Dốc hết tàn dư trong người, Ân thức trắng đêm để học bài. Nguyện vọng của cô lúc này là đạt được học lực HSG để anh nó vui lòng. Anh nó đã trông đợi vào đứa em gái này biết bao.
11h đêm, đèn phòng học của nó còn sáng:
- Ân ngủ đi, khuya rồi con.- Mẹ nó tỉnh giấc kêu
Ân đang nghe Xone, không nghe ngoài những gì nên phải hỏi lần mẹ nó lần 2:
- Mẹ kêu gì vậy ạ?
- Con bị điếc à? Mẹ nói mau ngủ đi.- Mẹ nó
- Dạ chờ xíu nữa thôi ạ. Con đang giải nốt bài hóa.
Tiếng bố nói đến tai nó.
- Con bé sắp thi, bà lo chi chứ? Học bài rồi thi tốt nhé Ân.
“Nếu như mẹ Ân nổi tiếng với hình ảnh một phụ nữ già dặn và chu toàn thì bố nó lại mang dáng vấp của một con người hiền hậu, hết mực vì gia đình. Bởi vậy, mặc dù chúng ta thấy mẹ nó hay đối xử bất công với nó nhưng Ân vẫn 1 mực yêu gia đình. Có la rầy mới làm cô bé cứng cáp hơn.”
.....................................
Ngày phát bài thi, Ân hồi hộp với những bài kiểm tra mình trước nó. Cô cố nhớ mình có làm sai chỗ nào không, có đánh lộn đáp án trắc nghiệm không? Hai hàm nó đụng vào nhau kêu ken két, lồng ngực vang lên tiếng tim đập thình thịch.
Hắn vẫn tư thế bình thản như thế. Cậu hôm nay không thiếp mắt đi mà liên tục sống ảo bằng mấy bức selfie cho fan của cậu. Vỹ thực hiện nhiều tư thế mà không ngồi yên 1 chỗ,
Nó thấy hắn vậy nên buông cho hắn 1 cái nhìn ác cảm.
- Ngồi yên được không? Nay cậu chưa uống thuốc à? Nhoi lắm thế?
Hắn dừng tay, tắt điện thoại, quay sang đá điểu nó:
- Muốn chụp chung à? Mặt đỏ thế kia?
Ôi, ôi, ôi, sao hắn chai mặt như thế chứ?
- Ai thèm, đồ hâm.
“Nay cô cứng đấy.”
Mở đầu ngày thứ 6 hôm nay, giáo viên chủ nhiệm lớp nó vào:
- Lớp trưởng phát bài xuống, các em xem kết quả, nếu ai chấm bị nhầm điểm thì đem lên.
Từng tờ giấy kiểm tra được phát xuống. Đến bàn nó, nó mau chóng che lại điểm thi và từ từ hé mở ra.
- Ôi! 8,5 môn Văn mẹ ơi! Trình độ chém văn của mình cũng có tác dụng ấy chứ?
Nó liếc qua bài hắn, “tránh cái tay ra coi”, không, tay hắn cứ che mãi điểm thi.
Ân giựt phắc nó.
Cô bụm miệng ngạc nhiên
“ Cậu ta chuyên toán mà, sao học giỏi văn dữ vậy? Tận 9 điểm luôn hả? Chắc cô tính nhầm rồi”- Nó nghĩ
Ân ra tay làm người tốt rà lại từng điểm và cộng cho hắn. “Đúng thật rồi. Bài văn có nhiều hình ảnh hơn mình nữ chứ”
- Xem xong chưa?- Hắn
- Ờ xong rồi. Cậu cũng học văn siêu ấy chứ? Lấy 9 của cô An thật sự rất khó đó.- Nó
- Ừ.- Hắn
- Cậu có copy của tài liệu trên mạng không? Sao nghĩ được chi tiết này, này vậy?- Nó
- Tùy nghĩ.- Hắn
“Omeon, chảnh dễ sợ”- Nó nghĩ ngay đến 4 từ này sau khi nghe phát chán 2 từ “Tùy nghĩ” của hắn
- Ừm.
Thế là cả bốn tiết 25 phút 36s còn lại nó chả đá động gì đến hắn. Hắn chụp hình trúng nó thì nó né bằng bộ mặt chán chường, tức giận còn bài nó phát ra có cao đi chăng nữa thì nó cũng chả vui nổi. Phải chăng đã có phản ứng hóa học giữa hai người?
Tatalala... thế là hết học kỳ I, kết quả được lên giấy với số điểm Ân mong muốn. Tất cả các môn chính đều trên 8, và điểm trung bình 8.2.
Cầm tờ bảng điểm họp phụ huynh trên tay:“Ôi mẹ ơi, con được học sính giỏi nè. Con làm được rồi nè ba. Thế là anh trai sẽ mua máy ảnh cho con như lời hứa. Yeh.“. Ân vui mừng trong cảm xúc vỡ òa nhưng...
Mẹ Ân nhìn nó lại nghĩ khác:
- Con lại thua NGọc Anh, Ngọc Ánh à? 2 đứa đó phẩy cao hơn con đến tận 0.3. Ôi, sao con nhà người ta có phước thế không biết?
Bố nó chăn vào giải vây cho nó
- Cậu gì tên Vỹ điểm đứng đầu lớp luôn đó con gái. Trung bình môn tận 9.3.
“Bố có thật sự giúp con không vậy? Khoang đã, sao hắn 9.3 tận luôn cơ á?”
- À, à, vậy à? Bạn ấy trường chuyên chuyển về mà. Hì hì. Thôi con điện anh hai.- Nhanh chóng Ân rời khỏi ánh mắt muốn nhai nó của mẹ nó
Sau mười mấy phút gợi nhớ lời hứa, anh nó hứa sẽ gởi mấy ảnh về đúng hạn đúng như nó muốn. Cô thả mình trong chiếc giường 1m2 chứa đầy gấu bông của anh trai mấy năm trước học đại học mua.
Ân nhìn vào con gấu bông màu xanh da trời. NHững kí ức năm ấy lại hiện về
!_! Một buổi khuya của đêm ngày hè năm ấy. Anh nó từ thành phố trở về sau 1 năm học mệt mỏi. Dù có khó khăn thế nào, ăn thiếu thốn thế nào, anh nó vẫn để dành tiền để mua gấu bông cho nó nếu nó đạt được học sinh giỏi năm ấy.
Vì rớt xuống ga lúc 2h sáng, bố nó phải đi đón để phòng hờ có chuyện xảy ra với anh Ân nếu đi xe ôm.
Theo ánh nhìn của bố nó, mọi người đều ra khỏi ga hết mà chả thấy anh nó đâu. Ông bắt đầu lo lắng cho đứa con trai mình:“Có khi nào thằng bé ngủ quên rồi ở trên ga luôn không“.
Ông móc điện thoại điện cho anh nó. Anh nó tắt máy, tiếng tít tít được truyền đến tai bố Ân.
Ngay sau đó, 1 chàng trai cao 1m75 xuất hiện sau 1 con gấu bông to ụ. Nó che mất mặt anh Ân nên bố Ân khoog nhận ra thì phải!_@
- Haha, những ngày ấy thật yên bình.- Cô bật cười khi nhớ những điều trên.
NHưng cười là thế thôi, học kỳ I kết thúc cũng là lúc Ân phải nói tạm biệt hai chị em nhà Ngọc. Họ nông nổi, hiếu thắng để làm nó buồn. Họ coi nó như người xa lạ mặc nó cố bắt chuyện. Nhưng sâu trong tâm hồn cả ba người đều cảm thấy có lỗi với đối phương nhất.
Bạn bè mà, dù giận dỗi thế nào thì sau 1 thời gian cũng phai thôi. Cái mà 3 người này mắc phải là quá nhút nhát sửa chữa lỗi lầm của mình để rồi họ không còn là bạn dắt tay nhau mỗi lúc khó khăn.
'Haiz, thật phức tạp làm sao”-t/g
Update: 19/09/2016 17:17
/09/2016