Đây là lần đầu tiên Tiêu Thầm ăn tết ở nhà người khác, cô và chú anh đã về quê thăm họ hàng, chỉ còn anh ở lại, đến nhà Dư Anh gặp cha mẹ.
Cha của Dư Anh giống hệt hình tượng người lính trong suy nghĩ của anh, ít nói ít cười, trông rất uy nghiêm, dường nét gương mặt Dư Anh rất giống ông ấy, ngoại trừ đôi mắt dịu dàng.
Mắt của Dư Anh giống mẹ.
Dư Hoàn có ánh mắt sắc bén, khi nhìn lâu sẽ khiến người đối diện có cảm giác như bị kim đâm vào lưng.
“Người nhà không có ý kiến gì về chuyện của con và Dư Anh chứ?”
Tiêu Thầm nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn đáp: “Không có, họ đều rất thích Dư Anh.”
“Nghe nói con sống cùng cô chú?”
“Vâng, cha mẹ con đã mất nhiều năm rồi.”
Dư Hoàn gật đầu: “Vậy khi nào có dịp, hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm.”
Lời vừa dứt thì điện thoại bàn trong nhà cũng reo, Dư Hoàn nhấc ống nghe: “A lô?”
“Anh Phương à, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.”
“Về rồi à, hôm nay thì không được, nhà có khách, ngày mai đi, mai nhất định sẽ uống với anh mấy chén.”
Dư Hoàn nói chuyện với đồng đội, còn Dư Anh dẫn Tiêu Thầm đi mất.
“Nói chuyện với đồng chí Dư chán lắm đúng không?” Dư Anh hỏi.
“Cũng được, nhà anh họ hàng ít, anh không thường tiếp xúc với người lớn.” Tiêu Thầm đáp, “em rất giống ba em, anh có cảm giác ông ấy chính là phiên bản trung niên của em.”
“Em già cũng phải đẹp trai hơn ổng.”
Tiêu Thầm cười: “Không biết xấu hổ.”
“Đi thôi, vào bếp xem tối nay có món gì.” Dư Anh kéo anh vào bếp.
Dì giúp việc đang cán vỏ sủi cảo, trên bàn bếp bày đầy ra, Dư Anh cầm một cái chưa nấu chín lên, hỏi: “Dì Thạch, hôm nay nhân gì thế?”
“Nhân thịt thêm tôm nguyên con.” Dì cười đáp, “bên này đã gói xong rồi này, vừa mới cho vào nồi, vớt mấy cái nếm thử nhé?”
“Con tự làm cho.” Dư Anh lấy một cái thìa ra, đảo một vòng trong nồi, vớt ra được mấy cái sủi cảo.
Dì Thạch thuần thục cán vỏ, không ngẩng đầu lên, nói: “Giấm ở trong tủ đấy, tự lấy đi. Trong nồi còn đang hầm canh gà, con muốn ăn có nước thì lấy thêm.”
Dư Anh tìm một cái đĩa nhỏ rồi đổ chút giấm ra, gắp sủi cảo chấm vào, đưa đến bên miệng Tiêu Thầm.
Tiêu Thầm nhìn anh: “Anh ăn sủi cảo không giấm.”
Dư Anh cười, tự ăn miếng sủi cảo vừa rồi, lúng búng nói: “Còn kén ăn.”
“Có sa tế không?”
“Ăn cay nữa.” Dư Anh nhéo mặt anh.
Dư Anh cắt một chút ớt và rau thơm, lấy gia vị sẵn có trong bếp pha thành một chén sa tế đặc chế hiệu Dư Anh, chấm sủi cảo vào rồi lại đút Tiêu Thầm.
“Há miệng.”
Dì giúp việc còn đang bận rộn trong bếp, Tiêu Thầm chưa từng được đút ăn trước mặt người ngoài, anh ngượng ngùng mãi không há miệng ra được.
Dư Anh chờ một lát mà Tiêu Thầm không phản ứng, anh cười: “Còn ngượng nữa chứ? Ăn đi, dì Thạch là người nhà, không chê chúng ta đâu.”
Dứt lời, anh ghé lại bên tai Tiêu Thầm thì thầm: “Mới thế này đã ngượng, em còn định đút bằng miệng này, thế không phải anh sẽ trốn luôn xuống đất à?”
“Lưu manh.” Tiêu Thầm khẽ mắng, nhưng vẫn chịu ăn sủi cảo trên tay Dư Anh.
“Ngon không?”
Tiêu Thầm phồng má, gật đầu: “Thêm cái nữa.”
Dư Anh cười nheo mắt: “Được.”
Quý bà Diệp đã sắp xếp lại sân nhà một phen, thân cây quấn đèn màu, cành cây treo đèn lồng đỏ bé xíu, huyền ảo nhưng vẫn đầy không khí vui vẻ.
Đêm nay là giao thừa, ngoài trời có tuyết, nhiệt độ thấp, vườn hoa được trang trí đẹp như thế cũng chỉ có thể đứng trong nhà mà ngắm.
Tiêu Thầm và Dư Anh đứng trên ban công tầng hai, nhìn pháo hoa đang nổ tung rực rỡ trên bầu trời xa xa.
Tiệc tối đã xong, nhà cũng có khách của ông bà Dư, dưới tầng trệt đang ồn ào vui vẻ, văng vẳng tiếng người nói cười.
Tiêu Thầm lấy ra hai xấp bao lì xì thật dày, còn cho Dư Anh: “Của ba mẹ em cho anh đấy.”
“Lì xì à.” Dư Anh không nhận, “vốn là để cho anh, đưa em làm gì.”
Tiêu Thầm đỏ mặt: “Anh đã lớn bằng này rồi còn lấy lì xì. Anh không cần, em lấy đi.”
“Cái này là lì xì cho con dâu, hiểu chưa, anh không lấy tức là không cần em nữa rồi.”
“Đâu ra thứ lý lẽ đó.” Tiêu Thầm nói thế nào cũng không chịu lấy, cứ nhét vào túi Dư Anh.
Dư Anh không cãi được anh: “Rồi rồi rồi, hay là anh cứ giữ trước đi, để dành làm vốn kết hôn, sau này thế nào cũng cần dùng.”
Tiêu Thầm dừng tay: “…Cụng được, cho vào thẻ của em.”
Tiêu Thầm hỏi Dư Anh: “Giang Ngôn chúc tết em chưa?”
“Rồi đó, chúc trên điện thoại này, chẳng có thành ý gì hết.”
“Sao lại không chúc tết anh nhỉ?”
Dư Anh phì cười.
Thế là Tiêu Thầm rút di động ra gọi cho Giang Ngôn.
Giang Ngôn đã kéo chú Golden ra ngoài trốn cho yên tĩnh, cô bé học cấp hai bên nhà hàng xóm muốn chơi với cậu, nhưng cậu nhóc lại ở trong sân chơi một mình với Golden, mặc kệ người ta.
Tiêu Thầm chờ một lát đầu kia mới bắt máy.
“A lô?”
Bên kia truyền đến giọng nói bình thản nhưng kiên quyết của Tiêu Thầm: ‘Đâu mất rồi? Lên đây chúc tết chú nào.’
“…”
Ba phút sau, Giang Ngôn xụ mặt đứng trước Tiêu Thầm, tay vẫn đang dắt Yuki.
“Gâu!” Chú Golden sủa mấy tiếng, há miệng thè lưỡi thở hồng hộc.
“Chúc đi.” Tiêu Thầm dựa trên lan can, vẫn luôn giữ vẻ thản nhiên ung dung đó.
Giang Ngôn bĩu môi nói: “Có phải còn cần dập đầu mấy cái nữa không đây…” Tuy nói không phải cậu chủ động đến chúc tết, nhưng lời nói vẫn là chân thành, cậu nhóc cúi người: “Chúc mừng năm mới, chú Tiêu.”
Tiêu Thầm lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra: “Chúc mừng năm mới, vạn sự bình an.”
Giang Ngôn do dự không nhận, Dư Anh nói: “Cầm đi, có phải người ngoài đâu.”
Giang Ngôn nói tiếng cảm ơn, nhận bằng hai tay, cả một xấp thật dày, khá là nặng.
Di động của Tiêu Thầm reo lên, Đinh Chiếu Thu gọi video đến.
Màn hình điện thoại hiện ra gương mặt Đinh Chiếu Thu, sau lưng hắn là hồ bơi, trên người lúc này chỉ có đúng một cái quần bơi. Đinh Chiếu Thu lại ra nước ngoài nghỉ lễ.
‘Dô, năm mới đi gặp cha mẹ à?’ Đinh Chiếu Thu vẫy tay với Dư Anh, ‘chúc mừng năm mới ông chủ Dư.’
“Chúc mừng năm mới.”
Đinh Chiếu Thu nhìn kỹ lại, chú ý thấy Giang Ngôn sau lưng họ: ‘Nhóc này không phải là Giang Tiểu Ngôn đây sao, còn nhớ chú không?’
Giang Ngôn mím môi, lạnh lùng nói: “không nhớ.”
‘Lừa gạt.’ Đinh Chiếu Thu cầm ly Champagne bên cạnh lên uống, ‘trẻ con không thể sợ người lạ như thế đâu, da mặt mỏng thế thì sau này làm sao mà tán gái tìm vợ được?’
“Cậu nói chuyện cho ra người xem nào.” Tiêu Thầm xen vào.
Đinh Chiếu Thu tỉnh bơ uống Champagne.
Giang Ngôn xụ mặt, chủ động chúc tết chú Đinh: “Chúc mừng năm mới.”
Đinh Chiếu Thu khẽ nhướn mày.
Sau khi Giang Ngôn dắt Golden xuống nhà, Đinh Chiếu Thu gửi cho Tiêu Thầm một khoản tiền, nói là mừng tuổi cho Giang Ngôn.
‘Cậu đừng có mà nuốt riêng đấy nhé, không thì tôi hỏi tội cậu đấy.’
“Ai thèm chút tiền này của cậu.”
Đinh Chiếu Thu vung tay chuyển thẳng cho Tiêu Thầm những mười ngàn tệ, hắn không thân cũng chẳng quen với Giang Ngôn là mấy mà cho ngần này tiền mừng tuổi thì đúng là không keo kiệt.
Không dưng mà ân cần ắt là có mưu đồ. Tiêu Thầm hiểu quá rõ sở thích của Đinh Chiếu Thu, anh lập tức gửi tin nhắn chất vấn Đinh Chiếu Thu.
Tiêu Thầm: ?
Đinh Chiếu Thu: ?
Tiêu Thầm: Cậu đừng nói với tôi là cậu có ý với Giang Ngôn đấy
Đinh Chiếu Thu: Ha ha
Tiêu Thầm: Ha ha cái đầu cậu
Đinh Chiếu Thu: Chút tiền mừng tuổi thôi, nghĩ nhiều rồi
Tiêu Thầm: Cậu mới gặp thằng nhóc hai lần mà mừng tuổi đến mười ngàn, bảo tôi làm sao mà tin cậu?
Đinh Chiếu Thu: Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi mà có ý đó thì đã ra tay lâu rồi, cần gì chờ đến bây giờ? Thằng nhóc bao lớn, tôi bao nhiêu tuổi? Tiêu Thầm, cậu nghĩ cái gì đấy?
Tiêu Thầm: Tôi hỏi thế thôi, không có ý gì cả
Đinh Chiếu Thu: [Liếc xéo]
Tiêu Thầm được cha mẹ Dư Anh giữ lại qua đêm, đêm nay rất lạnh, anh tắm xong thì chui ngay vào chăn quấn mình lại, mơ màng ngủ mất.
Tiêu Thầm ngủ trong phòng cho khách, Dư Anh tiễn hết khách đi rồi mới lên lầu. Sắp mười hai giờ, tiếng pháo hoa vang lên không ngớt, ánh lửa rực rỡ nổ tung rồi biếnmất nơi chân trời.
Dư Anh lặng lẽ ngồi xuống bên giườn, cúi đầu hôn nhẹ lên má Tiêu Thầm.
Tiêu Thầm giật mình tỉnh lại.
“Chúc mừng năm mới, anh Thầm.”
Dư Anh nắm tay Tiêu Thầm lên, ngón tay chạm vào thứ gì đó lành lạnh.
Tiêu Thầm giơ tay lên nhìn, phát hiện trên ngón áp út của mình có thêm một cái nhẫn đính kim cương.
Anh liếm nhẹ lên đôi môi khô nứt, khàn giọng hỏi: “Đây là quà năm mới hả?”
Dư Anh không đáp, chỉ cắn nhẹ lên đầu ngón tay Tiêu Thầm.
Tiêu Thầm nhìn chiếc nhẫn đang lóe sáng nhàn nhạt, khẽ cười: “Anh chưa chuẩn bị quà gì cả.”
“Không sao, anh chính là quà rồi, gói lại mang tặng em là được.”
Tiêu Thầm lại thật sự xem mình là quà tặng, trao cho Dư Anh.
Giao thừa là một dịp đặc biệt, lại tràn ngập cảm giác thiêng liêng, tận hưởng khát vọng nguyên thủy trong thời khắc này có vẻ rất tuyệt diệu.
Tiêu Thầm không biết mình đã giải phóng bao nhiêu lần, giường rung lên dữ dội, thanh âm mãnh liệt bị tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ che giấu, không đến nỗi để người khác nghe được.
Tiêu Thầm nửa buông thả nửa kìm nén, hoàn cảnh hiện tại trói buộc khát khao của anh, chỉ có thể cắn chặt lấy chăn, không dám phát ra tiếng, thanh âm phát ra tựa như tiếng thú non rên rỉ nghẹn ngào.
Dư Anh dường như quyết tâm bắt nạt anh, tiến công mạnh mẽ đến mức anh không cắn nổi chăn nữa. Dư Anh giữ lấy cằm anh, hôn lên môi, mút lấy lưỡi, cướp đoạt hơi thở của anh.
Con tim rung động, bùng cháy mãnh liệt hơn cả pháo hoa ngoài kia.
Tiêu Thầm loáng thoáng nghe thấy Dư Anh thì thầm “em yêu anh”.
Studio Tĩnh Lặng mở cửa vào mùng tám.
Ngày hôm đó, studio rất náo nhiệt, rất đông người đến ủng hộ, người xe nườm nượp.
Cừu Tư Niên cũng đến, còn dẫn theo cả cậu bạn trai tuyển thủ e-sports của mình.
Là một cậu nhóc đẹp trai, ăn mặc theo kiểu hầm hố rất ngầu, đứng cạnh Cừu Tư Niên thì hoàn toàn không hợp tí nào.
Xét theo mắt nhìn nông cạn của người ngoài, trừ nhan sắc ra thì hai người họ không có một điểm chung nào cả.
Cậu nhóc kia cũng khá là xấu hổ, Cừu Tư Niên nghiêng đầu sang nói mấy câu mà lỗ tai cậu ta đã đỏ bừng lên, hơn nữa ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Cừu Tư Niên.
Nhóc này là fanboy rồi.
Dư Anh bất giác cười.
Cừu Tư Niên đến gần Dư Anh, cậu bạn trai theo sát sau lưng, anh ta đưa cho Dư Anh một bao lì xì: “Chúc mừng khai trương.”
Dư Anh từ chối: “Khách sáo thế, không cần đâu, thật đó.”
“Cầm đi, nên có mà, khai trương quan trọng là may mắn.”
Dư Anh do dự rồi cười đáp: “Vậy được rồi, tôi cũng không ngại nữa, sau này đến mua hoa tôi sẽ giảm giá cho cậu.”
Đinh Chiếu Thu hôm nay cũng đến cho vui, không thấy Tiêu Thầm, hắn hỏi Dư Anh: “Lão Tiêu chạy đâu rồi, cậu khai trương mà cậu ta lại vắng mặt thế?”
“Anh ấy có việc, em cũng không biết đi đâu rồi.”
“Anh Dư Anh, có khách đặt hoa.” Hành Chuẩn đến gần, “đặt từ trước tết.”
“Anh biết rồi.”
“Dô, được đấy, bây giờ mua hoa còn phải đặt trước?” Đinh Chiếu Thu cười nói, “ông chủ Dư giỏi thật.”
Dư Anh cười, không đáp.
Leng keng…
Tiêu Thầm vừa bước vào studio liền trở thành trung tâm chú ý của mọi người, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông ăn vận chỉnh tề ngoài cửa.
Đinh Chiếu Thu huýt sáo: “Kỹ sư Tiêu bận trăm công ngàn việc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
“Anh Thầm!” Hứa Khả Khả vẫy tay như điên.
Trên tay Tiêu Thầm là một chậu hoa có tạo hình rất đặc biệt, bên trong đã có đất.
Dư Anh lại gần anh, giả vờ không quen: “Ngài đây muốn mua hoa gì?”
Tiêu Thầm nghiêng đầu cười, mắng đùa một câu “ấu trĩ”.
Tiêu Thầm ôm chậu hoa ra sân sau.
Dư Anh đi theo anh.
“Cái gì vậy?”
Tiêu Thầm đặt chậu hoa xuống đất, sau đó ngồi xuống san phẳng đất trong chậu, nói: “Quà khai trương anh tặng em.”
Chậu hoa này được tạo hình rất tinh tế, có vẻ được nung bằng đất sét, ngoài mặt có chạm nổi hình cánh hoa tung bay, cũng đã lên màu.
“Anh tự làm phải không?”
“Ừ, đẹp không?”
“Rất đẹp, sao cái gì anh cũng biết làm thế?”
Tiêu Thầm đắc ý nhướn mày: “Linh cảm để làm cái chậu này là từ em. Dư Anh có hàm nghĩa là hoa tàn, cho nên anh mới thiết kế thành cánh hoa đang rơi xuống, có thích không?”
“Thích, rất rất thích. Vừa rồi anh đi làm cái này à?”
“Đúng vậy, đi chợ hoa một chuyến.”
“Trồng cái gì vậy?”
“Hoa hồng Lệ Chi.”
Dư Anh sững sờ.
Ngón tay Tiêu Thầm vuốt qua những cánh hoa được khắc trên thân chậu: “Anh vẫn luôn thấy rất may mắn vì ngày đó, khi anh nằm viện, lão Đinh đã tặng anh một bó hoa hồng Lệ Chi.”
Anh quay đầu lại nhìn Dư Anh: “Lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi.”
Dư Anh ôm cổ Tiêu Thầm, hôn lên môi anh.
Hương hoa trên người anh dường như sẽ không bao giờ tan biến.
Vẫn như ngày đầu gặp mặt, Tiêu Thầm ngửi thấy mùi hương khiến anh ao ước đó.
“Cảm ơn em.” Tiêu Thầm kề bên tai Dư Anh, khẽ nói.
“Mỗi một tế bào trên người anh đều đang sống vì em.”