Tề Hoàn An cẩn thận che chở Lương Thi Ý từ trong đám người chen chúc đi ra, rồi nắm tay cô đi về trường học, cả một đường chẳng ai nói câu nào.
Bỗng chợt mưa rơi bất ngờ, mặc dù mưa không lớn nhưng lại dày đặc khiến người ta chịu không nổi.
Cuối cùng, Lương Thi Ý muốn rút tay về, nhưng Tề Hoàn An lại nắm chặt không buông, Lương Thi Ý bất đắc dĩ: “Học trưởng…”
Tề Hoàn An hơi ngừng lại nhưng vẫn không buông tay, chỉ im lặng không nói gì.
“Học trưởng, em…”
Lương Thi Ý mới nói mấy chữ, Tề Hoàn An lập tức ngắt lời: “Tiểu Ý!” Ngừng một lát anh mới nói: “Trễ rồi, có chuyện gì mai chúng ta nói.” Dứt lời anh nhanh chóng xoay người, tựa như đang sợ điều gì.
Lương Thi Ý giữ chặt anh, “Học trưởng, bây giờ chúng ta nói rõ đi.”
Hô hấp Tề Hoàn An phập phồng, quay đầu lại nhưng không nhìn cô.
Lương Thi Ý cân nhắc rồi nói: “Học trưởng, em không muốn lừa dối anh…”
“… Chúng ta chia tay đi.”
Tim Tề Hoàn An như bị kim đâm: “Anh không đồng ý.”
“Học trưởng..” Lương Thi Ý cúi đầu không dám nhìn anh, “Chuyện này em đã suy nghĩ rất kĩ, chúng ta không thích hợp, thật đấy…”
Lặng im một lát, Tề Hoàn An mới có dũng khí đè bả vai Lương Thi Ý: “Tiểu Ý, người yêu cũng phải mài mới hợp, thời gian chúng ta kết giao chưa bao lâu, chúng ta có thể từ từ… Hoặc là em nói cho anh chỗ nào anh chưa tốt, anh sẽ sửa đến khi em hài lòng mới thôi… Tiểu Ý, đừng nói chia tay, anh không muốn chia tay…”
Tề Hoàn An siết chặt Lương Thi Ý, thấp hèn khẩn cầu..
Trong lòng Lương Thi Ý tự nói với bản thân không được mềm lòng, kéo dài tiếp chỉ khiến cả hai đau khổ. Cô nhắm mắt lại, “Học trưởng, em rất cảm kích tình cảm em đối với em,.. Nhưng cảm kích chứ không phải yêu thương, cái anh cần là yêu thương. Tiếc là yêu thương em không thể cho, vậy nên em không thể để học trưởng thêm hi vọng được…”
Lương Thi Ý ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt chất chứa bi thương và đau khổ.
“Anh vẫn cho rằng đối với em thật tốt, em có thể dần tiếp nhận anh. Anh vẫn luôn tự nói với mình như thế. Nhưng không, thực tế không được như vậy. Em luôn từ chối, thậm chí bắt đầu trốn anh. Anh bắt đầu tự hỏi bản thân không tốt ở đâu, có lẽ với em anh rất tốt, nhưng chưa đến mức có thể khiến em yêu.”
“Thật ra anh đã biết phán quyết cuối cùng chính là tử hình, nhưng anh lại không cam lòng, cứ giữ chặt em không buông… Tiểu Ý, anh thích em như vậy, em không có cảm giác gì sao?”
Câu cuối cùng trước khi đi chính là: “Tiểu Ý, rốt cuộc người trong lòng em là ai…”
Trong lòng cô có ai?
Trong lòng Lương Thi Ý chợt nhói đau.
Mưa lớn, từng hạt từng hạt nện xuống người cô, thật đau.
Cô trơ mắt nhìn Tề Hoàn An bước đi. Một lúc sau, cô ngồi xuống vùi đầu vào đầu gối, sau đó không động đậy, yên tĩnh như một bức tranh.
Không biết qua bao lâu, trên đầu không còn mưa nữa.
Lương Thi Ý chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện có người bung dù che mưa cho cô, nhưng cô lại không nhìn rõ bộ dáng của người nọ.
Cô cố gắng mở mắt thật lớn để nhìn, nước mắt tụ lại trong hốc mắt nên cô không thể nhìn rõ. Chỉ nhìn hình dáng mờ mờ đoán chừng là nam sinh.
Lương Thi Ý gục đầu xuống, không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, “Đừng nhìn tôi.”
Cô đợi thật lâu, người bên canh vẫn không đi, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô, giống như chân anh ta mọc rễ.
Cô điều chỉnh tâm tình, ngữ điệu vẫn nhu hòa như ngày thường, chỉ có âm thanh hơi khàn khan: “Cảm ơn.” Nói xong không đợi đối phương phản ứng đã quay đầu bỏ chạy, bóng dáng thoáng chốc đã biến mất.