Thoại Hồ

Chương 52: Chương 52: Đăng Môn




CHƯƠNG 52: ĐĂNG MÔN

 

Hơn mười năm gian khổ học tập, một lúc đề tên bảng vàng, đây đối với người đọc sách mà nói là một việc cực kỳ làm rạng rỡ tổ tông, Du Thanh nhìn thánh chỉ mạ vàng trong tay, nghĩ đến chính mình thân là một thượng tiên thế nhưng lại chiếm lấy một chỗ trong danh sách của người phàm, nhịn không được đỡ trán cười khẽ.

Sau khi cưỡi ngựa diễu phố về, dựa theo lệ thường năm ngoái, các tiến sĩ trong bảng sẽ đồng thời góp tiền tổ chức yến hội chúc mừng cho tam giáp đứng đầu, ăn uống linh đình, đầy chén đầy mâm, xác thực là náo nhiệt thật lâu mới yên tĩnh lại, lúc này ngồi trước bàn vuông trong khách *** đơn sơ, cảm thấy trong tai thật là thanh tịnh vô cùng.

Bạch Lê lấy chiếu thư trong tay hắn lật qua lật lại mà thưởng thức, lại sờ sờ mặt trên bóng loáng mềm mại, chồm qua hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn:” A Thanh, ngươi thật giỏi!”.

Du Thanh vươn tay ôm hắn lại đây, cười cọ cọ lên tóc hắn, nhẹ giong nói: ” Có cái gì đặc biệt hơn người đâu, nếu ngươi cũng đọc sách giống ta như vậy, nhất định cũng có thể thi đỗ ”.

Bạch Lê nghe được rất là hưởng thụ, liều mạng gật đầu, vui rạo rực vươn tay ôm lấy cổ hắn, tròng mắt xoay xoay, nói:” Ba ngày sau Hoàng đế tổ chức Lộc Minh yến, có phải sẽ có rất nhiều sơn trân hải vị hay không? Ta cũng rất muốn ăn!”.

Du Thanh nắm cằm hắn, hôn một hơi lên môi hắn:” Miệng hồ háu ăn, ta trộm một chút đem về cho ngươi được không?”

“ Không cần!” Bạch Lê nhanh chóng lắc đầu:” Vạn nhất bị phát hiện sẽ bị chém đầu! Tự ta đi trộm!”

Du Thanh biết rõ mà còn hỏi:” Ngươi phải trộm thế nào?”

“ Ta là yêu a! Ta biết làm pháp thuật! Ta có cách!” Bạch Lê đắc ý dạt dào cười híp mắt, lại nói:” Không thể tưởng tượng được tên mọt sách Trương Nguyên Tài kia thế nhưng lại đỗ nhị giáp, nhất định là bởi vì y ở gần chúng ta, dính được phúc khí của Du Thanh nên mới vậy!”.

“ Người ta có như ngươi nói hay sao? Tính cách Trương Nguyên Tài chân chất, vẻ ngoài hợp mắt lại cực kỳ xuất chúng, nếu là làm quan, nhất định sẽ là một vị quan tốt ngay thẳng dám nói dám làm” Du Thanh cốc lên đầu hắn một chút, trong lòng thầm than: Nói không chừng danh hiệu Trạng nguyên này vốn là của y đâu.

Bạch Lê bị hắn cốc một cái thân mật như vậy, cả người đều giống như rắn mà quấn lên người hắn, nhìn hắn cười ngây ngô liên tục:” A Thanh, ngày mai còn phải dậy sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi a!”

Du Thanh nhìn con ngươi trong suốt sáng ngời của hắn, bị nỗi chờ mong trong ánh mắt hắn gợi cho trong lòng nhôn nhạo một trận, giương khóe môi ôm hắn ra khỏi chỗ ngồi, đặt lên trên giường, thừa dịp hắn không chú ý lặng lẽ hạ một đạo kết giới.

Bạch Lê nhìn thấy trong mắt hắn toát ra tình ý, còn chưa làm ra bất cứ động tác gì, nhưng chỉ mới nghĩ đến những cảnh tượng trong sơn động hôm đó, ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly, ôm cổ hắn nâng thân mình lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên môi hắn.

Du Thanh nhanh chóng nâng đầu hắn không cho hắn rời đi, ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại ướt át của hắn, vẫn luôn dây dưa cho đến khi hắn thở hồng hộc mới buông ra, trong mắt hiện lên ý cười:” Không phải nói là muốn nghỉ ngơi sao?”.

“ Như vậy có thể ngủ đến càng thơm ngọt, đây chính là nghỉ ngơi!” Bạch Lê đúng lý hợp tình, tiếp tục chồm lại đây hôn hắn.

Ý cười của Du Thanh càng thêm sâu sắc, nhanh chóng hôn môi hắn, tùy ý càn quét trong miệng hắn một phen, được hắn đáp lại cực kỳ nhiệt tình, nhịn không được đưa tay lướt qua cổ len lỏi vào vạt áo hắn.

Mỗi đêm sau khi Bạch Lê rửa mặt xong thì chỉ tùy tiện mặc quần áo lỏng lỏng lẻo lẻo, lúc này mới vừa bị hắn nhẹ nhàng vén lên, liền lộ ra bả vai oánh nhuận trơn bóng, thập phần mê người.

Du Thanh buông môi ra nhìn hắn, vùi đầu hôn lên bả vai ngà ngọc của hắn, dẫn tới hắn nhẹ rên một trận, nhịn không được tăng thêm lực đạo liếm mút, đôi môi vừa hôn vừa mân mê, một đường lướt đến cổ hắn, gặm cắn hầu kết tinh xảo của hắn, nỉ non tên hắn trong hơi thở nặng nề gấp gáp:” A Lê…A Lê…”

“Ân… A Thanh…” Bạch Lê bị hắn gặm cắn đến thất thần, hai má ửng hồng, thở dốc kịch liệt, ý loạn tình mê đưa tay nắm lung tung, kéo giật trướng mạn xuống (*).

Ngày thứ hai tỉnh lại, Bạch Lê phát hiện mình bởi vì động tình thất thần nên không cẩn thận lại làm lộ ra cái đuôi, thật sự là thấy dọa người cực kỳ, bất quá biết được hiện tại Du Thanh đã biết thân phận của mình, nên ngược lại không có gì phải băn khoăn, nâng mặt lên, thấy hắn đang nhìn mình cười, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, liền nhe răng trợn mắt mà lấy cái đuôi đang lộ ra ngoài chăn hướng mặt hắn quét qua.

Du Thanh bất thình lình bị cái đuôi hắn quét một chút, giật mình giây lát rồi ý cười càng thêm sâu sắc, bắt lấy cái đuôi đang lộn xộn ấy, lòng bàn tay sờ lên những sợi lông mao trắng mềm thì cảm thấy xúc cảm vô cùng tốt, nghiêng qua hôn nhẹ lên môi hắn:” Ngủ thêm một lát, qua buổi trưa mới xuất môn đâu”.

Bạch Lê đã quen nghe giọng nói thanh thoát êm dịu của hắn, lần trước sau khi động phòng thì mình đã ngủ say lâu lắm, nên hôm nay mới là lần đầu tiên được nghe thanh âm trầm thấp khàn khàn của hắn, chỉ một câu ngắn ngủi thôi mà đã khiến mình thần hồn điên đảo, nhịn không được lấy cái đuôi quấn quanh cổ hắn, lăng lăng nhìn hắn rồi phát ngốc.

Du Thanh kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn lại ửng đỏ lên, giương khóe môi nựng nựng lên mặt hắn:” Cái đuôi này hôm nay có thể thu vào được không? Cũng đừng đến lúc đó mà kéo theo cái đuôi chạy đến phủ Thừa tướng dọa người”.

Bạch Lê nghe hắn nói xong mới hoàn hồn, cười hì hì buông ra cái đuôi đang quấn trên cổ hắn:” Thu về được!” Nói xong liền xoay người nằm úp sấp lên ngực hắn, vạch áo hắn ra hôn một hơi lên ngực hắn, cảm thấy mĩ mãn mới áp mặt lên cọ cọ.

Du Thanh thực thích bộ dáng làm nũng này của hắn, nâng mặt hắn lên nựng nựng, cười nói:” Nếu ta không muốn làm quan, mang theo ngươi đi đến thâm sơn cùng cốc làm thầy dạy học, ngươi có bằng lòng hay không?”

“ Nguyện ý!” Bạch Lê gật đầu không chút do dự:” A Thanh đi đến đâu ta liền theo đến đó!”

Du Thanh nhìn con ngươi trong suốt của hắn, trong lòng giống như được gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, đầu ngón tay cũng mang theo lực đạo ôn nhu, tại trên gương mặt hắn ve vuốt thật lâu.

Một ngày này mưa xuân rơi xuống mênh mông, buổi trưa qua đi, Du Thanh che ô, dẫn Bạch Lê đi bái phỏng phủ Thừa tướng, sau khi đưa danh thiếp liền được mời đi vào, theo gã sai vặt đi qua dãy hành lang, đi tới mái đình cực kỳ tao nhã lịch sự giữa hồ.

Cảnh trí trong phủ thừa tướng tinh xảo hơn rất nhiều so với biệt viện nơi ngoại ô, một đường đi tới này đều khiến cho người ta phải sợ hãi mà than, nhưng ở đây cũng không hiển hiện một chút tục khí  nào, mặc dù là ở kinh thành, nhưng lại bắt chước theo phong cách lâm viên nơi Giang Nam, khúc kính thông u, hoa và cây cảnh lại có ý vị, hai bên con đường nhỏ lát đá có xây những hàng rào thấp bé, một đường kéo dài đến chỗ ngoặt, nơi chốn đều lộ ra khí chất văn nhã.

Đời trước Du Thanh đã từng đi tới phủ Thừa tướng, nên cũng không thấy kinh ngạc, bất quá nay nhiều việc đã không còn giống trước, năm đó là cùng với các thư sinh khác đi đáp tạ, lần này chỉ có hắn và Bạch Lê hai người, ngược lại không dự đoán được Tiết Thường sẽ tiếp đãi hắn ở đình giữa hồ.

Còn chưa tới, xa xa liền nghe được tiếng mành trúc lay động, đến gần mới nhìn thấy giữa hồ có một con thuyền nhỏ có mui che đang dừng ở đó, nguyên bản nhìn không thấy cái gì, bất quá khi đi lên cầu đá thì lại đối diện với đuôi thuyền, nên có thể nhìn thấy hai vị nữ tử thanh xuân đang ngồi trong đó, một người đàn tranh, một người thổi địch, trong màn mưa bụi tinh tế phảng phất như thế này lại có chút cảm giác như đang tiêu diêu tự tại nơi thế ngoại đào viên.

Mái đình giữa hồ được xây dựng phía trên núi giả, thế nhưng lại có thể quan sát hơn phân nửa phủ đệ, cây xanh hàng trúc chỉnh tề, hành lang dài cùng với vườn hoa, lọt vào trong tầm mắt đều là những bài trí xinh đẹp. Tiết Thường ngồi trên đình nghe mỹ nhân đánh đàn, đang lúc nghe khúc thản nhiên tự đắc, đột nhiên nghe Vân Tê nãy giờ đang đứng bên mình cung kính nói:” Du công tử đến đây”.

Tiết Thường vội vàng mở mắt ra, phủi phủi ống tay áo đứng lên, thấy Du Thanh và Bạch Lê đang bước lên mười bậc thềm đá tiến đến đây, cười nói:” Trạng nguyên lang đến rồi! Tên đề bảng vàng, thật đáng mừng!”.

Thềm đá bị mưa xối có chút trơn ướt, Du Thanh sợ Bạch Lê ngã sấp xuống, một đường đi đều dắt hắn, mãi cho đến khi bước vào đình rồi mới buông hắn ra, thu ô trên tay đặt sang một bên, mỉm cười chắp tay với Tiết Thường:” Học sinh Du Thanh bái kiến Thừa tướng đại nhân!”.

Tiết Thường cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh bàn đá, hướng bên cạnh khoát tay áo: “Ngồi!”

Du Thanh thấy thái độ hắn tùy ý, cũng liền không khách khí hơn nữa, tự nhiên mà ngồi xuống đối diện hắn.

Tiết Thường giương mắt nhìn sang Bạch Lê đang đứng phía sau, thấy hắn đang hiếu kỳ đánh giá bốn phía, trong mắt lướt qua một tia ảm đạm, cười cười, nói:” Chỗ này của ta không phân chia cấp bậc lễ nghi, tiểu thư đồng cũng ngồi xuống đi”.

Bạch Lê nghe tiếng quay đầu nhìn hắn, nháy mắt mấy cái gật đầu cười rộ lên:”A” một tiếng không chút khách khí mà ngồi xuống ghế đá bên người Du Thanh, định xích qua Du Thanh một tí, giật giật mông mới phát hiện ghế đá này đã bị cố định, đành phải thôi.

Du Thanh thừa dịp lúc Vân Tê tiến lên pha trà, biểu đạt lòng biết ơn đối với Thừa tướng một phen, lấy tranh cuộn từ trong tay áo ra, cười nói:” Tranh này vốn là không đáng giá gì, chỉ là một chút tâm ý, khiến đại nhân chê cười”.

Tiết Thường lấy lại mở ra nhìn, chân mày giãn ra:” Diệu! Liệt mã đồ này vẽ đến thật đúng là diệu! Du huynh quả nhiên là người thông tuệ!”.

Chỉ là một bức họa, liền trực tiếp sửa miệng gọi hắn là “Du huynh”, Du Thanh cũng không có chút ngoài ý muốn nào đối với việc này, chỉ là lạnh nhạt mà cười cười:” Tán gẫu biếu lòng biết ơn, đại nhân không chê là tốt rồi”.

Tiết Thường ngược lại thực sự rất thích bức họa này, quan sát nó từ trên xuống dưới thật lâu mới cuộn nó lại, trong mắt tràn đầy vui sướng:” Không thể tưởng tượng được chỉ gặp nhau vài lần ít ỏi nhưng Du huynh và ta lại hợp ý như thế, món quà này ta liền không khách khí mà nhận vậy!”.

Bạch Lê ở một bên nghe mà không hiểu ra sao, như thế nào chỉ vẽ một bức họa thôi mà đã hợp ý?

Du Thanh liếc thấy thần sắc mờ mịt của hắn, trong mắt  hiện lên ý cười, hướng bốn phía nhìn nhìn, lại nói:” Hôm nay đến đây để nói lời cảm tạ, không thể tưởng tượng được lại còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp như thế này”.

Tiết Thường nghiễm nhiên đã xem hắn như tri kỷ, trong sáng cười rộ lên:” Này thì tính là cái gì, chờ vào hạ ngươi lại qua đây, ngồi ở thủy tạ uống trà ngắm hoa, càng có một phen ý nhị”.

Du Thanh cười cười, lại cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, cảm thấy cũng đã đến lúc, liền chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

“ Sắc trời còn sớm, tán gẫu thêm chốc lát nữa đi” Tiết Thường thong thả thảnh thơi tiếp tục châm cho hắn một ly trà, thấy mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, cười nói:” Hai tháng trước bị người ngăn kiệu, thu được một đồ vật, dù sao giữ lại cũng vô dụng, đưa cho ngươi nhìn xem”.

Khi nói chuyện, Vân Tê đã muốn lấy đồ vật từ trong ngực ra, nhìn kỹ tựa hồ là một xấp giấy.

Tiết Thường tiếp nhận xấp giấy này, từ từ mở ra, bày trước mặt Du Thanh.

Du Thanh vừa nhìn, đúng là một đơn kiện, nghi hoặc nhăn mày, cầm đơn kiện lên, còn chưa kịp nhìn kỹ, ánh mắt thoáng lướt đến chỗ đặt bút cuối cùng viết là “ Trần thị chi nữ Tố Tố”, cảm giác có chút khó hiểu.

Tiết Thường uống ngụm trà, ở một bên nói:” Cỗ kiệu của ta thường thường cũng sẽ bị người khác ngăn đón một chút, đây đều đã trở thành chuyện bình thường như ăn cơm bữa, bất quá việc lúc này thật sự đúng là quá mức vô căn cứ, lần đầu tiên đụng tới vụ cáo trạng mà cáo làm sao lại khiến cho người trong nhà phải vào nhà lao”.

Trong lòng Du Thanh lộp bộp một chút, vội vàng nhìn qua nội dung văn kiện một lần. Nữ nhân Trần thị này nguyên là nữ nhi của Huyện lệnh Yên huyện – Trần Tố Tố, cũng không biết là phát chứng gì, trong đơn kiện toàn là trần thuật tội trạng của Du Thanh, nói hắn làm hại mình nhà tan cửa nát.

Du Thanh cau chặt chân mày, nghĩ đến Tiết Thường thế nhưng lại đưa mẫu đơn kiện này cho mình nhìn, từ thái độ và lời nói nghe qua tựa hồ đây là một cái đại ô long , không khỏi càng nghi hoặc, nghĩ nghĩ, chi tiết nói:” Trần Tố Tố này ta ngược lại có biết, chuyện nhà tan cửa nát này, không biết phải bắt đầu nói từ đâu”.

Nãy giờ Bạch Lê luôn luôn nghe âm luật phát ra từ trong thuyền nhỏ mà ngẩn người, vừa nghe đến cái tên Trần Tố Tố này thì không khỏi giật mình, nháy mắt mấy cái vội vàng chồm lại đây nhìn đơn kiện, nhìn một lúc lâu mới phát hiện có một nửa nội dung trong đó mình đọc không hiểu, không khỏi có chút nhụt chí.

Tiết Thường không để bụng mà cười nói:” Nhận được đơn kiện này, ta liền phái người đi qua thăm dò, trước đây triều đình nghe nói Huyện lệnh kia bệnh không nhẹ, đã hạ chỉ điều một Huyện lệnh mới đi qua, hiện tại mới biết được, Huyện lệnh kia là bị điên rồi”.

“ Điên rồi?” sắc mặt Du Thanh kinh ngạc, nghĩ đến lúc mình gần đi thì Huyện lệnh kia vẫn còn hảo hảo đâu, như thế nào lại điên rồi? Bất quá lão ta tự dưng thả mình đi, chẳng lẽ khi nó thần trí lão đã không rõ?

Tiết Thường gật gật đầu:” Là điên rồi. Trần Tố Tố kia cáo trạng với tân Huyện lệnh, nói rằng không biết ngươi đã dùng biện pháp gì mà khiến cho phụ thân nàng ta điên điên khùng khùng, đến người cũng không nhận ra, than thở khóc lóc nhưng không thể lấy ra chứng cớ, làm cho tân Huyện lệnh dở khóc dở cười, cuối cùng cũng có tra xét cho nàng nhưng cũng chẳng giải quyết được gì”.

Du Thanh cau mày, cố gắng hồi tưởng lại trạng huống lúc đó, cảm thấy là lạ.

“ Tính tình cô nương này ngược lại cứng cỏi, lại chạy tới kinh thành muốn cáo Ngự trạng (*), cũng không biết như thế nào lại đụng vào chỗ ta. Vốn là không có chuyện gì, kết quả lại làm cho phụ thân bị tra ra, đừng nói lão ta có điên hay không điên, chỉ việc những tội mà lão đã phạm thì dù có chết cũng không đủ”.

Du Thanh trầm ngâm nói:” Đại nhân sao lại báo chuyện này cho ta?”.

“ Có một điểm đáng ngờ vẫn không giải được, liền nghĩ thừa dịp ngươi lại đây, hỏi cho rõ ràng một chút. Theo ta được biết, ngươi là bị lão Huyện lệnh kia bắt đi, sau này lại làm sao thoát thân được?”.

“ Ta cũng thấy kỳ quái, là lão Huyện lệnh kia tự mình hạ lệnh thả ta ra” Du Thanh cau mày càng lúc càng chặt, nghĩ tới ngữ điệu và thần sắc kỳ quái của Huyện lệnh ngày đó, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một cái ý niệm.

Tiết Thường thấy thần sắc hắn không giống giả bộ, liền cầm đơn kiện chậm rãi gấp lại, chầm chậm nói:” Này xem như có qua có lại, ngươi tặng ta một bức tranh, ta đưa ngươi một tấm đơn kiện. Trần Huyện lệnh đã từng cầm tù ngươi, ta đây coi như là cho ngươi một cái công đạo về việc này”.

Khóe miệng Du Thanh khó phát giác mà co rút: Đây vốn là chức trách của người làm quan, sao nghe qua lại trở thành ân tình thế này.

Chú thích:

(*) Ngự trạng: Cáo trạng lên vua.

(*) Trướng màn: Rèm giường.

P/S : Bó tay, anh Thường chơi khôn quá ! ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.