Thoại Hồ

Chương 55: Chương 55: Tức Giận




CHƯƠNG 55: TỨC GIẬN

 

Hoàng đế phong Trương Nguyên Tài làm Phò mã, sau khi tỉnh lai thì sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra quyết định như thế, nhưng miệng vàng lời ngọc cũng giống như bát nước hắt đi, làm gì có đạo lý thu lại? Kỳ thật nếu làm vị hôn phu, Trương Nguyên Tài so ra cũng không kém Du Thanh, chỉ là đến lúc đối mặt với bảo bối nữ nhi, chỉ sợ sẽ bị một phen đau đầu.

Hoàng đế trong lòng đắn đo chuyện này, trăm mối tơ vò không thể giải được, nhưng trên mặt lại làm bộ đến giống như không có việc gì. Còn khi nhìn về phía Du Thanh, trong lòng quả thực tiếc hận nói không nên lời, lúc trước khi đấu thơ vốn nên hảo hảo tưởng thưởng một phen,  thế nhưng lại chỉ ban cho có mười cái chân gà, hiện giờ kén Phò mã, lại vứt hắn lên chín tầng mây.

Vị Hoàng đế này cực kỳ yêu thương nữ nhi, nhưng lại càng thêm quý trọng nhân tài, nên trong lòng lúc này cũng không phải nghĩ đến việc làm thế nào để an ủi nữ nhi, mà là làm sao trấn an Du Thanh, Du Thanh này trong mắt hắn quả thực có thể so với Tiết Thường năm đó, thích còn không kịp, nỡ lòng nào mà coi nhẹ? Nghĩ vậy, vội vàng quay đầu thì thầm phân phó một phen với người bên cạnh.

Sau nửa canh giờ, yến hội sắp đến hồi kết thúc, có nội thị trong tay nâng ba đạo thánh chỉ tiến đến, tiếng sáo nhạc dừng lại, mọi người ngồi ngay ngắn.

Đối với tam giáp đứng đầu, nhân ngày yết bảng, theo truyền thống các đời lịch đại, sau khi xướng danh trên cung vàng điện ngọc xong liền trực tiếp phong quan, nhưng đến vị Hoàng đế này, hắn lại cố tình sửa lại quy củ, kéo dài chuyện này tới Lộc Minh yến, lúc này đạo thánh chỉ thứ nhất mà Lý công công lấy ra đó là dành cho Du Thanh.

“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Nguyên Xương năm thứ bốn mươi tám tân khoa Trạng nguyên, uyên thông kinh sử, giỏi họa thiện thư, hào hoa phong nhã, có thể đảm đương việc lớn, đặc biệt phong làm Hàn Lâm Viện đại học sĩ, quan tam phẩm, ban thưởng một tòa nhà cách mười dặm về phía tây nam của Vĩnh An môn, xem như là hoàng ân, khâm thử!”.

Dư âm chưa dứt, toàn trường ngạc nhiên.

Tân khoa Trạng Nguyên thường được phong lục phẩm chuyên phụ trách tu soạn trong Hàn Lâm Viện, mặc dù không có quy định thành văn, nhưng từ xưa nay đã vậy, cũng có trường hợp Hoàng đế bởi vì thập phần vừa ý nên mới trao tặng cho chức quan lớn, nhưng điều này lại cực kỳ hiếm thấy, mặc dù là Tiết Thường năm đó, cũng bất quá chỉ được tam phẩm bậc thường, không thể tưởng tượng được Du Thanh lại là chính tam phẩm, vậy long ân trong đó, có thể thấy được rất bao la!

Du Thanh cũng thoáng kinh ngạc, lập tức lại nhanh chóng liễm đi thần sắc, lĩnh chỉ tạ ơn.

Hoàng đế nhìn hắn thản nhiên bất động, tư thái không quan tâm hơn thua, trong lòng lại càng vừa ý, vui vẻ ra mặt.

Du Thanh trở lại ghế ngồi của mình, tiếp theo là Bảng nhãn và Thám hoa trước sau lĩnh chỉ, hai người này ngược lại dựa theo quy luật trước đây, làm quan biên soạn trong Hàn Lâm Viện, chính thất phẩm, cũng đều có một tòa nhà, đãi ngộ cũng không có tận lực đề cao, cũng không có tận lực đè thấp. Tuy rằng bậc quan chính thất phẩm không cao, nhưng có thể đi vào Hàn Lâm Viện chính là một bước lên trời.

Lúc trước nhìn Trương Nguyên Tài được chiêu làm Phò mã, có vài người khi nhìn về phía Du Thanh còn mang theo chút đồng tình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Hoàng đế thế nhưng thật sự ưu ái có thêm đối với hắn, không làm Phò mã hóa ra là đã có chức quan cao đang chờ.

Du Thanh tâm như gương sáng, nhất thế trước đây cũng có đãi ngộ ngang với Tiết Thường lúc mới vào triều, làm quan tam phẩm bậc thường, đời này thăng thêm nửa cấp bậc, chỉ sợ là mới vừa rồi lâm thời sửa chủ ý, nhớ tới nguyên do trong đó, nhịn không được nhìn thoáng qua Bạch Lê.

Bạch Lê sớm đã cao hứng đến múa máy tay chân, đầu tiên là giải quyết phiền toái bên kia của Công chúa, sau lại thấy được Du Thanh nhà hắn được ban cửa phong quan, tuy không biết tên gọi mấy chức vị này đến tột cùng là có ý gì, nhưng hai chữ “tam phẩm” này cũng nghe hiểu được, thật sự là dữ hữu vinh yên (cùng hưởng quang vinh).

Du Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nghĩ đến những hành động và việc làm vừa rồi của hắn, ánh mắt vừa cưng chìu vừa bất đắc dĩ, trong lòng ngầm thở dài, mãi cho đến khi tan tiệc trở lại khách ***, mới ôm lấy Bạch Lê đang đầy mặt vui mừng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:” A Lê, ngươi nói ngươi có bản lĩnh đi vào hoàng cung ăn vụng, hôm nay đã đi qua sao? Ta được ban mười cái chân gà, nhưng không hiểu sao lại thiếu mất một cái, có phải là do ngươi ăn không?”.

“Ân!” Bạch Lê cười tủm tỉm gặm một hơi lên cằm hắn, nhếch miệng nói:” Lúc trước quên nói cho ngươi biết, ta biết thuật ẩn thân, vẫn luôn đi theo bên cạnh ngươi đâu, ngươi không biết chứ gì?”

Du Thanh nhìn thần sắc đắc ý của hắn, cũng cười rộ theo, phối hợp mà gật gật đầu:” Hóa ra hồ yêu còn có bản lĩnh bực này, A Lê thật là giỏi mà”.

Bạch Lê thấy hắn khen mình, trong lòng càng thêm vui mừng, nhịn không được liền đem chuyện ban ngày đều nói mười mươi với hắn, nói xong lại phát hiện tròng mắt đen như mực của hắn nhìn mình chằm chằm, trong thần sắc lại ẩn chút ý không duyệt, không khỏi sửng sốt.

Du Thanh đưa tay chạm lên mặt hắn, ngón cái dịu dàng vuốt ve giữa đôi chân mày xinh dẹp của hắn, than nhẹ một tiếng nói:” A Lê, ngươi sao có thể loạn sửa Uyên ương phổ? Vận mệnh của người khác chính là của bản thân họ, ngươi và ta đều là người ngoài, sao có thể tùy tiện can thiệp?”

Ngữ khí và động tác của Du Thanh đều vẫn cứ dịu dàng như vậy, nhưng lời nói rõ ràng là đang trách cứ mình làm không đúng, Bạch Lê trừng lớn mắt nhìn hắn, há miệng thở dốc, nói:” A Thanh, ngươi là của ta! Loạn sửa Uyên ương phổ chính là Hoàng đế, hắn muốn gả Công chúa cho ngươi, ta không thể mở mắt trừng trừng nhìn ngươi bị người khác đoạt đi!”.

Du Thanh một mực trầm mặc, thấy vẻ mặt hắn không cam lòng, không hề có vẻ xấu hổ, nhịn không được nhíu mày lại, một lúc lâu mới nói:” A Lê, ngươi có biết những việc làm và hành động của ngươi hôm nay cũng không khác gì Hoàng đế chăng? Chuyện của ngươi và ta, không muốn để người khác đến làm chúa tể, vậy chuyện người khác, ngươi vì sao lại phải nhúng tay? Ngươi là hồ yêu, dĩ nhiên có bản lĩnh mê hoặc lòng người, ngươi mê hoặc được nhất thời, nhưng ngươi sẽ mê hoặc được nhất thế hay sao? Công chúa không có tình cảm với Trương Nguyên Tài, bị ngươi quấy rối một trận này, sau khi thanh tỉnh chẳng phải là sẽ thương tâm đến chết?”.

Bạch Lê nhất thời như bị đánh đòn cảnh cáo, nháy mắt mặt không còn chút máu, môi run rẩy nhìn hắn, lăng lăng hỏi:” A Thanh… Ngươi che chở nàng?”.

Du Thanh dở khóc dở cười, vội vàng ôm lấy hắn, hôn lên má hắn:” Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta làm sao lại đi che chở một người không thân quen? Ta chỉ là nói, việc này ngươi làm là thiếu thỏa đáng”.

Bạch Lê lại bởi vì bỗng nhiên chịu đả kích, chui vào ngõ cụt, một tay đẩy hắn ra, hai mắt trong suốt nhất thời bịt kín một tầng sương mù:” A Thanh, ngươi thế nhưng vì nàng mà trách cứ ta…. Ta làm sai chỗ nào? Bọn họ muốn cướp ngươi, ta không cam lòng… Ta thật vất vả mới có thể cùng một chỗ với ngươi…” Lời còn chưa dứt đã muốn nghẹn ngào.

Du Thanh nhìn hắn khóc đến nỗi ruột gan như đứt từng khúc, lần thứ hai ôm hắn vào lòng, ôm chặt lấy:” A Lê, ta không phải trách cứ ngươi, Hoàng đế không nghĩ đến ý nguyện người khác mà lung tung chỉ hôn là không đúng, ngươi không để ý đến ý nguyện của Công chúa và Trương Nguyên Tài liền làm bọn họ liên lụy với nhau, ta tự nhiên cũng không thể nói rằng ngươi làm đúng”.

“ Ngươi đều nói ta làm không đúng, còn không phải là trách cứ ta hay sao?” Bạch Lê giương mắt trừng hắn, nước mắt lưng tròng, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt đong đầy không chịu khống chế mà lăn xuống, nghẹn ngào hút hút mũi nói:” Ta chờ một ngàn năm mới có thể cùng một chỗ với ngươi, trước kia ngươi đã bị Công chúa đoạt đi, hiện tại nàng ta lại muốn đến đoạt…”

Du Thanh đau lòng lau lệ trên mặt hắn, thầm nghĩ: Ngươi cuối cùng cũng nguyện lòng đem những ủy khuất này nói cho ta biết. Trên mặt vẫn làm bộ dáng như kinh ngạc:” A Lê, ngươi nói một ngàn năm là xảy ra chuyện gì?”.

Nước mắt Bạch Lê căn bản là chảy không ngừng được, hắn sợ Du Thanh sinh ra áy náy, chưa từng tính toán đem những việc này nói ra, dù sao mấy đời đi theo đều là chính mình nhất sương tình nguyện, Du Thanh căn bản không biết chút gì, nhưng trước mắt lời ra khỏi miệng, như thế nào cũng giữ lại không được, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, hai tay ôm chặt lấy hắn, đau thương mà chảy nước mắt, đem mấy đời tìm kiếm, bỏ lỡ, đi theo, tất cả đều mười mươi mà nói cho hắn.

Du Thanh tuy rằng đã sớm biết chuyện, mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần đau lòng, càng không nói đến việc nghe  hắn thương tâm như vậy mà khóc lóc kể lể, nhịn không được một lần lại một lần hôn lên mặt hắn, trong mắt tất cả đều là đau đớn và thương tiếc:” A Lê, là ta thực xin lỗi ngươi, ngươi đừng khóc nữa”.

Bạch Lê dừng lại không được, nói bao lâu liền khóc bao lâu, rõ ràng đều đã sống qua ngàn năm, lúc này lại trở thành quỷ thích khóc, đại để là trong lòng thủy chung vẫn tin rằng hắn đau mình, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy mà đem hết thảy những ủy khuất phát tiết ra.

Chuyện một ngàn năm này, cho dù nói ngắn gọn, cũng cần tiêu tốn một đoạn thời gian rất dài. Đến đêm khuya, Bạch Lê nói xong, nước mắt cũng khô cạn, thanh âm càng ngày càng thấp, chung quy là không chống cự nổi mệt mỏi, liền thiếp di.

Du Thanh ôm hắn lên giường, thay hắn lau mặt lau người, lại lấy khăn nóng thay hắn chườm mắt, cũng không biết sáng mai thức dậy ánh mắt hắn có bị sưng thành hạch đào hay không, trong lòng vừa vội vừa đau, nhưng là đợi lâu như vậy, rốt cục đợi được đến khi hắn thẳng thắn tất cả, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

“ A Lê, ngươi sớm nên nói thật với ta…” Du Thanh ôm hắn vào trong ngực, đẩy ra sợi tóc bên cổ hắn, nghiêng qua hôn môi, thấp giọng nói:” Việc này, vốn nên để ta gánh chịu, nói ra mới tốt”.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch Lê liền tỉnh lại, vừa mở mắt liền chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Du Thanh, mơ hồ trong nháy mắt nhớ tới tất cả chuyện tối hôm qua, bĩu bĩu môi, giận dỗi nghiêng người xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía hắn.

Du Thanh từ phía sau ôm lấy hắn, hôn lên sau cổ thon dài trắng nõn ấy, ôn nhu nói:” A Lê, ngươi giận ta?”.

Bạch Lê không biết che giấu cảm xúc, nghe thấy hắn nói lại thấy tức giận trở lại, chân ở trên giường đạp đạp, không mở miệng.

Du Thanh sợ hắn đau lòng, thấy hắn lúc này chỉ lo tức giận, biết tâm tình hắn đã muốn khôi phục lại như cũ, mạnh mẽ xoay hắn lại, hôn thân lên làn mi hắn:” A Lê, đừng tức giận được không?”.

Bạch Lê chun chun mũi:” Tối hôm qua ngươi mắng ta, ta phải tức giận!”.

Du Thanh thấy hắn như vậy, nhịn không được nở nụ cười, thân mật cọ cọ chóp mũi hắn, ôn nhu nói:” Ngốc à, ta làm sao lại mắng ngươi? Chỉ là muốn ngươi ngẫm lại, ngươi thay người khác an bài vận mệnh, không biết là có cái gì không đúng, nếu đổi lại người khác thay chúng ta an bài vận mệnh, ngươi cam tâm sao?”.

Bạch Lê nhướng mi mắt, thầm thầm thì thì nói:” Không cam lòng”.

“ Cái này đúng rồi, ngươi không cam lòng, vậy người khác làm sao có thể cam tâm?”

“ Ta mặc kệ, A Thanh đã ở cùng một chỗ với ta, về sau ta cũng sẽ không nhường ngươi cho người khác. Không có người sẽ tới xen vào chúng ta, chuyện người khác ta mặc kệ!”.

Du Thanh than nhẹ:” Ngươi làm sao biết sẽ không có người tới xem vào chúng ta?”.

“ Ta là yêu! Chỉ cần ta không nhượng bộ, phàm phu tục tử làm gì có thể gây khó dễ cho ta được?” Bạch Lê nói trung khí mười phần, thuận tiện giống như muốn biểu thị công khai quyền chiếm hữu của mình mà hung hăng cọ cọ bên cổ hắn.

Du Thanh nhắm mắt, ôm chặt lấy hắn: Trên thế gian này, người muốn can thiệp chúng ta, làm sao chỉ có phàm phu tục tử? Nếu không phải muốn ngươi và ta làm bạn với nhau cả đời không đổi, ta cần gì phải để ý việc này? Chính mình đã sâu sắc cảm nhận được sự đau khổ này, dĩ nhiên cũng không hi vọng nhìn thấy người khác bị bỏ qua ý nguyện mà phải tiếp thu an bài của người khác, suy bụng ta ra bụng người mà thôi.

Du Thanh không nói chuyện tiếp, chỉ là trong lòng yên lặng cảm khái. Bạch Lê ngủ một giấc, đầu óc cũng thanh tỉnh vài phần, ngược lại lại bắt đầu chủ động kiểm điểm, ngón trỏ vẽ trên ngực hắn một chút một chút, bị hắn bắt được, ngẩng đầu hỏi:” A Thanh, ta khiến Hoàng đế ban Công chúa cho Trương Nguyên Tài, có phải là làm sai thật hay không?”.

Du Thanh cười nhìn hắn:” Cũng không phải làm sai, chỉ là phương thức có chút thiếu thỏa đáng”.

“A?” Bạch Lê vẻ mặt mê mang.

« Cứng rắn ghép hai người họ lại một chỗ, là loạn kéo tơ hồng. Nếu bọn họ vừa ý nhau, vậy tơ hồng này cũng không tính  làm sai » Du Thanh không phải là thánh nhân, dĩ nhiên sẽ không hảo tâm đến mức ngăn cản Bạch Lê, như vậy ngược lại sẽ làm cho mình chịu tội thêm, hắn chỉ là hy vọng Bạch Lê đổi một loại phương pháp khác.

Bạch Lê có chút không rõ.

Du Thanh cười nhéo nhéo mũi hắn : «  Hôm qua khi chúc Trương Nguyên Tài ta có dò xét chút khẩu phong, biết hắn vẫn chưa định ra việc hôn nhân nào, nhìn trong mắt hắn cũng mang theo vài phần ngượng ngùng cùng vui sướng, đoán rằng hắn đối với Công chúa cũng cực kỳ vừa lòng. Có lẽ ngay từ đầu hắn cũng cho rằng Hoàng đế sẽ phong ta làm Phò mã, cho nên khi tiếp chỉ mới có chút kinh ngạc, cũng không phải là không nguyện ý cưới Công chúa ».

Ánh mắt Bạch Lê sáng lên : «  Thật sự ? »

« Dĩ nhiên là thật, Công chúa phong thái hơn người, nào có người sẽ không nguyện ý cưới nàng » Du Thanh nói xong thấy hắn trừng mình, ẩn ẩn lại có chút dấu hiệu tức giận, cười cười : » Ta nói chính là người khác ».

Bạch Lê rầm rì mà gật đầu.

Du Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn cảm thấy buồn cười, lại nói : » Trương Nguyên Tài tính cách và phong thái cũng không sai, nếu không phải Công chúa nhìn trúng ta trước, coi trọng hắn cũng là việc không thể không có khả năng. Ngươi nếu có thể mê hoặc tâm trí, sao không làm cho kí ức về ta trong đầu Công chúa biến mất ? Chỉ cần nàng không nhớ thương ta, mặc kệ bọn họ thành hay không thành, ngươi cũng không cần quan tâm nữa, có phải hay không ? ».

Bạch Lê nghe được há to mồm ra, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu : » Tại sao ta lại không nghĩ tới đâu ! ».

«  Cho nên ta mới nói ngươi làm thiếu thoa đáng, bé ngốc nhà ngươi cũng chưa thèm nghe ta nói xong liền tự mình khóc lên «  Ngữ khí Du Thanh mang theo trêu đùa, kỳ thật trong lòng lại đau.

Bạch Lê bị hắn nói mà thẹn thùng, cau cái mũi : » Ta đây liền xóa hết ký ức mọi người về thánh chỉ là được ».

Luận về mê hoặc nhân tâm, đây là bản lãnh « giữ cửa » của Hồ tộc, hơn nữa đây là việc cửu vĩ hồ am hiểu nhất, ngược lại thần tiên cũng không làm được. Luận về thuật pháp xóa bỏ ký ức này, kỳ thật Du Thanh cũng biết, bất quá hắn đương nhiên không chuẩn bị sẽ tự mình làm, nếu không thì làm sao phải phí công mà giảng đạo lý cho Bạch Lê.

Bạch Lê thấy hắn gật đầu đồng ý, rốt cục thì cũng hé mây nhìn thấy mặt trời, ôm hắn hì hì cười rộ lên : » Vẫn là A Thanh thông minh, cứng rắn ép họ cột họ vào một chỗ, chúng ta sẽ áy náy. Nếu là chính họ nhìn vừa mắt nhau, vậy cũng không còn là chuyện chúng ta phải quản nữa ! ».

«  Vậy ngươi còn nói ta che chở người khác không ? »

« Ngô… » Bạch Lê làm nũng dán vào hắn cọ cọ, lắc đầu.

Qua khoảng thời gian đủ để uống một chung trà nhỏ, từ Hoàng đế cho đến lê dân, trừ bỏ người khởi xướng, không có bất cứ người nào nhớ rõ chuyện tuyển Phò mã đã từng phát sinh, Hoàng đế chính là thưởng thức tài hoa của Du Thanh, Công chúa hoàn toàn không nhớ rõ mình đã từng nhìn trộm Du Thanh khi thi Đình, điệu múa tại Lộc Minh yến, tựa hồ thật sự chỉ là vì trợ hứng.

Ngược lại Trương Nguyên Tài, xem qua kiếm vũ của Công chúa, quả nhiên nhớ mãi không quên, chỉ là tính cách chất phác lại tự biết thân phận mình thấp kém, vẫn luôn chưa từng biểu hiện ra ngoài mà thôi.

—————————–

Mình trở lại rồi!!!!!!!!!! Nhớ mấy bạn quá!!!!!!!!!!

P/S : Nói thật nha Thanh Thanh, nếu em là tiểu bảo bối thì em còn chơi độc hơn kìa >.< Sau đó mặc kệ anh có nói gì thì em cũng cướp anh về làm rể, anh mà nói là em dán băng keo vô miệng anh, anh mà cục cựa là em xích anh lại đầu giường. Hừ ! Haizzz thấy bảo bối cọ cọ Thanh Thanh làm mình cũng muốn cọ cọ, cơ mà chẳng có ai để mà cọ cọ hết ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.