Thoát Cốt Hương

Chương 64: Chương 64: Bại lộ thân phận




Ngày hôm sau, do tối qua Giang Tiểu Tư uống chút rượu nên ngủ rất say, Thẩm Mạc thấy thế cũng không đánh thức cô nữa, đi ra ngoài một mình.

Lúc Giang Tiểu Tư tỉnh lại đã là giữa trưa, cô thấy trên bàn để lại tờ giấy nhắn rằng cô không cần đến, đi ăn một chút gì đó rồi hãy đi dạo xung quanh. Lòng bỗng dâng đầy cảm xúc ngọt ngào chẳng nói thành lời, cô thầm nghĩ, chắc lát nữa phải để thêm đóa hoa hồng trên đầu giường, sau đó cười ha ha.

Sau khi rửa cô mặt xong, người phục vụ tới gõ cửa, mang đồ ăn tới.

“Đây là Thẩm tiên sinh gọi, nhắn là mời Giang tiểu thư ăn xong thì tới đảo Tam Thần gặp ngài ấy.”

“Sao anh ấy lại tới đó, làm việc xong sớm vậy sao? Đảo Tam Thần ở đâu?”

“Thuê thuyền đi xuôi dòng khoảng 10km là tới, nhà đò nào cũng biết.”

Giang Tiểu Tư gật đầu, vừa ăn vừa bấm điện thoại gọi cho Thẩm Mạc, nhưng mãi không liên lạc được. Chẳng lẽ anh ấy định làm gì đó khiến mình ngạc nhiên? Không phải là cầu hôn chứ? Giang Tiểu Tư vừa ảo tưởng vừa cười ngu ngốc.

Thẩm Mạc và các nhân viên đang tiến hành khai quật dưới mộ, không bắt được tín hiệu di động. Giữa chừng, bỗng nhiên một đoạn bị sụp, họ đều bị kẹt lại phía trong. Để tránh hư hao ngôi cổ mộ, các nhân viên chỉ dùng loại máy khoan và ủi đất cỡ nhỏ để cứu viện. Thẩm Mạc mơ hồ cảm giác có gì đó bất an, may mà hai thức thần A Vệ và A Âm luôn đi theo Giang Tiểu Tư, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề nghiêm trọng. A Vệ là hỏa thú, A Âm là hồ yêu, pháp lực rất mạnh, hiện tại nếu để chúng đối phó với Mai Tân cũng rất dễ dàng.

Giang Tiểu Tư không hề nghi ngờ gì về việc anh đến đảo Tam Thần, A Vệ và A Âm thì cảm thấy hơi kỳ lạ, muốn liên hệ với Thẩm Mạc lại không được, dường như có ai đó đang dùng phép thuật cản trở, đành phải tiếp tục âm thầm đi theo Giang Tiểu Tư.

Giang Tiểu Tư tới đảo Tam Thần, vẫn không gọi được cho Thẩm Mạc, không biết tìm gặp anh ở đâu. Đảo không lớn, do nó cách thị trấn cổ khá xa, vẫn chưa được ngành du lịch khai phá nên không có nhiều người tới đây. Nhưng theo lý thuyết thì chắc không phải không có một ai chứ?

Cô bắt đầu cảm giác có gì đó là lạ, dù sao cũng chỉ là lời người phục vụ nhắn lại mà thôi, bất cứ ai đều có thể dẫn cô tới nơi này. Cô quyết định rời khỏi đảo ngay lập tức, lại phát hiện mình bị nhốt trong rừng cây, có ai đó đã rải máu chó mực ở xung quanh.

Vì là nửa người nửa cương thi, lại đeo hạt châu trên người, hơn nữa, dù sao cũng đã sống qua ngàn năm, những thứ cương thi bình thường hay sợ hãi như máu chó mực, gạo nếp, ánh mặt trời, bùa chú… đều không thể làm cô bị thương, ngược lại, nếu là tấn công vật lý nhắm vào người bình thường lại dễ dàng làm cô bị thương hơn một chút. Nhưng không biết trong máu kia có pha trộn thêm thứ gì, làm cô không dám đến gần. Nếu là Mai Tân thì chắc không thể làm được như vậy chứ? Trừ phi hắn mời được cao thủ khác trợ giúp.

Giang Tiểu Tư dựa vào một cái cây, cô không biết hôm nay mình làm sao, dường như yếu ớt một cách kì lạ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho cô thấy choáng váng. Là do đồ ăn lúc nãy bị bỏ thuốc sao?

Nguy rồi, cô thò tay vào túi, vì đi ra ngoài chơi, chẳng mang theo gì cả. Tuy vài năm nay cô đã học được một ít pháp thuật dưới sự đốc thúc của Thẩm Mạc, nhưng nếu gặp phải đối thủ mạnh cô vẫn khó có thể tự bảo vệ mình.

Vòng vây đang dần thu nhỏ lại, ép sát lấy cô, mùi máu tanh ngày càng nồng đậm, song đối thủ dùng thuật che mắt, cô lo lắng nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy thứ gì. Trong cơ thể như có một ngọn lửu cháy hừng hực, ham muốn được uống máu bắt đầu sinh sôi, móng tay cô dài ra, để lại trên thân cây vết cào rất sâu.

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện hai người, một trắng một đỏ, đều quay lưng về phía cô. Người con gái mặc áo trắng có đôi tai hồ ly kì quái và một cái đuôi, chàng trai mặc áo đỏ, tóc cũng đỏ rực như lửa. Tư thế của họ giống như muốn bảo vệ cô, họ quát lớn, ý bảo đối phương hiện thân. Giang Tiểu Tư đoán chắc đây là thức thần luôn đi theo bảo vệ cô mà Thẩm Mạc từng kể, lòng bớt căng thẳng, tập trung tinh thần để khống chế cơn khát máu của chính mình.

Cuối cùng, người kia cũng xuất hiện, không riêng gì Giang Tiểu Tư, cả A Vệ và A Âm đều bị dọa giật nảy mình, không ngờ đó là Ngư Thủy Tâm. A Vệ Và A Âm nhìn nhau, mặt có chút gượng gạo, chắp tay với Ngư Thủy Tâm nói: “Chị Thủy Tâm định làm gì vậy?”

“Các người không thấy tôi đang làm gì sao?” Ngư Thủy Tâm lạnh nhạt nói.

“Thuộc hạ phụng mệnh chủ nhân bảo vệ Tiểu Tư tiểu thư, xin đừng làm chúng tôi khó xử.” Hai người họ chỉ nghĩ rằng Ngư Thủy Tâm thấy Thẩm Mạc đối với Giang Tiểu Tư quá tốt nên ghen tị mới định ra tay hãm hại cô.

“Bảo vệ ư? Giang Tiểu Tư đường đường là một cương thi ngàn năm, còn cần các người bảo vệ ư?” Ngư Thủy Tâm cười lạnh.

A Vệ và A Âm không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn Giang Tiểu Tư, thấy cô đang co quắp đau đớn, thầm giật mình kinh hãi.

“Cút ngay, Thẩm Mạc bị cô ta mê hoặc, mắt mù rồi, thân là người Thẩm gia, cả đời hàng yêu trừ quỷ, ghét nhất phi nhân loại, không ngờ lại rơi vào tay một tiểu cương thi. Hôm nay tôi sẽ đánh cho cô ta hiện nguyên hình, để Thẩm Mạc nhìn cho rõ đi.”

A Vệ và A Âm đều ngẩn ra, nhất thời không biết làm sao cho phải, nếu Giang Tiểu Tư thật sự là cương thi, vì sao họ canh giữ gần cô lâu như vậy lại không phát hiện ra? Nếu chủ nhân biết việc này, dựa theo tính cách của ngài ấy chắc sẽ giận điên người mất.

Mà Ngư Thủy Tâm này là người của Ngư gia, pháp thuật cao siêu, luôn coi cái ác là kẻ thù, lại có mối quan hệ rất tốt với chủ nhân, đương nhiên đáng tin hơn. Nếu Giang Tiểu Tư đúng là cương thi thì sẽ là vấn đề không hề nhỏ, nhưng chủ nhân đã nói rõ ràng rồi, phải hoàn thành nhiệm vụ.

A Vệ dùng ánh mắt ra hiệu với A m, A Âm lập tức biến mất, chạy đi báo cho Thẩm Mạc.

Ngư Thủy Tâm tiến lên một bước, tức giận nói: “Cút ngay. Chẳng lẽ vì cương thi này mà cậu định phản bội tôi? Cậu cho là có thể đánh thắng được tôi sao, hay là có thể kéo dài thời gian đợi Thẩm Mạc tới?”

“Không dám.” A Vệ cúi thấp, lui xuống một bước, trán lấm tấm mồ hôi, “Chỉ hy vọng chị Thủy Tâm có thể chờ chủ nhân tới, xử lý ra sao, chắc chắn chủ nhân sẽ có quyết định của riêng mình.”

“Anh ta đã sớm bị con bé này hớp hồn rồi, tôi muốn trước khi anh ấy đến phải đánh cho cô ta hiện nguyên hình, để anh ấy nhìn cho rõ, cậu có định nghe lời hay không đây?”

“Chị Thủy Tâm….” A Vệ gian nan mở miệng, nhìn lại Giang Tiểu Tư, thấy cô đang hết sức đau đớn, co quắp trên mặt đất, hai mắt đỏ sậm, không phải cương thi thì là gì, cuối cùng cũng nghiêng mình tránh ra.

Ngư Thủy Tâm chậm rãi bước tới trước mặt Giang Tiểu Tư, thấy dáng vẻ của cô hiện tại, cô cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mặt vẫn lộ rõ vẻ chán ghét. Sau khi Thẩm Lương chết đi, cô rơi vào trạng thái u sầu cực độ, so với Thẩm Mạc, cô còn có chấp niệm mạnh mẽ hơn, hận tất cả phi nhân loại. Biết Giang Tiểu Tư là cương thi, mà Thẩm Mạc lại yêu cô, cô không tránh khỏi cảm thấy bị phản bội.

Nếu là một phi nhân loại bình thường, cô sẽ thẳng tay giết chết. Nhưng dù sao cô cũng đã từng quen biết Giang Tiểu Tư, nhìn vào khuôn mặt của một đứa trẻ trước mắt, cô không sao xuống tay được, nhưng dù thế nào cô cũng phải đánh cho nó hiện nguyên hình, để Thẩm Mạc nhìn cho rõ.

“Chị Thủy Tâm……” Giang Tiểu Tư sợ hãi nhìn người phụ nữ mặc áo da màu đen trước mắt, quanh cô tản ra một loại sát khí mãnh liệt, khác hẳn với vẻ cao quý tao nhã ngày thường, giống như một người tới báo thù.

“Cô tiếp cận Thẩm Mạc vì mục đích gì? Có phải Mai Tân phái ngươi tới không?”

Ngư Thủy Tâm lấy kiếm gỗ đào vẽ đầy bùa chú chỉ vào cô, mỗi tấc da thịt bị kiếm chạm vào đều như bị bàn ủi là qua, tỏa ra làn khói mỏng và âm thanh xì xèo. Giang Tiểu Tư đau đến mức run rẩy, nhưng lại không thể tránh được.

“Không phải, em không có ác ý, em không cố ý lừa anh ấy…….”

Giang Tiểu Tư không có cách nào diễn tả được nội tâm tuyệt vọng của bản thân mình giờ phút này, vừa nghĩ tới việc thân phận cương thi của mình bị vạch trần, nghĩ tới dáng vẻ tàn tạ mà dữ tợn này sắp bị Thẩm Mạc nhìn thấy, cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Mới đây thôi, họ còn hạnh phúc như vậy, cố gắng hai năm trời, khó khăn lắm mới được ở bên Thẩm Mạc, cô không muốn vì lần này mà hủy đi tất cả, cô không muốn…..

Giang Tiểu Tư bật khóc, thì thào cầu xin: “Chị giết em cùng được, xin đừng để anh ấy biết, cầu xin chị…..”

Ngư Thủy Tâm cúi đầu nhìn Giang Tiểu Tư, cặp mắt kia tràn ngập sợ hãi và bất lực. Lòng cô bỗng mềm nhũn, cô tự hỏi rút cục mình đang làm gì đây, cô bé chỉ là một đứa trẻ. Nhưng rồi cô lập tức quở trách mình quá yếu đuối, đừng để phi nhân loại lừa lần nữa.

Cô cúi xuống, tìm kiếm trên người Giang Tiểu Tư, lấy đi hạt châu. Giang Tiểu Tư mất đi vật bảo vệ cuối cùng, ý chí từ từ mất hết, trước mắt chỉ còn một màu đỏ tươi. Cô vung tay lên, để lại năm vết cào trên mặt Ngư Thủy Tâm, sau đó lao tới, định cắn cổ cô.

Ngư Thủy Tâm đánh một chưởng vào vai làm cô văng ra xa, sờ mặt mình, tức giận hô lên: “Ảnh Tử.”

Ảnh Tử như một làn khói tỏa ra từ cái bóng mờ dưới chân cô, nhanh chóng hóa thành lập thể, lao vào đánh nhau với Giang Tiểu Tư đang nổi điên kia.

Bản tính cương thi hoàn toàn bại lộ, theo bản năng, Giang Tiểu Tư công kích tất cả những gì còn sống xung quanh, dù vẫn còn kém xa ngàn năm đạo hạnh của Giang Lưu, nhưng pháp lực của cô cũng không kém.

Thấy Ảnh Tử vẫn không thể khống chế được cô, Ngư Thủy Tâm ném một lá bùa ra, kiếm gỗ trên tay cô đâm xuyên qua lá bùa, xuyên qua vai phải của Giang Tiểu Tư, ghim cô vào thân cây. Giang Tiểu Tư gào lên một tiếng đầy thê lương, làm cho người nghe cũng cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng cũng khống chế được cô, Ngư Thủy Tâm thở phào, lại bỗng thấy Ảnh Tử rút kiếm gỗ ra, đâm mạnh vào ngực Giang Tiểu Tư.

“Ảnh Tử. Ngươi làm gì vậy.” Ngư Thủy Tâm hoảng hốt quát lớn, nhưng cũng không kịp ngăn cản.

Kiếm gỗ mạnh mẽ đâm vào, máu tươi văng ra khắp nơi. Đúng lúc này, một luồng sáng bạc lóe lên giữa không trung, như một tia sét đánh vào Ảnh Tử, xé rách hắn ra thành từng mảnh nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.