, thoắt cái đã nhảy lên…

Đúng lúc đó, phía chân trời nhá lên một tia chớp sáng lòa, chiếu rọi chung quanh không sót thứ gì.

Trên mái nhà không một bóng người.

Tất cả nhất tề quay ngoắt lại.

Ta ngồi sững trên lưng ngựa.

“Ngươi… Ngươi… khá lắm!” Khóe miệng Khúc Vân Triết giật giật, thình lình quát to. “Bao vây hắn!”

Đám người lập tức hung hãn ào tới như thủy triều dâng, trong vòng năm trượng vây thành trong ba tầng ngoài ba tầng, vững như sắt chắc như đá.

Đảo mắt tứ phía chỉ thấy nhân chúng Tứ Hải minh chen chúc một mảnh, cả người ta run nhẹ. Ta bất đắc dĩ thở dài. “Khúc đại thiếu gia, ngươi đây cũng quá hưng sư động chúng đi…”

Khúc Vân Triết hừ giọng. “Không dùng nhiều người sao bắt được ngươi?”

Ây dà, tuyên bố chắc nịch như vậy, thật khiến người mất hứng! Chẳng lẽ thật sự không có cơ hội đào tẩu ư??

Lại thêm một tia chớp xé ngang trời, ta mặt không biến sắc cấp tốc quét mắt nhìn quanh. A, tựa hồ có một gương mặt tuyệt mỹ chợt lóe qua… Là Vân Thường!

Xa xa trong xe ngựa phía trước, Khúc Vân Thường âm thầm vén màn, chớp mắt với ta liên hồi.

Nàng có ý gì đây?

Suy tư chốc lát, một ý nghĩ đột nhiên vụt qua. Có lẽ nào nàng muốn giúp ta đào tẩu?

Ta ngập ngừng chỉ vào mình. Khúc Vân Thường liên tục gật đầu. Ô, xem ra là đúng vậy. Bất quá, nàng có kế gì?

Ta ngưng thần chăm chú nhìn nàng. Nếu Vân Thường cùng ta quả thật tâm linh tương thông như người ta hay nói, nàng sẽ từ trong mắt ta đọc ra, rằng ta đang hỏi nàng “Cứu cách nào”…

Khoảnh khắc nhãn thần giao lưu thâm tình vụt trôi qua, chỉ thấy Khúc Vân Thường mắt ngấn lệ chỉ chỉ Khúc Vân Triết, lại chỉ chỉ vào chính mình. Ta nhất thời bừng tỉnh giác ngộ. Đúng rồi, nàng chính là muội muội của Khúc Vân Triết, nếu ta giả vờ bắt giữ nàng, Khúc Vân Triết ắt sẽ vì kiêng kỵ mà ngoan ngoãn thả chúng ta đi.

Ta quả quyết gật đầu với nàng. Vân Thường, ta đã hiểu, cảm tạ nàng!

Liền sau đó, ta nhanh như chớp từ trong tay áo lấy ra mấy cây phi đao, phóng về phía mông ngựa.

“Ngựa nổi chứng, mau tránh!”

“Đừng chạy lại đây…!”

“Cứu mạng~~ A~~”

Khắp nơi nổi lên tiếng kêu la thảm thiết, bức tường người vững như bàn thạch lập tức bị lũ ngựa chấn kinh khoét ra một chỗ hổng. Nhận thấy khoảng cách vừa đúng, ta vận lực đạp lưng ngựa phi thân lên nóc xe, tay vận khởi nội lực vỗ xuống…

Giữa đồng không mông quạnh vang lên một tiếng nổ chấn động. Ta chụp lỗ tai hãy còn ong ong, nghiêm mặt ngồi xuống nóc xe.

… Tại sao! Tại sao nóc xe này toàn dùng sắt mà gắn thành?! Bảo ta làm sao xông vào cướp người đây!!

Khúc Vân Thường, nàng hại ta rồi!!

“Nghi ca, ngươi bay qua đây làm chi…” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nấc nghẹn ngào của Khúc Vân Thường.

A a a? Chẳng phải nàng muốn ta qua đây bắt nàng sao?!

“Ta rõ ràng chớp mắt mấy cái, ý bảo ngươi tự mình đào tẩu đi… Chẳng phải ngươi đã nói ư, ta dù gì cũng là người trong nhà với đại ca, y sẽ không làm gì ta mà…”

Ta đột nhiên rất muốn ngất đi cho xong. Hóa ra… hóa ra ý của nàng là thế này?!

“Nghi ca, dù biết rõ đây là cái bẫy, ngươi vẫn vì nghĩa quên mình đến đây cứu ta, ta thật rất vui mừng… Lúc hoạn nạn ta rốt cuộc đã thấy được chân tình của ngươi!”

Ta không nói gì, nhìn chằm chằm nóc xe ngựa.

“Bao vây lần nữa cho ta!” Khúc Vân Triết cười lạnh, thong dong bước tới gần. “Trầm Nghi, xem ngươi có bản lĩnh chạy tiếp không?”

“…”

Hàn Huyền, hiện tại chỉ còn trông cậy vào ngươi, mau tới cứu ta!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.