Nếu anh không nhận ra Mạc Dương chính là Mai Tân, nếu anh không canh chừng ở bên ngoài, sự
việc sẽ đi đến đâu, Thẩm Mạc thực sự không dám tưởng tượng tiếp. Anh
không rõ Giang Tiểu Tư đã lấy thêm được một lá gan từ đâu mà lại dám tin rằng chỉ dùng năng lực của bản thân cô có thể bắt giữ được Mai Tân. Cho dù trong quá trình vừa qua không có Tiểu Quỷ ngáng đường, e rằng Mai
Tân cũng có cách khác thoát thân.
Giữa Giang Tiểu Tư và Mai Tân
không hề có thù hận, thế mà cô lại lo nghĩ trăm phương ngàn kế để bắt
hẳn, đơn giản là vì anh. Hai người họ, không phải là quan hệ yêu đương,
chỉ là quan hệ thầy trò bình thường. Hành động này của cô, cho dù đặt
vào hoàn cảnh trước kia, khi quan hệ giữa hai người được coi như hòa
hoãn, anh cũng không thể lý giải nổi. Huống chi, trước đây không lâu,
hai người vừa mới trở mặt, anh cũng tự thấy mình đã làm cho Giang Tiểu
Tư chết tâm, vậy thì tại sao cô lại gạt mình mà mạo hiểm đến vậy, còn
lừa mình rằng đã tự uống Tán Tâm Thủy? Vì một người đã cự tuyệt mình,
một người vô tình, ích kỷ mà trả giá lớn như vậy, là vì sao? Đầu óc cô
có vấn đề?
Thẩm Mạc đứng dậy, lần đầu tiên, anh bế ngang Giang
Tiểu Tư lên, ôm vào trong ngực. Mặt cô vùi vào trước ngực anh, nước mắt
làm ướt đẫm vạt áo, mà tim của anh, dường như cũng bị làm ướt, lành
lạnh, mang theo cả thương tiếc và buồn lo. Đang định vén áo lên để kiểm
tra vết thương trên vai cô, anh bỗng thấy một bóng đen vụt tới, như sao
băng, phá tan cửa sổ bay vào phòng, sau đó hạ xuống trước mặt họ.
“Tiểu Tư.” Giang Lưu tiến đến gần hơn, hiển nhiên, nét mặt anh lúc này khá hoảng loạn.
Giang Tiểu Tư ngẩng đầu lên với một đôi mắt sưng đỏ, giãy ra khỏi Thẩm Mạc,
nhào vào lòng Giang Lưu, thút thít nói: “Tiểu Quỷ chết rồi.”
Giang Lưu nhìn quang cảnh bừa bộn xung quanh, khẽ nhíu mày.
“Mạc Dương chính là Mai Tân.”
Nghe Thẩm Mạc nói vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đoán được tám
chín phần. Sau khi Giang Tiểu Tư bị thương, hạt châu cảm ứng được nguy
hiểm, anh mới vội vàng tới đây. Anh vẫn tưởng rằng sau khi thất tình,
Giang Tiểu Tư đang cố gắng quên đi Thẩm Mạc, vốn thấy rất vui mừng, cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi. Nhưng không ngờ, anh hoàn toàn bị tiểu
nha đầu này che mắt.
Giang Lưu không nói gì, cũng không hề biểu lộ chút bất mãn nào với Thẩm Mạc, chỉ khẽ bế Giang Tiểu Tư lên, đi xuống lầu.
Thẩm Mạc giữ anh lại: “Để tôi giúp cô bé chữa trị vết thương trước đã.”
“Không cần, cảm ơn.” Dĩ nhiên, Giang Lưu không thể giao Giang Tiểu Tư cho anh
ta, nếu không thân phận cương thi của cô sẽ bị bại lộ, có lẽ, đó chính
là chuyện Giang Tiểu Tư không mong muốn xảy ra nhất.
Thẩm Mạc
cũng không ngăn trở thêm nữa, một chưởng vừa rồi của Mai Tân tuy rằng
rất nặng, nhưng sau khi đã đi qua mấy lớp cản trở thì độ sát thương của
nó đã giảm đi rất nhiều, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Giang Lưu bế Giang Tiểu Tư, chạy như bay trên nóc các tòa nhà, chẳng mấy chốc đã về tới Thoát Cốt Hương. Giang Tiểu Tư uống một chút máu thì bắt đầu
sốt cao, dần lịm đi. Giang Lưu xử lý tốt miệng vết thương, trời đã dần
sáng lên, mưa cũng ngừng hẳn. Anh đi rửa mặt, ra mở cửa hàng, chợt phát
hiện ra, bên cạnh lan can dưới cây liễu ở vỉa hè đối diện có một bóng
lưng thon dài rất quen thuộc. Đúng là Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc nghe
thấy tiếng mở cửa, xoay người lại. Sáng sớm, mặt sông có sương, làm cho
hình bóng anh phảng phất như bị bao phủ trong đó, chẳng rõ ràng như
trong quá khứ, bớt đi chút lạnh lùng, lại thêm vào một chút do dự, băn
khoăn.
Đột nhiên Giang Lưu nhớ tới Triệu Tật, người đàn ông lạnh
lùng cao ngạo ấy, bình thường luôn ngạo ngễ, vào khoảnh khắc Liễu Chi
chết đi, hình như hai vai trông cũng yếu ớt nặng nề như vậy. Bỗng dưng
lúc này, buồn bã và may mắn lại đan xen trong anh, bởi trong nháy mắt
này, anh có thể khẳng định rằng, tròng lòng Thẩm Mạc đã yêu Tiểu Tư rất
sâu đậm. Nhưng chỉ yêu thôi cũng không thể quyết định vận mệnh của hai
người này, chỉ có thể chọn lựa.
Thẩm Mạc chậm rãi băng qua đường, bước tới: “Cô ấy ổn không?”
Trong câu nói thản nhiên ấy bao hàm biết bao lo lắng và tình cảm không sao
kìm nén được, khiến người vẫn do dự lâu nay, Giang Lưu, cuối cùng cũng
buông bỏ thành kiến, chấp nhận dỡ bỏ đi trái tim mình. Cũng giống như
trước đây đối đãi với Triệu Tật, sau khi đã hoàn toàn chấp nhận, anh sẽ
dùng hết thảy năng lực của mình để bạo vệ người mà anh tin tưởng này,
người đàn ông có thể mang đến hạnh phúc cho Liễu Chi, cho dù phải làm
thủ hạ của anh ta, nghe theo sự sai phái của anh ta, thậm chí có thể mất mạng vì anh ta. Từ nay, anh cũng sẽ cố gắng giúp đỡ Thẩm Mạc, bảo vệ
hạnh phúc của anh ta và Tiểu Tư.
Nhưng mà anh đã từng nghe Thẩm
Khấu Đan kể lại rằng: Trước đây, Thẩm Mạc trong cơn giận dữ đã lỡ tay
giết chết yêu quái Ngư Đồng, vì vậy khiến Mai Tân phản bội. Mai Tân mất
đi người yêu nhất, đã sử dụng Tử Âm Văn Chương giết chết cả nhà Thẩm
Mạc. Lúc ấy, chỉ có Thẩm Khấu Đan còn sống, mà Thẩm Mạc lại cách ngàn
dặm xa xôi nhận được điện thoại của Mai Tân, có thể nghe thấy tiếng kêu
thảm thiết của người nhà trong trận chém giết, lại hoàn toàn bất lực.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, ngay cả điện thoại Thẩm Mạc
cũng không dám nhận, chỉ cần nghe được tiếng chuông, anh cũng sẽ bị ác
mộng làm tỉnh giấc. Sau này, Thẩm Mạc lại giết Mai Tân báo thù, nhưng
giận giữ vẫn không thể tiêu tan, làm tất cả yêu quái trong thành phố Đào Nguyên đều bị liên lụy. Trước đây trong mắt anh, “phi nhân loại” có
phân rõ thiện ác, vì vậy mới hoàn toàn tin tưởng Ngư Đồng, kết quả cuối
cùng nhận được lại là bạn tốt phản bội, cả nhà chết thảm.
Thành
kiến của anh ta đối với ‘phi nhân loại’ quá sâu, cho dù có thật sự yêu
Tiểu Tư, nếu biết thật ra cô không phải người thường, anh ta có thể chấp nhận cô không? Có phải lúc đó cũng sẽ cảm thấy bị lừa gạt, phản bội?
Giang Lưu rất lo lắng.
“Con bé vẫn đang hôn mê, anh vào thăm nó chút đi.” Giang Lưu chỉ chỉ lên lầu.
Thẩm Mạc cũng cảm giác được người này bỗng nhiên thay đổi thái độ với anh, nhẹ nhàng gật đầu đi vào Thoát Cốt Hương.
Giang Tiểu Tư nằm trên giường, an tĩnh ngủ. Mặt cô thật hồng, trên trán còn
đang bị phủ lên túi chườm đá. Thẩm Mạc đưa tay sờ lên mặt cô, sau đó khẽ chạm vào vai cô, bắt mạch cho cô, đến khi chắc chắn cô không sao, anh
mới nhẹ nhàng thở ra. Ngồi bên giường nhìn Giang Tiểu Tư, nhớ tới những
lúc ở bên cô mấy năm nay, từng chuyện qua từng chuyện, khóa miệng bất
giác nhếch lên. Bàn tay lớn chui vào trong chăn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé
nóng bỏng của cô.
Vì quá khát, Giang Tiểu Tư tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, cô liền thấy Thẩm Mạc đang ngủ trên chiếc ghế dựa kế bên.
“Nước….” Cô khàn khàn lên tiếng, Thẩm Mạc lập tức bừng tỉnh, cầm lấy cốc nước bên cạnh giúp cô uống.
“Dễ chịu hơn chưa?”
Giang Tiểu Tư biết, Tiểu Quỷ chết đi cũng không thể trách Thẩm Mạc, nhưng cô vẫn giận anh, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Thẩm Mạc cũng không nói nữa, lặng lẽ nhìn cô. Cảm giác của Giang Tiểu Tư nói rằng, tầm mắt anh luôn luôn dừng ở mặt mình, vì thế mở mắt ra nhìn anh
chằm chằm.
“Em đã không sao rồi, thầy có thể đi về đi.”
“Lần này may mắn thoát chết, nhưng sau này thì sao? Sao em lại làm chuyện
nguy hiểm như vậy một mình?” Thẩm Mạc muốn nói ra vài câu quan tâm,
nhưng vẫn không nhịn nổi mà trách móc cô.
“Chuyện nguy hiểm nào cơ, em chỉ yêu đương một chút mà thôi.” Giang Tiểu Tư nói dối.
“Em dám nói trước đó em không biết hắn là Mai Tân không? Dụng cụ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi còn gì.” Thẩm Mạc cười lạnh.
Giang Tiểu Tư biết mình đuối lý, giọng cũng dần dần nhỏ lại: “Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến thầy.”
“Em nói lại lần nữa xem.” Thẩm Mạc trừng mắt nhìn cô.
Vậy là, hốc mắt Giang Tiểu Tư đỏ lên, cô trùm chăn quá đầu: “Thầy mau mau
kết hôn đi. Chuyện của em thầy không cần quan tâm.” Vốn cô không định
nói cho anh biết, cô thực sự đã chết tâm với anh rồi, chỉ cảm thấy rằng, mấy năm nay, cô vẫn đem đến cho anh rất nhiều phiền toái, đến cuối cùng cô muốn giúp anh làm chuyện gì đó mà thôi.
Thẩm Mạc lắc đầu. Qua chuyện vừa rồi, anh cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của cô không tồi, vạch
mưu tính kế cũng rất tốt, vẫn tưởng rằng cuối cùng cô đã trưởng thành
lên một chút, hóa ra vẫn trẻ con như vậy.
Vươn tay ôm cả cô lẫn chăn vào lòng, anh khe khẽ nói: “Thật xin lỗi, chuyện của tôi và Thủy Tâm là hiểu lầm thôi.”
Giọng nói buồn rầu của Giang Tiểu Tư vọng ra từ trong chăn: “Không phải hai người định kết hôn sao?”
“Ai nói với em là vậy, cô ấy là chị dâu tôi.”
“Hừ, dù hai người có thế nào cũng không liên quan đến em, tình yêu của em
thất bại, kế hoạch cũng thất bại, làm thầy chê cười rồi. Tóm lại, cảm ơn thầy đã cứu em, thầy giết Tiểu Quỷ, em cũng sẽ không tìm thầy báo thù.
Thầy về đi, muốn kết hôn với ai thì kết, sau này chúng ta không ai nợ
ai.”
Thẩm Mạc trầm mặc hồi lâu, đến khi Giang Tiểu Tư băn khoăn
anh có phải đã ngủ rồi không, cô lại nghe được một giọng nói nhỏ hết mức có thể cất lên.
“Không phải chúng ta đã thành thân rồi sao, sao có thể không ai nợ ai được? Tôi làm sao kết hôn với người khác được nữa?”
Rốt cục Giang Tiểu Tư cũng chịu nhô đầu ra khỏi chăn, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Mạc: “Thầy nói gì cơ?”
“Không nghe thấy thì thôi.” Thẩm Mạc quay mặt đi, nhìn sang chỗ khác. Giang
Tiểu Tư không thể tin nổi, sờ sờ trán mình, sợ rằng cô sốt cao quá nghe
lầm rồi. Qua một lúc lâu sau, cô đột nhiên đứng thẳng dậy, vỗ tay hoan
hô, bắt đầu nhảy nhót loạn xạ, sau đó, ôm lấy cổ Thẩm Mạc.
Lúc
đầu là cô ngồi trên đùi Thẩm Mạc, nhưng do trọng tâm bất ổn, ghế dựa
nhanh chóng bị đổ về phía sau, hai người bị chôn vùi dưới chăn.
Thẩm Mạc cảm thấy thật bất đắc dĩ, muốn xốc chăn đứng lên. Nhưng Giang Tiểu
Tư đang ngồi trên người anh lại ép chặt anh xuống, hai tay nâng mặt anh
lên, anh có thể cảm nhận được, hơi thở nóng rực của cô gần trong gang
tấc.
“Thẩm Mạc…….” Cô khẽ gọi, sau đó, đôi môi nóng rực khẽ lướt qua đôi má anh.
“Anh thích em không?” Nói xong một câu, cô lại nhẹ nhàng hôn anh một chút.
Giống như bị luồng điện truyền qua, mặt Thẩm Mạc cũng dần trở nên nóng bỏng.
“Tôi không biết.” Thẩm Mạc đặt tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc thích là gì? Là luôn nghĩ về cô, nhưng lại vừa chán ghét cô vừa giận cô? Là khi thấy cô cười anh cũng vui vẻ, khi cô khóc, anh lại hận không thể phá hủy tất cả sự vật làm cô đau lòng khổ sở, bao gồm cả chính anh? Có lẽ, tình cảm
anh dành cho cô không chỉ là thích rồi?
“Tôi không biết, nhưng tôi đồng ý với em, sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa.”
Giang Tiểu Tư rất vui vẻ, hai mắt mở to: “Ý anh nói là anh đồng ý chấp nhấp nhận em?”
Qua hồi lâu, Thẩm Mạc mới khẽ ừ, làm được đến thế này, đã là cực hạn của anh.
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng bỗng nhiên bị Giang Tiểu Tư hôn xuống, anh vẫn hít vào một ngụm khí lạnh. Hai năm rồi, họ chưa từng gần sát nhau như lúc này. Nụ hôn mà anh chưa bao giờ dám nhớ lại, hiện tại
lại đang diễn ra. May mà có chăn che lại, tối như mực, nếu không chắc
chắn Giang Tiểu Tư sẽ thấy được mặt anh hồng đến thế nào. Có một chuyện
anh vẫn không sao hiểu nổi, sao lần nào mình cũng là người phía dưới.
Anh giơ hay tay lên, kéo đầu của Giang Tiểu Tư gần mình hơn. Giang Tiểu Tư
vẫn đang sốt, từ đầu đến chân đều nóng bỏng, mỗi chỗ bị cô hôn, cắn, hút dường như đang tan chảy. Anh hé môi ra, làm nụ hôn này sâu hơn, hoàn
toàn khác với trước đây, anh chủ động cướp đoạt lấy cánh môi của cô,
cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
“Ưm……” Giang Tiểu Tư khẽ rên, bởi vì
không thể tin nổi Thẩm Mạc lại trở nên nhiệt tình như vậy. Hóa ra đối
phương là một cao thủ đầy kinh nhiệm hơn cô, rất nhanh quyền chủ động
của cô đã bị cướp đi, bao nhiêu ý nghĩ đều tan thành bột phấn, đầu óc
dường như không ngừng có sao băng vụt qua.
Cảm giác này lâng lâng giống như đang bay trên trời, hóa ra khi hai người yêu nhau hôn môi, có thể khiến cho thời gian cũng phải ngừng lại, làm cho thế giới xung
quanh, nháy mắt đã tan thành mây khói. Cô không tự chủ cọ cọ lên thân
thể Thẩm Mạc, lại nhanh chóng bị anh ôm cứng lại. Mãi đến khi cảm giác
mình sắp vì ngạt thở mà chết đi, Thẩm Mạc mới buông cô ra. Cô há mồm thở dốc, trán nhỏ vẫn dán lên trán Thẩm Mạc, mũi cũng chạm vào mũi anh.
“Thẩm Mạc…..” Cô khàn khàn nói. “Quả nhiên, hôn anh vẫn tốt hơn nhiều…..”
“Đáng chết.” Thẩm Mạc lập tức nghĩ tới việc cô ngốc nghếch sử dụng mỹ nhân kế với Mai Tân. Mà kỳ thực, Mai Tân cũng chẳng để ý cô có đẹp hay không,
hắn ta chỉ muốn cướp đi mọi thứ của anh.
“Sau này không được chủ động hôn bất kì ai.”
“Hôn ba cũng không được sao?”
“Không được.”
“Vậy còn anh?”
“Không cần, bởi vì tôi sẽ hôn em.”
Nói xong, một đôi môi mỏng lại phủ lên, triền miên mất hồn, đảo lộn trời
đất. Giống như là, anh đang muốn bồi thường lại cho những nước mắt và
tổn thương trước nay lại cho cô. Giang Tiểu Tư cảm thấy mình sắp chết
rồi, cô không biết hóa ra Thẩm Mạc lại bá đạo và nhiệt tình đến thế.
Giữa không gian nhỏ hẹp được bao bởi một tầng chăn, cô thấy mình đang
dần tan ra, như kem vậy.
Lại tách ra, giữa môi hai người kéo theo một sợi tơ trong suốt, trông cực kì mê hoặc. Lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Giang Lưu nghi hoặc lên tiếng “Tiểu Tư.”
Giang Tiểu Tư
vội vàng xốc chăn lên, mặt đỏ bừng, gấp rút hô hấp, nhảy ra khỏi người
Thẩm Mạc. Thẩm Mạc không hiểu vì sao lần nào mình khinh bạc con gái nhà
người ta cũng đều bị bắt gặp như vậy, thong thả đứng lên, nâng dậy ghế
dựa, sau đó cúi xuống nhặt chăn lên.
Giang Lưu thấy hai người như vạy, đương nhiên cũng đoán ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sờ sờ mũi,
cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Anh quay đầu nhìn Diệu Yên đang đứng phía sau, lại nhìn sang Giang Tiểu Tư.
“Tiểu Tư, Diệu Yên đến thăm con này.”
Giang Tiểu Tư vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“A, Diệu Yên, ngại quá, những thứ chị cho em mượn em không cẩn thận làm hỏng mất rồi.”
Diệu Yên nhìn cô và Thẩm Mạc, hơi hơi nhíu mày: “Không sao, bình an là tốt rồi, thành công không?”
“Không, chạy mất rồi.” Tuy rằng nói vậy, nhưng trông Giang Tiểu Tư không hề ủ
rũ, trong họa có phúc, cuối cũng Thẩm Mạc cũng chấp nhận cô rồi.
“Chỉ kết giới tôi sẽ sửa chữa lại cẩn thận, sau đó trả cho cô.” Lúc này, dĩ
nhiên Thẩm Mạc đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bình
thường, là kiểu không cười không nói nhiều.
“Chúng ta xuống lầu
tán gẫu đi. Tiểu Tư, con cảm thấy sao rồi, ba thấy hình như vẫn còn sốt, muốn ngủ tiếp không?” Giang Lưu hỏi.
“Con không sao.”
Bốn người cùng xuống lầu, Thẩm Mạc hỏi Giang Tiểu Tư làm sao biết được Mạc Dương là Mai Tân.
“Trước đó, em luôn cảm thấy có người đang theo dõi em, vậy nên nhờ bạn bè ở
Bách Lý Nhai điều tra, sau đó biết được đó là thức thần bị người khác
khống chế. Việc này xảy ra sau khi thoát khỏi Tháp Mộ không lâu, em đoán có thể là Mai Tân nhưng không dám khẳng định. Sau đó, Mạc Dương xuất
hiện, đúng vào lúc em thất tình, quá trùng hợp rồi, hơn nữa, sao lại
đúng lúc người này cũng thích em. Em biết mình không phải đại mỹ nữ,
không thể làm cho người ta nhất kiến chung tình dễ dàng như vậy. Hắn
cũng không sợ hãi trước sự tồn tại của Tiểu Quỷ. Rồi, em điều tra ra
được, thức thần luôn luôn theo dõi em là do hắn khống chế, nên em chắc
chắn là hắn. Vậy nên, đâm lao phải theo lao…..”
Giang Tiểu Tư
thấy sắc mặt của Thẩm Mạc ngày càng âm trầm, giọng cô cũng càng ngày
càng nhỏ đi. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng giúp xác
định rõ được thân phận Mai Tân mà cô chưa nói ra, đó là nhóm máu RH- của Mạc Dương, nhóm máu này không hề phổ biến, hắn không bỏ đi như những
người khác mà cố tình ở lại, lại còn thích cô, lấy đâu ra sự trùng hợp
như vậy. Có lẽ, hai năm qua là thời kì Mai Tân tu dưỡng để phục hồi pháp lực, mà thức thần theo dõi cô đã phát hiện ra thân phận cương thi của
cô, cho nên hắn mới cố ý trêu đùa cô, sau đó dụ hoặc cô. Hắn cũng không
biết ngẫm lại cho kĩ gì cả, khối tình si cô dành cho Thẩm Mạc có nhật
nguyệt chứng giám, làm sao dễ dàng di tình biệt luyến như vậy được.
Thẩm Mạc nghe xong thì có hơi chút tức giận, hóa ra Mai Tân luôn luôn ẩn nấp xung quanh họ, còn cô sớm đã phát hiện ra, nhưng lại không nói với anh
mà tự ý hành động.
Giang Lưu xoa đầu Giang Tiểu Tư: “Ngay cả ba cũng không nói sao?”
“Ba mà biết được, chắc chắn không cho con tiếp cận hắn. Vất vả lắm mới đoán ra thân phận của hắn, nếu đợi tới lần sau, không biết có thể tìm ra hắn không nữa.” Giang Tiểu Tư giải thích. Thật ra ở một góc độ nào đó, cô
muốn chứng minh cho Giang Lưu thấy, cô trưởng thành rồi, không những có
thể tự bảo vệ mình, cô còn có thể thu phục người xấu nữa. Không ngờ cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Nhưng dù sao cũng cướp lại được Tử Âm Văn Chương, còn làm hắn ta bị trọng thương, bây giờ cô muốn chờ xem hắn còn muốn giở trò gì nữa.
Thẩm Mạc về trước, Giang Tiểu Tư lên lầu nghỉ ngơi.
Diệu Yên nghiêm túc nói: “Giang Lưu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Có lẽ Giang Lưu cũng đã đoán được, sợ bị Giang Tiểu Tư nghe thấy, chỉ chỉ ra ngoài, hai người đi ra tản bộ ven bờ sông.
“Anh quyết định buông tay để Tiểu Tư và Thẩm Mạc ở bên nhau ư?”
Giang Lưu gật đầu.
Diệu Yên nổi điên: “Lúc trước, anh tặng Liễu Chi cho Triệu Tật, hiện thời
lại tặng Tiểu Tư cho Thẩm Mạc, Giang Lưu, trong tình cảm, chẳng lẽ anh
định làm người nhu nhược cả đời sao?”
Sắc mặt Giang Lưu hơi tối đi, lắc lắc đầu: “Họ yêu nhau, nên được ở bên nhau…….”
Diệu Yên lớn tiếng ngắt lời anh: “Anh đừng cho rằng mình thật vĩ đại, lần
nào cũng phải giúp người khác hoàn thành mong ước. Liễu Chi và anh là
thanh mai trúc mã, anh dám chắc chắn là chỉ có một mình anh lâu ngày
sinh tình không? Mà anh, rõ ràng thích Tiểu Tư, cũng biết khi con bé rõ
ràng nó thích anh, luôn dựa dẫm anh, có cả ngàn năm bên nhau, sao anh
không lợi dụng triệt để, lại khăng khăng gạt bỏ nhưng suy nghĩ ấy của
con bé, chỉ lấy danh nghĩa cha và con gái để ở bên nhau. Đến khi Liễu
Chi gặp gỡ Triệu Tật, Tiểu Tư yêu Thẩm Mạc, anh lại ngấm ngầm khổ sở.
Giang Lưu, anh có biết là anh rất ngu xuẩn không? Cảm tình có được không phải nhờ nhường nhịn, mà là cần phải biết thời cơ mà nắm lấy.
Như bị trúng một đòn đánh mạnh, Giang Lưu gian nan lắc đầu, lại không thốt ra nửa lời.
“Cái gì mà họ yêu nhau chứ, thậm chí anh còn chưa từng cố gắng một lần cho
tình yêu của mình đúng không? Sao anh biết hai người yêu nhau nhất định
là bọn họ mà không phải hai người? Sao anh biết mình sẽ không thành công chứ? Anh yếu đuối đến mức thử cũng không dám thử, là vì anh không muốn
sao? Hay là anh sợ thua?”
Sắc mặt Giang Lưu tái nhợt như tờ giấy, mỗi câu nói của Diệu Yên đều đánh vào chỗ đau nhất của anh. Nắm chặt
lại hai bàn tay, anh hạ giọng nói: “Các cô ấy xứng đáng với những gì tốt nhất, mà đó không phải tôi….”
“Giang Lưu, anh không có quyền
thay họ nói những lời này, yêu ai, đồng ý ở bên ai, chỉ có thể do bản
thân tự quyết định, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay họ. Nếu phải
nói là hai người họ bị anh chắp tay nhường cho người khác, thà rằng nói
họ bị anh đẩy vào lòng người khác còn đúng hơn.”
Giang Lưu nhắm
mắt lại, đưa tay vịn lên lan can. Những lời Diệu Yên nói là những chuyện thật mà bao nhiêu năm nay anh vẫn không chịu đối mặt. Cho tới bây giờ,
anh vẫn không dám suy nghĩ sâu xa xem rốt cuộc là bản thân tự ti, không
tin tưởng rằng mình có thể đem lại hạnh phúc cho họ hay là căn bản mình
không tin vào tình yêu? Khi Liễu Chi nói thích, không dám nhận, cuối
cùng đành trơ mắt nhìn cô yêu người khác. Rồi vào thời điểm nhiều năm về trước Tiểu Tư bắt đầu nảy sinh tình cảm ái mộ anh, anh cũng lập tức bóp chết.
Anh tình nguyện vĩnh viễn yên lặng yêu, bảo vệ người kia, lại không dám chạm vào tình yêu, là vì anh sợ hãi sao?
Anh cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, đột nhiên cảm thấy hơi bội phục Thẩm
Mạc, đối mặt với Tiểu Tư, anh ta cũng từng bàng hoàng, từng do dự, nhưng lúc anh ta quyết định, sẽ dùng tất cả năng lực để yêu, không bao giờ
thay đổi nữa. Triệu Tật cũng giống như thế, dù cho lợi hại vinh nhục,
luôn luôn không rời bỏ Liễu Chi.
Mọi người đều nhìn thấy sự cuồng dại của anh, không hối hận, ngàn năm chờ đợi, lại không hề biết rằng,
trong đáy lòng anh vẫn luôn do dự yếu đuối với tình yêu, tất cả đều do
anh tự làm tự chịu.
Diệu Yên biết mình quá nặng lời, khẽ thở dài: “Tôi cũng thường tự hỏi, vì người kia, chờ đợi, truy đuổi nhiều năm như vậy có đáng không? Tôi không biết, nhưng ít nhất tôi không hối hận,
không thẹn với lòng mình. Giang Lưu, anh thì sao? Chẳng lẽ anh chưa từng hối hận?”
Giang Lưu quay lưng về phía cô.
Anh có chứ, nhưng đã không kịp rồi…….