Thoại Hồ

Chương 42: Chương 42: Ngất




CHƯƠNG 42: NGẤT

 

Du Thanh ở trong hào xá đơn sơ này đủ chín ngày, Bạch Lê trừ bỏ một ngày ba bữa sẽ trở ra ngoài, hầu hết thời gian còn lại đều canh giữ ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời, thấy hắn mệt sẽ xoa bóp thái dương cho hắn, xoa bóp lưng, hoặc truyền một ít linh lực giúp cho cả người hắn được thư sướng hơn.

Kỳ thật khi hắn ẩn thân mà làm mấy động tác này thì người phàm cũng sẽ không phát hiện, nhưng Du Thanh vẫn cảm giác được, muốn mở miệng kêu hắn nghỉ ngơi, nhưng lại bởi vì trong trường thi cực kỳ an tĩnh, sợ kinh động đến giám khảo, hai lần ba lượt nhịn xuống.

Bạch Lê không cần động não suy nghĩ viết văn, cũng không cần vẫn luôn ngồi tại nơi chỉ có một thước vuông này, dĩ nhiên sẽ không thấy mệt, ngẫu nhiên nhàm chán đến cực điểm thì canh lúc giám khảo gõ cửa xem xét liền vọt tới trước mặt người nọ mà làm mặt ngáo ộp.

Du Thanh ngay cả những động tác nghịch ngợm nho nhỏ đó của hắn đều có thể cảm ứng được, buồn cười rất nhiều nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên dù có suy nghĩ như thế nào thì cũng chẳng tìm ra được cái gì.

Vào đêm, Bạch Lê cũng không quay về, thấy Du Thanh nghỉ ngơi mà tay chân gò bó, đối với lão Hoàng đế không biết phải mắng bao nhiêu lần mới hết giận, mắng xong rồi cũng không có biện pháp gì hay hơn, đau lòng mà sờ sờ lên mặt hắn, dựa vào lưng hắn cùng ngủ với hắn.

Hào xá nhỏ hẹp chật chội, một ít thí sinh thân thể yếu đuối vì không cầm cự nổi mà hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn có một người khác chưa thi xong mà đã muốn điên điên khùng khùng, ăn nói mê sảng, bị người ta bỏ lên cáng nâng ra ngoài, Bạch Lê nhìn thấy mà kinh hồn tảng đảm, rất là lo lắng cho Du Thanh, thường thường sẽ truyền cho hắn một ít linh lực.

Thân mình xương cốt Du Thanh nguyên bản đã cường tráng, đối với cuộc thi lại chỉ cần sự tận tâm, cũng không có nhiều ít áp lực, hơn nữa có Bạch Lê bên cạnh nên tâm tình rất sung sướng, thậm chí trong lúc bất tri bất giác lại được hắn truyền cho một ít linh lực, ba tràng thi này với hắn mà nói thì thật sự là thoải mái vô cùng.

Một trong ba tràng thi chấm dứt, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở phào một hơi, Bạch Lê trước tiên chạy trở về, đem đệm chăn trong phòng ra phơi nắng cho tốt, vui rạo rực mà cùng với những thư đồng khác chạy tới trước cửa trường thi chờ.

Du Thanh đi ra liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ dáng kiễng chân nhón gót của hắn, dù sao thì cũng đã vài ngày chưa thấy hắn, trong lòng nhớ đến khẩn thiết, kéo tay hắn đặt trong tay áo mà nắm một lát mới buông ra, ôn nhu nói:” Đã nhiều ngày rồi ăn ở có được không?”

Bạch Lê cười tủm tỉm gật đầu:” Thực tốt, ăn ngon ngủ ngon!”

Du Thanh cười nhìn hắn nhưng cũng không nói ra, tại trên đầu hắn sờ sờ liền dẫn hắn trở về.

Bạch Lê sớm đã đun tốt nước ấm, chuẩn bị tốt xiêm y sạch sẽ, sau một hồi liền đi tới đóng cửa lại, ôm lấy hắn cọ cọ:” A Thanh, ta đổ nước cho ngươi tắm rửa!”

Du Thanh thấy hắn biết săn sóc, trong lòng vui vẻ nhưng cũng thập phần đau lòng, ấn hắn ngồi xuống băng ghế:” Ta tự làm được, ngươi ở bên ta là tốt rồi”.

Bạch Lê không muốn cô đơn ngồi ở bên cạnh, ôm hắn làm nũng:” Ta đây giúp ngươi cởi y phục”.

Du Thanh cười nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu nhưng không có đáp ứng.

Bạch Lê không thuận theo mà không buông tha:” Ta đây chà lưng cho ngươi!”

Du Thanh bất đắc dĩ, cảm thấy chà lưng thì quá mệt mỏi, đành phải thỏa hiệp nói:” Ngươi cởi y phục giúp ta tốt lắm”.

“ Không!” Bạch Lê lập tức tìm được phương hướng để chấp nhất:” Ta chà lưng cho ngươi!”

Du Thanh tranh không lại hắn, đành phải theo ý hắn:” Hảo, vậy ngươi chà lưng cho ta”.

Bạch Lê nhất thời vui sướng, cười đến nỗi ánh mắt đều nheo lại, vội vàng hưng phấn mà kéo hắn tới bên cạnh thùng gỗ.

Du Thanh mấy ngày nay là ở trường thi mà vượt qua, dĩ nhiên không có điều kiện mỗi ngày tắm rửa, cũng may thời tiết hiện nay mới chớm ấm còn lạnh, ở vậy vài ngày cũng không có vấn đề gì lớn, bất quá khi ngâm mình vào trong nước thì liền cảm giác sự mệt nhọc dâng lên rõ ràng, tựa vào vách thùng tắm, cảm thấy gân cốt, huyết mạch toàn thân đều theo nước ấm mà nở ra, nhịn không được nhắm mắt lại thả lỏng toàn thân.

Bạch Lê ghé vào mép thùng tắm nhìn hắn, nhịn không được vươn người qua hôn thân lên môi hắn. Du Thanh vội vàng đưa tay sờ lên mặt hắn, đáp lại hắn, vẫn hôn cho đến khi hắn nhẹ suyễn mới buông hắn ra, mở mắt ra ôn nhu nhìn hắn:” Bé ngốc”.

Bạch Lê cười rộ lên, gối lên cánh tay, nghiêng đầu không ngừng theo dõi hắn, chan chứa trong con ngươi đen láy linh động kia đều là sự yêu thích đối với hắn.

Du Thanh bắt lấy tay phải hắn, thở dài:” Có thể được bên ngươi như thế, thật không biết là ta đã tu luyện được mấy đời phúc khí”.

Bạch Lê cười hì hì đem ghế kéo đến phía sau hắn, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, dán vào mặt hắn:” A Thanh thích ta là phúc khí của ta!”

Trong lòng Du Thanh dâng lên một trận chua xót, nhắm mắt lại, chung quy vẫn là nhịn không được, xoay người nâng gáy hắn lên lần thứ hai hôn môi.

Hai người đều nhớ nhau đến quay quắt, càng hôn càng vô cùng sâu sắc, cuối cùng Du Thanh vẫn là không chịu nổi sự đau nhức từ mi tâm lan truyền đến tứ chi, không thể không buông hắn ra.

Bạch Lê thở hổn hển nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sương mù, cười cười đem tất cả những mất mát trong nháy mắt kia giấu sâu vào con ngươi đen láy:” A Thanh, ngươi xoay qua chỗ khác, ta chà chà bên hông cho ngươi”.

Du Thanh như thế nào lại không nhìn ra tâm tình của hắn, đau lòng mà nhìn hắn một cái, theo lời xoay qua.

Nước đựng trong thùng gỗ được giữ ấm cực kỳ, bốn phía nơi nơi tràn ngập sương mù trắng xóa, nửa ngày cũng không tiêu tan.

Trong màn sương mù Bạch Lê trợn to mắt nhìn sau lưng Du Thanh, mỗi một lần đều chà xát với độ mạnh vừa phải, chà xát xong thì vốc nước tưới lên lưng hắn, đưa tay lên sờ, động tác mềm nhẹ, cảm xúc nhẵn nhụi.

Tâm tư Bạch Lê kỳ thực cực kỳ đơn thuần, đối với thân mình Du Thanh thì cũng không có nhiều tưởng tượng về mặt khác, chỉ là đơn thuần yêu thích, muốn động phòng cũng là vì muốn trở nên càng thêm thân mật hơn với hắn, tất cả dục niệm của hắn đều là bị Du Thanh dẫn tới, một cái hôn môi hoặc là một lần vuốt ve đều khiến hắn sợ run.

Hắn thích Du Thanh, cho nên thích thân mình Du Thanh, quá trình thay hắn chà lưng cực kỳ an tĩnh, mỗi động tác đều có thể truyền đạt tất cả những ái mộ cùng tình nghĩa của hắn.

Du Thanh đã nhìn thật thấu hắn, biết hắn khổ sở trong lòng, chính mình làm sao lại không nếm qua như vậy, nghĩ đến hiện giờ phản ứng đối với ấn ký hoa mai này càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng lại càng nghi hoặc, không khỏi đoán, có phải rằng khi đau đến mức tận cùng rồi thì ngược lại sẽ không đau nữa? Chỉ là không biết phải như thế nào mới có thể phá phủ trầm chu (*).

Du Thanh yên lặng thở dài, cúi đầu nhìn ảnh ngược của mình trong nước, mặt nước lượn lờ một tầng sương trắng mỏng manh, sương mù lưu động khiến cho ảnh ngược khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ.

Du Thanh vừa chạm tay vào, mặt nước liền bị đẩy ra thành một vòng gợn sóng. Gợn sóng tản ra, mặt nước khôi phục tĩnh lặng, mi tâm của bóng người trong nước tựa hồ có thêm một đồ vật khác, đảo mắt lại bị sương mù che đi.

Du Thanh ngẩn ra, theo bản năng lại tát mặt nước một chút. Gợn sóng lần thứ hai tán đi, lúc này hắn lại thấy rõ ràng, mi tâm của mình có thêm một đồ vật, nhìn hình đạng thế nhưng cùng thứ phía sau lưng Bạch Lê giống nhau như đúc.

Trong lòng Du Thanh cả kinh, vội vàng xoay người nhìn về phía Bạch Lê, Bạch Lê bị động tác đột nhiên chồm tới của hắn dọa một trận hết hồn, lăng lăng nhìn hắn:” A Thanh, ngươi làm sao vậy?”.

Du Thanh thấy thần sắc hắn bình thường, trong lòng kinh ngạc, sợ hắn lo lắng, liền chỉnh lại sắc mặt nói:” Lấy giúp ta cái gương đồng lại đây được không?”

“ Úc!” Bạch Lê cười rộ lên, vội vàng chùi chùi tay lên người, chạy đi lấy gương đồng đưa đến trước mặt hắn, hiếu kỳ hỏi:” A Thanh, ngươi muốn gương đồng để làm cái gì?”

Du Thanh nhìn nhìn vào gương đồng, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất luận sự khác thường nào, giương mắt hỏi:” Ngươi có từng nhìn thấy giữa trán ta có cái gì không/?”

Bạch Lê chồm qua tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, lắc đầu:” Không có, làm sao vậy?”

“ Ta hoa mắt” Du Thanh cười cười, lại trả gương đồng lại cho hắn.

Bạch Lê gật gật đầu, hôn lên trán hắn một cái, đem gương đồng trả về chỗ cũ, lại vội vàng chạy đến ngồi xuống, thử thử nước ấm, cười nói:” Còn có thể ngâm tiếp một lát nữa”.

Du Thanh thấy hắn cười đến sáng lạn như thế, nhịn không được đưa tay sờ lên mặt hắn, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn, không đành lòng thấy hắn vì bất cứ việc gì mà hao tổn tinh thần, liền nói sang chuyện khác:” Qua một chút thời gian nữa liền yết bảng (*), mấy ngày nay dù sao cũng không có chuyện gì, ngươi muốn làm những thứ gì?”

Quả nhiên Bạch Lê liền đem tâm tư chuyển ra ngoài, híp mắt suy nghĩ nửa ngày, vui vẻ nói:” Thời tiết ấm áp, ta nghĩ muốn chơi diều! Trước kia đều là thấy người khác thả, ta cũng muốn chơi!”.

Du Thanh nghĩ tới hắn đã sống cả ngàn năm thế nhưng ngay cả diều cũng chưa từng chơi, trong lòng lại khó chịu, gật đầu cười đáp ứng:” Hảo”.

Một tháng kế tiếp, Du Thanh thay Bạch Lê trước sau làm mười con diều khác nhau, cách vài ngày sẽ đổi cái mới, làm cho hắn chơi đến thập phần tận hứng.

Mỗi ngày Bạch Lê đều mừng rỡ đến nỗi thấy răng không thấy mắt, khiến tâm tình Du Thanh cũng theo đó mà sáng sủa lên không ít, bất quá mỗi lần soi gương vẫn là nhịn không được mà xem xét mi tâm một phen, ngay cả khi bưng chén trà uống nước đều phải chú ý tới động tĩnh trong nước.

Tâm tư hắn vốn nhanh nhẹn, rất nhiều sự tình chỉ cần liên hệ trước sau lại với nhau là liền biết, trên đời này đã có yêu, lại có luân hồi, vậy thì còn có cái gì mà không có khả năng? Chỉ sợ là sự ràng buộc giữa mình và Bạch Lê cũng không chỉ là một ngàn năm kia đi?

Du Thanh nhìn Bạch Lê tô loạn vẽ loạn trên mặt diều, bộ dáng vui vẻ ra mặt, nhịn không được ý cười càng thêm sâu sắc, có chút vui mừng không hiểu mà đến.

Một tháng sau, rốt cục đến ngày yết bảng, toàn bộ kinh thành đều lâm vào sôi trào. Trước cửa thành dán mười tấm bảng cống sĩ giống nhau, phía trước mỗi giấy thông báo đều bị người vây trong ba tầng ngoài ba tầng, xem xong dĩ nhiên là có mấy nhà vui mấy nhà sầu.

Bạch Lê tràn đầy tin tưởng đối với Du Thanh, nhưng vẫn còn muốn đi bon chen một chút, tổng cảm thấy dường như chơi thật khá, Du Thanh đành phải tùy ý hắn.

Tay chân Bạch Lê linh hoạt, lười dùng phép thuật, trực tiếp trái luồn phải lách mà vọt vào, không bao lâu lại bỏ qua một đám người bên trái bên phải mà chen đi ra, đầu đầy mồ hôi chạy đến trước mặt Du Thanh, vui vẻ hô to:” A Thanh! Ngươi xếp hạng nhất!”.

Vừa dứt lời, chung quanh lập tức dẫn tới một vòng ánh mắt hoặc cực kỳ hâm mộ, hoặc ghen tị, hoặc không phục, Bạch Lê càng đắc ý, giống như người đỗ Tiến sĩ chính là bản hân hắn vậy, mi phi sắc vũ, cao hứng hỏi han:” Đệ nhất danh gọi là gì?”

“ Hội Nguyên “ Du Thanh bất đắc dĩ mà cốc nhẹ lên trán hắn, cười mắng:” Mới động liền gào to, mau cùng ta trở về”.

“ Hắc hắc…” Bạch Lê cảm thấy mĩ mãn mà theo hắn thản nhiên rời đi trước sự đỏ mắt của những người khác.

Sau khi thi Hội đã yết bảng, kinh thành lập tức an tĩnh rất nhiều. Người tới dự thi từ các châu, huyện có hơn vạn người, cuối cùng chỉ sàng chọn còn ba trăm người, những người cùng ở chung tại Tiết phủ, cũng có một ít bị trượt bảng, hụt hẫng mà rời đi.

Du Thanh cũng phải mất cả ngày để nhận những lời chúc mừng từ người khác, cuối cùng thì đêm đến cũng có thể đi ngủ, ngồi trước ngọn đèn day day mi tâm rồi cảm khái:” So với cuộc thi còn mệt hơn nhiều”.

Bạch Lê sung sướng dựa vào hắn:” Đương nhiên là mệt nha! Ta nhìn bọn họ không có một kẻ là thành tâm thành ý chúc mừng ngươi, nói chuyện thì một kẻ so với mộ kẻ còn chua hơn, ước gì ngươi thi Đình bị rớt đâu”.

Du Thanh cười, sửa đúng lại cho hắn:” Thi Đình chỉ là xếp hạng thứ bậc thôi, làm sao lại có vụ thi rớt?”

Bạch Lê đối với mấy thứ này đó không hiểu, rồi lại muốn thể hiện, vội vàng sửa miệng:” Ý của ta chính là, bọn họ ước gì ngươi xếp thứ tự không cao!”.

Du Thanh nhịn cười nựng nựng mặt hắn:” Ngươi hỏa nhãn kim tinh, đem bọn họ đều nhìn thấu thấu”.

“ Đương nhiên!” Bạch Lê càng đắc ý, ôm hắn tại ngực hắn cọ cọ:” Ta còn nhìn ra, tên Trương Nguyên Tài cách vách là thành tâm thành ý chúc mừng ngươi!”

“ Ân, hắn là người thành thật, là con mọt sách. Về sau đừng trêu cợt hắn”.

Bạch Lê thấy Trương Nguyên Tài ngốc đến nỗi chơi thật khá, đã từng trộm làm không ít chuyện xấu đùa hắn, đều là một ít việc nhỏ không đáng để ý, nhưng Trương Nguyên Tài kia lại có chút chất phác, đến nay vẫn chưa từng phát giác rằng mình đã thêm việc vui cho người khác.

Bạch Lê nhớ tới những việc này mà  vẫn cứ cảm thấy buồn cười, hướng Du Thanh cười tủm tỉm mà gật đầu:” Úc!”.

Thi Hội qua đi không lâu sẽ tới thi Đình, thời tiết chuyển ấm, Du Thanh và Bạch Lê đều bỏ đi một tầng quần áo mùa đông, nghĩ tới lương tháng của cống sĩ so với cử nhân thì nhiều hơn một ít, sinh hoạt sau này rốt cuộc sẽ không còn túng quẫn như xưa nữa, liền quyết định đi mua thêm hai bộ quần áo mới.

Du Thanh đối với quần áo yêu cầu không cao, bất quá dù sao cũng sắp tham gia thi Đình, cũng không thể thất lễ trước tiền điện, cuối cùng chọn một chiếc trường bào ngắn gọn hào phóng, ít nhất vẫn là mới.

Bất quá lúc hắn thay Bạch Lê chọn lựa thì rõ ràng liền cẩn thận hơn rất nhiều, hy vọng vải dệt mặc vào thoải mái, cũng hy vọng thợ khéo có thể may tinh tế hơn một ít.

Bạch Lê không quan tâm đến việc mặc quần áo gì, nhưng nhìn Du Thanh nghiêm túc thay mình chọn lựa như thế, đã sớm tâm hoa nộ phóng, sau khi trở về liền khẩn cấp thay vô bộ đồ mới, giang hai cánh tay tùy tiện đứng trước mặt hắn xoay một vòng:” Xinh đẹp sao?”

Vấn đề này khi tại cửa hàng hắn đã hỏi không dưới mười lần, Du Thanh cảm thấy buồn cười, vẫn như cũ là hảo tính tình mà gật đầu:” Xinh đẹp!”

Bạch Lê vui vẻ, lập tức bổ nhào vào người hắn, hai tay quặp lại, hai chân vừa nhấc, thực kiên cố mà đeo trên người hắn:” Ta thật vui vẻ!”.

Cổ họng và thắt lưng Du Thanh bị hắn siết quá chặt chẽ, nhưng một chút cũng không cảm thấy cố hết sức, nâng cái mông hắn tại trên môi hắn hôn thân, vừa định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên thấy một trận thiên hoàn địa chuyển.

Du Thanh cảm thấy cả kinh, vội vàng ổn định thân mình, trong chớp mắt lại khôi phục bình thường. Cũng may Bạch Lê đang còn ôm hắn mà cao hứng, chưa từng phát giác sự khác thường chỉ trong tích tắc kia.

Vào đêm, khi Du Thanh rửa mặt thì lần thứ hai nhìn thấy ấn ký giữa mi tâm trong nước, trong lúc nhất thời hô hấp đều thiếu chút nữa ngừng lại, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt nước, thấy ấn ký kia tựa hồ ẩn ẩn lộ ra màu hồng nhạt, giống như phù dung sớm nở tối tàn mà hiện lên rồi lại dần dần biến mất, khiếp sợ đến nỗi nửa ngày cũng không thể phát ra tiếng nào.

Bạch Lê ban ngày đã đi dạo đến cao hứng, lúc này có chút buồn ngủ, vốn là đang ghé vào mép giường nhìn hắn, lúc này mí mắt đã muốn đánh vào nhau.

Du Thanh hướng hắn nhìn nhìn, trong đầu có chút lộn xộn, cũng không biết mình đến tột cùng là nghĩ như thế nào, về biện pháp phá phủ trầm chu, đột nhiên có điểm nghĩ ra, lấy lại bình tĩnh, buông khăn trong tay xuống liền đi đến bên giường.

Bạch Lê nghe được tiếng bước chân nên tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hắn, hướng hắn cười rộ lên.

Du Thanh nâng hắn dậy, không nói hai lời liền hôn lên môi hắn.

Bạch Lê kinh ngạc chớp mắt một cái, kéo theo đó chính là một trận kinh hỉ, ngay sau đó cảm giác Du Thanh bắt đầu cởi quần áo của mình, trong lòng càng trở nên mừng như điên.

Đã thật lâu rồi bọn họ chưa có thân mật qua như thế, Bạch Lê lập tức ôm cổ hắn bắt đầu đáp lại.

Du Thanh càng hôn càng sâu, cảm xúc có chút không khống chế được, ngay cả sự đau đớn nơi mi tâm đều xem nhẹ, nhưng sau này lại thật sự đau đến lợi hại, lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng buông môi hắn ra nói giọng khàn khàn:” A Lê, cho ta nhìn ấn ký sau lưng ngươi đi”.

Bạch Lê nhất thời lo lắng:” Không cần!”

“ Nghe lời, chỉ nhìn một chút thôi”.

Bạch Lê trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, quệt quệt miệng, không tình nguyện mà nằm úp sấp xuống.

Du Thanh kéo quần áo hắn xuống, lộ ra cái lưng trắng nõn, khi nhìn đến ấn ký thì cảm giác thiên hoàn địa chuyển càng phát ra mãnh liệt.

Nhắm mắt lại hoãn hoãn, cúi xuống định hôn một chút, không nghĩ đến khi mới tới gần một ít thì hắn liền kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống giường.

“A Thanh! A Thanh!” Bạch Lê thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng truyền một ít linh lực cho hắn, nhưng phát hiện dù có truyền như thế nào thì hắn cũng không hấp thu vào, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Du Thanh bị hắn lay lay nửa ngày cũng chưa từng tỉnh dậy, hiển nhiên là đã ngất đi rồi.

Bạch Lê sợ tới mức hồn phi phách tán, lấy lại tinh thần, nhảy xuống giường nghiêng ngã lảo đảo mà mở cửa rồi liền xông ra ngoài.

 

***Chú thích:

(*) Phá phủ trầm chu: Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền =>>> Đặt trong hoàn cảnh của truyện thì ý là “biết bao giờ mới phá tan được nghi hoặc này để tìm ra căn nguyên ngọn nguồn đây”.

(*) Yết bảng: Dán bảng thông báo kết quả thi lên tường thành ak ^.+

P/S: Anh làm ẻm xém tè ra quần kìa =]]]

Bài opera O Mio Babbino Caro hay thật! >.+ Cái lúc coi concert của danh ca Bocelli tổ chức tại quảng trường La Mã thì mình bất ngờ phát hiện, trong hàng ghế khán giả có một anh quý tộc người Ý đẹp tuyệt vời. Giống như quý tộc trong tranh vậy, rất cổ điển, rất ý vị * ôi chảy nước miếng*. Để mình đưa linh cho nè, bạn nào thích opera thì vô nghe đi, hay lắm. À còn cái khúc có anh đẹp trai ấy thì ở phút 28 giây thứ 18 nhé! =]]]

http://www.youtube.com/watch?v=4EsNucQyEZw

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.