Chẳng mất bao lâu đã có kết quả vụ án, còn chưa tới ba ngày.
Không ngoài dự đoán của Thẩm Mạc, những kẻ được gọi là “cướp đường” đó vì
không giết được người nên không nhận được tiền, lúc đầu chúng còn không
tin, tưởng chủ mưu định quỵt nợ, nhưng sau đó xem tin tức mới biết, đúng là người kia còn sống. Chúng quay về đào xác, quả nhiên phát hiện thấy
thi thể đã biến mất, lúc này chúng mới biết, hóa ra cũng có chuyện bị
trúng tà, cổ người phụ nữ kia suýt bị chúng cắt đứt hẳn rồi, sao có thể
sống lại được? Hai kẻ đó sợ tới mức bỏ quên luôn cả dụng cụ đào bới mà
chạy té khói. Không cần điều tra thêm nữa, chỉ cần có dấu vân tay trên
vật chứng đã có thể bắt hai người đó về quy án.
Qua một hồi thẩm
vấn cực kì thuận lợi, mọi việc đều sáng tỏ. Bao gồm chuyện được Tô Hồng, em gái Tô Bích sai phái như thế nào, theo dõi Tô Bích đến nơi khác ra
sao, sau đó cải trang thành cướp đường để giết người…… Lúc đầu, Tô Hồng
đã nói rõ rằng muốn bọn chúng lấy nhẫn cưới của Tô Bích, nhưng hai người họ tìm khắp nơi cũng không thấy, cô ta đã tức giận vô cùng, còn nghi
ngờ bọn họ lấy làm của riêng. Không những thế, vài ngày sau, chẳng biết
tại sao Tô Bích lại lành lặn trở về, cử hành hôn lễ cùng Phó Vân Khai
đúng theo kế hoạch, cô ta lại càng tức giận hơn, không chịu đưa tiền.
Đây là lần đầu tiên cô ta thuê sát thủ giết người, chẳng có kinh nghiệm
gì, mặc dù cô ta không trực tiếp tham gia giao dịch với sát thủ nhưng
vẫn bị cảnh sát điều tra ra một cách dễ dàng.
Biết được kết quả này, Giang Tiểu Tư chấn động, hỏi Thẩm Mạc: “Thầy đã biết trước là Tô Hồng giết sao?”
Thẩm Mạc nói: “Động cơ giết người thường chỉ vì những lí do đơn giản như vì
tình, vì tiền hay vì thù oán. Hôm đó, khi Tô Hồng ngồi bên cạnh Phó Vân
Khai, cô ta tỏ ra rất lo lắng cho anh ta, nếu đang đau buồn vì chị gái
vừa qua đời, trong tình huống bình thường, chắc chắn chị gái quan trọng
hơn anh rể, chị gái chết trong lòng anh rể, một người bình thường chắc
chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ. Nhưng, Tô Hồng lại có thể khẳng định chắc
chắn, Tô Bích không phải do Phó Vân Khai giết, nhưng lại chẳng đưa ra lý do thuyết phục nào, chỉ nói là họ rất yêu nhau. Thời buổi này, không
phải có rất nhiều người yêu nhau, kết quả cũng chỉ mang lại cho nhau tổn thương sao?
Động tác, nét mặt của cô ta lúc đó đã biểu hiện rất
rõ ràng, cô ta yêu thầm anh rể này, hai chị em cùng yêu một người đàn
ông, khó tránh trở mặt thành thù, cho nên, cô ta đã có động cơ muốn Tô
Bích chết. Không những thế, nước mắt của cô ta lúc đó rất giả, rõ ràng
đang tỏ ra mừng thầm. Nhưng những điều này đều là suy đoán chủ quan của
tôi, cô ta có ý nghĩ đó nhưng chưa chắc đã hành động, tạm thời chưa thể
làm gì cô ta, cần có chứng cứ xác thực. Hơn nữa, hôm đó Tô Bích chết
đuối ở bể bơi, cô ta đang đánh mạt chược suốt đêm với cả đám người, đã
có chứng cứ ngoại phạm không hề có mặt tại hiện trường, cho nên, so với
lần đầu, lần này cô ta càng dễ ra tay hơn.”
Giang Tiểu Tư hiểu
ra, gật đầu: “Nhưng cô ta đã tạo ra chứng cứ ngoại phạm như thế, làm sao có thể lẻn vào nhà Phó Vân Khai vào lúc ba giờ sáng được, người chết
đuối khi đó không phải đáng lẽ nên ở trên giường sao?”
Bên cạnh, Tiểu Đường cũng gật đầu lia lịa, tò mò nhìn Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc nhìn quét qua bọn họ: “Tôi nói Tô Bích bị Tô Hồng dìm chết lúc nào?”
“Không phải thầy vừa nói……..”
“Tôi chỉ nói là Tô Bích bị Tô Hồng thuê sát thủ giết chết, lần thứ hai, Tô
Bích bị chết đuối không phải do Tô Hồng hại chết, là do Phó Vân Khai.”
“A?” Giang Tiểu Tư há hốc miệng, vừa rồi cô còn thầm giải oan cho Phó Vân
Khai trong lòng, kết quả là Thẩm Mạc lại tặng cô một đạo sấm sét giữa
trời quang.
“Vì sao? Sao Phó Vân Khai lại muốn giết Tô Bích, hay
là thật ra hắn đã sớm gian díu với Tô Hồng, lần đầu tiên Tô Hồng ra tay
không thành nên lần thứ hai hắn tự làm?”
Thẩm Mạc cười lạnh: “Vì sao ư? Cái này phải hỏi chính Phó Vân Khai mới biết được.”
Đoàn người tới bệnh viện, vì tinh thần Phó Vân Khai vẫn không tỉnh táo nên được cảnh sát trông giữ để tiến hành trị liệu.
“Hắn giả ngây giả dại sao?” Giang Tiểu Tư nhìn ánh mắt trống rỗng của Phó Vân Khai.
Thẩm Mạc lắc đầu: “Chỉ là không muốn chấp nhận sự thật thôi.”
“Sự thật?”
Giang Tiểu Tư nhìn Thẩm Mạc tới cạnh giường bệnh của Phó Vân Khai, kéo ghế tới, thản nhiên ngồi xuống.
Phó Vân Khai đang tựa vào đầu giường, ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn cưới đã đưa cho Tô Bích trước đây.
Trong phòng chỉ có sáu người, Lâm Cường, Tiểu Đường, Giang Lưu, Thẩm Mạc,
Giang Tiểu Tư và anh ta. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có chiếc chai
dốc ngược phát ra tiếng nhỏ giọt đều đặn của những giọt thuốc nước.
Thẩm Mạc lên tiếng: “Phó Vân Khai, vì sao anh lại sát hại Tô Bích?”
Phó Vân Khai vẫn ngơ ngác, không phản ứng.
Thẩm Mạc hỏi tiếp: “Vậy anh có biết vì sao Tô Hồng lại muốn giết Tô Bích không?”
Lúc này, Phó Vân Khai ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đục ngầu lúc đầu từ từ bừng sáng.
“Tô Hồng giết Tô Bích, anh có biết không?”
Phó Vân Khai lắp bắp: “Anh nói gì?”
“Vì thích anh, cho nên Tô Hồng luôn luôn muốn Tô Bích chết đi, như vậy cô
ta có thể thuận lợi chiếm lấy anh. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết tình cảm
của cô ta giành cho anh đúng không, có khi cô ta đã từng thổ lộ với anh
rồi cũng nên, hoặc nói đúng hơn là, đã từng có ý đồ quyến rũ anh vài
lần, nhưng đều bị anh cự tuyệt nghiêm khắc hoặc dạy bảo. Cho nên, đáy
lòng cô ta càng hận Tô Bích hơn. Chúng tôi đã bắt giữ cô ta, cô ta cũng
đã thừa nhận tất cả, Tô Bích là do cô ta giết.”
Đến lúc này,
dường như Phó Vân Khai mới hoàn toàn thức tỉnh, rời khỏi thế giới tràn
ngập bi thương của bản thân, dần khôi phục lý trí.
Anh ta là một
người vừa thông minh, vừa có tài, Giang Tiểu Tư thầm đánh giá như vậy,
nếu không thì không thể từ một kẻ nghèo hèn vươn tới thành công như ngày hôm nay, hơn nữa, hai chị em người ta đều yêu anh ta, không phải sao.
“Không phải Tô Hồng giết Tô Bích, chắc cô ấy muốn gánh tội thay tôi, Tô Bích là do tôi giết.”
Đột nhiên Phó Vân Khai mở miệng nhận tội làm những người khác sợ hết hồn,
không ngờ lại biết được sự thật dễ dàng như vậy, nhưng họ không chỉ cần
kết quả, còn muốn biết quá trình nữa.
Tiểu Đường tức giận nói: “Sao anh lại giết Tô Bích, không phải anh yêu cô ấy sao?”
Phó Vân Khai thu tay, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đôi mắt tràn ngập căm
giận đau xót, cả không cam lòng: “Đúng, tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy không yêu tôi. Cô ấy muốn rời bỏ tôi, muốn bắt chước những người khác, rời bỏ tôi. Tôi làm sao chấp nhận đây. Tôi dìm cô ấy xuống bể bơi hết lần này
tới lần khác, lúc đầu cô ấy còn giãy dụa, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn
tôi. Tôi mềm lòng rồi, nhưng vừa nghĩ tới việc cô ấy sẽ rời bỏ tôi, tôi
lại không khống chế được, tôi…….”
Giang Tiểu Tư sửng sốt nhìn anh ta, lớn tiếng nói: “Không thể như vậy. Sao Tô Bích lại muốn rời bỏ anh
chứ. Anh có biết vì muốn trở về bên anh, cô ấy đã phải trải qua bao
nhiêu phiêu lưu mạo hiểm, chịu đựng bao nhiêu đau khổ không? Làm sao cô
ấy nỡ rời bỏ anh.”
Phó Vân Khai cười cay đắng: “Trước đây tôi
cũng nghĩ như vậy, cũng cho rằng cô ấy thật sự yêu tôi. Tôi cố gắng hết
sức chỉ vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt, tôi làm tất cả đều vì cô
ấy, nhưng cô ấy ra đi, tất cả đều trở thành vô nghĩa…… Tôi sống cũng
chẳng còn ý nghĩa gì nữa….
Cô ấy mất tích một tháng trời, một tin tức cũng chẳng có, tôi sốt ruột phát điên, đăng tin tìm người khắp nơi, hỏi thăm khắp nơi. Nhưng rồi cô ấy bất ngờ trở về, không hề nói gì, tôi vẫn vô cùng vui sướng, tôi có thể tặng cho cô ấy một hôn lễ long trọng
nhất. Nhưng cô ấy thay đổi, kể từ khi đó, mỗi khi chúng tôi ở bên nhau,
cô ấy thường hay ngẩn ngơ, cô ấy ít cười hơn, lúc nào cũng tỏ vẻ u sầu.
Tôi biết cô ấy có người đàn ông khác, cô ấy yêu người khác rồi, trong một
tháng mất tích kia, chắc chắn là cô ấy chạy theo tên đàn ông đó. Tôi
ghen đến phát cuồng, thuê thám tử điều tra, theo dõi cô ấy. Sau đó, tôi
phát hiện ra, mỗi tối, khoảng hai giờ sáng, cô ấy đều biến mất khỏi tôi. Tôi biết là cô ấy đi hẹn hò với tên đàn ông kia, tôi thức trắng đêm
canh giữ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã chẳng thấy tăm hơi cô ấy, tôi vẫn
chẳng giữ được người yêu. Đêm đó, tôi xuống lầu tìm vợ, thấy cô ấy ngồi
bên thành bể bơi, tôi không biết khi đó là cô ấy vừa đi hẹn hò về hay là do ngủ không yên vì nhớ tên kia, tôi không chịu nổi nữa, tôi biết cứ để như vậy,sớm muộn gì cô ấy cũng rời bỏ tôi, giống như lần trước, mất
tích luôn, tìm đâu cũng không thấy. Vậy thì, thà rằng tôi giết cô
ấy……..”
Phó Vân Khai kích động nghiến răng nghiến lợi, hai mắt rưng rưng lệ.
Bấy giờ Giang Tiểu Tư mới hiểu, hóa ra Tô Bích chết như vậy, thật nực cười, không ngờ hai lần liền, cô ấy đều chết trong tay người thương yêu nhất.
“Không phải Tô Bích muốn rời bỏ anh, cô ấy chưa từng có ý nghĩa rời bỏ anh.
Thực ra chẳng có người đàn ông nào cả, tất cả đều do anh đoán mò mà
thôi. Sở dĩ Tô Bích mất tích là do Tô Hồng đã phái người đi giết cô ấy.
Mà thời điểm ấy, cô ấy cũng đã chết rồi. Cô ấy biến thành cương thi,
không dám về gặp anh, sợ bị anh ghét bỏ. Cô ấy tới Thoát Cốt Hương mua
thuốc, chấp nhận mạo hiểm, chẳng sợ biến thành quái vật, chẳng sợ hồn
phi phách tán, chẳng sợ tất cả mọi người đều không thấy cô ấy nữa, cô ấy vẫn uống thuốc, chỉ vì có thể biến trở lại làm người, có thể được cùng
anh trải qua những ngày tốt đẹp. Cô ấy phái người tới nói rằng cô ấy
thành công rồi, tôi vẫn nghĩ người này thật may mắn mới thành công được, đáng lẽ không nên chết như thế. Hóa ra dược liệu vẫn để lại tác dụng
phụ, mỗi tối cô ấy vắng mặt, không phải vì lén đi ra ngoài, mà bởi vì
anh không thể nhìn thấy cô ấy, thật ra cô ấy chưa bao giờ đi đâu cả, chỉ vì anh đa nghi, thiếu lòng tin mà hại chết người mình yêu.”
Chiếc nhẫn trong tay Phó Vân Khai rơi xuống đất kêu leng keng, mảnh đá quý
lấp lánh phản xạ lại những tia hào quang chói mắt. Ấm áp mà xinh đẹp,
tựa như khi xưa, hai người họ cùng nhau bán hạt dẻ rang đường trên chiếc xe kéo nhỏ, ngọn đèn đường cũng lấp lánh như vậy.