Ngọc Hi ngồi ở mép giường, cúi mặt nhìn mảnh vải băng bó vết thương đã bị máu thấm ướt đẫm, cho nên nhíu mi, chậm rãi nâng lên tay phải mở mảnh vải ra.
Thủy Vô Ngân một bước tiến vào cửa cung liền nhìn thấy một màn này, lập tức đạp nhanh cước bộ đi đến mép giường, đưa tay nhẹ nhàng kéo cổ tay phải Ngọc Hi qua, chỉ thấy Ngọc Hi ánh mắt kinh ngạc ngẩng lên chằm chằm nhìn hắn, “ Lấy tay ngươi ra! Đừng tưởng rằng ngươi làm những việc này ta sẽ cảm kích ngươi!” không ngừng đá chân, như dự liệu Thủy Vô Ngân chỉ nắm lấy chân của Ngọc Hi, tiếp tục động tác trên tay.
Ngọc Hi vốn tưởng rằng Thủy Vô Ngân sẽ vì những lời này của mình mà đem y lại lần nữa hành hạ đến chết, nào biết cái gì cũng không có, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thủy Vô Ngân bộ dáng chuyên tâm cúi đầu kiểm tra vết thương, cảm thấy không được tự nhiên quay đầu đi.
Khi Ngọc Hi lần nữa quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thủy Vô Ngân đang cẩn thận băng bó vết thương cho mình, đột nhiên y cảm thấy một trận ấm áp.
Nhịn không được hồi tưởng lại mọi chuyện trên đương giữa hắn và Thuỷ Vô Ngân.
Căn bản ta chỉ là con tin của hắn, là một quân cờ, cho tới bây giờ trên đường đến Hỏa nô nô quốc, ta vài lần muốn chạy trốn khỏi những vũ nhục, nhưng tất cả đều bị Thủy Vô Ngân bắt trở về, khiến cho vết thương khắp nơi, nhưng hiện tại cái tên thô lỗ này lại theo ta quấy nhiễu, còn thay ta băng bó vết thương, ngẫu nhiên còn sẽ lộ ra một bộ biểu tình nhíu mày như là chính mình bị thương…… Kỳ quái, hắn là khi nào từng có sự giao hảo như vậy??
Nhíu mi, Ngọc Hi nghi hoặc nhớ tới Thủy Vô Ngân vì cứu mình, thực sự là chịu tội thay mình; Vì mình đỡ một đao, mình tuyệt thực không ăn, hắn liền uy ta ăn, sau khi làm nhục mình lại đối với mình chiếu cố cẩn thận.
Hắn đều làm ta hôn mê! Bây giờ lại vì ta cùng với cái kia hoàng tẩu trở mặt, thay ta chịu một vết thương roi trên tay, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì??
Ngọc Hi buông mắt, động tác sờ sờ má, vừa đúng lúc bị Thuỷ Vô Ngân ngẩng mặt nhìn thấy, lập tức đứng dậy kéo bàn tay mềm mại của hắn ra, sau đó xoa trán Ngọc Hi, ánh mắt rất là lo lắng, “ Làm sao vậy? Không thoải mái sao??” thanh âm theo đó cũng trầm xuống, nhìn Ngọc Hi vẻ mặt nghi hoặc xem xét hắn.
Ngọc Hi không nói muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào nóii ra nghi vấn của y, chỉ có thể tiếp tục…… nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thủy Vô Ngân, giống nhau, Thủy Vô Ngân nhìn đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Hi lưu chuyển, môi đỏ như chu sa hơi mấp máy, ánh mắt nhất thời xúc động, thắt lưng hơi nghiêng, lập tức đem môi mình phủ lên đôi môi Ngọc Hi, cảm nhận được tiếng tim đập của mình đang vì gần gũi Ngọc Hi mà rung động thình thịch.
Chẳng lẽ…… Ta thật sự yêu hắn? Là đúng đi! Bằng không ta tuyệt đối sẽ không có phản ứng như vậy…… Loại cảm giác này vừa ngọt vừa đắng…… Ta nên cảm tạ Hách Liên Dung đánh thức ta, ta thật sự là yêu Ngọc Hi!
Khó có thể nhẫn nại được nữa, Thủy Vô Ngân ôm Ngọc Hi áp lên giường, không thô bạo giống như hai lần trước, rất ôn nhu, khi hai phiến môi nóng bỏng vừa giao nhau, hai đầu lưỡi liền cuốn lấy nhau, cố gắng hấp thu mật ngọt bên trong, thanh âm thở gấp cùng tiếng hấp khí mang theo một chút ám muội vọng lại xung quanh, phiến môi di chuyển, Thủy Vô Ngân hôn lên cần cổ tinh tế của Ngọc Hi, lưu lại một chuỗi vết hôn.
Ngọc Hi vô lực hé mở đôi mắt mê hoặc nhìn thân ảnh phía trên, hai tay chống ở ngực Thủy Vô Ngân, cảm thấy từng đạo mãnh liệt đột kích toàn thân, Ngọc Hi buông mắt vội vàng thở gấp, cánh môi đỏ mộng vừa mở vừa khép, Thủy Vô Ngân ngẩng đầu thở ra, bàn tay nắm trụ cằm Ngọc Hi, buộc y nhìn kỹ cặp mắt đầy thống khổ của hắn, cùng yêu thương nói không nên lời.
Đối với Ngọc Hi yêu hận đan xen sắp khiến ta phát điên rồi! Ta làm hết thảy luôn là vừa mâu thuẫn vừa buồn cười, hoàn toàn là vì Ngọc Hi, khi ta cố ý mỗi một lần thương tổn hắn sau đó lại đổi ý hết lần này đến lần khác cứu hắn!
“…… Ta rốt cục đã biết……”, hít sâu một hơi, Thủy Vô Ngân trên mặt vui mừng và khổ sở lẫn lộn, nhìn Ngọc Hi dưới thân vẻ mặt vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, tiếp tục nói: “ Mâu thuẫn khiến ta đối với ngươi vừa yêu vừa hận, Ngọc Hi, ta chỉ muốn đối với ngươi tàn nhẫn, nhưng ta lại phát hiện ta yêu ngươi……” bàn tay xoa nhẹ má Ngọc Hi, ánh mắt Thủy Vô Ngân lộ ra thống hận hoàn toàn, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Ngọc Hi một chút, sau đó cúi nhìn chính hai tay run run của mình, đem hai tay hướng cổ Ngọc Hi, dùng sức bóp, Ngọc Hi thống khổ ngẩng đầu, lệ tràn ra khóe mắt.
“…… Ngươi…… buông……” Ngọc Hi khàn giọng nói.
Thủy Vô Ngân thấy Ngọc Hi sắc mặt dần dần phiếm xanh liền buông tay ra, thân thể suy yếu dúi đầu vào cổ Ngọc Hi, khàn khàn nói: “…… Tại sao…… lại là ngươi……” nặng nề nhắm mắt lại, nhíu chặt mày.
Ngọc Hi là hoàng thượng Phong quốc a!
Ngọc Hi chịu đựng sức nặng Thủy Vô Ngân đè xuống, không nói gì buông mắt, cho dù hàng mi dài che đi đáy mắt y đang phát sinh tâm tình nào đó, đối với những lời này của Thủy Vô Ngân xuất hiện một tia kinh ngạc cùng sợ hãi.
***
Ban đêm, mây bay cuộn về phía chân trời, bầu trời đen như mực, vạn vật đều yên tĩnh, vững vàng ôm Ngọc Hi trong lòng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Thủy Vô Ngân nhìn Ngọc Hi an ổn tựa vào trong lòng hắn, bộ dáng tín nhiệm tùy ý hắn ôm chặt, có chút thỏa mãn cùng vui sướng gần như bao phủ lấy hắn.
Nhóm cung nhân gõ mõ cầm canh lặng lẽ đi qua, tiếng gõ kia theo tiết tấu thanh âm khiến Thủy Vô Ngân trong lòng một trận cô đơn, cổ họng giống như bị nghẹn cái gì đó, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Hi đang điềm nhiên ngủ, thuận tiện vén mấy sợi tóc tán loạn trên má ra phía sau tai, cái miệng nhỏ nhắn lúc trước luôn mắng chửi hắn khép lại, Ngọc Hi trầm tĩnh nằm trong lòng hắn chính là ngoan ngoãn đáng yêu như vậy .
Đáy lòng chảy qua một cỗ cảm xúc phức tạp, Thủy Vô Ngân nhìn chằm chằm Ngọc Hi ngủ một lúc lâu, đáy mắt ngẫu nhiên xẹt qua một chút khó xử.
Là bởi vì Ngọc Hi là hoàng thượng Phong quốc, ta là vương gia Hỏa nô nô quốc, cho nên, ta rốt cuộc phải làm như thế nào với Ngọc Hi?? Ta không biết…… Thật sự không biết……
Vẻ mặt lộ ra hoang mang, Thủy Vô Ngân nhớ lại oán hận ban đầu đối với Ngọc Hi đều biến mất, chỉ sót lại đối với Ngọc Hi vừa gặp đã thương.
Không sai, ta ban đầu chính là ở trên tế đàn Phong quốc đối với Ngọc Hi vừa gặp đã thương, ta vốn tưởng rằng khó có thể quên được Hách Liên Dung, kỳ thật là ta hiểu sai tâm ý của mình rồi, ta thật sự lưu luyến Ngọc Hi vừa xinh đẹp vừa thông minh, cứ như vậy chỉ một cái liếc mắt, khiến ta nhớ áp bức vũ nhục hắn đến bây giờ, như cũ nhớ mãi không quên hắn xinh đẹp tuyệt trần!
Cúi đầu lấy dùng ánh mắt say đắm miêu tả hình dáng xinh đẹp của Ngọc Hi, Thủy Vô Ngân hai tay từ tốn ôm Ngọc Hi rủ xuống ngực.
Có lẽ ta nên vứt bỏ tất cả hận ý đối với Ngọc Hi, hơn nữa làm cho Ngọc Hi có thể tiếp nhận ta, chỉ là……
Thủy Vô Ngân cắn răng, ôm mặt, nhớ tới hắn vì bắt Ngọc Hi để báo thù năm đó và đem Ngọc Hi trở thành quân cờ đàm phán, tiếp đó đối Ngọc Hi làm ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn, nghĩ đến, Ngọc Hi sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Ngọc Hi là loại người có thù báo thù, có ân báo ân, điểm ấy ta rất rõ ràng, từ một năm trước kia sự kiện cấu kết với địch làm phản chấn kinh Phong quốc, aiz…… kiếp này, sự tình trở nên khó có thể chuyển đổi, này đều trách mình lỗ mãng!
“ Hi, như theo lời ngươi, ta thật là mọi rợ ngu ngốc…… Thực xin lỗi! Nếu ta sớm một chút phát hiện……”
Thủy Vô Ngân nhẹ nhàng thì thầm bên tai Ngọc Hi, thật không ngờ, Ngọc Hi ghé vào Thuỷ Vô Ngân chợp mắt thế nhưng vì câu nhẹ nhàng này của hắn mà chấn động trong lòng, dưới hàng mi dai Thủy Vô Ngân không phát hiện ra phía dưới đang run rẩy.
Thuỷ Vô Ngân nói xong liền bắt đầu đau đầu, thật muốn phát tiết một trận, chỉ là vướng Ngọc Hi đang ngủ trong lòng, không nỡ di dời thân, thở dài nâng mắt, Thủy Vô Ngân nhìn thấy bên ngoài cửa địa thanh cung tiến vào một mạt bóng đen, vừa mờ mắt ra,nguyên lai là hoàng huynh của hắn Thủy Vô Tình.
Thủy Vô Tình một thân long bào, xem ra có vài phần oai phong, nhưng nhìn kĩ, tà áo hắn nhưng hơi mở ra không cột, lộ ra một mảng lớn trước ngực dưới ánh sáng nhạt lóe lấp lánh, khuôn mặt cười ra rất tuấn tú, chắp tay thân hình lắc lư thong thả tiến vào cửa chính địa thanh cung.
“ Ái thân hoàng đệ, đại ca ta ban đêm đến làm phiền rồi!”
Trong lời nói mang theo sự nhắc nhở, Thuỷ Vô Ngân lập tức an bài xong cho Ngọc Hi liếc mắt một cái, “ chuyện cười của ngươi không buồn cười, hoàng huynh, đã trễ thế này rồi có việc sao?” cố ý ngoái đầu nhìn lại Ngọc Hi được đặt trên giường đang ngủ yên một cái. Lại ngoái đầu nhìn Thuỷ Vô Tình ánh mắt và thái độ luôn diễu cợt.
Hắn không mệt sao?? Luôn lấy bộ mặt ngụy trang gặp người.
Thủy Vô Tình ló đầu nhìn thiên hạ phía bên giường liếc mắt một cái, ngón trỏ đặt ở trên môi ý bảo Thủy Vô Ngân đừng lên tiếng, hơn nữa hất cằm lên ý bảo ra bên ngoài nói chuyện .
“ Đi thôi, ta có chút chuyện tìm ngươi thương lượng.”
Vì thế, Thủy Vô Ngân khó hiểu theo phía sau Thủy Vô Tình thong thả đi ra cửa, chỉ là khi bọn hắn ra đến bên ngoài, Ngọc Hi liền mở mắt ra, giống như cú mèo đi chơi đêm đem hai chân nhẹ nhàng đặt trên đất, hai tay nắm chặt hàn thiết trên chân, nhẹ bước đến cạnh cửa nghe trộm.
Thủy Vô Tình ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn Thuỷ Vô Ngân, “ ta đã tra ra thích khách tập kích các ngươi là ai, chỉ cần động não một chút có thể biết chủ sự phía sau…… chẳng qua, ta mặt khác thu được một tin tức……” nheo mắt hướng Thủy Vô Ngân bộ dáng hơi mím môi suy nghĩ, “ Nghe thám tử nói Phong quốc phát sinh việc soán vị việc, đương nhiệm quốc chủ Phong quốc là Tể tướng.”
“ Cái gì!” Thủy Vô Ngân nghe thấy kêu lên sợ hãi.
Thấy thế, Thủy Vô Tình vội vàng ra hiệu bảo hắn nhỏ tiếng, “ xin ngươi, nhỏ giọng chút, chẳng lẽ ngươi muốn cho hoàng đế bệ hạ bên trong biết hắn đã không còn giá trị lợi dụng sao??”
Thủy Vô Ngân đột nhiên trừng mắt nhìn, khó mà tin được Phong quốc sẽ vì tiền nhiệm Hoàng Thượng Ngọc Hi mất tích mà nảy sinh biến cố lớn như vậy, đương nhiên, Ngọc Hi ở cạnh cửa nghe lén được càng kinh ngạc đến liên tục sửng sốt, lấy hai tay che miệng ngăn lại thanh âm sắp phát ra.
Như thế nào có thể…… Ta trước khi rời đi yêu cầu Thiên Tình thay ta quản lý phong quốc không đi sai, nhưng là, hiện tại như thế nào sẽ…… Như thế nào sẽ…… được, ta muốn chính miệng hỏi Thiên Tình soán vị là thật hay không!
***
Buổi trưa, Ngọc Hi im lặng không nói một lời ngồi ngay ngắn trên giường, khuôn mặt chán nản mang theo một chút suy tư, y đang tiêu hóa tin tức rung động tối hôm qua Thủy Vô Tình cùng Thủy Vô Ngân nói với nhau: tân quân chủ Phong quốc là Tể tướng tiền nhiệm!
Làm sao có thể chứ…… Lúc đầu Thiên Tình còn bộ dáng không muốn bị nhờ vả, hắn như thế nào có thể sẽ soán vị chứ? Có lẽ là từ sau khi Ngọc Tuyền rời đi, ta thật sự là quá mức lơi lỏng quan hệ đi, luôn cho rằng nhân sinh của hẳn sẽ không phát sinh ra biến hoá gì lớn nữa, cũng bởi vậy sau khi rời Phong quốc mới bị bên địch bắt được, trở thành lợi thế mang tới Hỏa nô nô quốc……
Suy nghĩ vừa chuyển lên người Thuỷ Vô Ngân, ánh mắt Ngọc Hi lấp lánh như sao mê hoặc lòng người, do dự có hay không có thể tín nhiệm những lời lúc trước Thủy Vô Ngân nói với hắn.
Ta không phải chưa từng được người bày tỏ, mà là cảm thấy rất mờ mịt, ta rất rõ ràng tâm ý của mình đối với Thiên Tình là cảm tình bằng hữu, nhưng đối với Thủy Vô Ngân…… Ta lại hoàn toàn không thể phân biệt, thành thật mà nói, ta nên hận hắn, nhưng ta đối với hắn chính là không thể nào hận được, đối hắn nói những lời này là “ thích” hay là “ yêu ”, nghe xong ta cảm thấy đáy lòng rất ngọt ngào, cho nên không muốn thừa nhận cảm giác chân thật của mình, ta luôn cho rằng mình sẽ không động tâm, xem ra, sự tình hoàn toàn không ở trong tầm tay của ta, loại cảm giác vô lực này rất khó xử lý……
Đột nhiên, Ngọc Hi bởi vì tiếng bước chân ngoài cửa mà phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn lại, đúng là Thủy Vô Ngân bưng khay thức ăn nóng hổi đi vào, vẻ mặt không biết như thế nào là tốt.
“ Ngươi vẫn chưa ăn cơm, ta nghĩ ngươi vẫn là ăn một chút……”
Cầm chén bưng đến trước mặt Ngọc Hi, đặt mông ngồi xuống, đang muốn uy cơm cho Ngọc Hi, không nghĩ tới Ngọc Hi lại lật đổ chén cơm, nhất thời khiến Thủy Vô Ngân xám mặt, nổi giận nhảy người lên.
“ Ngươi –“ tròng lòng tràn ngập cơn tức sắp bộc phát, Thủy Vô Ngân thấy Ngọc Hi sắc mặt trầm tĩnh, nhất thời không biết nên làm thế nào với hắn bây giờ, “ Ngươi đừng không biết tốt xấu! Đừng quên ngươi vẫn là con tin của ta!” phẫn nộ kéo tay Ngọc Hi, nhìn Ngọc Hi sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến Thuỷ Vô Ngân cuối cùng đầu hàng ôm chặt Ngọc Hi.
“ Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?? Ngọc Hi??” Thủy Vô Ngân thất bại gầm nhẹ, từ khi hắn hiểu được chiếm cứ kia trong lòng hắn là đối Ngọc Hi yêu thương, hắn liền không thể coi thường sự tồn tại của Ngọc Hi nữa, hơn nữa cũng quan tâm Ngọc Hi nhiều hơn.
“ Thả ta đi.” Ngọc Hi không chút nào lưu luyến đả kích Thuỷ Vô Ngân.
“ Không có khả năng!” nghe vậy, Thủy Vô Ngân một phen đẩy Ngọc Hi ra, rống to: “ Ngươi vẫn là con tin của ta!”
Ngọc Hi thản nhiên liếc Thủy Vô Ngân sắc mặt sắp phát điên, “ Ngươi làm tất cả đối với ta báo thù cũng nên đủ rồi…… Hơn nữa, ta là Hoàng thượng Phong quốc.”
“ Không phải nữa rồi!” Thủy Vô Ngân tức giận đến đỏ mặt tía tai, rống ra mật báo tối hôm qua Thủy Vô Tình nói, “ Vương vị của ngươi sớm đã không còn nữa!”
Quả nhiên, ta đêm qua nghe thấy là sự thật, ta thế nào cũng phải nghĩ biện pháp trở lại Phong quốc mới được!
Khi ánh mắt Ngọc Hi loé lên, Thủy Vô Ngân mới biết hắn đã nói ra mật sự này rồi, sợ sẽ bị Ngọc Hi tiếp tục truy vấn hắn vội vàng không được tự nhiên xoay người chuẩn bị bước ra cửa, gượng gạo mở miệng nói:
“ Ta thay ngươi đi lấy một bàn đồ ăn khác……”
Ngọc Hi không nói gì nhìn thân ảnh Thuỷ Vô Ngân càng đi càng xa, cho đến lúc không thấy rõ mới thong thả đứng dậy, hướng nội thất bên kia đi tới, hắn sớm nhìn ra bên kia là thư phòng của Thuỷ Vô Ngân, mà bên trong thư phòng chất rất nhiều thư và sách.
Có lẽ ta có thể ở chỗ này tìm được cách rời khỏi Hỏa nô nô quốc!
Khi ý niệm này vừa chợt lóe lên trong đầu Ngọc Hi, y dùng hai tay đẩy cánh cửa thư phòng ra, chậm rãi hướng cái bàn đi tới, mấy phong thư trên bàn bị Ngọc Hi đẩy qua một bên, giống như đang tìm cái gì đó, tìm kiếm một hồi Ngọc Hi phát hiện một lệnh bài ở dưới mấy phong thư, giả bộ như chưa có việc gì đem lệnh bài nhét vào trong ngực đi ra khỏi nội thất, lần nữa ngồi trở lại mép giường, vẻ mặt do dự.
Ta biết ta nên quyết đoán rời khỏi chỗ này, nhưng trong lòng của ta lại mơ hồ tản ra một cỗ bất an, tựa hồ trước khi ta nghĩ biện pháp rời khỏi Hỏa nô nô quốc sẽ còn có chuyện gì phát sinh.
Ngọc Hi vươn tay xoa xoa cánh tay lúc trước bị Hách Liên Dung đánh bị thương, cách lớp quần áo, y cảm thấy một chút như kim châm, bởi vì vết thương quá dài, lần đó sau khi roi đánh trúng, trên cánh tay y ấn ký Thanh long biểu thị là người Phong quốc đã biến mất, chỉ còn lại vết roi xấu xí mà thôi.
Ngọc Hi hơi khép mắt, hàng mi run rẩy muốn dấu điềm xấu vừa trỗi lên trong lòng, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy vô lực.
Kỳ thật, ấn ký này có một quy định bất thành văn, nếu là vương giả nhất định phải xăm lên ấn quốc, nếu khi xác nhận thân phận ấn ký biến mất hoặc không thể phân biệt, cũng chính là thân phận không được thừa nhận nữa.
Mọi rợ kia nói đúng, ta đã không còn là Hoàng thượng phong quốc nữa, cho dù như vậy, ta vẫn là muốn đem sự thật làm rõ ràng, rốt cuộc Thiên Tình có thật sự định soán vị hay không, ta, không thể chấp nhận bị phản bội!
Ngọc Hi khiến cho Thuỷ Vô Ngân một lần nữa bước vào cửa cung trông thấy hắn bộ dáng khổ sở đang xoa chỗ vết thương, cho rằng hắn bị đau, lập tức đem khay đồ ăn đặt qua một bên, thong thả đi đến trước giường ngồi xuống, “ Làm sao vậy?? Cảm thấy đau sao??” Thủy Vô Ngân mở to đôi mắt thẳng tắp trừng trụ Ngọc Hi cởi nửa y phục bộ dáng rất mê người, hơi nheo mắt hướng cánh tay được băng bó của hắn, vẻ mặt khẩn trương .
Ngoái đầu nhìn lại, Ngọc Hi thấy Thủy Vô Ngân nhíu mi bộ dạng lo lắng, phiết phiết môi, kéo y bào thành một nắm cột lại, lãnh đạm nói,
“ không sao……”
Thủy Vô Ngân trong nháy mắt ôm trụ thân thể yếu ớt của Ngọc Hi, kiềm chế cổ họng nói, “ Nếu đau cứ việc nói ra, ta không muốn ngươi có chuyện gì gạt ta.” những lời này, Thủy Vô Ngân nói ra rất run run.
Ngọc Hi mở miệng lại phát không ra tiếng, bởi vì trong lòng hắn vì câu này mà hơi run sợ, một chút ấm áp lặng lẽ biến mất.
Ta rốt cuộc là làm sao vậy?? Chẳng lẽ ta thật sự cũng thích mọi rợ này sao??
Ngọc Hi âm thầm vùng vẫy, chỉ là hắn càng vùng vẫy thì càng sa vào lòng, thẳng đến khi hắn không thể phủ nhận mới thôi.
“ Xin lỗi, Ngọc Hi, ta thế nhưng…… để nữ nhân kia làm ngươi bị thương! Ta……” Thủy Vô Ngân ôm Ngọc Hi, trong giọng nói khan khan mang theo một chút áy náy.
“ Vậy nói cho ta biết tình hình thực tế đi! Ta có thể không so đo hành vi bất kính của ngươi lúc trước đối với ta.”
Tiếng Ngọc Hi trong suốt như nước tràn ngập bình tĩnh, sau khi đẩy Thủy Vô Ngân bình tĩnh xem xét Thủy Vô Ngân, mà dưới ánh mắt thuần khiết này của hắn, Thủy Vô Ngân biết hắn nói thật, trầm mặc một lúc mới đối với Ngọc Hi thăm dò, “ Sau khi vương vị của ngươi bị cướp, tân quân đã mang theo binh mã hướng biên giới chuẩn bị tấn công Phong quốc ta ……” cho dù lúc này ta không nói, đợi sau khi hai bên khai, Ngọc Hi vẫn sẽ biết sự tình.
Thủy Vô Ngân nhìn nhìn Ngọc Hi sau khi biết được tình hình thực tế từ trong miệng hắn chỉ gật gật đầu.
“ Vậy ngươi cũng biết nguyên nhân tân quân soán?” nghe vậy, Thủy Vô Ngân im lặng, rồi sau đó lắc đầu, nhưng Ngọc Hi lại thản nhiên cười, “ Cứ như vậy, ta có thể không giúp được ngươi rồi, hiện tại ta, bất quá là một quân cờ vô dụng, cũng là quân vương tiền nhiệm Phong quốc không dùng được……” giống như châm chọc, giống như nói đùa, thái độ Ngọc Hi rất là hào phóng.
Thủy Vô Ngân nhìn Ngọc Hi bộ dán buông mắt lại phiết môi cảm thấy rất lo lắng, liền ôm hắn vào lòng, “ Ai muốn ngươi giúp chuyện quái quỷ kia??” phẫn nộ lại xúc động rống lên một tiếng làm cho Ngọc Hi rung động muốn nói lại thôi, “ Cho dù ngươi không phải quân chủ Phong quốc, cho dù ngươi là ai, ta chính là cần ngươi! Ta muốn ngươi luôn ở bên cạnh ta! Ngươi nghe thấy không?? Đáng chết! Ta thế nhưng, ta thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện ta là như vậy yêu ngươi!”
Thủy Vô Ngân ôm lấy Ngọc Hi từng trận run run, khiến cho Ngọc Hi lộ vẻ xúc động, chỉ là y không nghĩ tới Thủy Vô Ngân nói tiếp câu kia, liền triệt để lật đổ nhận định của y khi trước đối với Thủy Vô Ngân, khiến y hoàn toàn gián đoạn tất cả suy nghĩ.
“ Ngươi chỉ có thể thuộc về ta!”
Thủy Vô Ngân kiên định nâng đầu Ngọc Hi xoa nhẹ, ngược lại thâm sâu nhìn Ngọc Hi không nói lời nào, Ngọc Hi sau khi phát hiện liền kháng cự quay đầu đi, không muốn nhìn hắn, nào biết, lúc này ngoài Địa thanh cung tiến vào hai thân ảnh, thản nhiên vào nội thất, chính là Hách Liên Dung dìu Thái hậu bước vào, Thủy Vô Ngân nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, thấy Thái hậu cùng Hách Liên Dung đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt đen thui trừng trụ bọn họ.
“ Hoàng nhi! Con đang làm cái gì vậy??” Thái hậu một câu khiển trách đầy uy nghiêm, phất tay áo, nàng tức giận bừng bừng, Hách Liên Dung đỡ lấy cánh tay nàng đi đến, “ Hắn chính là cái gì quân chủ địch quốc Dung nhi nói đi! Con còn không mau bắt hắn?”
Ngọc Hi nâng mắt, mặt không chút thay đổi liếc qua Thủy Vô Ngân, nháy mắt thân ảnh ngăn cản giữa hắn cùng với các nàng, làm ra vẻ nhẹ nhàng cười, “ mẫu hậu, người đừng quá trách hoàng thúc, là hoàng thúc quá mức thiện lương, mới không lập tức đem kẻ đê tiện này nhốt vào ngục, nếu chuyện này để Hoàng Thượng phát hiện, hoàng thúc sẽ bị hỏi tội, cho nên ta mới dẫn người tới giúp đỡ.” Ánh mắt xu nịnh hướng Thái hậu, Hách Liên Dung giả bộ cười nói.
“ Nhìn thấy chưa, Dung nhi đang nói tốt cho con!” Thái hậu không biết tốt xấu bàn tay chỉ hướng Thuỷ Vô Ngân vẻ mặt đang tức giận, “ Mau hạ lệnh đem hắn nhốt vào thiên lao, hắn nhưng là lợi thế chúng ta đàm phán!”
Ngọc Hi ở phía sau Thủy Vô Ngân cười đến rất là châm biếm, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một mạt tiếu ý cười nhạo, thầm nghĩ, ta ngược lại muốn xem thử Thủy Vô Ngân sẽ nói gì, sau đó quyết định có nên tin tưởng hắn hay không.
“ Mẫu hậu, người đừng nghe hoàng tẩu, hắn……” ngoái đầu thấy Ngọc Hi quăng cho ánh mắt đùa cợt, Thủy Vô Ngân nhịn không được đưa tay nắm chặt tay Ngọc Hi không buông, “ Hắn là khách nhân của con!”
Thái hậu ngạc nhiên, “ Con đứa nhỏ này đang nói ngốc cái gì??” nàng đẩy Thủy Vô Ngân ra, tiếp theo một tay nắm cổ áo Ngọc Hi, vẻ mặt tức giận, “ Hắn là kẻ thù địch cùng chúng ta a!”
Ngọc Hi cổ áo bị túm chặt đến khó thở, thống khổ khiến y nhíu mi, như cũ không chịu khuất phục trừng hướng Thái hậu.
“ Ngươi tốt nhất nhanh buông ta ra……”
“ Mẫu hậu, người mau buông tay, hắn sẽ không hô hấp được!”
Đứng giữa tình nhân và người thân Thủy Vô Ngân mặt biến sắc, lo lắng liếc Ngọc Hi hai tay nắm chặt bắt đầu giãy dụa, sắc mặt trướng hồng, mà Hách Liên Dung một bên đang cười lạnh.
Nhìn con trai vẻ mặt khó xử, Thái hậu liền giận không thể kìm nén một cước đá văng Thủy Vô Ngân, kéo không Ngọc Hi không thể chống cự một đường ra khỏi nội thất, khi đến đại sảnh liền buông tay, khiến Ngọc Hi không giữ được thăng bằng ngã về phía trước, nằm úp sấp trên đất, khó chịu xoa cổ ho khụ khụ.
Đợi Thủy Vô Ngân sau khi đuổi theo ra liền chạy nhanh đến ôm lấy Ngọc Hi, không ngừng vỗ lưng hắn, lau đi nước mắt vì khó chịu mà chảy ra trên khóe mắt hắn, cúi đầu thấy Ngọc Hi bởi vì động tác của hắn mà hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Ngọc Hi hơi kinh ngạc rất lâu.
Thái hậu nhìn một màn này, tức giận đến mức không thể phát tiết, vì thế hướng ra ngoài rống:
“ Phản rồi! Thật muốn phản rồi! Người đâu — đem hắn lôi xuống!”
Nghe vậy, ngoài điện lập tức tiến vào mấy tên vệ thị, hướng phía trước đang muốn bắt Ngọc Hi, nhưng vào lúc này, Ngọc Hi vừa ngẩng đầu vẻ mặt lạnh lụng nghiêm túc, một phen đẩy Thủy Vô Ngân ra, đưa tay lấy ra một sợi dây đen bên hông, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tuy nói hàn thiết trên chân hơi ngăn lại tốc độ di chuyển của hắn, nhưng là, vừa chuyển, vừa nhảy, vừa đâm, tiếng hàn thiết leng keng, Ngọc Hi đã giải quyết xong mấy tên vệ binh, sau đó, y dùng sức, hướng Hách Liên Dung một bên xoay người muốn gọi người đến giúp đỡ đâm tới……
“ Ngọc Hi!” Thủy Vô Ngân kinh ngạc kêu to, vội đứng dậy muốn chạy đến ngăn cản.
Hách Liên Dung bị sợ tới mức vẻ mặt xanh trắng đan xen, vì thế nàng nhắm mắt đưa tay đẩy Thái hậu đứng gần nàng chắn phía trước, đến nỗi Ngọc Hi không kịp thu lại lưỡi kiếm cứ như vậy đâm vào bụng Thái hậu.
“ ách……” Thái hậu bị đâm, sửng sốt lấy hai tay ôm chặt vết thương bị đâm, không cam lòng quay đầu trừng trụ Hách Liên Dung bị dọa đến vẻ mặt kinh hoàng, “ Ngươi, ngươi…… Nôn……” lập tức há mồm phun ra một ngụm máu đen, mắt vừa đảo, ngã vào lòng Hách Liên Dung sợ tới mức run rẩy không thôi.
“ Không, không phải ta…… Không phải ta!” Hách Liên Dungng vẻ mặt xanh trắng hoảng sợ xua hai tay.
Thủy Vô Ngân đứng bất động ngay tại chỗ, vẫn cứ không dám tin hô nhỏ:
“…… Mẫu…… Hậu?”
Ngọc Hi mặt không chút thay đổi tay cầm kiếm buông xuống, quay đầu nhìn Thủy Vô Ngân khuôn mặt vạn phần kinh ngạc, có chút hối hận cúi đầu nhìn cánh tay phải nắm nhuyễn kiếm còn dính máu, không nói gì.
Không biết qua bao lâu, một trận tiếng bước chân hỗn loạn nối gót tới, sau đó là một vương giả toàn thân y bào vàng óng ánh dẫn theo một đám vệ thị tiến vào, kinh hoàng khi thấy một tình cảnh như vậy, hắn lập tức hạ lệnh thu dọn hiện trường, đem Vương Hi cầm kiếm giết người áp vào lao ngục, đồng thời mang Hách Liên Dung cùng thi thể Thái hậu đã chết theo, còn lại Thuỷ Vô Ngân vẫn đang chấn động chưa hoàn hồn.
***
Một mảnh yên lặng, trong thiên lao vừa u ám lại hàng năm không thấy mặt trời, chung quanh tràn ngập mùi chua thực vật và rất nhiều loại mùi độc khí hỗn hợp, khiến người sẽ nhịn không được bịt kín mũi không thể hô hấp.
Trong lao một chút ánh nến chiếu rọi xuống, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh đang ngồi ở nơi nào đó trong thạch lao, hắn cuộn tròn thân thể, cằm gác trên đầu gối trầm mặc không nói, bốn phía lạnh như băng khiến hắn thi thoảng phát run thân thể gầy yếu, chân không mang hài cảm nhận được nhiệt độ thấp như nước chạy lên sống lưng, khiến hắn một thân y phục đơn bạc nhịn không được răng trực tiếp va vào nhau.
Hắn, chính là con tin Phong quốc bị quốc chủ Hỏa nô nô quốc hạ lệnh nhốt vào thiên lao — Ngọc Hi!
Lạnh run, Ngọc Hi bó sát người, đôi mắt sáng buồn bã.
Kiếm của ta chưa bao giờ giết kẻ yếu, thân là quân vương một nước, ta có ngạo khí của ta, mà thân là một vị kiếm sĩ, ta cũng có kiên trì cơ bản nhất kiên trì, không nghĩ tới vì một nữ nhân điên mà khiến kiếm của ta bị vết nhơ!
Ngọc Hi bất đắc dĩ nhìn trường nhuyễn kiếm bên người nhiễm máu kia, trên thân kiếm lưu lại màu đỏ lần nữa nhắc nhở sai lầm hắn phạm phải, nói như thế nào thì hắn cũng không nên giết một nữ nhân không có vũ khí lại không biết võ công, hắn cầm kiếm đối với Hách Liên Dung cũng chỉ là muốn dọa nàng thôi, chỉ là, lúc này nói những lời này đều đã quá muộn, cho dù hắn nói thẳng ra cũng không ai sẽ nguyện ý tin hắn vô tội và bất đắc dĩ.
Nói vậy Thủy Vô Ngân hiện tại cũng xem ta là cừu địch đi…… Tất nhiên ta là cừu nhân giết mẹ hắn…… A, ta như thế nào còn quan tâm Thủy Vô Ngân, ta nhưng là bị Thủy Vô Ngân bắt tới làm quân cờ đàm phán a! Chẳng qua ta hiện tại ngay cả giá trị làm quân cờ đều không có nữa, hơn nữa ta giết Thái hậu Hỏa nô nô quốc, đời này khẳng định sẽ táng thân ở đây. Ngọc Hi nhớ tới Thủy Vô Ngân ngày đó nói với hắn một câu……
“ Cho dù ngươi không phải quân chủ Phong quốc, cho dù ngươi là ai, ta chính là cần ngươi! Ta muốn ngươi luôn ở bên cạnh ta! Ngươi nghe thấy không?? Đáng chết!”
Cần ta sao? Ha ha…… Ta ngược lại muốn xem xem Thủy Vô Ngân khi đối mặt với cừu nhân giết mẹ và tình nhân sẽ lựa chọn như thế nào? Nếu hắn theo như lời hứa là thật, như vậy hắn nhất định sẽ đến! Chỉ là lúc này ta đã không kỳ vọng rồi……
Chán nản cười, Ngọc Hi nhìn không thấy mặt mình bởi vì Thủy Vô Ngân mà lộ ra một chút bi thương cùng hy vọng.
Cũng được…… Trước khi rời khỏi Phong quốc ta liền mơ hồ có cảm giác rồi, có lẽ đây thật sự là ông trời khảo nghiệm ta, mà ta lại không hoàn mỹ thông qua khảo nghiệm này……
Cúi đầu xoa xoa cánh tay trái bị thương của mình, Ngọc Hi lúc này nhưng thật ra may mắn Phong quốc còn có quân chủ kế vị, như vậy, kiếp này hắn liền có thể an tâm, tuy rằng hắn cũng bởi vậy mà mất đi cơ hội điều tra rõ chân tướng Ưng Thiên Tình vì sao soán vị.
Nghĩ đến thật đúng là châm chọc!
Ngọc Hi thân ảnh cô đơn dưới ánh nến yếu ớt lắc lư không ngừng……
***
Thiên thanh cung, hai thân ảnh ngồi đối diện, Thủy Vô Tình vẻ mặt mỉm cười nhìn bộ dạng Thuỷ Vô Ngân vẻ mặt âm u, tâm tình hai người lúc này có thể nói là thiên địa khác biệt, kích động từ sau khi Thái hậu bị ám sát vẫn chưa hồi tỉnh lại, Thủy Vô Ngân sắc mặt âm trầm ngồi bất động, bộ dáng giống như tượng gỗ điêu khắc khiến cho Thủy Vô Tình rất muốn bật cười, nhưng vì chiếu cố đến tình hình lúc này mà im miệng.
Liếc mắt nhìn Thuỷ Vô Ngân tiếp tục đờ đẫn, Thủy Vô Tình thản nhiên giương lên khóe môi, chuyển tay chống má, liếc liếc Thủy Vô Ngân một cái, “ Vẫn chưa tỉnh sao? Hay là đã tỉnh không nổi rồi?” nhìn khuôn mặt nam tính kia không chút thay đổi, Thủy Vô Tình nhịn không được thở dài một cái, “ Ngươi còn chưa nói cho ta biết mẫu hậu như thế nào sẽ bị ám sát nha……”
Ý cười thản nhiên, Thủy Vô Tình thấy đối phương tiếp tục không có phản ứng, vì thế nhíu mi, “ Chẳng lẽ thật sự là Hoàng thượng phong quốc kia giết chết?” ngữ vị câu nói kéo dài, Thuỷ Vô Tình cong môi, “ Vậy không có biện pháp rồi, xem ra chỉ có lập tức xử hình!”
Thủy Vô Tình thẳng lưng đứng dậy, nghịch mấy sợi tóc trượt qua vai, đang lúc muốn đi ra ngoài cửa cung, phát hiện tay áo hắn bị người một phen kéo lấy không thể nhúc nhích, nhưng không kinh ngạc, tiếu ý giương lên nói.
“ Sao vậy? Ngươi cũng muốn đi dự lễ sao? Không tốt đi…… Mẫu hậu làm ngươi kích động vẫn chưa trút bỏ.”
Đồng tử chợt lóe, Thủy Vô Ngân quả quyết phủ nhận, “ không…… Không phải Ngọc Hi giết, hắn cũng không phải hung thủ.”
“ Ngươi không phải muốn vì hắn thoát tội chứ?” Thủy Vô Tình nhướng mày, vẻ mặt đầy nghi vấn.
“ Là thật!” thấy Thuỷ Vô Tính không quá tin, Thủy Vô Ngân nghiêm mặt nói: “ Là hoàng tẩu nàng…… Đem mẫu hậu đẩy tới mũi kiếm Ngọc Hi……” không muốn nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, Thủy Vô Ngân mạnh mẽ lắc đầu.
Thủy Vô Tình nhíu chặt mi, “ Ngươi cũng biết vu cáo hoàng tộc có hậu quả gì không?”
Thủy Vô Ngân nhìn lại Thủy Vô Tình, ánh mắt kiên định, “ Ta Thủy Vô Ngân chưa bao giờ nói qua bất cứ một câu nói dối, đương nhiên lại càng không nhỏ nhen vu tội gì, ngươi phải tin!”
Nhìn đôi mắt Thủy Vô Ngân vì phẫn nộ mà lửa giận bùng cháy, Thủy Vô Tình nhất thời im lặng, “ Được rồi! Sẽ tin ngươi một lần, nhưng là, Ngọc Hi như cũ là kẻ đắc tội tự tay giết Thái hậu, ta không thể thả người, tuy rằng Hách Liên Dung thật sự là hung thủ, nhưng xét thấy nàng thân phận là hoàng phi, ta liền đem nàng biếm vào lãnh cung.” Thủy Vô Tình kéo tay áo, làm bộ như không nhìn thấy biểu tình của Thủy Vô Ngân vì lo âu mà muốn phản bác.
“…… Hoàng……”
Thuỷ Vô tình xoay người không cho Thủy Vô Ngân cơ hội biện hộ, mỉm cười phiết phiết môi, “ Ta đã biết bọn người tập kích các ngươi đêm kia tất cả đều là bởi vì thẻ lệnh của ta mà không thể không nghe lệnh, chỉ là thẻ lệnh kia không phải ta phát ra, thẻ lệnh kia từ lúc trước đã mất tích rồi……” bỗng nhiên, “ Cho nên, ta nghi ngờ lệnh bài kia là bị ai trộm đi, mà người biết rõ lệnh bài kia cất ở đâu chỉ có hai người…… Chính là ta cùng với hoàng tẩu của ngươi Hách Liên Dung.”
Thuỷ Vô Tình đưa lưng về phía Thủy Vô Ngân cũng không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thủy Vô Ngân, tiếp tục nói: “ Hách Liên Dung là người của ai ngươi hẳn rất rõ ràng, chỉ là người kia vì sao phải mượn danh của ta phái người đi ám sát các ngươi, điểm này hẳn không cần ta nói.” nói xong, Thủy Vô Tình không hề dừng lại một cước bước ra khỏi cửa.
Bên trong, Thủy Vô Ngân như cũ kinh ngạc đôi mắt mở to, cắn chặt môi, không muốn lên tiếng.
Bởi vì Hách Liên Dung…… Là thân tín của Thái hậu…… Chẳng lẽ những người tập kích đêm kia cùng mẫu hậu có liên quan?
Nháy mắt, Thủy Vô Ngân cắn răng chạy đến Thiên thanh cung, đuổi theo cước bộ Thủy Vô Tình.
Ta muốn đi làm cho rõ ràng!