Thoại Hồ

Chương 9: Chương 9: Mắc Mưa




CHƯƠNG 9: MẮC MƯA

Du Thanh cúi đầu xem một bao lớn trước mặt hắn, lần thứ hai thở dài:” Sớm biết ngươi muốn lấy thân che chở, nên đem bức tranh giấu trong ngực, lấy quần áo che bên ngoài, hiện tại khen ngược, nhét một khối lớn như vậy”.

Bạch Lê suy nghĩ, nhất thời sắc mặt có chút thẹn thùng:” Quên…”

“ Ai… Ta cũng không suy xét chu toàn”. Du Thanh đem hắn ôm sát một chút, thấy mặt hắn toàn là tóc cùng nước mưa, nâng lên tay áo xoa xoa cho hắn.

Bạch Lê sửng sốt, nâng mặt lên ánh mắt không chớp mà nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Du Thanh đem mặt hắn lau xong, lại thuận tay lau những giọt mưa trên cổ hắn:” Ngươi nhìn ngươi xem, quần áo đều ướt hết rồi, có lạnh hay không?”.

Bạch Lê nghe hắn nói xong bất giác rùng mình một cái, cắn răng lắc đầu hướng hắn giơ lên nụ cười sáng lạn:” Không lạnh”.

Du Thanh thấy bên kia cổ hắn vẫn bị mưa tạt vào, mới lau xong lại bị xối ướt, liền cúi đầu đem ngoại sam của mình cởi bỏ, từ phía trước đem hắn bao lại.

Bạch Lê tránh thoát hắn:” Không cần! Chính ngươi mặc!”

Du Thanh không nói hai lời lại đem hắn kéo qua, lấy quần áo đem hắn bọc kín, cổ áo bên kia cũng kéo kỹ, thấp giọng nói:” Một bức tranh mà thôi, người liều mạng như vậy làm gì?”.

“ Ta thích!” Bạch Lê phản bác một  câu, bất quá không giãy dụa nữa, tùy ý hắn đem chính mình bọc lại kỹ lưỡng, một lần nữa ôm lấy, tâm tình vui sướng tán loạn ở trong lòng, nhìn không được cười lên.

Du Thanh quay đầu hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, lại nhìn sang sắc trời xa xa, đánh giá trận mưa này sợ rằng nhất thời cũng chưa tạnh, gần đây lại không có chỗ nào tránh mưa, đành phải nhẫn nại chờ mưa nhỏ một chút rồi nói.

Cũng may trận mưa to này chỉ nhờ vào một đụn mây, chờ đụn mây kia đi qua, mưa lại khôi phục thành bộ dáng rơi tí tách, lá cây trên đỉnh đầu hai người coi như tươi tốt, bất quá dù sao cũng đứng đây không ít thời gian, đều có chút lạnh, chờ thế mưa nhỏ dần, xoa xoa mặt rồi lại tiếp tục chạy đi.

Toàn thân Bạch Lê bị bọc quá chặt chẽ, vẫn là không chế được mà răng nanh run lên, hai người đành phải men theo cây nhỏ ven đường mà đi. Những cây này mặc dù không được tươi tốt như cái cây lúc trước, nhưng tốt xấu gì cũng cản được một ít mưa.

Đi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy thôn, hai người cùng lúc thở phào một hơi. Khi Du Thanh quay đầu chuẩn bị nói chuyện thì một trận gió thổi đến, còn chưa kịp che trước người Bạch Lê, dư quang liếc đến trên đầu thấy một nhánh cây sắp gãy, theo thanh âm “Răng rắc” vừa vang lên liền mãnh liệt nện xuống.

Bạch Lê tại giây phút đó cũng đã phát hiệnn nhưng trong lúc khẩn cấp mà hai tay của hắn vẫn còn bị khóa lại trong quần áo, trong lòng quýnh lên liền dùng bả vai chắn cho Du Thanh.

Tại thời điểm đó Du Thanh nhìn đến nhánh cây nhất thời thay đổi sắc mặt, dưới tình thế cấp bách không kịp mở miệng liền nhanh chóng vươn tay kéo hắn, kéo hắn sang bên cạnh.

Hai người một kẻ đẩy một người kéo, lực đạo cũng có chút rối loạn, ngược lại cuối cùng tránh thoát được nhánh cây, lại bởi vì Bạch Lê trượt chân lao thẳng đến Du Thanh, hai người liền đụng thành một đoàn.

Lòng bàn tay Du Thanh dường như chống trúng cục đá, đau đến nỗi “Tê” một hơi, lập tức khẩn trương mà nhìn ngã vào trên người Bạch Lê:” Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao!” Bạch Lê nhanh chóng từ trên người hắn đứng lên, định kéo hắn nhưng ngặt nỗi cánh tay đang bị bao lấy, tại trong quần áo rút ra một lúc lâu, bên kia Du Thanh đã muốn tự mình đứng lên.

Bạch Lê khẩn trương mà đi qua:” Ngươi vừa rồi làm sao vậy? Có chỗ vào bị thương không?”

Du Thanh vươn tay trái ra nhìn nhìn, thấy trong lòng bàn tay bị đâm cho một lỗ, nhìn cục đá trên mặt đất, cười cười:” Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi”.

Bạch Lê vừa nghe nhất thời sốt ruột, thật vất vả lôi một bàn tay từ trong quần áo ra, một tay kéo tay hắn qua, cũng không quản trên đó dính nhiều hay ít nước mưa cùng bùn đất, vùi đầu ngay tại miệng vết thương trên tay hắn mà liếm lên.

Bạch Lê dù sao cũng là hồ ly, chỗ nào bị thương liền lấy đầu lưỡi liếm vài cái, đó là bản năng, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, động tác này làm đến thực tự nhiên.

Du Thanh vừa định mở miệng nói “Bẩn”, bị hắn mãnh liệt liếm một cái, trong miệng nhất thời không thốt nên được lời nào, đáy lòng lại ẩn ẩn hiện lên một tia run rẩy, không hiểu vì sao mà thấy hô hấp có chút khó khăn.

Bạch Lê đem miệng vết thương liếm đến khô ráo, thật dài mà thở ra một hơi, nâng mặt hướng hắn cười rộ lên:” Được rồi!” Nói xong lại đem tay thu hồi, một lần nữa ôm ở ngực.

Du Thanh giật mình sững sờ một lát cuối cùng mới lấy lại tinh thần, lần thứ hai bất đắc dĩ:” Ngươi ngốc a? Trên tay đều là bùn”.

“Không có việc gì a, bùn lại không bẩn. Đi nhanh đi, về đến nhà lại lấy miếng vải sạch sẽ băng lại”.

Du Thanh một lần nữa lấy quần áo bọc hắn lại cẩn thận:” Hảo”.

Đến nhà, Bạch Lê trước tiên cởi bỏ y phục trên người, lấy bức họa trong bọc ra, thật cẩn thận mà chậm rãi mở ra, ánh mắt không nháy mà nhìn chằm chằm, cuối cùng thấy hai đầu tranh cuộn bị ướt một chút, nước lan đến hai bên bức tranh, ở giữa lại không bị ướt, vừa mừng vừa sợ, lấy một hơi dài mà ở trên mặt tranh thổi thổi, chuẩn bị chờ trời trong thì đem ra phơi nắng.

Du Thanh tại phòng bếp đun nước ấm, bưng hai chén nước đường đỏ lại đây, quay đầu thì thấy quần áo hắn giải khai lộ ra một mảng lớn da thịt, đang đứng ở đằng kia nhìn tranh ngây ngô cười, hô hấp ngừng một chút, lần thứ hai cảm thấy đau đầu:” Nhanh uống chút nước đường làm ấm thân mình”.

“Úc!” Bạch Lê vui tươi hớn hở mà tiếp nhận bát.

Du Thanh nhanh chóng cầm một chiếc khăn sạch sẽ đưa cho hắn:” Uống xong rồi nhanh chóng lau mình, ta đi đun nước ấm cho ngươi”.

Bạch Lê tiếp nhận khăn một tay kéo lại hắn:” A Thanh sao ngươi không uống?”

“ Lát nữa ta uống”.

Bạch Lê lần thứ hai đem hắn kéo lại, đem một bát khác đưa tới trước mặt hắn”” Ngươi uống trước! Uống rồi ta băng bó vết thương cho ngươi”.

Du Thanh bất đấc dĩ, đành phải tiếp nhận rồi nhanh chóng uống, uống xong vừa muốn xoay người lại bị Bạch Lê giữ chặt:” A Thanh cho ta nhìn miệng vết thương của ngươi”.

Du Thanh sợ hắn bị cảm lạnh, đành phải lấy khăn trước tiên lau ngực cho hắn, lúc này mới đem tay trái đưa đến trước mặt hắn. Một cái đưa này, hai người đều ngây ngẩn cả người.

“A?” Bạch Lê trừng lớn mắt nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của hắn:” Ta nhớ lầm?”.

Mắt Du Thanh cũng choáng váng, vội vàng mở ra tay phải, tay phải cũng là sạch sẽ, không khỏi lần thứ hai sửng sốt:” Như thế nào không thấy miệng vết thương?”

“Ta nhớ rõ là tay trái, cho dù nhớ lầm, làm sao hai tay có thể không có đâu?”

Bạch Lê thì thầm vẻ mặt nghi hoặc mà cầm lấy tay hắn lật qua lật lại nhìn. Nhìn trong chốc lát đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang: Chẳng lẽ là bởi vì được ta liếm qua?

Không đúng! Không có khả năng! Cho dù là vết thương trên người của chính mình, liếm qua cũng phải mười ngày tám ngày mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn đâu, làm sao có thể chí một canh giờ đã tốt rồi?

Du Thanh cũng nhìn bàn tay mình sửng sốt nửa ngày, vừa nhấc đầu thì thấy Bạch Lê đang nhíu mày lâm trầm tư, vẫn luôn nghĩ hắn ngốc, ngược lại bộ dáng này của hắn cho tới giờ cũng chưa thấy qua, nhịn không được có chút buồn cười, vội vàng đem tay lấy ra:” Tốt lắm, mặc kệ đi, không có vết thương là chuyện tốt. Ta đi đun nước, ngươi nhanh chút lấy quần áo sạch sẽ ra, lát nữa lau người rồi thay”.

Bạch Lê gãi đầu, nghĩ không ra là có nguyên cớ gì, liền không suy nghĩ nữa, gật gật đầu:”A!”

 

P/S: Mọi người đoán xem Du Thanh là ai? ^__^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.