(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 23:
“Tuyệt a!” Ta tựa vào bên giường vỗ tay cười nói. “Trong ứng ngoại hợp, phối hợp thật ăn ý, màn trình diễn này thật sự không tồi. Vân Thường, bây giờ ta mới biết ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ!”
Một câu nói còn chưa nói xong, Khúc Vân Thường đã nghẹn ngào thút thít khóc rồi lao thẳng lại đây. “Thật tốt quá! Rút cuộc ta không cần phải chết!~…”
“…………….”
“Ô~~ ngươi tại sao lại gạt người ta nói ngươi sắp chết, ta nghĩ nếu như ngươi chết đi rồi, ta cũng sẽ chết theo ngươi, thiếu chút nữa chuẩn bị đi nhảy hồ…”
“…Này, chẳng lẽ vừa rồi ngươi thực sự muốn đi tìm cái chết?”
Khúc Vân Thường ngẩng đầu với đôi mắt đẫm lệ, kiên định nói. “Đương nhiên là sự thật! Ta đã chuẩn bị tốt rồi! Nếu như đây là khảo nghiệm của trời cao đối với chúng ta, như vậy chúng ta sống chết có nhau cũng đủ để hướng tới trời cao chứng minh, tình cảm của chúng ta so với vàng còn bền chặt hơn!…”
…Thiên hạ có kiểu chết vì tình ngớ ngẩn như thế này sao?
Ta chán nản gục đầu, hữu khí vô lực hỏi. “Vậy ngươi như thế nào không có đi nhảy hồ, tại sao bây giờ còn ở nơi này?”
“Bởi vì ta mới đi được hai bước, đã bị vị Hàn đại ca kia ngăn cản; còn có chính là…. Ta đột nhiên chợt nhớ tới, đằng sau sơn trang này của chúng ta vốn không có hồ…”
Ta nhất thời thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!
“Nghi ca!…” Khúc Vân Thường giữ chặt lấy y phục của ta, lã chã chực khóc hỏi. “Ngươi…ngươi có phải hay không cảm giác được ta thực bổn?…”
Trừng mắt nhìn dung hoa kiều diễm của nàng, câu kia “Ngươi thực sự bổn cũng…” đã muốn vọt tới bên miệng, lại bị cường ngạnh nuốt ngược trở lại trong bụng. Thân là người Trầm gia, ta quả nhiên không thể đối với mỹ nhân nói ra lời vô lễ… Ai!”
Không nhìn về phía ánh mắt đùa cợt tràn ngập tiếu ý của Hàn Huyền, ta cười gượng vài tiếng, miễn cưỡng nói. “Không…Không bổn… Đương nhiên không bổn! Ngươi xem hắn…” Ta chỉ một ngón tay đến Khúc Vân Triết đang nằm trên mặt đất. “Đại ca ngươi chính là bị ngươi lừa gạt ngã gục, chẳng phải chính hắn so với ngươi còn bổn hơn hay sao?”
“Đúng nga!” Khúc Vân Thường ngừng nước mắt, vẻ mặt có chút đăm chiêu. “Mặc dù phụ thân vẫn khích lệ đại ca thông minh, có năng lực, hiện tại xem ra, hắn mới là người tối bổn ni!”
“Sai lầm rồi!” Hàn Huyền khoanh tay đứng tựa cào cửa, thản nhiên tiếp lời nói. “Chớ quên nơi này vẫn còn có người, hắn không chỉ bị đại ca ngươi bắt được, còn cực kì buồn cười bị khoá lại ở trên giường.”
Trầm mặc trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, ta thở dài thật mạnh lẩm bẩm nói. “Không sai! Bị đại ca ngươi bắt được người kia chính là ta. Nguyên lai ta mới là người bổn nhất nơi này…”
Liếc mắt nhìn người nào đó khoé môi hơi hơi giương lên, ta lại thở dài. “Không biết nơi này người thông minh có biện pháp nào không cứu ta cái này đồ đần này đi ra ngoài đây?”
++++
Khúc Vân Thường giúp ta mở khoá, ngồi ở trên người ta, rất nghiêm túc mở cái khoá ở trên cổ ra.
Lục soát được trên người Khúc Vân Triết một chuỗi dài chìa khoá, liền ngay cả nàng cũng không rõ đâu là chìa mở khoá trong đống hỗn độn này, cho nên hắn xung phong nhận việc, một phen lại một phen đem đống chìa khoá ra thử. Bất quá qua non nửa thời gian một nén hương, đã muốn thử qua mấy chục cái chìa khoá.
Trước mắt chớp lên chính là sườn mặt tú lệ của nàng, từ trong mũi truyền đến mùi cơ thể thơm ngát của thiếu nữ, thật dài như mây mái tóc theo động tác của cơ thể, thỉnh thoảng xoát qua tai và cổ. Thân thể hai người thực sự gần sát, gần đến mức chỉ cần nhẹ tay ôm chầm lấy, là có thể ôm được nhuyễn ngọc ôn hương thơm mát đầy cõi lòng. Dần dần, ta có thể cảm giác được trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu dâng lên, tâm thần cũng bắt đầu có điểm không yên.
Không xong, chắc là “Lê hoa xuân vũ” bắt đầu phát tác!
Nói đến xuân dược trong thiên hạ, “Lê hoa xuân vũ” cũng không phải đệ nhất, nhưng này tổng quát cũng không thoát được nhóm năm, coi như là dược trung cực phẩm rồi. Trước kia tiểu cô cô tại phòng luyện đan luyện ra được đan dược gì cổ quái thì luôn thích thừa dịp cha mẹ ta không ở nhà đem tar a thí nghiệm thuốc. Trước đem phục ta dược hoả mãnh liệt, lại tiếp tục them dược phục tiếp, làm hại ta một thời gian dài nhìn thấy nàng liền trốn.
Bất quá nàng cất dấu nhiều loại dược như vậy, “Lê hoa xuân vũ” lại nằm trong số ít không thí nghiệm trên người ta. Nhớ kĩ tiểu cô cô từng chỉ vào cái kia một bình dược cổ nghiêm túc chỉ bảo. “Tiểu nghi, nếu như trúng lê hoa xuân vũ, có hai điểm cần phải vững vàng nhớ kỹ. Điểm thứ nhất, trong vòng hai canh giờ nhất định phải tìm người đem dược tính cấp giải, nếu không hậu hoạn vô cùng. Điểm thứ hai…” Nàng càng thêm nghiêm túc nói “Nhất định, ngàn vạn lần, nhớ lấy phải tìm một mỹ nhân, không phải thì tuyệt đối không thể chấp nhận! Càng là loại này gian nan thời khắc, chúng ta hái hoa thế gia danh tiếng mặt mũi càng không thể để mất!” (*)
([*]: chỗ này mình ko hiểu rõ lắm, có ai thấy bất hợp lí thì làm ơn chỉ mình)
Ta thâm tình nhìn Khúc Vân Thường xinh đẹp như hoa trước mặt, yên lặng chân thành cảm tạ trời cao, cảm tạ nó như vậy đem một mỹ nhân sờ sờ ở thời khắc này đưa đến trước mặt ta, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a!!
“Là chìa khoá này!” Đúng lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng vang “crắc” thanh thuý vang lên. Khúc Vân Thường hoan hô một tiếng, lập tức cẩn cẩn dực dực đem ngân cô nặng nề trên cổ ta gỡ xuống, bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng nhu nhu vệt hằn bị khoá đến đau nhức trên cổ.
Ta đối với Vân Thường mỉm cười. Nàng ngượng ngùng cười quay đi.
Ta đối với nụ cười ôn nhu yếu ớt của Vân Thường, trong con mắt xuân tình nhộn nhạo. Nàng ngượng ngùng cúi đầu không nói, động tác muốn nghênh hoàn lại cự.
Chỉ một thoáng, trong phòng doanh mãn xuân sắc khôn cùng.
Không khí tốt như thế đương nhiên không thể bỏ qua. Ta thanh thanh tiếng nói, thói quen tính đem những lời tâm tình trong bụng ôn nhu nói ra. “Vân Thường, ta từ tháng ba năm trước tại Trường Sa đầu đường gặp ngươi, trong lòng cũng bỏ xuống hết thảy những người khác rồi. . .”
Khúc Vân Thường kinh hỉ ngẩng đầu lên, thần sắc khó tin vừa lại mang theo vài phần chần chờ. “Nghi ca, lời ngươi nói. . . là thật sao?”
“Tất nhiên đều là thật.” Ta ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ, “Nếu không có vì ngươi, ta sao lại. . .”
“Ta sao lại lặn lội đến Trường Sa như thế này.”
Di, người nào ở bên ngoài nói tiếp lời của ta?!
“Ở trên Ô Lĩnh Giác cũng đối với Húc nhi che mắt kiểu này, ở trong này vẫn là giống nhau như đúc. Trầm Nghi, ngươi không thể đổi lại cái kịch bản khác sao? Ta cũng nghe đến nhàm rồi.”
… Tên Hàn Huyền đáng chết, tại sao lần nào cũng ở loại thời điểm mấu chốt này hủy đi việc tốt của ta!
Xem một chút Khúc Vân Thường trong lòng nhất thời vẻ mặt như sắp khóc đi ra, ta nhịn xuống một bụng đầy cơn tức, bất đắc dĩ miễn cưỡng khuyên nói, “Đừng nghe hắn nói bậy, hắn là ghen ghét chúng ta cùng một chỗ trai tài gái sắc.”
“Ngươi gạt ta!” Khúc Vân Thường hai mắt đẫm lệ mông lung vừa khóc vừa nói. “Kỳ thật ta cũng nghe nói qua, ngươi ở bên ngoài có rất nhiều mỹ nhân khác, Tiểu Điệp oẻ Hàng Châu địa, Dung Nhi ở Nghi Xương, Thừa Thừa ở Tô Châu . . .”
Sách, là ai lắm miệng như vậy, ở trước mặt nàng nói loạn lung tung?
“Ngươi nói a, cái kia gọi Húc nhi là ai?”
“Hắn. . .” Ta nghẹn nửa ngày, rốt cục tìm được một câu thích hợp ứng phó trường hợp này. “Vân Thường, bọn họ bất quá chỉ là gặp dịp đùa vui mà thôi, ta từ sau khi thấy ngươi, trong lòng cũng bỏ xuống tssd những người khác rồi!”
“Ô ~~~ hắn ngay cả câu này đều nói được giống nhau như đúc. . . Ô ~~~ “
Này, này là ai ở bên ngoài khóc?
“Húc nhi, hôm nay ngươi cũng chính tai nghe thấy được. Ta đã sớm nói qua, các ngươi là không thích hợp cùng một chỗ.”
“Ô ~~~ đại ca. . .”
Đối với đỉnh đầu không tiếng động thở dài một hơi, ta nghĩ ta biết ra mặt chính là người nào rồi.
Quả nhiên là nhà dột gặp mưa suốt đêm mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});