Ngư Thủy Tâm vừa ăn cơm tiếp vừa cười tủm tỉm: “Học sinh này của anh thật thú vị.”
Thẩm Mạc không đáp, chỉ chọn thêm vài miếng thịt nạc gắp vào bát của cô, Ngư Thủy Tâm thật không hổ danh là động vật ăn thịt, tất cả mấy thứ như
hành, ớt, hạt tiêu đều bị cô gạt ra hết.
“Vẫn khó ăn như vậy sao.”
Lòng Ngư Thủy Tâm chợt thấy ấm áp, rất muốn nắm lấy tay Thẩm Mạc, nhưng cuối cùng đầu ngón tay chỉ hơi giật giật.
“Thật xin lỗi, sau khi chuyện năm đó xảy ra, tôi đã trốn ra nước ngoài, để
một mình anh nuôi dưỡng Khấu Đan chắc rất vất vả đúng không.”
Nét mặt Ngư Thủy Tâm phảng phất bi thương và áy náy. Cô lặng nhìn Thẩm Mạc, dường như làm vậy cô có thể biết trong mấy năm qua anh đã trải qua bao
nhiêu khốn khó. So với trước đây, anh ấy đã thay đổi rất nhiều rồi, chín chắn hơn, đôi mắt cũng trở nên sâu xa hơn, không còn ngông cuồng lớn
tiếng, hùng hổ dọa người như trước nữa. Không biết từ khi nào, ngũ quan
và khóe miệng đã có thêm một đường cong rất nhu hòa. Thời gian thực sự
có thể thay đổi được tất cả sao, ngay cả người cố chấp như Thẩm Mạc?
Thời gian thực sự có thể làm phai nhòa mọi kí ức ư, ngay cả việc người
mình yêu nhất chết ngay trước mắt, mình lại chỉ có thể trơ mắt bất lực?
“Tàm tạm.” Thẩm Mạc hạ mắt xuống, nghiêm túc ăn cơm.
“Dạo này Khấu Đan sao rồi?”
“Vẫn như vậy, rất chăm chỉ, tự lập, không hề khiến tôi lo lắng. Nhưng tuổi
nó còn trẻ, vậy mà mỗi ngày của nó trải qua còn tẻ nhạt hơn cả tôi,
ngoài bắt quỷ uống rượu thì chẳng có ham thích nào nữa, ngoại hình thì
ngày nào cũng thay đổi.”
“Thật đáng thương, khi đó nó mới chỉ là
một đứa trẻ.” Ngư Thủy Tâm nhìn quanh, nơi nơi đều bao phủ mùi hương của Thương Cảm Hương, “Còn anh thì sao?”
Thẩm Mạc chỉ nói: “Cô và người nhà đang sống tốt ở nước ngoài, về đây làm gì?”
Nhắc tới việc này, Ngư Thủy Tâm trầm mặt: “Về làm gì ư? Nếu không phải có
người nói với tôi anh đang điều tra chuyện Mai Tân ở khắp nơi, còn cả
tin tức hắn ta đã trở lại, anh định vĩnh viễn không nói cho tôi sao?”
“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, cô còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Quan tâm quá nhiều? Vậy tôi hỏi anh, ngày ngày anh dùng Thương Cảm Hương, cứ nhớ mãi không quên chuyện cũ để làm gì chứ?”
Thẩm Mạc lắc đầu, bàn tay khẽ nắm lại, giọng nói vừa trầm thấp vừa kiềm chế: “Không phải không quên mà là không thể quên.”
Ngư Thủy Tâm đập bàn đứng dậy: “Thẩm Mạc. Thù này không phải của mình anh.”
Mặt Thẩm Mạc chẳng đổi sắc, lại gắp thêm thịt nướng vào bát của cô.
Ngư Thủy Tâm như bị hút hết khí lực, đột nhiên ngã ngồi xuống ghế, giơ tay đỡ trán.
“Thẩm Mạc, mấy năm qua, tôi vẫn thường xuyên mơ thấy Thẩm Lương, người anh ấy đầy máu, sau đó thân thể anh ấy bốc cháy, chạy tới ôm lấy tôi, thiêu
tôi đau tới tận xương tủy. Tôi rất hận, hận rằng người tự tay giết chết
Mai Tân không phải tôi, giờ hắn đã ngóc đầu sống dậy, không có thứ gì có thể ngăn cản tôi báo thù nữa.”
Thẩm Mạc đang muốn mở miệng nói
gì đó thì đã thấy cánh cửa bật mở, tưởng Giang Tiểu Tư quay lại, không
ngờ lại là một cô gái xa lạ xuất hiện.
“Chị Thủy Tâm…..” Thẩm Khấu Đan vừa kích động vừa vui sướng nhìn Ngư Thủy Tâm.
Ngư Thủy Tâm kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Mạc, Thẩm Mạc khẽ gật đầu.
“Khấu Đan?”
Cô chưa kịp lấy lại tinh thần, Thẩm Khấu Đan đã vui vẻ ôm lấy cô.
Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện về những việc xảy ra gần đây, không hề nhắc tới chuyện Mai Tân nữa, không khí khá dễ chịu.
“Sao em lại biết chị đã về vậy? Chị còn định bảo chú em không nói gì, sau đó sẽ đến gặp em, tặng em một sự ngạc nhiên.” Ngư Thủy Tâm nhìn Thẩm Khấu
Đan, đã không còn là một cô bé rồi, lòng ngổn ngang bao cảm xúc.
“Giang Tiểu Tư gọi điện nói cho em.”
Chiếc đũa trên tay Thẩm Mạc hơi dừng lại, không nói lời nào. Ngư Thủy Tâm
liếc nhìn anh, cười nói: “Có phải là cô học sinh của Thẩm Mạc vừa tới ăn cơm lúc nãy không?”
Thẩm Khấu Đan gật đầu, nhìn cái bát thừa ra trên bàn ăn: “Tiểu Tư vừa đi sao?”
“Đúng vậy, vừa nghe chị nói trước đây có đính ước với Thẩm Mạc thì đã ủ rũ ra về rồi. Đúng là trẻ con, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, cũng chẳng nghe chị nói nốt câu sau nữa.”
Thẩm Khấu Đan có thể tưởng tượng được
hình ảnh Giang Tiểu Tư bị đả kích khi đó, bất giác cúi đầu nở nụ cười.
Đúng là Tiểu Tư rất đơn thuần, khi bị trêu trọc thường xù lông, giương
nanh múa vuốt, nhào lên người cô mà lăn qua lộn lại. Thẩm Khấu Đan
thường lôi chuyện Thẩm Mạc ra mà chế nhạo cô, cô cũng chẳng hề thẹn
thùng, còn dõng dạc nói rằng, cô sẽ làm dì ba của cô.
Nhìn lại
thái độ của Thẩm Mạc, cô cũng thấy có gì đó hơi kì lạ. Thẩm Khấu Đan thử hỏi vài lần, Thẩm mạc đều lấp liếm cho qua. Thật ra, Thẩm Khấu Đan cảm
thấy Thẩm Mạc cũng hơi hơi thích Tiểu Tư, bởi vì chứng kiến từ nhỏ tới
lớn, cô chưa từng thấy anh đối với một người ngoài vừa quan tâm vừa đặc
biệt như vậy.
Nhưng dù sao Giang Tiểu Tư cũng là cương thi, không thể lớn lên, cuối cùng cũng sẽ lộ ra. Giang Lưu nói, hơi thở cô còn
chưa tắt hẳn, nhân khí vẫn còn tồn tại, cho nên cô là nửa người nửa
cương thi. Hai năm qua, hai người họ đã tra cứu bao nhiêu sách cổ, phối
chế đủ loại thuốc, còn xâm nhập vào vài tòa cổ mộ để sưu tầm bảo vật,
cũng chỉ vì muốn tìm xem có cách nào giúp Giang Tiểu Tư trở thành người
bình thường hay không.
Đương nhiên, chuyện này Giang Lưu chưa
từng nói với Giang Tiểu Tư, Giang Tiểu Tư vẫn nghĩ, Giang Lưu không
thích cô ở bên Thẩm Mạc, cho nên rất ít khi nói về chuyện tình cảm khi ở nhà. Chắc cô không thể biết rằng ba cô luôn luôn làm không biết bao
nhiêu chuyện vì cô đi.
Bên nhau càng lâu, Thẩm Khấu Đan càng cảm
thấy Giang Lưu là một người tốt, cô cố gắng xua tan đi nghi kị, lén lút
nuôi dưỡng cảm tình. Sau này cứ để thuận theo tự nhiên đi, nhưng cô vẫn
không dám tiến thêm một bước, cuộc đời con người là hữu hạn, chỉ cần
cùng anh ấy làm bạn đi qua hết cuộc đời ngắn ngủi này là được rồi, như
vậy thì lúc rời đi mới không cảm thấy bất lực, oán trách. Chưa biết cô
sẽ ra sao, nhưng chẳng phải Giang Lưu đã từng trơ mắt nhìn người mình
thương yêu chết một lần rồi sao.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Khấu Đan dọn dẹp bát đũa mang vào bếp, không biết từ khi nào Thẩm Mạc đã tiến vào.
“Con và Giang Lưu đang yêu đương?”
Thẩm Khấu Đan giật mình, suýt nữa ném luôn cái mâm trên tay đi mất. Cô còn
nhớ rõ khi xưa, thời còn cắp sách đến trường, trên đường cô và Khấu
Thanh về nhà toàn bị mấy bạn nam theo dõi, Thẩm Mạc biết được, hàng đêm
thả ra mấy con quỷ đi bám lấy người ta, làm cho mấy đứa trẻ kia sợ tới
mức lâm bệnh nặng. Nếu gặp được kẻ bắt cóc, vậy thì chắc chắn hắn sẽ bị
đánh gãy chân, nếu là yêu ma quỷ quái gì đó thì càng thảm hơn.
Thẩm Mạc luôn lạnh nhạt với người khác, nhưng lại cực kì thiên vị Thẩm Khấu
Đan. Anh không giỏi xã giao nên chẳng có mấy bạn bè, người nhà là quan
trọng nhất với anh. Biết Thẩm Mạc không thích Giang Lưu, Thẩm Khấu Đan
vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Thẩm Mạc khẽ vuốt cằm, hình như đang
suy tư gì đó, cuối cùng nói: “Chuyện của chú và Thủy Tâm, đừng giải
thích gì với Giang Tiểu Tư.”
“A?” Thẩm Khấu Đan vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thẩm Mạc cũng không nhắc lại nữa, xoay người đi vào trong viện tưới hoa.
Thẩm Khấu Đan nhăn mày, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được câu nói kia của Thẩm
Mạc là có ý gì, âm thầm giật mình kinh hãi. Chú muốn làm Tiểu Tư hiểu
lầm chuyện chú và chị Thủy Tâm sao? Thẩm Khấu Đan nở nụ cười.
Thật ra đây là tin tốt nha. Có lẽ bản thân Thẩm Mạc cũng chưa nhận ra, anh
làm vậy đã thể hiện mình có bao nhiêu quan tâm. Ngay cả dũng khí trực
tiếp cự tuyệt Giang Tiểu Tư anh cũng không có? Phải dùng cách này sao?
Đúng là chú đã thích Giang Tiểu Tư rồi? Trước đây cô vẫn nghĩ chuyện này là không thể, hiện tại, tổng kết những hành động kì lạ mỗi khi chú đối
mặt với Giang Tiểu Tư, càng nghĩ cô càng thấy có hi vọng. Oa, hóa ra chú ba là một luyến đồng.
Ngư Thủy Tâm đứng tựa bên cửa bếp, nhìn
Thẩm Khấu Đan đang che miệng cười trộm, lại quay đầu nhìn Thẩm Mạc đang
đứng trong viện, bỗng nhận ra rằng mình đã cách cuộc sống của họ quá xa.
“Giang Tiểu Tư?” Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Giang Tiểu Tư phờ phạc ỉu xìu hoàn thành khóa học buổi chiều, bút bi đã bị cô cắn hỏng mấy cái. Gọi điện cho Thẩm Khấu Đan, vẫn không liên lạc được,
cô không hề biết rằng, Thẩm Khấu Đan đang ở cùng Vũ Thần, cả Địch Phàm
nữa, ba người cùng chơi Tú Lơ Khơ.
Ván bài này thật quỷ dị, một đạo sĩ, một cương thi, một con ma cà rồng cùng chơi bài…
Giang Tiểu Tư gào lên một tiếng, ném đi tâm trạng không vui vì có tình địch
xuất hiện, hưng phấn gia nhập đội ngũ chiến đấu. Đánh xong bài, Giang
Lưu vẫn đi làm chưa về, Vũ Thần đành phải xuống bếp. Ba ngày thì có hai
ngày Địch Phàm đều chạy tới Thoát Cốt Hương, nghiễm nhiên trở thành nhân viên bán hàng thứ hai của cửa hàng bán đồ chơi người lớn. Ở bên Vũ Thần một thời gian dài, cảm tình giữa hai người càng ngày càng tốt lên, thấy không, anh ta lại chạy vào bếp giúp đỡ rồi.
Thẩm Khấu Đan cười: “Thật ra hai người họ rất xứng đôi.”
“Vũ Thần chờ ba đã lâu lắm, cảm tình vẫn luôn luôn không được đáp lại, cương thi cũng biết mệt mà.”
“Có thể nghĩ thông là tốt rồi.”
“Có một khoảng thời gian, cô ấy hiểu lầm chị và ba đang yêu đương, vất vả
lắm cô ấy mới trà trộn vào làm y tá ở bệnh viện của ba, kết quả lại phát hiện ra chị làm người dọn vệ sinh ở đó, tưởng rằng chị cũng thích ba,
vậy là chạy tới đây khóc một trận, nói rằng cô ấy là cương thi, làm sao
tranh giành với đạo sĩ được, nói chị bắt nạt người ta.”
Thẩm Khấu Đan cười đến nỗi ho sặc sụa: “Chị chỉ đi bắt quỷ thôi mà.”
“Vậy rốt cuộc chị có thích ba không?”
“Thích chứ.”
Giang Tiểu Tư cười bỡn cợt: “Muốn em giúp chị nối tơ hồng không?”
“Điều kiện tiên quyết là phải mau mau nói cho em biết giữa chú và chị Thủy Tâm có chuyện gì đúng không?”
Giang Tiểu Tư chống nạnh cười cười: “Nói mau. Em đã buồn bực cả một buổi trưa rồi.”
“Thật ra Tiểu Tư à, em nhìn Địch Phàm mà xem, tình cảm có thể thay đổi, chỉ
có người có thể yêu em đến mức moi ra cả trái tim, một người đáng giá để em đánh đổi mọi thứ mới có thể cho em hạnh phúc. Em và chú chị có quá
nhiều vướng mắc không thể vượt qua, tuy chị vẫn luôn ủng hộ hai người
nhưng vẫn cảm thấy có dự cảm không lành.”
“Em thích giáo sư, sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Không phải chỉ cần yêu mến là được đâu. Trước đây chị Thủy Tâm cũng thích chú ba, nhưng sau này lại thích chú hai của chị. Một khóc hai nháo ba thắt
cổ đòi từ hôn. Chắc cô ấy cũng hiểu ra, ai mới là người có thể mang lại
cho cô ấy hạnh phúc đích thực.”
Giang Tiểu Tư ngẩn ngơ: “Vậy lúc đó chẳng phải giáo sư rất tổn thương?”
Thẩm Khấu Đan lắc đầu: “Không biết, chú cũng chẳng nói gì.” Có lẽ chú cũng quên mất việc hứa hôn này rồi, Thẩm Khấu Đan thở dài.
Giang Tiểu Tư đau lòng: “Giáo sư thật đáng thương.”
Thẩm Khấu Đan thầm trợn trắng mắt: đáng thương cái quỷ gì, không chừng chú ấy còn thầm ăn mừng ấy chứ.
“Vậy lần này chị Thủy Tâm trở về có phải vì đối với giáo sư có tro tàn cháy lại không?”
“Có khả năng là vậy đó.” Thẩm Khấu Đan gật đầu thật mạnh, chú à, con đã đem những gì người muốn nói nhắn lại rồi, làm cho đồng chí Tiểu Tư hiểu lầm thật rồi. Nhưng chú nghĩ chướng ngại vật bé nhỏ này có thể làm cho cô
ấy biết khó mà lui ư? Sai, mười phần sai rồi. Cô biết đè nén càng lớn
thì cô ấy càng hăng mà, chú cứ chờ mà khóc đi.
Thẩm Khấu Đan nhận ra mình càng ngày càng đen tối.
Quả nhiên, rất nhanh Giang Tiểu Tư đã chuyển mục tiêu từ học tập quay lại
quanh các vấn đề của Thẩm Mạc. Thẩm Mạc đang nằm ở trên giường, nhìn cả
đống ảnh tự sướng Giang Tiểu Tư gửi tới trên di động, đúng là dở khóc dở cười. Mân mê phím hủy hồi lâu, lại chẳng thể ấn xuống được, cuối cùng
tắt máy luôn, đi ngủ.
Sáng sớm chủ nhật, khó có dịp được nhàn rỗi thế này, Giang Tiểu Tư và Giang Lưu đang ngồi trong tiệm chơi cờ nhảy.
Đột nhiên, có người đẩy cửa vào, một mùi hương quen thuộc theo gió
truyền tới. Giang Tiểu Tư vừa ngửi thấy mùi hương này đã có dự cảm không tốt, ngẩng phắt đầu lên, không ngờ người đến là Lâm Cường và Tiểu
Đường.
“Đội trưởng Lâm, Tiểu Đường, chẳng mấy khi thấy hai người
có thời gian tới đây? Vì việc công hay việc tư vậy? Ăn điểm tâm sáng
chưa?” Lúc Giang Tiểu Tư nói đến việc tư còn khẽ đánh mắt về phía tủ
kính chứa đồ chơi người lớn, chớp chớp mắt. Mặt Tiểu Đường đỏ bừng ngay
tức thì. Da mặt cậu ta mỏng, cho dù thỉnh thoảng lái xe đến gọi Giang
Tiểu Tư đi chơi hay ăn cơm gì đó cũng chỉ đứng ở cửa, chẳng dám tiến
vào.
Lâm Cường và Giang Lưu khẽ gật đầu chào hỏi nhau. Anh khẽ
liếc mắt một vòng trong tiệm, nói: “Có vụ án đặc biệt cần hai vị phối
hợp điều tra.”
“Vụ án? Không phải luôn luôn gọi giáo sư hỗ trợ
sao?” Hai năm nay Giang Tiểu Tư rất bận, thời gian đi theo họ điều tra
vụ án đã giảm đi khá nhiều.
“Không phải, có một người phụ nữ tên
là Tô Bích, hình như đã từng dùng một loại thuốc gì đó, thi thể phát ra
mùi thơm rất lạ lùng, quá trình tử vong cũng rất kỳ quái. Giáo sư Thẩm
khám nghiệm tử thi xong nói đó là Thoát Cốt Hương, cho nên chúng tôi tới mời hai người về phối hợp điều tra.”
“Cô ấy lại chết rồi?” Giang Tiểu Tư giật mình, “Vài hôm trước cô ấy còn nhờ người ta đem tiền đến đây, nói rằng đã về nhà mà?”
Tiểu Đường rối rắm vò đầu, ‘lại chết rồi’ là sao chứ?