Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 1: Chương 1




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 1-2.

Trong phòng phảng phất một cỗ trầm hương thơm ngát, bài trí vốn sẵn tinh xảo nay lại càng thêm vài phần thanh nhã.

Màn phù dung* buông hững hờ, ta biếng nhác ngả người trên giường, đưa tay khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh như mây của nữ nhân bên cạnh.

Uyển Nhi tựa như con mèo nhỏ, nhu thuận cuộn mình nằm cạnh ta, hai gò má diễm lệ ửng hồng. Nàng liếc mắt nhìn lên, trên môi ngậm một quả nho, ngượng ngùng kề đến bên ta.

Ngắm ngũ quan tinh xảo của nàng, hàng mi dày run lên nhè nhẹ, trong lòng ta không khỏi tán thưởng không thôi. Mỹ nhân rung động lòng người nhường này, ta thế nhưng không sớm phát hiện, khiến nàng ở nơi này tịch mịch lâu như vậy, thật sự là tội lỗi khiến lòng người ăn năn đau xót khôn cùng a.

Ta thương tiếc ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cúi đầu hôn đôi môi anh đào phơn phớt kia, đồng thời tay đã lặng lẽ lần xuống dưới…

Giữa lúc tình ý vô hạn như vậy, lại có vị khách không mời cố tình đến quấy nhiễu mộng đẹp của chúng ta. Chỉ nghe ‘bang’ một tiếng thật lớn, hai cánh cửa gỗ lim bị người thô lỗ tung một cước đá văng ra. Qua lần sa trướng, ta mơ hồ thấy một nam tử cầm kiếm từ ngoài xông vào. Nhìn sắc mặt Uyển Nhi bỗng nhiên trắng bệch, ta thở dài một hơi. Nếu ta đoán không lầm, người này hẳn là Hàn Húc, nhị thiếu trang chủ của Lạc Hà sơn trang rồi.

A phải, cũng là trượng phu của Uyển Nhi.

Xem cách Hàn Húc rút kiếm, nếu một lòng muốn giết ta thì cũng đành, nhưng ngay cả giai nhân như Uyển Nhi mà cũng muốn xuống tay, này có khác gì chẻ đàn làm củi đốt, giết hạc lấy thịt ăn*, thực phí của trời.

Hàn Húc có vẻ giận điên lên rồi, phòng lớn như vậy mà chỉ hai bước hắn đã phóng tới bên giường, gầm lớn: “Xem ta giết đôi uyên ương phóng đãng các ngươi…” Một phát đã giật tung ra sa trướng. Ây da, đường đường là thiếu trang chủ của Lạc Hà sơn trang danh chấn giang hồ, tác phong sao lại thô lỗ như vậy.

Động tác của hắn thật sự quá nhanh, ta chỉ kịp vén ra lọn tóc dài rũ loạn trước mặt, liền ngẩng lên nhìn hắn mỉm cười.

Nộ khí bừng bừng trong mắt trong mắt Hàn Húc đột nhiên tắt ngúm. Chỉ nghe lanh canh mấy tiếng, kiếm trong tay hắn rơi xuống đất.

Ta thực vừa lòng kết quả này a. Hàn Húc bộ dạng cũng coi như tú mỹ, nhưng so với dung mạo anh tuấn thế gian khó tìm của Trầm Nghi ta, hắn diện kiến xong tự thấy xấu hổ đương nhiên là trách không được rồi.

Hàn Húc si ngốc xem ta nửa ngày, rốt cuộc cũng định thần lại. Ta mỉm cười với hắn, chờ xem hắn muốn nói gì.

Vẻ mặt Hàn Húc đầy kinh hãi. “Thế gian lại có bảo vật như vậy…”

Bảo vật?

Bảo vật??

Hắn gọi ta là bảo vật?!

Sắc mặt của ta nhất thời trầm xuống. Hàn Húc tên chết tiệt nhà ngươi, cư nhiên dám đem từ ngữ hình dung nữ nhân gán lên người một nam tử hán đại trượng phu như ta. Đúng là nhục không thể nhẫn!

Đang lúc muốn đứng dậy, thân hình trắng nõn mềm mại của Uyển Nhi run rẩy tựa vào người ta, ánh mắt bất lực thoạt nhìn như một con thỏ bị chấn kinh quá độ. Ta bỗng nhiên có chút không đành lòng, vì thế nhẹ nhàng hôn đôi môi nhợt nhạt của nàng, nghiêng đầu vỗ về: “Ta sẽ quay lại tìm nàng, chờ ta.”

Trấn an Uyển Nhi xong, ta vừa ngẩng đầu chợt thấy Hàn Húc trợn mắt nhìn ta như ác quỷ. “Ngươi… Ngươi hôn nàng… Chẳng lẽ ngươi… ngươi là nam nhân?”

Ta thở dài, dứt khoát xốc chăn rời giường, nhặt lên nội y rơi vãi dưới đất, đáp: “Ta có phải nam nhân hay không, Hàn nhị công tử đừng ngại, cứ nhìn cho rõ.”

Vừa rồi ta cùng Uyển Nhi ở trên giường tình chàng ý thiếp như vậy, đương nhiên là không có mặc y phục. Hiện tại Hàn Húc nếu muốn ngắm thì cứ mặc hắn ngắm thỏa thích, dù gì luận thân hình thon dài hoàn mỹ của ta, hắn có nhìn cũng chỉ tổ tự ti thôi.

Động tác tao nhã buộc lại đai lưng tơ tằm, dùng vòng ngọc đen bóng vấn lên mái tóc dài cập thắt lưng, ta chậm rãi lướt qua Hàn Húc vẫn đang đứng ngẩn ra đó, quay sang liếc hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, thương tình đưa cho hắn một cái khăn lụa.

Hàn Húc ngơ ngẩn cầm lấy, hỏi lại: “Để làm gì?”

Ta chỉ chỉ vào mặt hắn. “Ngươi chảy máu mũi quá chừng kìa.”

Hắn cuống quýt bưng mũi, chật vật dùng tay áo qua quýt lau đi vết máu.

Kiên nhẫn chờ hắn vất vả xoay xở một hồi sau, ta mỉm cười, chắp tay nói: “Hàn nhị công tử, tại hạ là Trầm Nghi.”

Biểu tình trên mặt Hàn Húc giống như đột nhiên bị rắn cắn phập một phát, thoạt xanh thoạt trắng, nhìn rất vui mắt.

Qua nửa ngày, hắn nhảy dựng lên, hét lớn: “Trầm Nghi? Ngươi chính là hậu nhân Trầm Nghi của xxx Trầm gia?”

Ta nhất thời mất hứng.

Không phải hậu nhân của Trầm gia, bộ ta có thể mang họ Trầm sao? Hàn Húc tiểu tử này không biết trời cao đất dày, cư nhiên nhục mạ Trầm gia, hôm nay nhất định phải cho hắn mở mắt mới được.

Hàn Húc còn cố tình sấn sổ chồm tới, một phen túm lấy ta, lên giọng quát: “Ta nên nghĩ ra từ sớm, ngoại trừ hái hoa thế gia chết tiệt kia còn chỗ nào có thể sinh ra tên hái hoa *** tặc kiêu ngạo như ngươi?”

Hắn nói dứt lời, ta càng mất hứng.

Trầm Nghi ta đây phong lưu tiêu sái, phàm thấy mỹ nhân mắc nạn ắt sẽ ra tay tương trợ, nâng niu che chở, không chỉ kế thừa nhất quán truyền thống thương hương tiếc ngọc của Trầm gia mà còn góp phần phát dương quang đại; ngay cả cha ta cũng phải ngợi khen bản lĩnh hái hoa trộm hương phong nhã thoát tục của ta. Hàn Húc này lại dám quy kết bốn chữ “hái hoa *** tặc” linh tinh hạ lưu cho ta?

Thật là… nhục này tuyệt không thể nhẫn!!!

Hàn Húc tuy rằng tuổi hãy còn trẻ, nhưng mang thân phận nhị thiếu trang chủ của Lạc Hà sơn trang, võ công cũng được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Nếu là đơn đả độc đấu, ta tuy rằng không thua kém hắn nhưng cũng không được thế thượng phong. Bởi vậy, muốn giáo huấn hắn phải nghĩ biện pháp khác…

Ta cúi đầu nhìn tay hắn còn nắm lấy vạt áo của ta, lại ngẩng đầu, hai mắt mở to chuyên chú nhìn thẳng vào Hàn Húc. Hắn cũng không cam yếu thế, trừng mắt trở lại. Khoảng cách gần như vậy, hắn nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, mặt bỗng nhiên dần đỏ, lại thêm một hồi nữa, lực đạo tay hắn cũng buông lơi, con ngươi có điểm du di bất định.

Ta âm thầm cười, tự nãy giờ chờ đợi chính là lúc này! Thừa dịp Hàn Húc tâm thần bất an, ta thình lình điểm bảy tám huyệt đạo của hắn, sau đó cắp hắn lên mà thư thư thả thả lướt ra khỏi phòng Uyển Nhi, đến ao sen ngoài hậu viện mới buông xuống.

Đảo mắt qua, quả nhiên thấy Hàn Húc thần tình ảo não không cam lòng. Ta cười khẽ, thấp giọng nói: “Ngươi đáp ứng ta, không tri hô, ta sẽ giải á huyệt* cho ngươi. Đáp ứng thì chớp mắt phải, không đáp ứng thì chớp mắt trái.”

Hàn Húc trừng mắt một lúc, cuối cùng chớp chớp mắt phải. Coi như hắn thức thời. Ta cũng không nuốt lời, phất tay giải á huyệt cho hắn.

Hàn Húc liền há miệng định mắng to, nhịn nửa ngày rốt cuộc nhịn xuống, hạ giọng cả giận nói: “Trầm Nghi, ngươi thật to gan, dám chạy đến nơi đây câu dẫn nữ nhân của ta, ngươi không sợ Lạc Hà sơn trang báo thù sao?”

Ai, cũng một câu cũ nát này. Vì sao người nào cũng như người nào, đều thích hỏi ta việc này vậy? Ta ngồi xuống cạnh hắn, lười biếng hồi đáp: “Đến cũng đã đến, làm cũng đã làm, ngươi nói xem ta có sợ không?”

Hàn Húc tức giận không thốt nên lời, nghẹn giọng nửa ngày mới hung hăng mắng: “Lúc này ta chưa truy cứu ngươi, ngươi lại bắt ta ra đây làm gì?”

Ừ, hỏi chuyện này cũng không tệ lắm. Ta cúi người nhìn hắn hồi lâu, thản nhiên cười.

Sau đó đứng dậy, một cước đá văng Hàn Húc ra giữa tầng băng mỏng trên ao sen.

Ao sen này rất cạn, nước chỉ ngập đến nửa người, dưới đáy tất thảy đều là bùn đất lắng đọng, một cước này của ta lực đạo vừa vặn khiến nửa thân mình Hàn Húc rơi tõm xuống nước bùn, chỉ có ngực lộ ra trên mặt nước.

Nhìn Hàn Húc đứng thẳng bất động như cọc gỗ cắm giữa ao, ta ngồi xổm xuống cười hì hì: “Hàn nhị thiếu gia, mùa đông tắm nước lạnh, cảm giác cũng không tệ a?”

Sắc mặt Hàn Húc xanh mét, không biết là vì lạnh hay vì giận. Chỉ nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Trầm Nghi, giải huyệt đạo cho ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ta bật cười, giải huyệt đạo để hắn nhảy lên bắt ta chắc? Ta đâu phải ngốc tử.

Một trận gió lạnh ào qua, thân mình Hàn Húc bỗng nhiên run lẩy bẩy, xem ra thật sự là đông lạnh không nhẹ.

Ta ngồi xổm bên ao, cười cười với hắn nửa ngày, thấy hắn rõ ràng lạnh đến phát run nhưng vẫn giữ một bộ giương nanh múa vuốt, chợt nhớ tới con mèo Ba Tư trước kia từng dưỡng. Không ngờ tiểu tử Hàn Húc này càng nhìn càng thấy khả ái a.

Vì vậy ta hỏi hắn: “Hàn Húc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hàn Húc tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ hỏi tới một câu chẳng dính dáng gì đến tình hình hiện tại nên cũng thành thật đáp: “Hai mươi.”

A, không lớn hơn ta, số tuổi vừa đúng.

Ta mới ôn nhu nói với hắn: “Ta rất thích dung mạo của ngươi. Nếu ngươi đồng ý sau này đi theo ta, ta lập tức giải khai huyệt đạo cho ngươi.”

Hàn Húc ngây người một chút mới kịp phản ứng, gương mặt tái xanh vì lạnh thoắt cái đỏ ửng, biến màu như chớp làm ta hết hồn. Hắn lắp bắp rống lên: “Tên… Tên hái hoa *** tặc vô sỉ này! Không chỉ xuống tay với nữ nhân mà ngay cả nam… nam nhân cũng…”

Ai, không được tiếp nhận giáo dục của Trầm gia, tiểu hài tử này quả nhiên suy nghĩ lệch lạc hơn người.

Ta bèn kiên nhẫn giải thích: “Phàm là mỹ nhân, chỉ cần có dung mạo xinh đẹp, mấy thứ khác không quan trọng. Trong mắt của ta, người trong thiên hạ chỉ phân ra mỹ và không mỹ, để ý giới tính làm gì?”

Mắt Hàn Húc mở lớn như chuông đồng. Ta lắc đầu thương tiếc, xem ra muốn hắn lĩnh ngộ tư tưởng trên còn cần thêm thời gian. Nếu hắn tạm thời không chấp nhận thay đổi, vậy trước tiên dùng hành động làm thực tiễn đi.

Trước ánh mắt hoảng hốt của hắn, ta kéo thân thể trong nước đến gần một chút, bản thân cũng chồm tới, nhắm mắt lại, dịu dàng hôn lên đôi môi băng giá kia.

Thật là… thật là mềm mại a. Ta ngại dọa ngất hảo hài tử nên không có xâm nhập vào trong, chỉ hôn lướt theo bờ môi tinh tế, sau đó hài lòng ngẩng lên nhìn biểu cảm của Hàn Húc.

Một trận đờ đẫn…

Xem ra đã dọa hắn suýt ngất.

Ta có chút phiền muộn. Trầm Nghi ta du hí hái hoa trộm hương ba năm, chỉ có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ ta chứ chưa từng có ai sợ xanh xám mặt mày như thế này. Chuyện này mà truyền ra thì thật mất mặt với liệt tổ liệt tông Trầm gia!

Nhìn Hàn Húc trong ao lạnh run cầm cập, lòng ta bỗng nhiên mềm nhũn. Quên đi, việc gì phải tra tấn hài tử khả ái thanh tú như vậy? Không đồng ý thì thôi, vớt hắn lên trước đã.

Đang định vươn tay kéo hắn, ta bỗng nhiên nhận ra đôi mắt Hàn Húc nhìn ta chăm chăm, cơ hồ muốn bốc lửa.

Hàn Húc nghiến răng ken két: “Trầm Nghi, hôm nay ngươi vũ nhục ta, không chỉ có Lạc Hà sơn trang thề không đội trời chung với ngươi, đại ca của ta cũng quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ta ngẩn ra. Đang yên đang lành lại lôi đại ca của hắn ra làm cái gì? Cúi đầu nghĩ nghĩ, đại ca của Hàn Húc… Đương nhiên cũng là họ Hàn…

Ta bỗng kêu thầm một tiếng không xong.

Ở Giang Nam đã lâu, ta thiếu chút nữa quên mất đại đương gia của Kỳ Lân xã tung hoành hắc đạo phương Bắc, chính là thiếu trang chủ của Lạc Hà sơn trang Hàn Huyền.

Nhớ tới thế lực của Kỳ Lân xã ở phương Bắc, ta thở dài trong bụng. Hôm nay kết oán không nhỏ, xem ra chớ nói Trường An này, chỉ sợ Bắc lục tỉnh* cũng không thể bén mảng.

Hàn Húc hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Tiểu tặc họ Trầm kia, biết sợ rồi à? Giải huyệt đạo cho ta, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, bằng không… Hừ, ta sẽ khiến ngươi hối hận đã được sinh ra!”

Ta quả tình vốn chuẩn bị kéo hắn lên bờ, có điều con người của ta có tật là trời sinh hảo nhu không hảo cương, ngươi có nhờ vả thì dùng lời ngon tiếng ngọt mà nhờ, còn như ngôn từ của Hàn Húc lại khiến ta nghe thật không thuận tai chút nào.

Vì thế ta vươn tay ra, một lần nữa điểm á huyệt của hắn, sau đó lại nắm vai hắn, mỉm cười: “Hàn Húc, ta phát hiện ta thật sự rất vừa ý ngươi…”

Nét mặt Hàn Húc vốn đắc ý dạt dào nhất thời tái xanh trở lại.

Giống hệt như ban nãy, ta thật chậm thật chậm nghiêng người tiếp cận hắn, trước ánh mắt kinh hãi kia hôn lên đôi môi ướt át lạnh như băng. Lần này, ta chẳng khách khí làm gì nữa.

Qua thật lâu thật lâu sau, ta mới thả hắn ra, nhìn hắn hai má đỏ bừng lại thở hồng hộc như trâu kéo cày, mới cười hì hì: “Kỹ thuật của ta cũng không tệ a?”

Hàn Húc trừng mắt dữ tợn. Xem ra vừa rồi so sánh hắn với mèo Ba Tư là sai, hắn phải là tiểu hổ mới đúng. Chỉ tiếc răng nanh còn chưa mọc đủ đã hung hãn như vậy, thật là không ngoan.

Giáo huấn hắn như thế nào mới hảo đây…

Ta cao thấp đánh giá hắn một lúc, quay sang đánh giá ao sen, trở lại nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Ngươi lạnh lắm phải không?”

Mặt Hàn Húc bỗng dưng xanh mét thêm một bậc.

Ta cười mỉm, vươn cánh tay dài trắng muốt ra, vỗ vỗ vai hắn. Vốn là nước ngập tới ngực, giờ lại lún thêm một khúc, cả người hắn chỉ còn cái đầu thảm thương chơi vơi trên mặt nước.

Ta cẩn thận trước sau quan sát, đến khi vừa lòng mới vỗ vỗ tay. “Ta phải đi rồi, sau này có dịp sẽ đến thăm hỏi Hàn nhị công tử.”

Tận lúc phi thân nhảy qua tường, ta còn có thể cảm giác lưỡng đạo mục quang hung tợn ghim sau lưng, không cần phải nói cũng biết là ai. Ta không khỏi cười thầm hai tiếng trong bụng. Muốn đấu với ta? Hàn Húc, ngươi còn thua xa.

Hồi tưởng lại xúc cảm ôn nhuận mềm mại trên môi, ta hạ quyết tâm. Mang thanh danh hái hoa thế gia của Trầm gia ra đánh cược một phen, Trầm Nghi ta nhất định phải khiến đóa danh hoa ương ngạnh này cam tâm tình nguyện quy nhập bách hoa viên của ta.

Chậc, bất quá Hàn Huyền quả thật không dễ đối phó, trước mắt tốt nhất nên rời khỏi Bắc lục tỉnh, đến phía Nam tránh bão đã.

Mười ngày sau.

Ta đạp tuyết đi vào thành Biện Lương* (nằm ở phía Bắc).

Tùy tiện chọn một tửu lâu không lớn không nhỏ, gọi vài món ăn sáng, ta một mặt tự rót tự ẩm, một mặt lưu tâm nghe ngóng vài người trong giang hồ cao hứng luận đàm.

Quả nhiên, mấy ngày nay đại sự chấn động không gì ngoài việc Kỳ Lân xã xưng bá Bắc lục tỉnh liên thủ cùng một trong tam đại kiếm trang Lạc Hà sơn trang, phát ra lệnh truy nã toàn võ lâm. Về phần kẻ trong lệnh truy nã kia, đương nhiên là tại hạ đây.

Đại hán kia nói đến đoạn cao trào, hưng trí oang oang, mặt mày sáng rỡ, tựa như ta cùng tiểu thiếp của Hàn nhị công tử ân ái sự tình là như thế nào, tất cả đều bị gã tận mắt chứng kiến.

Ta cũng chẳng buồn tức giận, vừa lơ đãng nghe vừa lột một hạt đậu phộng luộc muối thảy vào trong miệng.

Coi như nghe chuyện phiếm không hơn.

Bị truy nã một hai lần, ai mà chẳng run chẳng sợ, nhưng nếu ai cũng được như ta, trong vòng ba năm bị người khác hạ hơn mười lệnh truy nã, lại bị hắc bạch lưỡng đạo liên thủ truy sát năm lần, cuối cùng còn có thể yên lành ngồi trong tửu lâu ăn đậu phộng, muốn khẩn trương cũng khó.

Nhớ năm đó cha ta tiếu ngạo giang hồ, một tay nâng rượu ngon, một tay ôm mỹ nữ, mặc cho phía sau bụi tung mù mịt, đuổi giết rung trời, lại còn không phải biến dữ thành lành, tiêu sái tự tại hay sao.

Không có bản lĩnh thì Trầm gia ta làm sao được xưng tụng là hái hoa thế gia?

Nghe xong màn dựng kịch phấn khích kia, ta tiếp tục nhàm chán ngồi ăn đậu phộng, nhìn bên ngoài người qua kẻ lại nườm nượp. Nhìn mãi cũng chán, ta nhịn không được thở hắt ra.

Không nghĩ tới thời khắc này ta lại ở đây.

Nhớ hôm đó suốt đêm chạy như bay ra khỏi Trường An, ta suy tính rất nhiều địa phương – Hàng Châu, Kim Lăng, Trường Sa, thậm chí Thục Trung, quả tình không muốn tới Biện Lương chút nào.

Trên giang hồ ai lại không biết tổng đàn của Kỳ Lân xã tọa lạc ngay trên đỉnh Ô Giác lĩnh cách thành Biện Lương mười dặm. Ta bị Hàn Huyền Hàn đại đương gia hạ lệnh truy nã, nếu để lộ hành tung ngay dưới chân tổng đàn Kỳ Lân xã, chẳng phải là muốn chết lắm rồi sao?

Ta lơ đãng uống cạn chén rượu nhạt, hồi tưởng lại hành trình mười ngày qua, xong thở hắt ra lần nữa.

Không phải ta muốn đến đây, nhưng ta không thể không đến đây. Nếu ta cương quyết xuôi Nam, chỉ sợ chưa ra khỏi Bắc lục tỉnh đã bị tóm, đến lúc đó e rằng muốn chết cũng không xong.

Đã sớm nghe danh Hàn Huyền thủ đoạn lợi hại, trước kia bởi vì ít đến phương Bắc nên chỉ như gió thoảng bên tai, lần này ta xem như được mở rộng tầm mắt đi. Lấy thế lực của y ở phương Bắc, cư nhiên ngày hôm sau liền phong tỏa năm trăm dặm phụ cận Trường An, vô số tiểu đội tuần tra tới tới lui lui các thôn trấn, phàm là kẻ nào lạ mặt liền bị lôi ra truy hỏi, khả nghi thì bị bắt về, thiếu chút nữa là lật lên luôn ba thước đất xem ta có đào lỗ chui xuống dưới đó trốn hay không.

Trước kia cũng không phải chưa từng bị đuổi giết, nhưng không có lần nào quy mô lớn như lần này. Một tên Trầm Nghi nhỏ nhoi như ta được Hàn đại đương gia coi trọng như vậy, có phần làm hơi thái quá a.

Ta đang ngẩn người nhìn ngã tư đường bên ngoài, bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy chưởng quầy béo lùn hướng về phía ta mà đi, phía sau còn có hai đại hán cao to của Kỳ Lân xã.

Ta giả vờ như không phát hiện, đến khi chưởng quầy kia đến gần mới xoay đầu lại. Hỏi một câu, quả nhiên là vì cái mũ đen ta đội trên đầu.

Nhìn hai vị đại hán một tả một hữu đứng đó, ta chậm rãi gỡ mũ xuống, phân trần: “Tiểu đệ là bởi vì phá tướng, tự biết mình diện mạo xấu xí nên mới che lại thôi…”

Hai người kia nhìn kỹ mặt của ta nửa ngày, không nhận thấy chỗ nào sơ hở, một người liền ngắn gọn buông hai tiếng “Đắc tội”, cư nhiên giơ tay sờ lên mặt ta xem có mang mặt nạ da người hay không.

Ta cũng thành thành thật thật ngồi yên cho hắn sờ. Thuật dịch dung gia truyền của Trầm gia nếu dễ dàng bị tra ra như vậy, ta đây còn có thể lăn lộn chốn giang hồ hay sao?

Giằng co một phen, hai người kia lại bắt đầu vặn hỏi xuất xứ lịch trình của ta, mục đích đến Biện Lương làm gì. Ta đã sớm chuẩn bị chu đáo một bộ lý do thiên y vô phùng*, không sợ bọn họ chất vấn lung tung.

Tra hỏi xong, một đại hán lấy ra một bản danh sách, nhất nhất ghi chép lại thân phận lai lịch ta vừa bịa ra, cuối cùng nói: “Gần đây thượng lệnh đang truy nã một tên hái hoa tặc, nếu ngươi bất cẩn bị các huynh đệ khác của Kỳ Lân xã bắt lại, có bản ghi chép này làm bằng chứng, bọn họ sẽ thả ngươi đi.”

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cả hai rời đi. Ta nếu bị bắt thật, chỉ sợ chưa chết cũng chưa được thả a.

Bất luận thế nào, làm một kẻ lạ tha hương, ta cư nhiên không bị mang đi thẩm tra, ít nhất chứng minh quyết định đến Biện Lương là đúng. Kiểm soát ở Biện Lương so với phụ cận Trường An quả nhiên có điểm lơi lỏng hơn. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vậy Biện Lương này chẳng phải là chốn ẩn thân tuyệt diệu sao?

Tâm tình hảo, ta mỉm cười thanh toán ngân lượng xong liền bước ra cửa, không ngờ liếc mắt một cái liền thấy trên tường đối diện trưng một loạt lệnh truy nã. Xem màu giấy vàng rực tươi sáng, nhất định là vừa mới dán lên. Hoàng bảng chen chen chúc chúc như vậy, ngoài lệnh truy nã của ta còn có thể là của ai nữa?

Tuy rằng đi trên đường thấy hoàng bảng la liệt, ta lại thủy chung không hề nhìn kỹ, lúc này nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn xem thử bức họa trên lệnh truy nã này trông ra thế nào. Vì vậy ta liền tới gần.

Vừa nhìn thoáng qua, ta lập tức phẫn nộ vô bờ, một cỗ hỏa khí vô danh thẳng đầu mà tiến.

Hoa dung nguyệt mạo của Trầm Nghi ta sao lại bị bức họa này biến thành ác quỷ dạ xoa thế này! Nếu thật sự lớn lên thành cái mặt này, ta còn xứng đáng đi hái hoa sao? Chỉ sợ không cần kẻ nào truy nã, ta đã về nhà dập đầu khóc lớn ba tiếng trước liệt tổ liệt tông Trầm gia, sau đó động thủ tự bóp cổ chết cho rồi!

Tục ngữ có câu: quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Trầm gia gia huấn, điều thứ nhất: Dung mạo thiếu muối, tuyệt không phải người Trầm gia.

Những lời này khi ta đi còn chưa vững đã nghe văng vẳng bên tai, đến hiện tại đã sớm bén rễ thành đại thụ trong lòng. Hiện tại bức họa này phạm vào tối kỵ của ta, ác ý này há có thể nuốt trôi?

Ta lại liếc mắt một cái, đọc được trên hoàng bảng viết Kỳ Lân xã treo giải thưởng vạn lượng bạc trắng, liền cười lạnh một tiếng, xoay người ra ngoài.

Kỳ Lân xã tài đại khí thô, treo thưởng vạn lượng là xong ư? Hảo, đêm nay ta liền lên Ô Giác lĩnh, dọn sạch ngân khố của bọn ngươi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.