Thoại Hồ

Chương 39: Chương 39: Khó Chịu




CHƯƠNG 39: KHÓ CHỊU

“A Thanh?” Bạch Lê bị động tĩnh của hắn làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng đứng lên:” Ngươi làm sao vậy?”

Du Thanh nhìn đôi mắt mê mê hoặc hoặc của hắn, lại không giấu được sự lo lắng, trong lòng vừa trướng vừa đau, một tay ôm sát hắn lại, từ từ nhắm hai mắt, chân mày nhíu chặt:” Tên ngốc…. Sao ngươi lại ngốc như vậy….”

Bạch Lê bị hắn ôm chặt đến muốn thở không nổi,nhưng lòng lại tràn đầy vui mừng, gian nan mà tại trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai bên thái dương của hắn đều là mồ hôi, hoảng sợ, vội vàng cố hết sức tránh ra khỏi ngực hắn, quỳ bên cạnh nâng tay áo lên lau mồ hôi cho hắn, khẩn trương hỏi:”A Thanh, ngươi làm sao vậy? Như thế nào lại ra nhiều mồ hôi thế này?”

Du Thanh yên lặng nhìn hắn, lời nói như bị nghẹn trong yết hầu, đưa tay sờ lên gò má hắn, nhẹ nhàng ve vuốt, lại nâng hai tay ôm lấy mặt hắn, thấy hắn mê mang mà nhìn mình, trong lòng quả thực như đang rỉ máu, nức nở:” A Lê, ngươi thật là ngốc mà….”

Hắn đã sớm biết y ngốc, đã sớm biết y thủ tại bên mình ngàn năm, cũng hiểu rằng giữa biết và chứng kiến tận mắt là hoàn toàn khác nhau, những điều vừa rồi căn bản không phải là mộng, mà là hồi ức, trong mộng hắn đã đem một ngàn năm ấy nhìn qua một lần, giống như lập tức được khôi phục lại ký ức, đem đời trước thậm chí những chuyện càng lâu càng xa xăm toàn bộ đều hồi tưởng lại.

Chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, quả thực là như lột da của mình đặt trong nồi chảo một lần lại một lần chiên nấu, chính mình đã thống khổ như thế, vậy Bạch Lê chẳng phải đã muốn thống khổ gấp trăm gấp ngàn lần?

Bạch Lê thấy hốc mắt hắn phiếm hồng, đúng là bộ dáng sắp rơi lệ, sợ tới mức chân tay luống cuống, vội vội vàng vàng ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn, động tác lóng ngóng mà thân thiết:” A Thanh, ngươi có phải gặp ác mộng hay không? Không có việc gì không có việc gì….”.

Khóe mắt Du Thanh nhất thời càng chua xót, ôm chặt hắn thở sâu, qua thật lâu mới mở miệng, thấp giọng thì thào:” May mắn….May mắn…. Thật sự là ông trời có mắt….”

Bạch Lê thấy hắn dường như đã khôi phục lại bình thường, lúc này mới ngừng động tác trong tay, mê mang nhìn hắn hỏi:” A Thanh, ngươi đến tột cùng là gặp giấc mộng gì? Như thế nào lại bị dọa thành như vậy?”

Du Thanh cưỡng ép chính mình đem cảm xúc bình phục lại, cọ cọ lên hai má hắn, thấp giọng nói:” Mơ thấy ta mất đi ngươi….”

Bạch Lê nghe xong cười rộ lên:” Ngươi ngốc nha! Ta không phải là ở chỗ này sao?” Nói xong lại bởi vì hắn khẩn trương với mình như thế mà cao hứng, hai tay càng ôm chặt hắn hơn.

Du Thanh vẫn đau lòng như cũ, nếu như bọn họ không có cơ hội một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, vậy thì Bạch Lê cũng sẽ giống như hắn mà tiến vào luân hồi, hai người chỉ sợ rằng vĩnh viễn đều không có cơ hội gặp lại lần nữa, nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy sâu trong lòng mình ứa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn thực sự cảm tạ ông trời đã ban ơn, hết thảy lại trở về điểm ban đầu, hắn còn có cơ hội bù lại. Nhưng nợ trái trả lại trong kiếp này, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đủ.

Hắn không định trả nợ, chỉ muốn hảo hảo đau tiếc Bạch Lê, làm cho hắn từ nay về sau sẽ không lại vì mình mà hao tổn tinh thần, mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ. Về phần nợ trái, thiếu mới tốt, dây dưa cho đến chết, kiếp sau …sau nữa….

Bạch Lê gối lên đầu vai hắn, cảm thấy cánh tay hắn thập phần hữu lực, trong lòng từ từ yên ổn xuống dưới, trong mắt dần dần có ý cười, ngáp một cái, lần thứ hai thấy buồn ngủ, theo bản năng hôn thân lên cổ hắn, thầm thầm thì thì mà gọi tên hắn:” A Thanh…”

Du Thanh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng kéo tấm chăn bị trượt xuống bọc hắn lại, sợ hắn bị cảm lạnh, tại trên người hắn vỗ vỗ, ôn nhu nói:” Nằm xuống tiếp tục ngủ đi, được không?”.

“Ân” Bạch Lê dán tại cổ hắn gật gật đầu, lại nửa ngày bất động, mí mắt đã muốn mở không ra.

Du Thanh nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống, dịch tốt góc chăn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, nằm bên cạnh yên lặng nhìn gương mặt ngủ say của hắn, không có cách nào tưởng tượng được trước kia khi chỉ có một người, đến tột cùng thì hắn đã có bao nhiêu đêm không ngủ.

Bạch Lê cảm giác được xúc cảm trên gương mặt, khóe miệng cong cong, theo bản năng nhích lại gần hắn.

Du Thanh liền như vậy mà nhìn hắn, một đêm chưa ngủ, mãi cho đến hừng đông.

Những ngày sau, vẫn như trước mà trôi qua đơn giản ấm áp, Du Thanh đã nhớ lại rất nhiều việc, dĩ nhiên là biết tại sao Bạch Lê vẫn luôn sợ hãi mất đi mình như vậy, nhịn không được đau lòng càng sâu, trìu mến càng sâu.

Cả đời này, có một số việc bởi vì Bạch Lê xuất hiện mà có khác biệt so với dĩ vãng, nhưng cũng không hoàn toàn bất đồng, hắn không biết đến cuối cùng chính mình có thể như cũ mà đỗ Trạng nguyên hay không, cũng không biết vị Hoàng đế kia có thể giống như trước mà chỉ hôn Công chúa cho mình hay không.

Nếu thật sự là như thế, hắn mặc dù có đầu rơi xuống đất thì nhất định cũng không có khả năng đáp ứng. Trước kia khi chưa có Bạch Lê, tuy rằng hắn đã từng cự tuyệt nhưng chung quy là cũng tiếp nhận đạo thánh chỉ kia, đó là bởi vì hắn và nữ tử đã định thân cũng chưa từng gặp mặt qua, vốn là cũng không có tình cảm gì đáng nói, không cần phải ôm quyết tâm phải chết mà chống lại hoàng quyền.

Mà hiện giờ hắn đã có Bạch Lê, dù cho hắn không biết gút mắt mấy đời trước thì cũng không có khả năng y theo ý tứ của Hoàng đế. Tinh tế nghĩ đến, kỳ thật hắn sớm đã đem Bạch Lê đặt ở trong lòng, một đường vất vả lên kinh này, yêu thích đối với hắn càng ngày càng sâu, có thể nào lại buông tha hắn mà thành thân với người khác?

Hắn không hy vọng Bạch Lê suốt ngày lo lắng hãi hùng, liền tìm cơ hội nói với hắn:” A Lê, nếu ta thi không đỗ, chúng ta liền quay về Yên sơn trải qua những ngày tiêu dao. Nếu là thi đỗ, làm quan, ta liền cùng ngươi bái đường thành thân, xuất song nhập đối (*):” Ngươi có thể tin ta không?”

Bạch Lê chưa từng nghe hắn nói chuyện một cách nghiêm túc như thế, khiến cho có chút sững sờ, lập tức cười lên, tại trên môi hắn hôn thân:” Ta đương nhiên tin ngươi!”

“ Ta cũng biết ngươi tin ta ” Du Thanh cười nhìn hắn:” Chính là ngươi lại sợ rằng trời có gió mưa thất thường, đây là kinh thành, chúng ta không quyền không thế, hơi chút vô ý liền gặp đường rẽ”.

Bạch Lê bị hắn nói có chút chột dạ, lại không phục mà hừ hừ: Ngươi không quyền không thế, ta lại có thể! Ta mới không sợ!

Du Thanh sờ sờ đầu hắn, cười nói:” Mặc dù là Hoàng đế tứ hôn cho ta, ta cũng sẽ không đáp ứng, mặc kệ nàng là công chúa hay quận chúa, cho dù lấy đao đặt lên cổ ta thì cũng vĩnh viễn không có quan hệ với ta”.

Bạch Lê dĩ nhiên là không thể để cho người ta lấy đao đặt lên cổ của hắn, càng luyến tiếc hắn chịu chút đau đớn nào, bất quá hắn tự tin có bản lĩnh bảo vệ hắn chu toàn, đối với chuyện Công chúa này cũng không để ý lắm, hơn nữa đã sớm xác định tâm ý của Du Thanh đối với mình, chuyện như vậy dĩ nhiên là không để ở trong lòng.

Du Thanh thấy hắn gật đầu, biết hắn nghe vào lời của mình, liền yên lòng, ôm hắn hôn thân, ôn nhu nói:” Bé ngốc “.

Lần đầu khi Bạch Lê nghe hắn gọi như vậy thì còn muốn sửa lại cho đúng, hiện giờ nghe tới, chỉ cảm thấy xưng hô này thân mật khôn cùng, trong lòng cao hứng, liền ôm cổ hắn liếm liếm lên môi hắn, lập tức bắt đầu cùng hắn hôn môi.

Du Thanh ôm thắt lưng, biết thắt lưng hắn nhìn như rắn chắc, kì thực lại mềm dẻo hữu lực, nhịn không được trong lòng rung động không thôi, càng hôn càng động tình.

Lúc này đã gần đến nữa đêm, bốn phía cực kỳ an tĩnh, tiếng thở dốc của hai người có vẻ càng thêm rõ ràng, càng thêm trêu chọc tiếng lòng của nhau. Bạch Lê nghe hô hấp hắn từ từ ồ ồ lên, chỉ cảm thấy trong tim đập bình bịch đến lợi hại, ngay cả trong tai đều ù ù lên, buông môi hắn ra, si mê nhìn hắn, tiếng nói khàn khàn mang theo vài phần ý tứ làm nũng:” A Thanh, chúng ta động phòng được không?”

“ Hảo “ cổ họng Du Thanh thắt chặt, không cần suy nghĩ liền đáp ứng, trực tiếp ôm hắn lên giường, cúi đầu xuống cổ hắn mà hôn môi. Lúc trước hắn là không muốn ủy khuất Bạch Lê, nghĩ đợi cho hết thảy yên ổn xong rồi lại nói, hiện tại đã nhớ tới chuyện như vậy, trong tâm đã buông tha cho tính toán ban đầu, chuyện gì cũng muốn chìu theo ý hắn.

Bạch Lê bị hắn hôn môi một trận, đầu óc sớm đã choáng váng, lại cho hắn liếm mút lên cần cổ một hơi, nhất thời liền muốn bay bổng, vừa thỏa mãn vừa khát khô cổ, hé môi nhẹ suyễn không ngừng.

Du Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thật sâu, hô hấp nặng nề, thần sắc mê ly của hắn khiến cho trong lòng kích động một trận, dã thú trong cơ thể ẩn ẩn có xu thế phá tan nhà giam, lại sợ làm hắn bị thương, cưỡng ép mình phóng nhẹ động tác lại, nhíu mày ẩn nhẫn tại trên môi, trên cằm hắn nhẹ nhàng ma sát, nhiệt khí trong miệng thở ra kích thích thân mình người nằm dưới bắt đầu trở nên run rẩy.

Hai gò má Bạch Lê ửng hồng, hơi nước tràn ngập trong con ngươi nửa mở, khàn khàn phát ra một tiếng than nhẹ cực khẽ, thở hỗn hển gọi tên hắn:” A Thanh… A Thanh…”

Hô hấp Du Thanh trầm xuống, nháy mắt không khống chế được, không thể khôi phục sự ôn nhu, đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn vội vàng mà khuấy đảo, nằm ở trên người hắn, động tác hai tay mất kiểm soát, nghe hô hấp hắn càng phát ra dồn dập, dục vọng cơ hồ đạt đến đỉnh điểm, hai ba cái liền xé mở toàn bộ xiêm y hắn ra, lại dời môi lưỡi đi, trong lơ đãng càng tăng thêm liếm mút cùng gặm cắn.

“Ân….” Bạch Lê bị đau kêu ra tiếng, rồi lại dị thường thỏa mãn, hai tay hai chân quấn chặt lấy người hắn, cả người đều đeo trên người hắn, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Du Thanh liếm hôn chung quanh người hắn, hai tay nắm cả thắt lưng hắn, tại bên hông mềm dẻo của hắn mà vuốt ve, vuốt đến nỗi làm cho hắn quấn lấy mình càng chặt, lòng bàn tay nóng bỏng dao động trước ngực và sau lưng hắn, trong lơ đãng đụng tới ấn ký hoa mai sau lưng hắn, một trận nóng rát ập tới, mi tâm đột nhiên không hề đoán trước mà cảm thấy bị bỏng.

Bạch Lê cảm giác động tác trong tay hắn chợt ngưng trệ, nghi hoặc mà mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi:” A Thanh, làm sao vậy?”

Du Thanh sớm đã buông tay ra nhưng mi tâm vẫn thấy đau, đau đến hắn có chút khó có thể chịu đựng, trong đầu cũng thập phần mê muội.

Bạch Lê nhìn sắc mặt hắn có chút trắng bệch, nhất thời sợ tới mức không nhẹ, đưa tay sờ trán hắn, khẩn trương nhìn hắn:” Có phải là bởi vì ấn ký hoa mai của ta hay không?”

Du Thanh nhíu mày lại chờ một lúc lâu, cong khóe môi cười lắc đầu:” Không có việc gì, đừng lo lắng” Nói xong cúi đầu hôn thân lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn, đồng thời lòng bàn tay lướt qua ngực hắn, kích thích hắn lần thứ hai run rẩy lên.

Lúc này Du Thanh chú ý không chạm vào ấn ký kia của hắn, nhưng bên chóp mũi hương mai dần dần bắt đầu nồng đậm lên, cảm giác bỏng rát nơi mi tâm nửa ngày cũng chưa tan đi, đầu càng phát ra mê muội, nhịn không được lần thứ hai dừng lại động tác, kêu lên một tiếng đau đớn chống tay tại trên giường.

Bạch Lê hoàn toàn thanh tỉnh, bị phản ứng này của hắn làm sợ tới mức hết hồn:” A Thanh, ngươi mau nằm xuống!” Nói xong liền đưa tay đẩy hắn, đặt hắn lên trên giường, xốc chăn chuẩn bị xuống giường.

Du Thanh vội vàng kéo tay hắn, đem hắn ôm sát vào trong ngực, chỉ cảm thấy đầu càng mê mang, hít sâu một hơi nói:” Ngươi hãy nghĩ lại xem, ấn ký này tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tựa hồ ta vừa tới gần thì thân thể sẽ thấy khó chịu. Thật là cổ quái…”

Bạch Lê chưa thấy qua bộ dáng suy yếu này của hắn, trong lòng nóng như lửa đốt thì làm gì có thể cẩn thận tự hỏi, lo lắng mà vuốt ve mặt hắn:” A Thanh, ngươi thấy khó chịu chỗ nào? Ta tìm thầy thuốc lại đây xem cho ngươi một chút!”

Du Thanh trấn an mà vỗ vỗ lên lưng hắn, cười nói:” Đừng hoảng hốt, cũng không đáng ngại, hiện tại đã muốn đỡ hơn rồi. Nếu là có liên quan đến ấn ký này thì thầy thuốc đến đến đây cũng vô dụng”.

Bạch Lê nhìn sắc mặt hắn từ từ dịu đi, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cả giận mà chắp tay ra sau gãi gãi lên ấn ký, cắn môi cố gắng suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không rõ ràng, cau mày nói:” Ta còn phải nghĩ chút!”.

Du Thanh đau lòng mà kéo tay hắn lại:” Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, ngươi xem, hiện tại ta đã muốn khá hơn rất nhiều, tổng sẽ có biện pháp giải quyết”.

Bạch Lê kinh ngạc mà nhìn hắn, khóe mắt bắt đầu ướt át, chui vào ngực hắn hung hăng cọ cọ:” A Thanh, có phải là mỗi lần khi ta tới gần ngươi thì ngươi liền khó chịu?”

“ Không phải “ Du Thanh đem hắn ôm chặt:” Đừng có đoán mò, chỉ là không cẩn thận chạm vào hoa mai này mới bị như thế”.

“A…” Bạch Lê gật gật đầu, giương mắt nhìn hắn:” Chúng ta đây về sau có phải sẽ không thể động phòng được hay không?”

Du Thanh thấy hắn dùng đôi mắt trông mong mà nhìn mình, biết hắn vì sao lại cố chấp với chuyện đồng phòng như thế, trong lòng chua xót, cười nói:” Ta đây chẳng phải là rất vô dụng? Không có việc gì, tóm lại sẽ có biện pháp”.

Bạch Lê nghe thanh âm hắn trầm ổn, cảm thụ lực đạo trên cánh tay hắn, cảm thấy an tâm một chút, gật gật đầu:” Ân”.

 

 Chú thích:

(*) Xuât song nhập đối: ra vào có đôi.

P/S: Động phòng….. hụt ~ ~ ~    =.=”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.